Chương 6: Thói quen của anh, em không quen
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Vương Xán vô cùng xinh đẹp, dịu dàng. Ánh mắt cô thản nhiên làm Trần Hướng Viễn có chút bối rối.
“Là vì Thẩm Tiểu Na sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Nếu sau khi anh đã giải thích rõ ràng, hai người chỉ là anh em mà tôi vẫn còn nghi ngờ thì chỉ có thể nói, tôi là một người nhỏ nhen, nhưng…” Vương Xán nhìn thẳng vào mắt anh: “Hướng Viễn, tôi chỉ là một cô gái bình thường, hoàn toàn không phải người có trái tim rộng mở, có thể dung hòa tất cả như anh nói. Tình yêu tôi mong đợi là duy nhất, là độc chiếm, anh có thể cho tôi không?”
Trần Hướng Viễn ngẩn người, không nói được câu nào. Vương Xán bỗng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng nói ra được những băn khoăn trong lòng. Mặc dù không có được câu trả lời như ý nhưng cô sẽ không hối hận nữa.
“Không phải tôi muốn chiếm hết con người và trái tim anh, nhưng tôi không rộng lượng đến mức để bạn trai đem người con gái khác đặt ở vị trí ưu tiên, quan trọng hơn… Anh thấy đấy, có lẽ anh thấy tôi hiền lành thì đúng là anh chưa hiểu hết về tôi. Ít nhất về phương diện này, tôi rất ngang ngạnh.”
“Nhưng em rất thẳng thắn, tôi không thể không nói điều này.” Trần Hướng Viễn cười gượng: “Tôi rất ngưỡng mộ tính cách đó của em.”
“Không phải lúc nào tôi cũng thẳng thắn, nhưng có thể vì một lí do nào đó, anh chọn tôi làm bạn gái vì nghĩ tôi là một người khoan dung. Tôi không muốn sau này, khi một ngày nào đó không chịu nổi mà nổi giận với anh, tôi sợ anh sẽ hối hận vì lúc trước không có mắt nhìn người.”
“Về điểm này thì xin em cứ tin tưởng tôi, tôi sẽ không bao giờ đưa ra đề nghị nào quá đáng! Tự coi Tiểu Na là em gái, rồi hy vọng bạn gái cũng suy nghĩ giống mình, tôi đúng là… không ra làm sao cả.”
“Tôi là con một, chỉ có hai anh họ ở tỉnh xa nên chưa bao giờ biết đến tình cảm anh em thân mật, càng không thể nhắc đến chuyện anh em không cùng huyết thống, có thể tôi không hiểu lắm về quan hệ hai người.”
“Điều này thì tôi hiểu.”
“Anh sẽ không để bụng nếu tôi hỏi một câu riêng tư chứ?”
“Câu hỏi gì?”
“Anh đã hai mươi chín tuổi rồi, nhất định là đã từng có bạn gái đúng không? Bạn gái trước của anh nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa anh và cô Thẩm?”
Trần Hướng Viễn hoàn toàn không nghĩ tới việc Vương Xán sẽ hỏi câu này, anh đứng ngẩn người.
“Thật ra tôi không có ý định thăm dò về quá khứ của anh, nhưng tôi không đủ độ lượng, tôi không thể hình dung được trong việc này người khác độ lượng đến mức nào.” Vương Xán nghiêng đầu cười: “Thế nên, lượng thứ cho tôi hèn nhát, mặc dù tôi thích anh, nhưng tôi nghĩ có lẽ chúng ta là bạn bình thường thì tốt hơn, ít nhất thì cũng ít bị tổn thương hơn.”
Vương Xán mỉm cười nhưng mắt cô bất giác lại ươn ướt, cô chỉ có thể cố gắng không chớp mắt, không để cảm xúc lộ ra ngoài. Trần Hướng Viễn dường như cảm nhận được điều này, anh lưỡng lự một chút rồi nắm tay Vương Xán.
“Tôi không biết phải làm thế nào để em tin tưởng tôi, nhưng có một điều tôi nhất định phải nói với em. Vương Xán, em nghĩ chỉ vì thấy em có lòng khoan dung nên tôi mới theo đuổi em sao? Em không biết là nụ cười của em đã cuốn hút tôi như thế nào, nhìn em tôi cảm nhận được hóa ra trên thế giới này lại có vẻ đẹp thuần khiết đến vậy.”
