Chương 27: Vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi
Sáng hôm sau, tuyết vẫn bay ngợp khắp bầu trời. Nhìn ra khoảng đất trắng xóa bên ngoài, Vương Xán than một tiếng: “Đẹp quá đi mất.” Dùng xong bữa sáng, cô nhất quyết đòi đưa mẹ đến trường học, nhìn thấy bà đi vào cổng trường, cô mới tới tòa soạn.
Vương Xán cầm tờ báo buổi sáng đọc, bài viết của cô với Lí Tiến Hiên đã được đăng tải, chiếm đến nửa trang đầu, vị trí rất bắt mắt, biên tập đã sử dụng tiêu đề mà cô đề nghị, trông vô cùng hấp dẫn và thu hút sự chú ý của người đọc: “Phía sau chuyện giá một khu nhà hạ thấp đột ngột”.
Tiêu đề bài báo đã nêu lên mặt khác của sự kiện giảm giá nhà đất của tập đoàn Đỉnh Phong. Việc giảm tới 50% giá nhà là hoàn toàn xác thực, thế nhưng những căn nhà này chỉ chấp nhận cách thức thanh toán một lần duy nhất, chứ không chấp nhận trả theo đợt. Cho dù khu nhà này được giảm giá sốc đến vậy, nhưng người mua nhà vẫn cứ quan sát tình hình nhiều hơn là mua. Những người trong ngành cũng giữ thái độ quan sát thận trọng với tình hình giảm giá đáng sợ này, không ai muốn theo đến cùng. Còn theo điều tra của phóng viên, chủ quyền sở hữu mảnh đất này đã được chuyển nhượng, quyền sở hữu không rõ ràng, đồng thời đang dính líu vào việc kiện tụng, từ đó cho thấy tình thế bất lợi của tập đoàn Đỉnh Phong. Sau cùng, theo tiết lộ của một nhân viên cũ nào đó, nội bộ quản lí trong tập đoàn Đỉnh Phong đang rất hỗn loạn, khoản nợ lớn, tất cả những người đã theo Tư Tiêu Hán nhiều năm nay bỗng trở mặt với ông. Các vụ làm ăn lớn, hoành tráng của Đỉnh Phong trong thời gian một năm nay có nhiều điểm nghi vấn, cần phải điều tra sâu hơn nữa.
Vương Xán càng đọc càng đắc ý, nhìn Lí Tiến Hiên ngồi đối diện rồi nói: “Tuy nội dung em viết chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy rất thích thú.”
“Đừng có vội vã mãn nguyện, bài báo này tuy chỉ nói về việc nội bộ tập đoàn Đỉnh Phong có vấn đề, thế nhưng bản thân anh lại cho rằng, Đỉnh Phong vẫn còn rất nhiều vấn đề phức tạp khác, kịch hay vẫn còn ở phía sau cơ. Anh dự định sẽ tiếp tục điều tra, định tiến sâu hơn nữa trong vấn đề này.”
“Thế có cho em tham gia cùng nữa không?”
Anh nhoẻn miệng cười: “Chỉ cần em đồng ý, những chuyện cần phải điều tra còn nhiều lắm, anh đang cần người giúp sức đây.”
Lúc này, MSN của Vương Xán hiển thị yêu cầu xin add nick, cô mở lên xem, hóa ra là Trần Hướng Viễn, cô liền chấp nhận, đồng thời cũng thấy khuôn mặt như phát nóng. Cô tự hối bản thân, trước đó xóa nick của anh đi thật ngô nghê chẳng khác gì một cô học sinh, nghĩ một hồi, liền chuyển bài báo điện tử này cho Trần Hướng Viễn xem.
Trần Hướng Viễn nhanh chóng đáp lại: “Anh đã đọc bài báo này rồi, lần đầu tiên thấy em viết bài dài như vậy.”
“Không phải do một mình em viết đâu. Nói một cách chính xác thì chỉ có một phần ba là do em viết thôi. Anh thấy thế nào về bài báo này?”
“Không thể chứng thực, không thể bình luận. Đừng có xóa nick của anh, hỏi bất cứ điều gì khác cũng được.”
Vương Xán cảm thấy buồn cười mà lại chán nán: “Yên tâm đi, em không hy vọng moi được thông tin gì từ anh. Có điều, muốn nói trước với anh một tiếng, sau đây em sẽ tiếp tục tra vụ việc này của Đỉnh Phong.”
“Em cứ làm những việc mà mình thích làm. Anh ủng hộ em.”
“Vậy nếu xảy ra mâu thuẫn với công việc anh đang làm thì sao đây?”
“Anh sẽ không bao giờ yêu cầu em phải từ bỏ nguyên tắc của mình.”
“Ý ngầm của câu này chính là anh cũng sẽ không bao giờ vì em mà từ bỏ nguyên tắc của bản thân?”
