Chương 3: Nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” chỉ là một kiểu thỏa hiệp
Kinh nghiệm yêu đương của Vương Xán đúng là có hạn, cô cũng không biết làm thế nào để đẩy mối quan hệ giữa mình và Trần Hướng Viễn lên một bước mới. Theo bản năng, cô cho rằng, người đàn ông như Trần Hướng Viễn sẽ không thích một người con gái quá chủ động. Hơn nữa, nền giáo dục mà cô được tiếp nhận bấy lâu nay không cho phép cô chủ động tấn công.
Về điểm này, suy tính thiệt hơn thì có cả nguy hiểm và ngọt ngào, nó giúp Vương Xán tìm lại cảm giác yêu đương sau quãng thời gian tốt nghiệp đại học gần ba năm. Cô nghĩ, hóa ra bản thân cũng có cơ hội thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt.
Vương Xán tải bài hát “Khi nào mùa hè lại đến?” vào MP3, trên đường đi làm và về nhà cô cứ nghe đi nghe lại bài hát đó. Nhưng cô cũng chỉ nghe hiểu một đoạn có mấy câu mở đầu bằng tiếng Anh, những ca từ tiếng Pháp lại không hề đem đến cho cô chút cảm giác nào.
Trần Hướng Viễn lúc nào cũng bình đạm, anh không từ chối lời mời của Vương Xán nhưng cũng không có chút biểu hiện chủ động nào. Qua vài lần như thế, Vương Xán có chút buồn phiền vì cạn kiệt lý do hẹn gặp.
Từ trước đến giờ, Vương Xán không hề có kinh nghiệm theo đuổi đàn ông, bây giờ cố gắng nghĩ lại cảm giác khi được người khác theo đuổi, một bóng hình gần như đã mờ nhạt bỗng hiện lên trong đầu cô, nhưng chẳng có chút manh mối rõ ràng nào hết. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ còn cách đi nhờ La Âm giúp đỡ.
Nghe Vương Xán kể xong bối rối của mình, La Âm ngừng gõ bàn phím, ngước lên nhìn trời nói: “Tớ khuyên cậu nên dừng lại đúng lúc.”
“Tại sao chứ? Tớ căn bản còn chưa có bắt đầu cơ mà, tại sao phải dừng lại?”
“Đàn ông không phải là tên ngốc, đặc biệt nhìn Trần Hướng Viễn, anh ta cũng không phải là loại đàn ông qua loa đại khái. Cậu có chút tình cảm với anh ta, anh ta nhất định sẽ hiểu rõ hơn ai hết. Thế nhưng việc anh ta không từ chối, cũng không đồng ý đã chứng minh rất nhiều điều.”
“Tớ nghĩ chỉ là anh ấy điềm đạm, kín đáo thôi.”
La Âm bật cười khúc khích: “Hay cậu cứ trực tiếp nói anh ấy là người có nội tâm và bề ngoài khác biệt cho xong. Thưa tiểu thư, câu hỏi này vượt quá phạm vi kinh nghiệm của tớ, tớ chưa từng chủ động theo đuổi đàn ông chứ đừng nói đến đó lại là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ủ mưu như vậy.”
“Cậu chưa từng gặp một người khiến cậu động lòng trước sao?”
“À, thì có rồi!” La Âm chần chừ một lát rồi nói một cách nghiêm túc: “Nhưng tớ là người thà để tâm tư trong lòng chứ đừng hi vọng tớ chủ động đi tỏ tình. Cậu xem, thực ra tớ cũng là một người điềm đạm kín đáo, trong ngoài khác biệt mà, haha.”
Vương Xán cố bình ổn tâm trạng, không để bản thân nóng giận: “Nhưng cậu đã nghe rất nhiều những chuyện tình kỳ quặc, vậy mà lại không có chuyện tương tự nào kể cho tớ sao?”
“Nếu nói như vậy thì đúng là có không ít. Thế nhưng tớ thấy đa phần những câu chuyện đó điều có ý nghĩa phản diện, cậu sẽ không thích nghe đâu.”
Vương Xán không biết nói gì, chỉ đành ngao ngán ngẩng đầu lên trời. La Âm vỗ vỗ vào tay bạn an ủi: “Thời gian sẽ giúp cậu.”
“Nói vậy nghĩa là sao?”