Những lời khen bất ngờ này làm Vương Xán không biết nên nói gì.
“Em cảm thấy tôi vừa lạnh lùng vừa tự phụ phải không? Thật ra chỉ vì tôi không biết bày tỏ tình cảm và nghĩ liệu đây có phải là sự thật không? Một cô gái tốt lại cởi mở như em sao lại thích tôi chứ? Hôm đó, khi đưa em về tôi đã nghĩ, nếu cứ tiếp tục lưỡng lự tôi sẽ để mất em.”
Vương Xán bất ngờ đến ngẩn ngơ, cô hoàn toàn không nghĩ Trần Hướng Viễn sẽ tỏ tình như vậy.
Trần Hướng Viễn nhìn Vương Xán, tiếp tục nói: “Còn về Thẩm Tiểu Na, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào để em hiểu tình cảm của tôi đối với cô ấy. Từ trước đến nay, tôi luôn coi Tiểu Na là em gái, tôi đã quên mất là cô ấy cũng lớn rồi, cũng có cuộc sống riêng của mình. Tối qua, Minh Vũ và Vu Lâm gọi tôi đến nhà, họ đã xạc cho tôi một trận. Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, họ nói rất có lý. Sau này tôi sẽ coi cô ấy là người lớn, sẽ không để bạn gái phải lo lắng về chuyện này nữa.”
Vương Xán dường như không tin vào tai mình, cô vẫn ngẩn người nhìn Trần Hướng Viễn. Một loạt suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu nhưng cô lại không thể tìm được ý nào rõ ràng. Những giọt nước mắt bị kìm nén từ lâu đến thời khắc này bỗng tuôn trào. Khi Vương Xán đang bối rối định lau nước mắt thì một giọt nước không biết từ đâu bỗng rơi vào mặt cô. Hóa ra cơn mưa mùa hè đến bất ngờ.
Mưa ập xuống xối xả, mọi người xung quanh vội tìm chỗ trú ẩn. Trần Hướng Viễn kéo tay Vương Xán chạy về chỗ đỗ xe. Khi hai người vào trong xe, quần áo đã đẫm nước. Bên ngoài, mưa càng lúc càng to, rơi độp độp vào cửa kính ô tô, cả một khung trời mờ ảo mù mịt không hề cho thấy dấu hiệu ngớt.
Cơn mưa như trút vừa bắt đầu, cả quảng trường nhanh chóng vắng tanh không một bóng người. Không mở cửa sổ, không khí trong xe vô cùng nóng bức. Trần Hướng Viễn bật điều hòa, gió lạnh hong khô quần áo dính mưa. Thấy Vương Xán hắt hơi, Trần Hướng Viễn quay người ra phía sau với lấy chiếc áo vest màu xanh thẫm đưa cho cô: “Mau khoác áo lên đi, đừng hong khô nữa.”
Vương Xán khoác áo lên người, khi chưa kịp thắt dây an toàn, điện thoại cô bỗng đổ chuông. Thì ra, thấy con gái chưa về ông Vương hỏi cô đi đâu, ông cứ nhất quyết đòi mang ô đến tận nơi đón cô. Vương Xán giải thích cô đang trên xe về nhà. Điện thoại ngay lập tức bị bà Tiết Phượng Minh giật lấy, hỏi ai đưa cô về. Vương Xán khóc dở mếu dở với kiểu hiếu kì này của mẹ, đành nhỏ giọng: “Mẹ, con về nhà ngay đây, về nhà rồi nói chuyện nhé!”
Dập điện thoại, Vương Xán quay đầu sang liền thấy Trần Hướng Viễn chăm chú lái xe, khóe môi thấp thoáng nụ cười.
“Bố mẹ rất thương em.”
“Đúng vậy, họ lúc nào cũng coi em như trẻ con, chuyện gì cũng lo lắng.”
Vương Xán bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện giữa cô và Trần Hướng Viễn về Thẩm Tiểu Na, bất giác thấy nóng bừng mặt. Cô nghĩ, thật ra cô cũng luôn được người thân trong nhà chiều chuộng, chỉ là không có anh trai mà thôi. Nếu suy nghĩ ở góc độ của Trần Hướng Viễn, họ cùng nhau lớn lên, có lẽ hành động của anh ấy với Thẩm Tiểu Na cũng có phần hợp lý, chỉ là cô cứ làm nghiêm trọng lên mà thôi.