Vương Xán gửi dòng chữ này đi liền cảm thấy hối hận, như vậy chẳng khác nào như đang thách thức anh, thực chẳng giống vởi phong cách hành sự của cô chút nào. Quả nhiên Trần Hướng Viễn im lặng một hồi không nói gì. Đúng vào lúc cô đang định đóng cửa sổ chat để làm việc thì anh liền trả lời lại.
“Anh thực sự chẳng biết cách dỗ ngọt em. Xán Xán, anh chỉ có thể nói với em rằng, hôm qua anh nói chuyện với Tư tổng về chuyện mà khiến cho cả hai bên cùng thấy khó xử. Thế nhưng anh vẫn thấy vui vì ông ấy đã hẹn anh, bởi vì như vậy, anh mới không để vuột mất em.”
Vương Xán nhìn vào dòng chữ này, nhoẻn miệng mỉm cười. Người đàn ông này làm gì có chuyện không biết dỗ ngọt cô, anh biết cô muốn nghe điều gì nhất, tâm trạng của cô không ngờ bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay. Cô đồng ý suy nghĩ về lời đề nghị quay lại của anh, có lẽ cũng chỉ là một chút õng ẹo mà thôi, cô cảm thấy vui vẻ nhưng cũng hơi lo sợ.
Tâm lý mâu thuẫn này khiến Vương Xán từ chối cuộc hẹn vào buổi tối của Trần Hướng Viễn. “Đường chẳng dễ đi chút nào, em phải đến đón mẹ, hôm khác tính sau nhé.”
Trận tuyết hiếm gặp này kéo dài thêm một ngày một đêm nữa mới dừng lại. Hôm sau, đưa mẹ đến trường học xong Vương Xán quay về tòa soạn, Vương Xán còn chưa kịp sắp xếp lịch trình phỏng vấn của ngày hôm nay, liền bị phó chủ biên gọi vào phòng làm việc. Vừa bước vào phòng cô đã thấy Dương chủ nhiệm và Lí Tiến Hiên đang ngồi trong đó, thái độ vô cùng nghiêm trọng.
Phó chủ nhiệm nói với họ, tập đoàn Đỉnh Phong đã gửi thư của luật sư đến, nói rằng bài báo không xác thực, làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tập đoàn, nếu không chính thức xin lỗi, đồng thời giải quyết những ảnh hưởng xấu thì sẽ khởi tố hai phóng viên viết bài.
Vương Xán nhất thời kinh ngạc vô cùng, “Chúng ta đã tìm kiếm đầy đủ chứng cứ, bài báo có gì không xác thực?”
Lí Tiến Hiên đưa thư của luật sư cho cô, cô vội mở ra đọc: “Thực đúng là nực cười, không ngờ lại có nhiều lý lẽ như vậy, tất cả những gì chúng ta viết đều xác thực cả.”
Phó chủ biên vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Cố vấn pháp luật của chúng ta cũng đang nói chuyện cùng bên tập đoàn Đỉnh Phong. Hai người đừng cảm thấy quá áp lực, thế nhưng phải viết bản báo cáo trình bày về những điều nghi vấn do họ đưa ra, đồng thời ghi chú rõ ràng nguồn gốc thông tin, tuyệt đối không được để chút sơ hở nào cả. Nếu có những điểm viết theo ý kiến chủ quan thì cũng phải viết cho thật rõ ràng, cậu Dương hãy theo sát mọi chuyện.”
Lí Tiến Hiên đã trải qua những việc tương tự nên lúc này vẫn giữ được bình tĩnh, sau khi bước ra khỏi phòng của phó chủ biên, anh liền an ủi Vương Xán: “Không sao đâu, anh nghĩ mục đích chính của việc này chính là làm giá cao, sau một hồi thương lượng sẽ giải quyết được thôi, không đến mức phải kiện nhau ra tòa đâu.”
Chủ nhiệm Dương cũng nói: “Nói cho cùng bài viết đó cũng không hề tiết lộ tình hình thực tế gì cả. Có điều hai người phải làm báo cáo giải trình thật thận trọng, nới lỏng, nhường bước một chút, đợi sự việc này được giải quyết êm xuôi rồi tính sau.”
Vương Xán tự mỉa bản thân chưa đủ trấn tĩnh, gật đầu thọ giáo. Sau khi quay về phòng làm việc, cô và Lí Tiến Hiên đều lật lại bút kí phỏng vấn, mở lại phần ghi âm, nhanh chóng viết bản báo cáo giải trình theo yêu cầu của chủ nhiệm Dương rồi nộp lên trên.
Tuy nhiên, sự việc phát triển nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi ngưứ, thái độ của tập đoàn Đỉnh Phong vô cùng kiên quyết, khoảng hai ngày sau, chủ quản thượng cấp liền gọi phó chủ biên lên họp, chủ nhiệm Dương nghe xong tinh thần của hội nghị liền nói với hai người họ tình hình không ổn.
“Không ổn tới mức nào ạ?” Vương Xán bất an đưa câu hỏi.
