Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Đêm đó sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, tôi dỗ Tiểu Lục Hạ ngủ, đứa bé này rất biết điều, chỉ cần ăn uống no đủ là có thể ngủ, không khóc không làm khó .

Tôi ôm bảo bảo đã ngủ say đặt vào trong nôi, đúng lúc Lục Bách Nghiêu tắm xong từ phòng tắm ra ngoài, hỏi tôi: "Bảo bảo ngủ rồi hả?"

Tôi gật đầu một cái: "Vừa ngủ xong, anh nhỏ tiếng một chút."

Lục Bách Nghiêu nhanh chóng dùng khăn lông lau tóc của mình đến khi khô một nửa, sau đó đi tới ôm tôi, hôn một cái lên trán của tôi, sau đó hôn Tiểu Lục Hạ đang chìm trong giấc ngủ.

Tôi vừa sửa sang lại áo ngủ vừa hạ thấp giọng với nói Lục Bách Nghiêu: "Anh đi ngủ trước đi, em đi tắm đã."

Đôi tay của anh quen thuộc ôm chặt lấy eo tôi: "Có muốn anh giúp em tắm hay không?"

Tôi nổi giận liếc anh một cái: "Ngộ nhỡ lúc con tỉnh mà bên cạnh không có ai trông thì làm thế nào?"

Lục Bách Nghiêu phủ cả người mình lên trên người tôi, trên người anh tản ra mùi sữa tắm thoang thoảng: "Không phải là con vừa mới ngủ sao? Không tỉnh nhanh vậy đâu . Hôm nay vợ anh cực khổ rồi, buổi tối để cho “tiểu nhân” đến hầu hạ em đi."

Cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được anh, chỉ có thể đồng ý.

Trong lúc mang thai bởi vì tắm rửa bất tiện cho nên trên căn bản mỗi một lần tắm đều là Lục Bách Nghiêu tắm giúp tôi. Bây giờ anh bật đèn phòng tắm lên sau đó cởi từng món đồ trên người tôi.

Động tác của anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng chà xát từng ngóc ngách trên người tôi nhưng lại khiến cho thứ trên người của anh cũng dần dần cứng rắn.

Đợi thời điểm tắm xong thay áo ngủ thì tôi mới phát hiện chuyện này, do dự hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"

Vừa mới sinh đứa bé không bao lâu, khẳng định là không thể làm, ít nhất cũng phải đợi đến hai ba tháng sau nhưng khi nhìn thấy anh chịu đựng như vậy thì tôi lại có chút không đành lòng, không biết nên làm thế nào.

Lục Bách Nghiêu hôn một cái lên vành tai của tôi, nhỏ giọng nói một câu "Tiểu yêu tinh". Anh vuốt ve gương mặt của tôi, nói: "Em lên giường ngủ trước đi, anh đi tắm nước lạnh."

Tôi gật đầu một cái, không dám trêu chọc anh nữa liền chui vào trong chăn. Đợi đến sau khi anh tắm xong, trên người có chút lành lạnh thì tôi cũng không dám chủ động ôm anh, chỉ có thể lẳng lặng gối đầu lên tay của anh.

Từ sau khi tôi mang thai, bởi vì đứa bé ở trong bụng cho nên tôi và Lục Bách Nghiêu cũng không làm gì, ước chừng cũng đã một năm. Tôi biết rõ có lúc anh nhịn rất vất vả nhưng vì đứa bé nên chuyện này hai chúng tôi chỉ có thể thỏa hiệp. Lúc người vợ mang thai chính là giai đoạn người chồng dễ dàng lạc lối nhất nhưng anh vẫn tỉ mỉ chăm sóc cho tôi và đứa bé, bây giờ nam cặn bã rất thịnh hành, Tiểu Tam nắm quyền xã hội, có thể gặp được anh làm cho tôi thật sự cảm giác là mình cực kỳ may mắn.

Lục Bách Nghiêu ôm tôi, kề sát vào lỗ tai tôi nói: "Vợ, lúc nào thì chúng ta bổ sung hôn lễ?"

Thời điểm hai chúng tôi làm lành thì đứa bé đã hai ba tháng rồi, trong thời gian mang lại không kịp cử hành hôn lễ, hôm nay cuối cùng cũng đã sinh đứa bé, đúng là nên suy nghĩ một chút đến chuyện kết hôn, chỉ là khi nghĩ đến hai chữ "Kết hôn" này thì tôi lại có một cảm giác kỳ lạ.