“Hai người các cậu nếu cứ tiếp tục như vậy hoặc là lâu ngày anh ta sẽ nảy sinh tình cảm với cậu, “lửa gẩn rơm lâu ngày cũng bén”, hoặc là cậu không tìm được cảm giác mới mẻ ở anh ta. Cậu sẽ thấy kì lạ là tại sao lúc đầu lại nhiệt tình như vậy. Cậu thấy đấy, như vậy thì vấn đề sẽ được giải quyết thôi.”
“Xí, hai tình huống cậu vừa nói tớ đều không thích. Khó khăn lắm tớ mới gặp một người mà tớ có cảm tình.” Vương Xán nói với vẻ buồn rầu: “Hơn nữa, thứ gọi là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” chỉ là một kiểu thỏa hiệp mà thôi, thật vô nghĩa. Cậu đừng nói với tớ cuộc sống chính là quá trình thỏa hiệp không ngừng, tớ vẫn chưa đến thời điểm phải như vậy đâu nhé!”
La Âm đành nhận thua: “Tớ sợ cậu rồi, có dũng khí lắm, rất đáng khen! Thế giới là của các cậu, đi đâm đầu vào tường đi! Tớ không cản cậu đâu, chúc phúc cậu một lần nữa.”
Lời chúc phúc của La Âm đã phát huy tác dụng, cơ hội cuối cùng cũng đến với Vương Xán.
Tuần san nhà đt gần đây liên tục nhận được điện thoại của độc giả, họ muốn được tư vấn về tính khả dụng khi chuyển từ tài khoản doanh nghiệp sang tài khoản công quỹ. Vương Xán báo cáo với chủ nhiệm Dương, nghĩ đến việc gần đây có khá nhiều người hỏi câu này, cô bèn thảo một kế hoạch viết bài.
Vì quen biết người trong nghề, Vương Xán lập tức gọi điện cho Trần Hướng Viễn, nhờ anh đưa ra một vài quan điểm về vấn đề này. Trần Hướng Viễn tỏ ra khó xử nhưng vẫn nói: “Ngân hàng có bộ phận chuyên phụ tránh về tuyên truyền đối ngoại, nghiệp vụ cho cá nhân vay tiền mua nhà trả góp hay cho các doanh nghiệp vay tiền đều không nằm trong phạm vi tôi phụ trách, tôi không tiện nói gì cả.”
“Vậy anh có thể liên hệ giúp tôi một người phụ trách về vấn đề này được không?”
Trần Hướng Viễn im lặng một lát rồi cũng đồng ý. Một lát sau, anh gọi điện hẹn Vương Xán buổi chiều đến ngân hàng anh phỏng vấn.
Ngân hàng thành phố nơi Trần Hướng Viễn làm việc nằm bên khu kiến trúc phương Tây cũ cạnh bờ sông. Đi lên những bậc thềm, Vương Xán thấy không gian ở đây rất tĩnh mịch, đại sảnh cao kết hợp với mặt sàn cổ kính, nhìn có cảm giác trang trọng.
Trần Hướng Viễn từ trên lầu đi xuống đón Vương Xán. Anh vẫn như thường ngày, mặc một chiếc áo vest màu xanh đen kết hợp với sơ mi trắng và cavat màu xanh đậm. Thật ra tất cả đồng nghiệp của anh đều mặc đồng phục như vậy, thế nhưng Vương Xán không thể không thừa nhận, cho dù mang đồng phục thì anh vẫn mặc đẹp hơn những người khác. Đồng thời Vương Xán cũng tự chế giễu bản thân, cô không phải là không có tế bào đam mê yêu đương. Nhưng tế bào ấy phát huy tác dụng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Không biết vì có sự giới thiệu của Trần Hướng Viễn hay do ngân hàng quan tâm đến chuyên mục này của tòa soạn mà cuộc phỏng vấn được sắp xếp riêng tại phòng họp nhỏ của ngân hàng. Một phó giám đốc bộ phận đã giải thích tỉ mỉ những câu hỏi của độc giả. Anh thừa nhận những chính sách liên quan đã được công bố từ lâu, chỉ là trong quá trình thực hiện giữa các ngân hàng lại phát sinh những khó khăn về liên kết. Đồng thời anh ta cũng hứa sẽ coi trọng các yêu cầu của khách hàng, thông báo về ngân hàng của tỉnh, nghiên cứu cách giải quyết nhanh chóng vấn đề này.