“Không nói trước được. Tập đoàn Đỉnh Phong đã tìm bên chủ quản, cấp trên cũng vô cùng coi trọng bài viết này, vấn đề lớn nhất chính là phó tổng tiền nhiệm của Đỉnh Phong mà Tiểu Lí phỏng vấn trước đây, bây giờ đột nhiên thay đổi thái độ, chuyện này vô cùng bất lợi với chúng ta.”
Lí Tiến Hiên cau chặt đôi mày: “Lúc đó, khi nói đến đoạn quan trọng, hắn kiên quyết không cho tôi bật máy ghi âm, chắc hẳn là để lại đường rút lui.”
“Bên Đỉnh Phong cứ nắm chắc sơ hở này không chịu nhượng bộ, yêu cầu phải hủy bỏ bài báo trên, công khai đưa lời xin lỗi để xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực, xử lí đích đáng phóng viên viết bài.”
Lí Tiến Hiên bật cười lạnh lùng: “Tòa soạn là do bọn họ mở chắc? Bọn họ đưa ra những yêu cầu thế này dựa vào diều gì đây?”
Chủ nhiệm Dương ảo não lên tiếng: “Tiểu Lí, đừng có cả giận mất khôn nói ra những lời này, bây giờ còn đang tiến hành bước điều tra nội bộ, tôi cũng đang gánh giúp hai người đây.”
Vương Xán liền đánh mắt ra hiệu cho Lí Tiến Hiên rồi nói: “Bọn em biết rồi ạ.”
Sau khi chủ nhiệm Dương đi, Lí Tiến Hiên và Vương Xán đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lớp tuyết tích tụ mấy ngày qua vẫn chưa tan hết, lại bắt đầu phủ lên một lớp tuyết mới, khí hậu ngoài trời thấp đến mức chưa từng thấy là âm tám độ. Trên báo bắt đầu xuất hiện các cụm từ “bão tuyết”, “trận tuyết lớn lịch sử trên phạm vi rộng”, các phóng viên đều được điều ra ngoài phỏng vấn các tin tức liên quan, cả phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại có hai người.
“Làm thế này không phải đồng nghĩa với việc đình chức chúng ta sao?” Vương Xán lên tiếng hỏi.
Lí Tiến Hiên mỉm cười khổ sở: “Thì cứ coi như được nghỉ phép đi.”
Vương Xán cảm thấy bất an vô cùng: “Anh nói xem tòa soạn liệu có khi nào không gánh nổi trách nhiệm mà xử lí chúng ta không?”
“Nếu các phương diện đều chịu áp lực quá lớn, cũng không phải không có khả năng này đâu.”
Vương Xán im lặng, tuy rằng cô vào tòa soạn này mới chỉ hơn hai năm, nhưng cũng nghe nói đến tiền lệ phóng viên dính đến kiện tụng, bên khởi tố kiên quyết theo sát vụ việc khiến quá trình tố tụng vô cùng phức tạp và đau đầu. Nếu tòa soạn không ủng hộ phóng viên của mình đến cùng, vậy thì số phận của phóng viên đó không hề lạc quan chút nào.
“Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi, cho dù người đó đột nhiên thay đổi ý định, bài báo của chúng ta cũng không đến mức chịu chỉ trích nặng nề như vậy. Những phần có điểm nghi vấn chúng ta đều từ bỏ, chuẩn bị tiếp tục điều tra rồi mới viết tiếp…”
“Rất rõ ràng, Đỉnh Phong không hy vọng nhìn thấy phần tiếp theo của bài báo này, cho nên thái độ mới cứng rắn đến vậy, họ đang có ý muốn giết gà dọa khỉ.”
“Lẽ nào bọn họ thực sự cho rằng mình có khả năng lèo lái dư luận sao?”
“Thượng đế muốn diệt vong ai đó trước tiên phải khiến cho họ phát điên. Hành động này của Tư Tiêu Hán càng khẳng định những suy đoán của chúng ta là đúng, sự thật ẩn giấu sau tập đoàn Đỉnh Phong còn lớn hơn thế này nhiều. Chỉ có điều lúc này chưa thể nào điều tra làm rõ thôi.”
“Trước tiên cứ giải quyết khó khăn trước mắt đã.”
“Đừng lo, cho dù bị truy cứu trách nhiệm, cũng là anh chịu trách nhiệm chủ yếu…”
Vương Xán vội vã lên tiếng: “Bây giờ anh còn ở đó mà phân chia trách nhiệm với em sao?”
Lí Tiến Hiên mỉm cười nói: “Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh đã có dự liệu xấu nhất cho chuyện này, có lẽ kết quả chưa chắc đã tồi tệ đến vậy.”
Vương Xán không biết nói gì hơn, nhìn ra hoa tuyết trắng xóa múa lượn trên nền trời ảm đạm, chẳng còn nhận thấy cảm giác hưng phấn như mấy ngày trước nữa. Vương Xán vẫn luôn là người lạc quan, không bao giờ lo nghĩ nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên lòng cô tràn đầy xúc cảm không lành.