Mặc dù đã kết hôn không chính thức nhưng khi nhìn thấy Đồng Yến và Lưu Chi Dương, Nguyệt Nguyệt và Trương Húc kết hôn thì đối với quá trình kết hôn trong lòng tôi cũng coi là hiểu được đại khái.

Không nói đến các loại chuẩn bị trước khi kết hôn chỉ cần ngày kết hôn đó cũng sẽ khiến người ta mệt đến ngất ngư. Hiện tại rất nhiều người trẻ đều tổ chức hôn lễ tại khách sạn, tiệc không có 100 thì cũng phải hơn 50 bàn. Làm cô dâu, sáng sớm sẽ phải thức dậy trang điểm, chờ trang điểm xong cũng hết mấy giờ rồi, lúc đó mới có thể ăn cơm trưa trong lúc đó còn phải xử lý rất nhiều chuyện vặt, đến buổi tối lại càng thêm bận rộn, phải đi mời rượu từng bàn, quan trọng là

không được uống bia, lại nhiều bàn như vậy, đoán chừng là không có mấy người có sức để chống đỡ đến cuối cùng.

Cho nên khi Lục Bách Nghiêu nói đến việc kết hôn thì tôi trực tiếp buồn bực không biết nên nói gì. Mặc dù đã sinh đứa bé thì quả thật ít đi rất nhiều nghi lễ kết hôn, ngoại trừ mặc một cái váy cưới xinh đẹp nhưng chuyện này đối với tôi lại không có bất kỳ lực hấp dẫn nào.

Tôi hỏi Lục Bách Nghiêu, trưng cầu ý kiến của anh: "Chúng ta có thể không cử hành hôn lễ được không?"

Vẻ mặt của anh có chút khó xử, thật ra thì tôi hiểu ý tứ của anh, nếu hai người kết hôn mà không bày tiệc rượu thì rất dễ bị thân thích nói xấu.

Tôi trông đợi nhìn anh: "Hoặc là chúng ta lựa chọn du lịch kết hôn được không? Thuận tiện cũng coi đó như là tuần trăng mật luôn. Dù sao kết hôn là chuyện của chúng ta, cũng không phải là vì người khác mới kết hôn."

Anh trầm ngâm một hồi, sau đó hôn nhẹ một cái lên trán tôi, đồng ý: "Được."

Cho dù là du lịch kết hôn thì việc cần chuẩn bị cũng không ít, không chỉ lên kế hoạch chuyến đi mà còn phải suy tính đến vấn đề đứa bé.

Cho nên tôi nói với Lục Bách Nghiêu là đi du lịch nhưng mãi đến khi bảo bảo một tuổi mới lên đường.

Ngày bảo bảo tròn một tuổi, Lục Bách Nghiêu ném đứa bé cho mẹ Lục và Lão Phật Gia, lôi kéo tôi đến sân bay: "Một giờ rưỡi chiều máy bay cất cánh, chúng ta đi Italy."

"Bây giờ sao?"

"Đúng, ngay bây giờ!"

"Nhưng em không mang theo gì cả?"

"Qua bên kia mua."

"Hộ chiếu và visa cũng không mang."

"Anh có đem theo."


"Nhưng bảo bảo thì làm thế nào?"

"Để cho ông bà nội và ông bà ngoại chăm sóc nó đi."

"Em. . . . . . Em không biết nên nói cái gì. . . . . ."

"Vậy thì chuyên tâm nhìn chồng em đi, đừng nói gì cả."

. . . . . .

Con người khi còn sống, mặc kệ trẻ tuổi hay là già yếu thì đều nên đi du lịch một chuyến, vì tự do, vì tình yêu.

Thời điểm tới Venice đã là buổi tối, Lục Bách Nghiêu đã sớm đặt chỗ ở khách sạn, đồng thời khách sạn cũng đặc biệt cho xe đến đón chúng tôi.

Sau khi xuống máy bay nhìn thấy chỗ nào cũng là người bất đồng màu da, bất đồng ngôn ngữ, thành thị hoàn toàn xa lạ nhưng bởi vì có Lục Bách Nghiêu làm bạn nên tôi cảm thấy rất an tâm.