Cuộc phỏng vấn kết thúc thuận lợi, Vương Xán cảm thấy rất vui. Cô đến văn phòng của Trần Hướng Viễn nói lời cảm ơn. Trần Hướng Viễn tiễn cô xuống, nhìn khuôn mặt tràn đầy niềm vui của cô cùng với đôi mắt dường như biết cười, trong lòng anh cũng có chút xúc cảm không thể gọi tên.
Trần Hướng Viễn tiễn Vương Xán đến cửa ngân hàng, nhìn ánh nắng chói chang, anh nói: “Tôi còn phải làm việc nên không thể đưa cô về tòa soạn được, cô đợi ở đây một lát. Tôi xuống gọi taxi giúp cô.”
“Không, không cần đâu!” Vương Xán xua tay: “Anh cứ làm việc đi, tôi đi bộ một lát. Tôi thích nhất là mùa này, mùa hè vừa bắt đầu, cũng không phải quá nóng.”
“Lần đầu tiên tôi nghe có người nói thích mùa hè đấy!”
“Vâng, từ bé tôi đã thích mùa hè rồi! Mùa hè được mặc váy đẹp, lại có thể ăn nhiều dưa hấu! Tôi rất thích ăn dưa hấu, có thể ăn hết nửa quả một lúc đấy.”
Khuôn mặt Trần Hướng Viễn như thoáng suy nghĩ điều gì, Vương Xán nghĩ: “Thôi toi, có lẽ lời tự bạch ăn nhiều của mình đã khiến người đàn ông tỉ mỉ mà coi trọng cuộc sống thanh nhã này sợ chết khiếp. Thực đúng là đáng chết!” Thế nhưng Trần Hướng Viễn lại cười, ôn tồn nói: “Lý do thích mùa hè hay lắm! Vậy nhé, hôm khác chúng ta gặp lại!”
“Tạm biệt!”
Vương Xán nhanh chân bước xuống bậc, khi đi trên đường Lâm Âm, cô vui vẻ nghĩ: “Ừ, đúng vậy, chúng ta hẹn hôm khác gặp.” Cô thấy trời xanh trong vô cùng, gió cũng phẳng lặng, từng tia nắng chiếu qua những tán cây tạo cảm giác rất dễ chịu. Cho đến khi về tòa soạn viết bài, niềm vui ấy vẫn hiện rõ trên khuôn mặt Vương Xán khiến chủ nhiệm Dương và đồng nghiệp của cô cũng thấy kinh ngạc.
Bài viết của Vương Xán được nộp lên, cô cảm ơn Trần Hướng Viễn qua MSN, anh chỉ trả lời lại một câu: “Đừng khách sáo” rồi không nói gì thêm nữa.
Vương Xán có thể hiểu anh rất bận rộn, bản thân cô cũng vậy, công việc hàng ngày cũng được xếp lịch dày đặc, ra ngoài phỏng vấn, tham gia hoạt động của các nhà đầu tư, quay về tòa soạn viết bài, hoàn thành chủ đề mà chủ nhiệm Dương đã giao.
Hiếm lắm mới có thời gian rảnh một chút, hai người chỉ nói chuyện vài câu. Tuy nhiên, ở trên mạng Trần Hướng Viễn còn trầm lặng hơn cả bên ngoài, dường như anh không có chút nhã hứng nói chuyện phiếm hay tâm sự. Nhiều lúc, chỉ vừa chào hỏi xong, anh đã gửi cho cô một loạt tin tức ngân hàng, báo cáo tài chính, thậm chí là phân tích thị trường chứng khoán. Rõ ràng anh đã trực tiếp coi cô là loại người lúc nào cũng chỉ quan tâm đến tài chính.
Vương Xán để tay lên ngực nói với chính mình: Cũng đúng, mình thích tiền, nhưng không đến mức cả ngày ngồi nói chuyện về vấn đề này với người đàn ông có tình cảm.
Vương Xán nhìn chằm chằm vào máy tính, trong lòng rất buồn bực mà không có cách nào khác, chỉ hận không thể hét lên rằng: “Đừng tiếp tục gửi cho tôi đống tài liệu này nữa.” Nhưng c không kích động đến mức ấy, cuối cùng chỉ thấy La Âm lên mạng rồi nói chuyện với cô mà thôi.
La Âm gửi cho Vương Xán emoticon cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Chuyển tài liệu cho tớ, tớ đang cần.”
“Cậu cần thứ tài liệu này để làm gì? Trước đây bảo cậu bỏ vốn ra đầu tư thì cậu lại ngại phiền phức.”