Việc xử lí sau cùng chưa được công bố thì tin đồn đã truyền đi khắp tòa soạn. Tất cả các đồng nghiệp đều có cảm nhận bi thương trước số phận của phóng viên, bàn luận riêng tư với nhau rất nhiều, tuy nhiên những chuyện này cũng chẳng hề khiến Vương Xán cảm thấy an ủi hơn. Dồn nén tâm sự nặng nề xuống đáy lòng, tâm trạng cô lúc này vô cùng rối loạn, không lên MSN, nhận được điện thoại của Trần Hướng Viễn đều thoái thác nói bận việc, không có thời gian ra ngoài.
“Gần đây phải đi phỏng vấn nhiều lắm sao?”
Vương Xán mơ hồ trả lời một câu: “Vâng.”
“Tại sao gần đây anh không thấy bài báo do em viết?”
Mấy hôm trước, bố mẹ cô cũng hỏi câu tương tự. Hàng ngày họ đều đọc báo rất đều đặn, đặc biệt là bà Tiết Phượng Minh, thỉnh thoảng còn chỉnh sửa lại cách viết câu của cô, nghiên cứu xem làm thế nào để dùng từ ngữ chuẩn xác hơn, làm thế nào thì viết càng điêu luyện hơn, văn vẻ hơn. Cô dành phải dồn nén cảm giác rối loạn trong lòng, đưa ra đáp án khiến bố mẹ an tâm: “Bây giờ các trang đầu đều phải dành để tập trung cho tình hình bão tuyết, hơn nữa xây dựng công trình đang nghỉ phép, công nhân đều về nhà đón Tết rồi, thị trường nhà đất chẳng có gì biến động. Con đang làm công tác chuẩn bị cho những bài báo khác.”
Trần Hướng Viễn không tiếp tục truy cứu sâu vào vấn đề như mẹ cô, anh chỉ nói: “Nếu em làm việc muộn quá, gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến đón em, thời tiết lạnh giá thế này, không dễ gọi xe về đâu.”
Vương Xán không có tâm trạng đi hẹn hò, có điều cuộc hẹn lần này không hề dễ dàng thoái thác. Ngô Tĩnh lấy chồng tận bên Mỹ quay về cùng chồng, phát thiệp hỷ khắp nơi, mời mọi người đến khách sạn năm sao dùng bữa.
Các đồng nghiệp cầm tấm thiệp không ngừng bàn luận: “Nói cho cùng cũng gả ột đại gia giàu có nhiều tiền, họ nói trước chỉ chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, mong nhận được lời chúc phúc của mọi người, quyết từ chối tiền mừng, thật đúng là ý nghĩa quá.”
Một người khác lại phụ họa theo: “Đúng thế, đây tuyệt đối là một quả lựu đạn báo hỷ sảng khoái nhất mà tôi đã nhận được.”
Vương Xán kiểu gì cũng chẳng vực tinh thần lên được, đành cùng các đồng nghiệp đến bữa tiệc mừng.
Quy mô buổi tiệc lớn hơn họ tưởng rất nhiều, ngoại trừ các đồng nghiệp ở tòa soạn, còn có quan chức có máu mặt trong thành phố, vô cùng long trọng, chẳng hề giống với cảnh tượng trẻ trung, sôi động như họ đã tưởng tượng trước đó. Người đàn ông đứng cạnh bên Ngô Tĩnh dáng người không cao, nhìn trông hơi tàn tạ so với tấm hình trên mạng, nhưng vẫn tỏ ra khí chất ngút trời, hai người vẫn có thể coi là một cặp trời sinh.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, mọi người liền hàn huyên. Vương Xán và La Âm ngồi gần nhau, La Âm đẩy cô rồi nói: “Mình thực sự không thể nào quen bộ dạng tâm sự trùng trùng của cậu bây giờ.”
Vương Xán mỉm cười khổ sở: “Mình cũng không muốn làm mọi người mất hứng đâu.”
“Đừng có cả ngày lo lắng về chuyện đó nữa.”
“Không thể không lo lắng được, nếu có quyết định xử lí sớm hơn một chút thì lại hay.”
La Âm than dài một tiếng rồi nói: “Hy vọng tòa soạn có thể gánh được áp lực đó. Nếu không thì chốc nữa chúng ta lặng lẽ chuồn đi trước, mình sẽ mời cậu tiramisu. Buổi tiệc đông đúc thế này, bọn họ sẽ không chú ý đến chúng mình đâu.”
“Mình không sao cả, cậu không cần phải nghĩ cách để an ủi mình đâu. À, đúng rồi, cậu với Trương Tân về quê anh ấy đón Tết, liệu có làm tiệc tùng gì không?”
“Bọn mình đã bàn bạc từ trước rồi, tất cả mọi việc đều đơn giản là trên hết. Có chút tiền dư dả, bọn mình sẽ đến đảo Bali chơi còn tốt hơn nhiều.”
Vương Xán mỉm cười nói: “Nói nhỏ thôi, cẩn thận kẻo người ta nói cậu bừa bãi đấy.”
“Có cái gì mà bừa bãi, nhìn Ngô Tĩnh trông có vẻ rất vui, mình cũng vui mừng thay cô ấy.”
“Đúng thế, cảm giác của bản thân mới là quan trọng nhất. Hầy, rượu nho ở đây hình như khá ngon, có mùi vị hoa quả rất thơm, còn nữa…”
“Điều quan trọng là nó có mùi vị giống gỗ.” Từ sau lưng Vương Xán vang lên một giọng nói trầm ồm.
Vương Xán giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, Cao Tường không biết từ lúc nào đã bước lại gần. “Khả năng bình rượu của Vương tiểu thư tuyệt quá, tân lang chính là anh họ xa của tôi, rượu nho ở đây là do tôi cung cấp đấy.”
Vương Xán kính cẩn lên tiếng: “Cao tiên sinh, xin chào.”
Ánh mắt của anh sáng lên, dường như cảm thấy cách xng hô lịch sự này thú vị, đồng thời cũng lịch lãm nói: “Vương tiểu thư, liệu có thể nói chuyện riêng với tôi vài câu được không?”
Vương Xán vội vã đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Cao Tường liền nói: “Theo cách nói của những người thân thích của tôi, thì tất cả mọi người đều không thể ngờ được người anh họ của tôi lại có thể cưới gấp gáp đến vậy.”
Vương Xán nghĩ, Cao Tường chắc chắn không kéo cô đến đây chỉ để nói vài câu tán gẫu thế này, liền nói: “Chuyện duyên phận trời định, rất khó nói.”
“Nói vậy không sai.” Cao Tường đưa mắt nhìn Vương Xán rồi tiếp tục. “Tôi nghe nói cô mới gây ra phiền phức?”
Vương Xán không thể ngờ anh lại tinh nhạy thông tin đến vậy, đành mỉm cười khổ sở đáp: “Phóng viên gặp phải những chuyện thế này có lẽ cũng nên cảm thấy vinh hạnh.”
“Nhìn cô trông chẳng có chút biểu hiện vinh hạnh gì cả. Ngược lại trông tâm sự trùng trùng cơ.”
“Không còn cách nào khác, tôi tu luyện chưa đủ, vẫn chưa tới mức bình thản như không được.”
“Tòa soạn dự định xử lí cô ra sao?”
“Vẫn còn chưa biết, có điều tôi đã bị đình chỉ rồi.”
Cao Tường mỉm cười: “Bản thân tôi cũng đã tìm hiểu tình hình, dường như Đỉnh Phong có ý định truy cứu đến cùng.”
Vương Xán vô cùng buồn bã, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Như vậy thì cũng đành phải chiều theo họ thôi.”
“Tôi không quen thân với Tư Tiêu Hán, có điều con gái của ông ta là Tư Lăng Vân lại là bạn gái của bạn tôi, quan hệ giữa chúng tôi cũng rất tốt. Tôi đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy hứa sẽ thương lượng với bố mình để chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không.”
Hành động này của anh khiến Vương Xán rất ngạc nhiên: “Có thật không? Vậy thì tốt quá còn gì, cảm ơn anh, Cao tiên sinh.”
“Đừng có vội vã cảm ơn thế. Theo lời cô ấy nói, bố cô ấy khá cố chấp, nói rằng chấp nhận nể mặt cô ấy mà lùi một bước, có thể không truy cứu trách nhiệm của phóng viên, thế nhưng tiền đề là hai người phải công khai lên tiếng xin lỗi, đồng thời đảm bảo sẽ không viết tiếp những bài báo ảnh hưởng xấu đến Đỉnh Phong nữa.”
Vương Xán suy ngẫm một hồi rồi nói: “Cao tiên sinh, bài báo này là do tôi với đồng nghiệp cùng viết, anh ấy cũng ở đây, để tôi đi thương lượng với anh ấy một chút.”
Cao Tường gật đầu nói: “Tôi cũng phải ra ngoài tiếp khách đã, sau khi tàn tiệc, tôi sẽ đưa cô về, rồi cô nói cho tôi biết kết quả của việc thương lượng.”
Vương Xán vội vã vào trong, đổi sang chỗ ngồi cạnh Lí Tiến Hiên, chuyển lại đoạn nói chuyện lúc nãy cho anh nghe. Nghe xong, anh liền bật cười nói: “Vị Cao tiên sinh thần thông quảng đại đó lại ra tay lần nữa rồi, bản thân anh cho rằng, anh ấy nhất định có tình ý với em.”
Vương Xán chẳng biết nên khóhay nên cười. “Anh cũng lắm chuyện quá đấy, vẫn còn tâm trạng mà tán gẫu, trêu trọc, em phục anh sát đất.”
“Không giấu gì em, lần trước sau khi Cao Tường giúp đỡ chúng ta, anh đã điều tra về con người anh ấy, anh ấy khống đơn giản chỉ là một thương nhân chuyên cung cấp rượu vang đâu.”
“Trước tiên đừng có nói những chuyện vô dụng này, anh có chấp nhận điều kiỮ kia không?”
Lí Tiến Hiên im lặng một hồi rồi lắc đầu đáp: “Nếu bài báo này được chứng minh là có chỗ viết sai sự thực, anh nhất định sẽ đến xin lỗi Tư tổng, chấp nhận hình phạt của tòa soạn. Thế nhưng đi xin lỗi vì một bài báo xác thực để đổi lại hai chữ bình an, anh không thể làm.”
Đây là điều nằm trong dự đoán của Vương Xán, cô nhún vai nói: “Em biết ngay là anh không đồng ý mà.”
“Anh không bao giờ bắt ép em phải theo anh, nếu em muốn…”
Vương Xán mỉm cười nói: “Đừng nói nữa, em đã suy nghĩ rồi, em cũng không thể nào làm được.”
“Em không cần phải cứng đầu vậy đâu, Vương Xán, không ai chỉ trích em rút thân khỏi sự việc lần này theo cách đó đâu. Bài báo này phần lớn là do anh viết mà…”
“Anh lại thế rồi.” Vương Xán chẳng thèm khách khí mà ngắt lời anh. “Phân chia trách nhiệm thế nào là vấn đề mà lãnh đạo phải suy nghĩ, nếu chúng ta đã cùng viết một bài báo thì ít nhất cũng phải đồng nhất ý kiến.”
Lí Tiến Hiên mỉm cười nói: “Vương Xán, em có bản lĩnh hơn anh tưởng rất nhiều đấy.”
Vương Xán nhìn về phía trước rồi nói: “Có lẽ em định cứng đầu làm anh hùng cũng nên.”
“Có nhiều lúc, cứng đầu không phải là việc người nào cũng có thể làm được đâu.”
Tiệc tan, Vương Xán liền lên xe của Cao Tường, nói lại ý định của Lí Tiến Hiên cho anh nghe, cô cảm thấy hơi có lỗi: “Thật ngại quá, Cao tiên sinh, đã phụ tấm lòng tốt của anh rồi.”
Cao Tường hiển nhiên không để tâm chuyện này, đặt tay lên vô lăng, thái độ bình thản: “Người trẻ tuổi khí chất cao ngạo là chuyện thường tình.”
“Người có khí chất cao ngạo là Lí Tiến Hiên chứ còn tôi chỉ cố gắng hết sức để không quá mức yếu đuối mà thôi.”
“Cô đâu thể bị coi là quá mức yếu đuối?”
Vương Xán lắc đầu nói: “Nói ra thì sợ anh cười chê, tôi cũng sợ hãi, bất an bao ngày nay rồi đấy.”
“Trong tình trạng bất an lo lắng nhiều ngày mà vẫn kiên định đến cùng mới gọi là đáng quý.”
Vương Xán im lặng, cô âm thầm suy nghĩ, liệu cô có thể kiên trì tới lúc nào đây?
“Tôi còn nhớ, lần trước cô có nói qua về nghề nghiệp của bản thân, nói rằng hy vọng sẽ được tiếp tục theo nghề, bây giờ vẫn còn mong muốn như vậy chứ?”
“Nhìn con đường mà các tiền bối đã trải qua, phóng viên nếu chăm chỉ làm việc, có lẽ có thể trở thành kí giả nổi danh, chủ biên hoặc đôi khi còn được làm tổng biên tập. Sau khi tốt nghiệp tôi mới làm công việc này gần ba năm, vẫn còn chưa kịp suy nghĩ quá nhiều.”
“Xem ra cô vẫn rất thích công việc này.”
“Đúng thế.”
“Nhớ kĩ một điều, ngày kia tôi phải lên đường sang Australia rồi, nếu thay đổi ý định thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”
Vương Xán gật đầu nói: “Cảm ơn anh, Cao tiên sinh.”
Cao Tường lại than dài một tiếng. “Tôi có dự cảm là cô sẽ không gọi điện cho tôi.”
“Đàn ông mà cũng có cái gọi là dự cảm hay sao?”
Anh bật cười ha ha rồi nói thêm: “Dự cảm của tôi chính là phán đoán dựa trên sự thực, sau lần rời khỏi quán Lục Môn đó, tôi liền dự cảm ý định tôi dành cho cô sẽ không nhận được sự đồng tình, quả nhiên là vậy.”
Anh nói chuyện thoải mái như vậy, Vương Xán cũng đành bật cười đáp lại: “Từ chối tình cảm của Cao tiên sinh quả thực là tổn thất đối với tôi.”
“Cô không cần phải khách khí quá vậy đâu, xem ra cô không hề hối hận vì quyết định này. Đối với cô mà nói, sức hút của tôi chưa đủ lớn, thậm chí còn không đủ để khiến cô động lòng, điều này khiến tôi suy nghĩ một thời gian khá lâu.”
Vương Xán cũng lên tiếng đùa lại anh: “Đổi một cách nói khác, thực ra là tôi tự biết lượng sức mình, không chịu đi chứng thực sức hút đáng sợ của Cao tiên sinh.”
Cao Tường bật cười hỉ hả. “Cô rất biết cách an ủi đàn ông trung niên.”
“Đừng có suốt ngày tự xưng mình là đàn ông trung niên, anh thực sự chưa hề già. Chúc Cao tiên sinh thượng lộ bình an, đi chơi vui vẻ.”
Chiếc Jeep của anh dừng trước tòa nhà Vương Xán ở, tận mắt nhìn Cao Tường quay xe đi hết con đường, quay người lại, cô giật nảy mình khi thấy Trần Hướng Viễn đang đứng ở chỗ cách cô không xa.
Lại chạm mặt một lần nữa trong tình cảnh này, Vương Xán cảm thấy vô cùng chán nản: “Hướng Viễn, anh đến đây làm gì?”
“Mấy ngày nay anh hẹn gặp, em đều từ chối cả. Vừa nãy goi điện thoại cho em, em lại không chịu nghe, anh thực sự không thể nào an tâm, cho nên tới đây xem sao.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, Vương Xán bèn lấy chiếc di động từ trong túi ra, đích thực là có mấy cuộc gọi nhỡ. “Xin lỗi, tại chỗ ăn quá ồn ào, cho nên em không nghe thấy.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, thực sự nhìn không rõ nét mặt của Trần Hướng Viễn, đột nhiên anh khom người xuống, nhấc một thùng nước ở cạnh bên lên. “Mau lên trên đi.”
Vương Xán ngạc nhiên: “Tại sao anh lại xách nước?”
“Ống nước ở tòa nhà nhà em ở bị đóng băng, lúc nãy khi anh tới, thấy bố em xuống dưới nhà xách nước, không cẩn thận bị ngã…”
“Bố em không sao chứ?” Vương Xán vô cùng hoang mang, vội vã chạy lên trên.
“Chắc là không sao, anh đã đưa bố em lên nhà ri.”
Vương Xán chạy một mạch lên tầng ba, bà Tiết Phượng Minh đang đứng ở trước cửa nhà.
“Mẹ, bố con không sao chứ?”
“Không sao, không sao, bị trẹo thắt lưng một tí thôi, mẹ bảo bố lên giường, chườm nóng rồi. May mà Tiểu Trần đưa ông ấy lên nhà, lại còn xách hộ luôn hai thùng nước lên nữa.”
Cô chạy vào phòng ngủ của bố mẹ, chỉ thấy ông Vương nằm trên giường. “Bố, bố không sao chứ, có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần phải làm lớn chuyện thế đâu. Bố không sao đâu mà, là mẹ con cứ bắt bố phải nằm lên giường thôi.”
Vương Xán lúc này mới yên tâm, đưa lời oán trách: “Tuần trước thầy giáo Hà ở tầng dưới mới bị gãy tay đấy, con đã dặn bố mẹ đi đường phải cẩn thận mà. Bố lại còn xách nước trong lúc trời tối thế này nữa.”
“Mẹ con bây giờ đang nghỉ ở nhà, nếu bố không chuẩn bị nước thì thế nào bà ấy cũng đi xách. Nếu mẹ con bị ngã thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
“Ngày mai con tìm đồng nghiệp bảo họ phản ánh lại tình hình này, xem liệu có thể cho người bên công ty nước đến đây sửa chữa không. Ngộ nhỡ vẫn chưa có nước thì cũng phải đợi con về, đừng làm những chuyện này dọa con nữa đấy.”
Lúc này, bà Tiết Phượng Minh liền gọi cô. “Tiểu Xán, Tiểu Trần không chịu ngồi lại, vội vã đòi về này.”
Vương Xán đi ra ngoài, Trần Hướng Viễn quả nhiên đã đứng bên ngoài cửa, cô nhất thời không biết phải nói gì với anh, may mà lúc này ông Vương nằm trong nhà liền nói vọng ra: “Thượng Minh, mời Tiểu Trần ở lại làm ly rượu cho ấm bụng đã.”
“Đúng, rượu do dì tự nấu đấy, vừa thơm lại vừa ngọt, Tiểu Xán rất thích. Tiểu Trần, cháu nhất định phải thử một chút xem sao.”
“Rượu ngon lắm.” Vương Xán cố gắng thêm một câu này dưới ánh mắt chỉ thị của mẹ.
Tuy nhiên, Trần Hướng Viễn vẫn cứ lắc đầu từ chối: “Dì ơi, con không làm phiền dì nữa, cũng để chú nghỉ ngơi, con về đây, con chào dì.”
“Đợi đã, để em tiễn anh.”
Hai người xuống dưới nhà, Vương Xán đang định nói gì đó, Trần Hướng Viễn liền cầm chiếc chìa khóa điều khiển cửa xe rồi quay đầu lại nói với cô: “Ngoài trời lạnh lắm, em lên nhà đi.”
Nhìn anh lên xe, Vương Xán mỉm cười nói: “Em còn tưởng anh đã thay đổi ít nhiều rồi cơ, xem ra em đã nhầm, anh luôn giữ được bộ dạng trấn tĩnh, bình thản như lúc này.”
Bàn tay của Trần Hướng Viễn khựng lại, anh nhìn cô rồi nói: “Vậy thì anh phải làm thế nào đây? Xán Xán? Truy hỏi em hay sao?”
Vương Xán im lặng, không thể không thừa nhận thái độ của mình thực sự rất vô lí. Cô tiễn anh xuống đây vì cảm thấy có lỗi, vậy mà vừa mở miệng lại nói ra những lời thế này, đúng là càng nói lại càng ngần ngại.
“Anh có thể nhận ra Cao tiên sinh đó đang theo đuổi em.”
“Vậy thì đã sao chứ?”
Khóe miệng của Trần Hướng Viễn lại nhoẻn lên. “Anh còn nghe nói em đã đi xem mặt.”
Vương Xán thở dài một tiếng: “Em…”
Trần Hướng Viễn ngắt ngang lời nói của Vương Xán: “Anh không hề có ý chỉ trích em, Xán Xán, anh không có quyền làm như vậy. Hiện nay em có rất nhiều lựa chọn, trước tình hình thế này, em vẫn còn bằng lòng suy nghĩ về mối quan hệ ca chúng ta, anh thực sự không thể nào đòi hỏi nhiều hơn nữa.”
Vương Xán nhất thời tức giận, cô liền lên tiếng: “Không giấu gì anh, bây giờ em còn được một người bạn trai cũ đã chia tay hai năm trước đề nghị khôi phục lại quan hệ, cho nên lựa chọn của em hiện nay đích thực là rất nhiều, khiến em hoa mày chóng mặt, chả biết phải phản ứng thế nào. Cảm ơn anh đã thông cảm cho em, chấp nhận đứng lặng đó chờ đợi mà không đưa ra bất cứ yều cầu nào khác…”
Bỗng nhiên Vương Xán dừng lại, rõ ràng thấy nét mặt đau đớn của Trần Hướng Viễn và cũng cảm thấy được trái tim mình đang quặn thắt lại. Sau đó, anh im lặng một hồi, lại nói tiếp: “Em lên nhà đi, Xán Xán, tạm biệt.”
Chiếc xe của Trần Hướng Viễn quay đầu lại, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tuyết lớn nhiều ngày, tuy rằng đã tạnh được mấy hôm nhưng tuyết tích tụ trên đường chưa tan hết, đến đêm khuya thời tiết lạnh giá, người đi lại bước qua tạo nên tiếng động vô cùng thê lương, quạnh quẽ.
Vương Xán đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy lạnh buốt xương cốt, một lúc lâu sau, cô mới lê bước lên lầu, đón nhận cô chính là ánh mắt đầy nghi vấn của mẹ. Cô đành tiếng: “Anh ấy không thích ăn đồ ngọt.”
“Con đừng có đánh trống lảng, không phải con nói đã chia tay với cậu ấy rồi sao? Tại sao cậu ấy còn tới đây tìm con?”
Vương Xán không khỏi ấp a ấp úng trước ánh mắt chăm chăm kiên định của bà Tiết Phượng Minh: “Cái đó… chúng con đang suy nghĩ lại mọi chuyện.”
Điều khiến Vương Xán bất ngờ chính là, bà Tiết Phượng Minh dường như rất vui trước quyết định này: “Vậy thì tốt quá còn gì, cậu ấy thực sự rất tốt, mẹ với bố con rất hài lòng với Tiểu Trần. Cậu ấy chắc chắn là rất yêu con, điều này mẹ có thể cảm nhận được. Tiểu Xán, con đừng có ghê gớm quá, lấy mỗi câu “tính cách không phù hợp” để từ chối người ta. Hai người ở bên nhau, ít nhiều gì cũng có sự khác biệt, va chạm, hôm khác mời cậu ấy tới nhà ăn cơm đi.”
“Chúng con vẫn còn suy nghĩ…” Vương Xán nhất thời cảm thấy khó nói, càng lúc càng nhỏ tiếng.
Câu trả lời này khiến bà Tiết Phượng Minh hài lòng. “Cái gì gọi là chưa nghĩ xong? Tiểu Xán, chuyện tình cảm không thể nào lấp lửng mập mờ vậy đâu, con không thể làm người ta lỡ dở được.”
“Con nào có làm ai lỡ dở? Mẹ, con đi ngủ đây, mẹ cũng nên nghỉ sớm đi.”
“Đợi một chút, Tiểu Xán, gần đây tính tình của con thật sự thất thường lắm, nói chuyện gì với con là tâm hồn con lại treo ngược cành cây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Xán phủ nhận theo bản năng: “’Chẳng có chuyện gì cả, con thực sự mệt mỏi quá rồi.”
Cô không thể nào đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của bà Tiết Phượng Minh nữa, đành phải vội vã chuồn vào phòng riêng.