Sau khi đi ra khỏi sân bay thì tôi mới phát hiện mặc dù đã là 7 giờ tối nhưng sắc trời Italy vẫn sáng rõ như ban ngày, thành phố này vừa lãng mạn lại vừa cổ xưa, trong không khí tản ra hơi thở mê người giống như gấp rút mời gọi du khách đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình.

Xe của khách sạn đến đón chúng tôi rất nhanh, lái xe là một ông chú Italy nhiệt tình, vừa xuống xe liền nói với chúng tôi "ciao" ( xin chào ) rồi mời chúng tôi lên xe.

Tuy rằng trình độ tiếng Anh của người Italy kém hơn rất nhiều so với trình độ Toán học của họ nhưng vẫn có thể nghe hiểu một số câu đơn giản. Trên đường đi thời điểm tôi cố gắng dùng tiếng Anh trao đổi với chú lái xe kết quả khi ông chú này mở miệng dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo để trả lời thì trong nháy mắt tôi tưởng mình đang ở một thế giới khác.

Lục Bách Nghiêu khẽ cười sờ sờ đầu của tôi, dùng tiếng Ý nói chuyện với chú lái xe. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh nói tiếng Ý, vì vậy hình tượng của anh trong lòng tôi nhảy vọt một cái lên đến trình độ nam thần.

Thời điểm đến khách sạn, ông chú nhiệt tình nhìn tôi một cái rồi nói một câu: "leie’molto­bel­la!" ( Cô thật xinh đẹp )

Tôi hoàn toàn không hiểu ông ấy đang nói cái gì, chỉ có thể mỉm cười một cách ngu ngốc, đợi đến lúc không còn ai khác tôi mới hỏi Lục Bách Nghiêu: "Mới vừa rồi ông ấy nói gì vậy?"

Lục Bách Nghiêu nghiêm túc giải thích cho tôi nghe: "Ông ấy nói em hoàn toàn không xứng với anh."

Tôi khó có thể tin nhìn Lục Bách Nghiêu: "Hả? Không thể nào? ! Vừa rồi em thấy vẻ mặt ông ấy nhìn em rất thân thiện mà, tại sao lại có thể nói như vậy?" Gương mặt tôi giống như khóc tang: “Em không có xấu như vậy chứ?"


"Thẩm mỹ của người Italy và Trung Quốc không giống nhau, bọn họ thích những người có làn da rám nắng khỏe mạnh, vợ anh trắng như vậy lại gầy nhom, chậc chậc chậc. . . . . ." Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu ghét bỏ quan sát tôi: "Đoán chừng không có người đàn ông nào ở Italy thèm đến gần em."

Không thể nào?

Giá thị trường của cô nãi nãi tôi ở Trung Quốc cũng rất cao mà, tối thiểu ra cửa cũng được hoan nghênh , không ngờ tôi là một mỹ nhân trung đẳng ở quê nhà mà đến Italy chỉ còn là phế phẩm? !

Chênh lệch mực nước của dòng sông so với mặt biển quá lớn, tôi hoàn toàn không thể thích ứng được, chỉ có thể sững sờ cắn môi nhìn Lục Bách Nghiêu.

Lục Bách Nghiêu nhịn cười nhìn tôi: "Gu thẩm mỹ của mỗi người rất khác nhau, vợ, em không cần thiết phải phiền muộn như vậy chứ?"

Tôi hiểu rõ, nhìn dáng vẻ bây giờ của anh nhất định là rất muốn cười nhưng nếu anh thật sự bật cười thì tôi đảm bảo sẽ đánh chết anh!

Tôi chép miệng nhìn anh: "Vậy gu thẩm mỹ của anh là cái gì?"

Đúng vào lúc này, thang máy xuống, cửa thang máy mở ra, anh nói một câu rất kì lạ: "Sau khi vào phòng sẽ nói cho em biết."

Thiết kế của căn phòng này rất xinh đẹp, cực kì có phong tình đặc trưng của nước Ý, chỉ là hiện tinh thần của tôi đều tập trung ở trên người Lục Bách Nghiêu, quấn lấy anh hỏi: "Vậy gu thẩm mỹ của anh là cái gì? Anh còn chưa có nói cho em biết đấy?"

Anh làm ra vẻ không quan tâm cởi quần áo trên người nói: "Chúng ta tắm rửa trước, chờ tắm xong anh sẽ nói cho em biết có được hay không?"