La Âm trả lời: “Bây giờ khác rồi, tớ sắp kết hôn, sắp có gia đình, có người thân, rồi còn phải trả nợ mua nhà, tớ không quan tâm đến tài chính thì tài chính cũng không quan tâm đến tớ, nhất định tớ phải bổ sung kiến thức về mặt này.”
Vương Xán gửi tài liệu cho La Âm rồi ấm ức gửi thêm một dòng: “Khoe khoang hạnh phúc với người không được như ý muốn là không có đạo đức và không nhân từ.”
La Âm đánh máy nhanh như bay, lập tức trả lời lại: “Trước hết cậu phải nhân từ với chính mình, nếu không sẽ có những ngày phải khóc đấy.”
Vương Xán trầm lặng suy nghĩ hồi lâu, quãng thời gian này cứ suy trước tính sau, đúng là đã giày vò bản thân rồi. Điều quan trọng nhất chính là cô còn chẳng nắm chắc được một phần nào, vậy mà tâm tư đã bị chi phối quá nhiều vì người đàn ông này.
Nghĩ như vậy, đối với Vương Xán có chút không đáng, cũng có chút buồn cười, tâm trạng cô lại thoải mái hơn. Khi tiếp tục tán gẫu với Trần Hướng Viễn, cô không cần cân nhắc từng câu từng chữ nữa.
Hai người lại gặp nhau trên MSN, Trần Hướng Viễn gửi cho cô một thông báo phòng chống rủi ro ngân hàng, cô không khách sáo gửi lại một câu: “Không phải anh đang coi tôi là khách hàng cần chăm sóc đấy chứ, nếu như vậy thì vất vả quá!”
Từ trước đến giờ trên MSN, Trần Hướng Viễn chỉ gửi chữ, không bao giờ có những emoticon sặc sỡ. “Không phải vậy, chỉ cần là bạn của tôi, tôi đều nhắc nhở như vậy, nhằm giảm tránh những tổn thất không đáng có.”
Vương Xán nghĩ, những tin tức vừa rồi là gửi cho tất cả danh sách bạn bè, cô kiềm chế bản thân không gửi đi một emoticon đang ói máu: “Cảm ơn anh đã coi tôi là bạn, tôi rất vinh hạnh. Nhưng chúng ta nói chuyện khách sáo như vậy làm tôi cảm thấy không giống trò chuyện với bạn bè, mà là đang chăm sóc khách hàng.”
Trần Hướng Viễn lập tức gửi sang một lời xin lỗi.
Vương Xán cảm thấy mình nói hơi quá, có chút hối hận, cô cũng gửi lại một câu xin lỗi: “Cảm ơn tài liệu của anh, nó rất có ích, vừa rồi tôi hơi quá lời, phụ ý tốt của anh.”
Một lát sau Trần Hướng Viễn mới trả lời cô: “Xin lỗi, tôi phải đi họp rồi, nói chuyện sau nhé!”
Khi Hướng Viễn offline, Vương Xán nhún vai nghĩ: “Được thôi, nếu đã không có chuyện gì để nói, vậy thì tốt nhất nên từ bỏ sớm một chút.” Cô tắt MSN, đeo tai nghe, bật MP3 rồi bắt đầu viết bài. Khi MP3 chạy đếbài “Khi nào mùa hè lại đến?”, những ngón tay đang bận rộn trên bàn phím đột nhiên khựng lại.
“Hãy ca tụng cuộc sống, hãy để em yêu anh đậm sâu. Mỗi ngày anh đều tái sinh. Sự mất mát lớn nhất của anh, hoặc có thể đó là sự hối hận. Vĩnh biệt, tạm biệt…”
Vương Xán không hiểu tiếng Pháp, thế nhưng lời dịch của bài hát trên mạng cô đã thuộc lòng, giai điệu và ca từ của nó cứ hiện lên trong đầu cô.
Bà Tiết Phượng Minh rõ ràng là người yêu thích thơ ca. Dù cô không được thừa hưởng những tế bào nghệ thuật từ mẹ nhưng cũng được bồi dưỡng về khả năng thưởng thức. Hồi còn là học trò, khi mấy bạn học cầm cuốn sổ tay ghi chép lời bài hát, cô luôn cảm thấy có chút nực cười. Nhưng đến bây giờ cô mới phát hiện ra rằng, những lời bài hát đơn giản đôi khi lại trực tiếp phản ánh những điều sâu xa khó nói nhất trong tâm hồn. Vương Xán không hay nghe nhạc nước ngoài, nhưng ngày hè trong bài hát đã thực sự làm rung động tâm hồn cô.
T của Vương Xán từng bắt đầu vào mùa hè và vào một mùa hè khác, cô lại mất đi tình yêu.
Vương Xán chợt đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, qua kẽ lá um tùm của cây ngô đồng Pháp bên đường cô có thể nhìn thấy dòng xe cộ qua lại, biển quảng cáo của Lục Môn lặng lẽ mà sáng rực. Thành phố chiều tối đầu hè, những cơn gió mát nhè nhẹ lướt qua, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Vương Xán chỉ có thể buồn rầu nghĩ, bây giờ cô quyết tâm cao đến vậy mà vẫn không dám đi thổ lộ lòng mình, đành để mọi chuyện kết thúc không dấu vết. Có lẽ yêu sâu đậm một người là một loại năng lực trời phú mà cô không hề có.
Rời khỏi tòa soạn, tâm trạng Vương Xán không được tốt, lại thấy hơi đói bụng nên cô quyết định đến quán café Lục Môn ăn một chút đồ ngọt gọi là an ủi bản thân.
Nhân viên phục vụ nói điểm tâm của ngày hôm nay chỉ còn bánh quy. Cô khẽ gật đầu và gọi thêm một cốc cappuccino. Người đem bánh quy và cappuccino ra là bà chủ Tô San, Vương Xán có chút bất ngờ cười nói: “Làm sao tôi lại phiền đến cô thế này?”
Tô San cũng cười: “Vương Xán, Cao Tường ngồi đằng kia là khách quen của quán, cũng là bạn tốt của tôi. Nghe nói cô là phóng viên tin tức bất động sản, đúng lúc Cao Tường định mua nhà, anh ấy muốn nhờ cô tư vấn một chút có được không?”
Vương Xán nhìn theo hướng Tô San chỉ, liền thấy anh Cao mà cô thi thoảng vẫn bắt gặp tại đây. Cô có ấn tượng tốt với người đàn ông có khí chất nho nhã này, lại thường xuyên làm cố vấn nghiệp vụ cho người khác nên đương nhiên cô không hề phản đối: “Vậy mời anh Cao qua đây ngồi cũng được.”
Tô San mời Cao Tường tới chỗ Vương Xán, giới thiệu hai người với nhau rồi rời khỏi.
“Anh Cao đã ngắm được căn hộ ở đâu chưa?”
“Bán đảo Ca Lâm.”
Khu ngoại ô mà Cao Tường nói là khu biệt thự vừa được xây dựng. Vương Xán cũng đã từng phỏng vấn ở đó. “Khu đất đó ba mặt giáp hồ, quang cảnh rất đẹp, đúng là bán đảo sánh với tên thực, lại gần đường vành đai, giao thông thuận tiện, tương đối tốt.”
“Tôi nghe có tin đồn, hình như khu đất đó nằm trong vị trí của khu bảo tồn sinh thái, từ lúc lập dự án đến khi nhận đất đều đã tồn tại tranh chấp.”
“Đúng là có chuyện đó. Nhưng khu đất ấy nằm tại biên giới khu bảo tồn sinh thái, dự án đã được phê chuẩn trước khi khu bảo tồn được khánh thành, cứ cho là gặp may mắn về chính sách. Hơn nữa, tôi đã xem tài liệu của nhà đầu tư, tất cả thủ tục đều rất đầy đủ.”
Cao Tường không hề suy nghĩ được mất, là người đi mua nhà, nghe được tin tốt như vậy lẽ ra anh phải thấy nhẹ nhõm chứ. Thế nhưng thần thái vẫn không hề thay đổi, chỉ khẽ gật đầu: “Thế thì tốt.”
“Ở đây, các khu biệt thự khác chủ yếu thiết kế theo kiểu có hai, ba hoặc nhiều căn xếp liền nhau, chỉ có ở bán đảo Ca Lâm mới xây dựng kiểuhỉ có một tòa nhà. Có thể nói đây là khu biệt thự hiếm thấy. Nhìn về góc độ kiểu dáng thì không có điểm nào quá nổi bật, thiết kế căn hộ có thể nói là bình thường, chỉ có điều môi trường đúng là rất tốt, diện tích đất ven hồ rộng, nước hồ trong xanh không ô nhiễm, có những hàng thông liễu rất đẹp mắt. Có lẽ nhà đầu tư đã quá tin tưởng vào môi trường mà không mất nhiều công sức vào việc quy hoạch và đồng bộ.”
“Tôi cũng vì thích môi trường ở đó.”
Vương Xán chần chừ một lát: “Nếu anh Cao có ý muốn mua, tôi có thể giới thiệu anh với nhà đầu tư bên đó, có lẽ phạm vi chọn nhà sẽ rộng hơn một chút, hơn nữa còn có một ít chiết khấu, cái danh của một phóng viên quèn như tôi chỉ làm được vậy thôi.”
“Vậy cho tôi cảm ơn cô trước. Cô Vương có thể cho tôi một tấm danh thiếp được không, có vấn đề gì tôi sẽ liên hệ với cô.”
Cao Tường lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Vương Xán, bên trên viết tên một công ty thương mại do chính anh làm giám đốc. Sau khi cất tấm danh thiếp vừa nhận từ Vương Xán, Cao Tường định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông. Anh nói xin lỗi rồi đứng dậy chạy ra chỗ khác nghe máy. Một lát sau, anh quay lạật ngại quá, tôi có việc phải đi trước, cô Vương, không làm phiền cô nữa. Tạm biệt!”
Vương Xán ăn xong bánh quy, gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán. Tô San cười nói: “Cao Tường cảm ơn sự giúp đỡ của cô, anh ấy đã ghi nợ cốc café này rồi!”
“Như vậy làm sao được?”
Tô San xua xua tay: “Vậy tôi mời là được chứ gì, cũng không đến mức khách sáo với tôi đấy chứ?”
Vương Xán biết Tô San vô cùng cởi mở, cũng không từ chối nữa. Bước ra khỏi Lục Môn, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, trong lòng trống rỗng, Vương Xán bước đến bến xe. Bỗng điện thoại reo, cô lấy ra xem, ba chữ Trần Hướng Viễn hiện lên trước mặt.
“Chào anh!”
“Vương Xán, chào cô, tôi không làm phiền cô chứ?”
“Không sao, tôi đã tan làm rồi!”
“Tối thứ sáu cô có rảnh không? Vài người bạn của tôi hẹn đi hát karaoke thư giãn. Nếu cô không có kế hoạch gì, có thể đi cùng tôi chứ?”
Trần Hướng Viễn thường ngày rất ít khi mở lời, Vương Xán muốn nói chuyện cũng chẳng có cơ hội, cô không chút chần chừ nói mình rảnh.
“Tới lúc đó tôi sẽ đến đón cô.”
“Không cần đâu, thứ sáu tôi phải tham gia một hội nghị, đến lúc đó chúng ta trực tiếp gặp nhau ở địa điểm hát karaoke cũng được.”
Hai người hẹn thời gian, địa điểm gặp mặt. Trần Hướng Viễn tắt máy, Vương Xán vui đến mức nắm chặt điện thoại cười một mình. Khi nghe thấy tiếng còi xe, cô mới định thần lại, La Âm ngồi ở ghế lái phụ của chiếc xe Fukang màu trắng thò đầu ra ngoài nói:
“Cậu không ngốc đấy chứ, đứng dưới biển quảng cáo mà còn cười mơ hồ.”
Lúc này Vương Xán mới để ý, cô đang đứng cạnh cột đèn đưỮg, phía trên dán chằng chịt những quảng cáo trị liệu, chữa bệnh, thông báo tuyển dụng… Cô đành gượng gạo giải thích: “Tớ đâu có cười, tở chỉ dừng lại nghe điện thoại thôi mà.”
“Lên xe, tớ đưa về một đoạn.”
Vương Xán thường tiện đường đi ké xe của họ, cũng đã quen với Trương Tân từ lâu nên không khách sáo nhảy lên xe và ca thán: “Có một người đưa đón 24/24 thật tốt.”
Trương Tân cười: “Đây là đang khen anh hay chê anh đấy?”
“Tất nhiên là khen rồi! Em hâm mộ, em ghen tị, em thèm muốn, em ước ao.”
La Âm quay đầu nhìn, làm bộ thành khẩn: “Chỉ cần không nói tớ khoe khoang hạnh phúc, tớ đã vô cùng cảm kích rồi.”
Vương Xán cười lớn: “Cậu thù dai, như thế không tốt, không tốt đâu.”