Xe đã về đến khu nhà Vương Xán. Cô tháo dây an toàn, khi đang định cởi áo vest ra thì Trần Hướng Viễn nói: “Khoác lên đi, ngoài trời mưa to lắm đấy!”
Tay Vương Xán nắm lấy hai vạt áo, do dự một lát rồi quay đầu nhìn Trần Hướng Viễn: “Hướng Viễn, em…” Cô nhất thời không biết nói gì.
Trần Hướng Viễn đưa tay vuốt những sợi tóc ướt của Vương Xán, dịu dàng nói: “Em mau lên thay quần áo đi, muốn từ chối anh thì đợi ngày mai có được không?”
Đội mưa chạy vào tòa nhà, Vương Xán nhìn theo chiếc xe Ford quay đầu rồi m۩ lên nhà. Bà Tiết Phượng Minh ra mở cửa cho cô. Nhìn con gái khoác áo vest đàn ông, mặt ngay lập tức sầm lại: “Tiểu Xán, sao lại thế này?”
Vương Xán tìm chiếc mắc treo áo, cô lấy khăn lau những giọt nước mưa trên áo rồi cười nói: “Mẹ, mẹ lại nghĩ đi đâu rồi, người ta cho con mượn áo che mưa thôi mà.”
Bà Tiết Phượng Minh có chút ngượng ngùng. Bà luôn quản thúc con gái giống như học sinh trung học. Vương Xán đến tuổi trưởng thành cũng là thời kì mãn kinh của bà, hai người đôi lúc có nhiều mâu thuẫn. Điều này đã làm không khí gia đình không được hòa thuận như trước, chỉ tội nghiệp ông Vương phải ở giữa giảng hòa, lúc ấy đúng là vô cùng quẫn bách.
Cũng may tính cách Vương Xán lạc quan, ôn hòa. Cô mau chóng tìm được diệu pháp đối phó với mẹ, đó là không tranh luận, không phản kháng, lúc nào cũng cười, thế rồi cũng qua ngày.
Khi Vương Xán lên đại học, bà Tiết Phượng Minh đã đi qua thời kì đặc biệt của phụ nữ, tâm trạng cũng ổn định hơn. Nhưng có một chuyện bà nhất định không thay đổi quan niệm. Bà kiên trì dạy bảo con gái: Khi yêu nhất định phải giữ mình trong trắng, dành tất cả cho đêm tân hôn.
Lần đầu tiên Vương Xán nghe đến chuyện này là khi cô học năm nhất, cô ngẩn người một lát rồi nằm bò ra bàn, cười đến nỗi suýt thì đứt hơi làm bà Tiết Phượng Minh giận đến phát khóc. Ông Vương Thao liên tục nháy mắt với con gái, cô mới ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sau này, mỗi lần có người theo đuổi Vương Xán, bà đều lén tìm manh mối. Lần nào bà cũng dùng cách nói rất nghệ thuật để giáo dục con gái.
Chẳng hạn, bà có thể nói bằng một giọng rất dịu dàng: “Giữa hai người yêu nhau, nên có một chút gì đó chỉ thuộc về mình. Người đàn ông trọng tình cảm sẽ tin rằng, người phụ nữ lần đầu tiên tự nguyện trao thân sẽ mãi mãi ở lại trong kí ức của họ. Hồi ức sâu sắc ấy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hai bên đến trọn đời.”
Cũng có lúc bà nghiêm túc nói: “Đánh mất cái quý giá nhất của người con gái, lúc đó có thể không hối hận. Nhưng đến khi hai người chia tay, có hối hận cũng đã muộn rồi. Con phải nhớ, dù cuộc sống bây giờ đã khác xưa, nhưng về chuyện này đàn ông vẫn rất bảo thủ, nếu dễ dãi với họ, người chịu thiệt bao giờ cũng là con gái.”
Vương Xán không cho là đúng. Mặc dù cô nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, nhưng trong trường đại học mọi chuyện đã đến mức mẹ cô không thể tưởng tượng nổi. Nhưng không phải cô gái nào cũng phóng khoáng. Thế nhưng cho dù họ có bảo thủ đi chăng nữa thì trên phương diện này, cũng chẳng ai muốn tỏ ra mình như một trang giấy trắng cả. Nhờ có những cuộc bàn luận riêng tư về vấn đề giới tính với các bạn học, cùng một lượng lớn những cuốn tiểu thuyết, những bộ phim điện ảnh nên Vương Xán cũng không quá bảo thủ. Chỉ là cô không có tính chống đối, cũng không muốn kích động, phản đối mẹ.
Có lúc nhớ lại mối tình đầu, Vương Xán không thể không nghĩ, mình đã gần hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn là trinh nữ, có lẽ cô thực sự phải cảm ơn cách giáo dục không ngừng nghỉ của mẹ.
Tắm xong, Vương Xán về phòng nằm lên giường. Ánh mắt cô dừng lại nơi chiếc áo vest màu xanh đậm, cô tự tay treo nó lên mắc áo của mình, trong lòng vẫn còn chút cảm giác lâng lâng bay bổng. Cô lấy điện thoại soạn tin nhắn, xóa đi sửa lại vài lần, cuối cùng cũng gửi một tin đến Trần Hướng Viễn: “Anh về đến nhà chưa? Ngủ sớm đi nhé!”
Trần Hướng Viễn trả lời tin nhắn rất nhanh và đơn giản: “Em cũng thế nhé! Chúc em có giấc mơ đẹp!”
Đúng là Vương Xán có giấc mơ đẹp của ngày mai.
Thời gian tiếp theo, tâm trạng của Vương Xán rất tốt. Đôi mắt biết cười của cô đến bây giờ lại ánh lên niềm vui. Hàng ngày, dù vẫn làm công việc tương tự, phỏng vấn, tham gia hoạt động, viết bài, có bận rộn đến mấy cô cũng không hề phiền chán, cảm giác thật nhẹ nhàng, bay bổng.
Hôm nay, Vương Xán đến căng tin của tòa soạn ăn tối. La Âm bước vào, đặt đĩa xuống chỗ ngồi đối diện với cô nhưng lại không ngồi xuống, hai tay chống xuống bàn, cúi người nhìn chằm chằm vào Vương Xán.
Vương Xán bị nhìn cho dựng tóc gáy, đang định mở lời, La Âm cười: “Yêu rồi chứ gì? Đang trong thời kì nồng cháy hả?”
Mặt Vương Xán bỗng đỏ ửng, vội vàng nhìn xung quanh. Cũng may là đã qua giờ ăn tối, trong căng tin tòa soạn chỉ còn lác đác vài người.
“Chuyện là thế nào?” La Âm cố gắng tỏ ra nghiêm túc.
La Âm ngồi xuống, bới bới món trứng xào cà chua của mình, “Tớ chưa từng thấy ai miệng ẩn nụ cười, khóe mắt tràn đầy tình yêu như cậu cả.”
Vương Xán kinh ngạc: “Rõ ràng như vậy sao?”
“Tớ xin khẳng định với cậu, vô cùng rõ ràng.” La Âm cười bí hiểm.
Mặt Vương Xán càng đỏ hơn, “La Âm, tớ yêu rồi, chưa đến mức nồng cháy, nhưng…” Cô nhỏ giọng: “Cảm giác đúng là rất tuyệt vời.”
La Âm cười lớn: “Chúc mừng cậu, hãy tận hưởng đi.”
Thật ra Vương Xán còn chưa nói hết. Cô đúng là đang yêu, hơn nữa còn sắp đến giai đoạn nồng cháy rồi, chỉ là cô không tin rằng mình lại nhanh chóng bước vào giai đoạn này đến vậy.
Trong tâm trí Vương Xán, Trần Hướng Viễn có lẽ là một người đàn ông nội tâm, làm việc ung dung, tự tại. Mặc dù không phải tuýp người chậm rãi, nhưng cô hy vọng được tận hưởng một tình yêu trọn vẹn, tức là từ theo đuổi, tỏ tình, lưỡng lự, chấp nhận, yêu rồi mới đến giai đoạn nồng cháy. Tốt nhất là không nên thiếu một giai đoạn nào.
Nhưng hình như sau lần Trần Hướng Viễn đưa cô về trong đêm mưa, khi gặp nhau, hai người đã bước vào tình yêu một cách hết sức tự nhiên. Là bởi vì sự ân cần của anh ấy, anh nhớ những món ăn cô thích, những bộ phim cô xem, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy sự dịu dàng hay còn vì nguyên nhân nào khác nữa, cô cũng không hiểu được.
Vương Xán thích mỗi khi anh nắm tay cô, bàn tay anh thô mà vững chắc; cô thích cái cách anh cho thêm đường mỗi khi pha cà phê cho cô; thích lúc anh mua món điểm tâm mà cô muốn ăn; thích vẻ sạch sẽ trên áo sơ mi của anh, cho dù có mặc đồng phục vest của công ty anh cũng luôn là phẳng phiu. Cô thích anh không nói nhiều, lúc nào cũng mỉm cười nghe cô nói chuyện nhanh như gió; thích cái cách anh luôn để cô đi vào mé trong đường mỗi khi cùng đi dạo; cô thích anh không bao giờ cúp điện thoại trước… Những điều tưởng chừng rất nhỏ bé, nhưng khi tập hợp chúng lại, cũng đủ để cô cuốn vào chỉ trong một thời gian ngẮ rồi.
Trần Hướng Viễn đối xử với Vương Xán vô cùng ân cần và chu đáo. Cảm giác được một người đàn ông chín chắn chiều chuộng, che chở, Vương Xán chưa bao giờ có được.
Ở tình yêu đầu, bạn trai Hoàng Hiểu Thành cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng hai người sàn sàn tuổi nhau, đều chỉ là những đứa trẻ chưa trưởng thành, những lúc ở bên nhau phần lớn là thảo luận xem chơi thế nào vui nhất, tranh thủ sắp xếp tất cả các việc trong khoảng thời gian có hạn khi ở bên cạnh nhau, rất ít khi có những khoảng riêng yên tĩnh.
Còn khi ở bên cạnh Trần Hướng Viễn, mọi việc cứ chậm lại một cách tự nhiên, bất kể là làm gì dường như cũng ung dung, tự tại như đang được tận hưởng.
Cách đây một tuần, lúc nửa đêm khi Vương Xán và Trần Hướng Viễn vỡ xem xong một bộ phim. Hai người men theo con đường nhỏ đến bãi đỗ xe, cô như thường lệ vẫn véo von bình luận về bộ phim, còn anh vẫn mỉm cười lắng nghe. Đi đến một góc phố anh bỗng dừng lại, kéo lấy eo cô rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, rất dịu dàng. Sau đó, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô nghe được nhịp đập trái tim anh, đồng thời cũng biết rằng trái tim mình đang nhảy nhót. Cô có một chút bất an khó diễn đạt nhưng niềm hạnh phúc và hưng phấn lại nhiều hơn.
“Thẩm Tiểu Na không phải là vấn đề nữ chứ?”
Câu hỏi của La Âm đã kéo Vương Xán về với thực tại. Cô chột dạ khi biết mình đang bước vào câu chuyện giả tưởng.
Thật ra những ngày gần đây Vương Xán rất ít khi nghĩ đến Thẩm Tiểu Na. Bởi vỉ sau đêm Trần Hướng Viễn tỏ tình với cô, anh không hề nhắc đến hai từ “em gái”, cũng không bất ngờ nghe điện thoại những lúc ở bên cạnh cô. Cô chưa bao giờ là người lo trước lo sau, đa nghi như Tào Tháo cả. Cô cũng nghĩ rằng, có lẽ trong khoảng thời gian khởi đầu ngọt ngào này, không nhất thiết phải suy nghĩ nhiều.
“Có lẽ trước đây tớ đã nghĩ quá nhiều rồi! Nếu trong quan hệ hai người có người thức ba xen vào thì chúng tớ nên ngồi xem xét xem, giữa chúng tớ tồn tại vấn đề gì không?”
Nụ cười trên mặt La Âm càng rõ ràng hơn, Vương Xán trừng mắt, “Tớ nói sai sao? Cùng lắm chỉ là trích dẫn câu nói của cậu thôi.”
Đây đúng là câu bình luận ngắn gọn của La Âm về một bài viết đau khổ của một người phụ nữ tố chồng có người khác.
“Câu nói này làm tớ bị nhiều người ném gạch trên diễn đàn đấy.” La Âm đang nói đến diễn đàn bạn đọc do tòa soạn mở. Các phóng viên sẽ tranh thủ thời gian lên giao lưu với bạn đọc. “Cậu học thuộc hết các câu nói của tớ rồi, đúng là trẻ con dễ dạy bảo, haha, tương đối dễ dạy bảo.”
Vương Xán cũng cười.
Hai người đem đĩa đến khu rửa bát rồi bước ra khỏi căng tin, thong thả đến phòng làm việc. Chế độ làm việc và nghỉ ngơi của tòa soạn không giống các công ty khác. Bây giờ đang là thời điểm mọi người bận viết bài, giao bài, trên phòng làm việc điện vẫn sáng choang. Đứng dưới lầu, Vương Xán ngước nhìn lên, bầu trời thành phố về đêm vô cùng âm u, không thấy một ngôi sao nào cả.
Vương Xán nhớ đến bầu trời đầy sao ở ngoại ô mà cuối tuần trước Trần Hướng Viễn đưa cô đi, trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào. Bỗng dưng cô hỏi La Âm: “Tình yêu có phải là một quá trình từ mãnh liệt đến nhạt dần không?”
“Có lẽ là vậy. Rất ít người được ông trời ưu ái để sự mãnh liệt kéo dài, ngày nào cũng nồng cháy rất hao tốn tâm huyết, thế nên sự nhạt nhẽo luôn kéo dài. Nhưng cậu đang trong giai đoạn mãnh liệt, có thể không cần để ý đến lời tớ nói, đỡ mất hứng.”
“Tớ hi vọng có được cả quá trình, niềm hạnh phúc từ mãnh liệt đến nhạt dần.”
La Âm giật mình, nhìn Vương Xán chằm chằm rồi lắc đầu cười lớn: “Không nói nữa, không nói nữa. Tớ còn phải giữ một chút tâm trạng bi ai để viết bài về một người có tâm tư bị giày vò. Nếu tiếp tục nghe cậu nói, tớ sẽ không viết được mất.”
Mặc dù Vương Xán quyết định không nghĩ đến Thẩm Tiểu Na nữa, nhưng một Thẩm Tiểu Na đang sống sờ sờ như vậy đâu phải cô không muốn nghĩ đến là sẽ biến mất.
Tối hôm đó, Vương Xán vội xử lý những công việc của mình rồi đến nhà hàng Trần Hướng Viễn đã đặt trước. Khi đến nơi, cô bất ngờ thấy Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn đang cùng ngồi đợi mình. Hơn nữa, Thẩm Tiểu Na còn đang luôn miệng nói gì đó, thấy Vương Xán đến thì đột nhiên dừng lại. Lúc này Trần Hướng Viễn cũng nhìn thấy cô, anh đứng dậy kéo ghế.
Thẩm Tiểu Na nhoẻn miệng mỉm cười ngây thơ vô tội, “Vương Xán, cô không phiền tôi đến đây ăn trực chứ. Tôi ăn xong sẽ lánh đi, ăn một mình chẳng thú vị gì cả.”
“Tất nhiên không phiền rồi.” Vương Xán cười.
Trần Hướng Viễn gọi phục vụ đến. Anh không hề hỏi hai người muốn ăn gì, rõ ràng trong đầu đã biết khẩu vị của từng người rồi. Điện thoại của Thẩm Tiểu Na đổ chuông, nhạc chuông là bài hát mà Vương Xán từng nghe trên xe Trần Hướng Viễn “Khi nào mùa hè lại đến?”, Vương Xán ngây người. Thẩm Tiểu Na nhấc máy lên nghe, nói vài câu liền cúp máy.
Vương Xán nói vu vơ: “Nhạc chuông của cô rất hay!”
“À, lúc tôi mới sang Pháp, đất nước, con người không quen, ngôn ngữ không thông, lại không có bạn bè, nên rất cô đơn. Dường như ngày nào tôi cũng gọi điện về nói chuyện với anh Hướng Viễn. Anh ấy cùng tôi học tiếng Pháp, khích lệ tôi nghe nhạc, xem phim. Bài hát “Khi nào mùa hè lại đến?” hồi đó đang rất thịnh hành. Khi về nước, ngồi trên xe anh ấy tôi vẫn thấy anh ấy giữ đĩa CD này, cảm giác ấy rất thân thiết nên tôi mới tải về làm nhạc chuông.”
Vương Xán khẽ gật đầu, không nói câu gì. Thẩm Tiểu Na ngắm nghía rồi đánh giá trang phục của Vương Xán: “Sao lúc nào cô cũng mặc kín đáo thế?”
Thẩm Tiểu Na mặc áo dây màu vàng tươi, quần đù năm phân, quai của đôi dép cao gót quấn chặt lấy bàn chân thon thả. Tướng mạo Tiểu Na thật ra cũng không phải xuất chúng, thế nhưng phần cổ thon dài, phần vai gọn gàng, bằng phẳng, xương quai xanh nhỏ nhắn, vóc người thuộc kiểu tiêu chuẩn. Hơn nữa, làn da nâu bóng láng khỏe khoắn của Tiểu Na rất phù hợp với kiểu trang điểm đậm. Cho dù ở bất kì đâu, trông cô cũng rất bắt mắt.
Vương Xán nhìn trang phục của mình, phong cách rất đơn giản, một chiếc áo sơ mi chiết eo màu trắng bình thường kết hợp với chân váy màu xanh đậm, giày đế cỡ trung bình. So sánh với Thẩm Tiểu Na, cô rõ ràng là vô cùng đơn điệu. Thế nhưng Vương Xán cũng không để bụng sự coi thường của đối phương.
“Hôm nay tôi phải tham gia một hội nghị, hơn nữa cũng không viết về lĩnh vực giải trí. Nếu ăn mặc qua loa đại khái sẽ rất không chuyên nghiệp.”
Thẩm Tiểu Na tỏ vẻ không tán thành: “Phóng viên hoàn toàn có thể ăn mặc phong cách. Hay là hôm nào cô đến công ty chúng tôi, tôi sẽ giúp cô chọn đồ để phối hợp.”
Vương Xán không biết đáp lại sự nhiệt tình đó thế nào, cũng may có Trần Hướng Viễn giúp cô giải vây: “Em thôi đi nào, Vương Xán không phù hợp với kiểu trang điểm của em. Hơn nữa, lúc nãy mẹ em cũng nói, em phản đối toàn bộ các mẫu mà các nhà thiết kế đưa ra, làm phong cách thời trang mùa thu năm sau của công ty thay đổi quá lớn, còn tranh luận gay gắt với tổng giám sát kinh doanh.”
Thẩm Tiểu Na bĩu môi: “Em với tư cách là tổng giám sát thiết kế, lẽ nào lại không có quyền phát ngôn về các mẫu đó sao? Thiết kế của họ vừa quê mùa vừa lạc hậu, sử dụng toàn nhân tố đã quá lỗi thời, thật đúng là nhìn không nổi.”
“Chính em cũng thừa nhận, tổng giám sát kinh doanh rất có năng lực. Hơn nữa mẹ em đã kinh doanh trên thị trường hơn mười năm rồi, bà ấy biết vị trí, mục tiêu kinh doanh. Em lúc nào cũng gay gắt với bà ấy. Cứ cho là sử dụng cách nghĩ của em thì em cũng phải nói trước cho bà ấy chứ. Đừng để mâu thuẫn gay gắt xảy ra ở công ty, nếu không nhân viên sẽ không phục đâu.”
Vương Xán không ngờ Trần Hướng Viễn lại hiểu rõ về hoạt động công ty thời trang của nhà Thẩm Tiểu Na đến vậy. Chuyện này cô không thể tham gia, cũng không muốn nói suy nghĩ của mình. Cô mở điện thoại, lên mạng tìm tư liệu cho bài phỏng vấn, thế nhưng cô không ngờ, vấn đề này lại kéo cả cô vào.
“Anh Hướng Viễn, căn bản là anh không hiểu vấn đề. Những kiểu dáng mà mẹ em chọn tương tự như trang phục của Vương Xán, toàn là kiểu của các bà già, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy đơn điệu không có chút thú vị nào cả, còn nói cái gì mà sẽ bán rất chạy. Được rồi, em thừa nhận hầu hết tất cả những người mua hàng đều không có style nào đáng nói, nhưng trách nhiệm của người thiết kế là đưa những chi tiết thời thượng vào trang phục, thu hút người mua chứ không phải là để người mua dắt mũi.”
Cuối cùng thì Thẩm Tiểu Na cũng ngừng thao thao bất tuyệt, trên bàn ăn là sự yên lặng ngượng ngùng. Vương Xán ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tiểu Na: “Đang lấy tôi làm ví dụ sao? Vinh dự thật đấy!”
“Xin lỗi, Vương Xán!”
Người xin lỗi Vương Xán không phải Thẩm Tiểu Na mà là Trần Hướng Viễn.
Vương Xán vốn không mấy tức giận, lúc đó tuy hơi bực bội nhưng cô không hề có ý định nổi cáu, cũng không nhìn Trần Hướng Viễn, giọng cô càng nhẹ nhàng hơn: “Đúng là không sai, tôi chính là một trong phần lớn những người mua như vậy. Từ nhỏ đến lớn gu thẩm mỹ của tôi đều rất bảo thủ. Bây giờ công việc của tôi khiến tôi chỉ có thể mặc những kiểu dáng kín đáo. Về điểm này, chỉ sợ là không có nhà thiết kế nào có thể làm tôi thay đổi được.”
“Xán Xán, em đừng để bụng. Tiểu Na nói năng bừa bãi, không có ác ý gì đâu.” Trần Hướng Viễn quay người về phía Thẩm Tiểu Na: “Tiểu Na, mau xin lỗi Vương Xán đi!”
Thẩm Tiểu Na bĩu môi, Vương Xán lắc đầu nói, “Không cần đâu, cũng không có gì to tát, không nhất thiết phải như vậy.”
Cô cúi đầu, tiếp tục xem thông tin trên điện thoại.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, ba người ăn mà không hề có cảm giác ngon miệng. Lần đầu tiên Vương Xán thấy Trần Hướng Viễn tìm các đề tài gợi chuyện. Anh nhắc tới bộ phim sắp chiếu nhưng Vương Xán không tiếp lời, toàn là anh và Thẩm Tiểu Na nói chuyện, từ diễn viên đến kịch bản khiến không khí càng trở nên kỳ lạ.
Ăn được một lúc, điện thoại của Thẩm Tiểu Na lại đổ chuông. Sau khi nhấc máy nói vài câu rồi như thể trút được gánh nặng, cô đứng dậy nói: “Em xin lỗi, có bạn tìm gặp em, em đi trước đây. Anh Hướng Viễn, mọi người cứ thưởng thức nhé!”
Thẩm Tiểu Na chạy ra khỏi nhà hàng nhanh như một cơn gió, Vương Xán sững sờ nhìn theo. Trần Hướng Viễn lấy giấy lau nhẹ vết dầu trên môi Vương Xán.
“Vương Xán, em đừng giận! Cũng đừng nói với anh là em không giận bởi vì anh biết em đang giận!”
Vương Xán dựa vào ghế: “Vậy anh biết nguyên nhân em giận chứ? Hướng Viễn, em tức giận chỉ vì một cô gái nói năng thẳng tuột, đầu óc không suy nghĩ sao? Anh coi thường em quá rồi đấy!”
Trần Hướng Viễn cười gượng: “Đại khái cũng là do anh, anh thay mặt cô ấy xin lỗi em. Hình như cô ấy có một thói quen là không bao giờ thừa nhận mình sai, vô cùng cứng đầu. Có lúc gây ra họa, trong lòng rõ ràng rất hối hận nhưng nhất định không nói ra.”
“Chỉ là một câu nói thôi mà, không cần phải nghiêm trọng đến mức hối hận đâu. Hơn nữa, em tin là bước ra khỏi nhà hàng này, cô ấy sẽ quên ngay lập tức, thế nhưng…” Vương Xán nhìn anh: “Thói quen của anh, em không quen.”
“Quả thật anh đã nói sau này sẽ coi nó như người lớn, nhưng đúng là thói quen lâu ngày rồi.” Trần Hướng Viễn bỗng nắm tay Vương Xán, “Đừng giận nhé, Vương Xán, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Thật ra Vương Xán còn rất nhiều lời muốn nói nhưng Trần Hướng Viễn thành khẩn nhận sai như vậy làm cô hoàn toàn không có cơ hội tiếp tục nữa. Cô cũng đành độ lượng cười cho qua.