"Không được!" Tôi lôi kéo tay anh không chịu buông, ra vẻ "Nếu anh không nói thì em không cho anh đi", kết quả lôi tới lôi lui không cẩn thận lôi anh đến trên giường, hai người lăn trên chiếc giường mềm mại, tôi giùng giằng muốn đứng dậy nhưng lại bị anh đè xuống.

Tôi hỏi anh: "Anh muốn làm gì?" Sau khi hỏi xong mới phát hiện đầu óc của mình cần được chữa trị, vấn đề này mà mang ra hỏi thì không chỉ có ngu mà còn là ngu nhất!

Tôi xấu hổ định quay mặt đi thì đôi môi bị anh hôn lên, một nụ hôn dịu dàng thắm thiết, nhu tình vô hạn.

Lục Bách Nghiêu nhẹ nhàng vuốt lọn tóc ở trên trán tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi nó: "Anh muốn em."

Giọng nói Lục Bách Nghiêu quá mức quyến rũ khiến tôi quên phản kháng, trên thực tế cũng không cần phản kháng, lúc này chỉ cần thuận theo là được.

Tôi im lặng nhắm mắt lại, trong mông lung cảm thấy Lục Bách Nghiêu dịu dàng mút lấy môi của tôi, thời điểm được anh hôn tinh thần của tôi càng thêm mê ly, đầu lưỡi của anh thăm dò vào trong miệng tôi, dụ dỗ đầu lưỡi của tôi cùng nhau nhảy múa, dây dưa. . . . . .

Tôi bị anh hôn đến mức cả người mềm nhũn, một chút hơi sức đều không có, cả người dựa vào trong ngực anh, miệng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ làm người khác mắc cỡ.

Nếu như giờ phút tôi tỉnh táo nhất định tôi sẽ định nghĩa tình cảnh này là tiêu chuẩn của ôm ấp yêu thương!

Hai cánh tay của Lục Bách Nghiêu đang ôm tôi càng ngày càng dùng sức, nụ hôn cũng càng ngày càng dữ dội, vừa hôn vừa cúi đầu thở hổn hển.

Sau khi hôn một lát Lục Bách Nghiêu buông môi tôi ra thở hổn hển từng hơi, tôi cũng vậy, dùng ánh mắt mê ly nửa khép nửa mở nhìn anh, ngực phập phồng kịch liệt.


Mắt Lục Bách Nghiêu nháy cũng không thèm nháy nhìn tôi, người này muốn nhúng chàm tôi! Đất khách quê người, nhất định là vậy! Ha ha!

Tôi tiến tới gần đưa tay ôm cổ anh, chủ động hôn môi anh, anh giống như được tôi khích lệ, tiếp tục ôm hôn tôi kịch liệt, giống như một đôi yêu nhau vừa mới trải qua sinh ly tử biệt .

Anh lại tăng thêm sức lực, hai cánh tay ôm chặt lấy tôi, thở dài: "Là em chủ động, không được hối hận."

Thân thể trắng nõn dây dưa, đầu ngón tay anh luồn vào mái tóc đen ẩm ướt của tôi giống như đang đốt lên ngọn lửa, không khí nóng hừng hực mê người, thứ đẹp nhất trên thân thể anh chính là đường cong sau đó đến nhiệt độ cơ thể.

Tôi tìm kiếm khám phá từng khối cơ bắp, khớp xương ở trên người anh, tất cả những chỗ này tôi đều cực kì quen thuộc. Tim tôi hòa chung nhịp đập với anh, thân thể lây dính hơi thở nóng rực của anh làm cho giật mình rung động.

Chẳng biết từ lúc nào, áo sơ mi đã bị cởi ra để lộ từng tấc da thịt. Anh khẽ cúi đầu, hôn mút cổ tôi, từng chút từng chút kéo dài xuống dưới, đôi môi anh giống như được phủ một lớp nước bóng loáng, quyến rũ mê người như vậy.

Tôi cảm giác được ngón tay của anh đang ở trên người tôi, mơn trớn từng tấc da thịt, kèm theo nhiệt độ nóng bỏng của nhau, đêm Venice, cùng nhau hát lên một khúc ca nhiệt tình rạo rực. . . . .

Lúc xong chuyện đã là rạng sáng, sau khi tắm rửa xong chúng tôi ăn một chút đồ ăn đơn giản rồi ôm nhau ngã lên giường.

Đợi đến lúc tỉnh lại đã là một giờ chiều ngày hôm sau, vừa đúng lúc tới bữa cơm trưa. Tôi và Lục Bách Nghiêu ăn một bữa trưa phong phú ở khách sạn mới xem như là bổ sung lại được thể lực đã mất.

Sau bữa trưa, hai chúng tôi ăn mặc thoải mái đi ra ngoài thăm thú, bất giác bị những ngôi nhà xinh đẹp ở đây làm cho kinh ngạc.

Ngồi trên thuyền gondola lúc đi ngang qua Bridge of Sighs, Lục Bách Nghiêu kể cho tôi nghe về truyền thuyết đau thương buồn bã của Bridge of Sighs. (còn có tên là Cầu Than Thở.)

Bridge of Sighs nằm song song mặt nước, bắc ngang qua hai tòa nhà. Một bên là phủ thống đốc. Nghe nói được xây dựng từ thế kỉ thứ 14 bởi chế độ cộng hòa. Còn phía đối diện lúc đó là ngục giam, nếu bị phòng nghị sự phán là có tội thì sẽ bị đánh đến chết hoặc bị giam trong phòng giam dưới lòng đất, mãi mãi không được nhìn thấy thế giới bên ngoài, chỉ có một cơ hội ―― khi phạm nhân bị định tội, thời điểm áp giải từ phủ thống đốc qua "Bridge of Sighs", có thể được phép dừng lại một chút ở trên cầu, qua cửa sổ nhìn thấy được một phần thế giới ở bên ngoài.

Truyền thuyết kể rằng có một người đang ông bị phán có tội, lúc đi qua cây cầu kia, ở sau song sắt cửa sổ muốn nhìn kĩ thế giới một lần cuối cùng, thứ anh ta nhìn thấy là một dãy đồi san sát nhau chạy dài đến gần cây cầu, trên thuyền có một đôi nam nữ đang hôn nhau.

Cô gái kia là người yêu của anh ta. Anh ta điên cuồng lao đến bên cửa sổ, cửa sổ này lại được xây dựng từ đá cẩm thạch rất dày, không dễ hư hại, cuối cùng chỉ để lại một vũng máu và một thi thể tức giận. Máu không nhỏ xuống, tiếng hô cũng chưa từng truyền ra, coi như là truyền đi, thì người con gái kia cũng không thể nghe thấy. Vết máu đã sớm bị rửa sạch, chuyện xưa bi thảm cũng đã bị nhiều người quên lãng. Chỉ nói đây là "Bridge of Sighs", là nơi cuối cùng các phạm nhân được nhìn thấy thế giới bên ngoài. Vả lại thay đổi bi kịch này trở thành kịch vui, kể thành thần thoại, thành lời tiên đoán nếu như cặp đôi nào yêu nhau có thể ở dưới cầu hôn môi, thì tình yêu sẽ vĩnh hằng.

Tôi nghe xong chuyện xưa thê lương này, nước mắt rơi đầy mặt, vì người đàn ông si tình kia mà bi thương, vì hôm nay bên cạnh tôi còn có Lục Bách Nghiêu làm bạn, chúng tôi luôn luôn ở chung một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa.

Trong biển người mênh mông gặp một người yêu bạn và một người bạn yêu là điều cực kì khó khăn. Thời điểm gặp nhau đó, chúng ta chưa hề biết nhau, không sớm một giây cũng không muộn một giây, thời gian không có mốc, chỉ là vừa đúng lúc đó chúng ta lựa chọn yêu nhau.

Tôi thích nhất bài “Yêu” mà Trương Ái Linh viết, không có từ ngữ hoa mỹ, không có cố ý vẽ vời cũng không có tình tiết quanh co này nọ, chỉ là một câu "A, anh (em)* cũng ở đây sao?" là đã đại biểu cho tất cả bắt đầu, tất cả kết thúc. . . . . .

*Trong cv là “ngươi” nên cũng không biết nguyên văn là anh hay em nữa. Thôi thì để cả hai cho lành vậy. ^.^

Khì thuyền đi qua Bridge of Sighs, Lục Bách Nghiêu nhẹ nhàng hôn lên môi tôi: "Tiamo."

Anh yêu em, cùng trời cuối đất, vũ trụ hồng hoang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận