Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Cô nhóc ngượng ngùng rồi. Buổi sáng buồn bực ở trong phòng không chịu rời giường, lề mề mè nheo hơn nửa giờ mới chịu ló đầu ra ăn bữa sáng, con ngươi quay tròn chuyển động tứ phía, gặp được tầm mắt của hắn lại cuống quýt né tránh qua một bên.

“Ăn từ từ, uống chút sữa đi.” Cẩn Ngôn cười đưa qua một ly sữa. Nhất Nhất bị miếng bánh bao mắc nghẹn ở cổ họng, ra sức đấm vào ngực để nó đi xuống, nghiêng mặt đi nhận lấy cốc sữa nốc một ngụm to, vẫn là không nhìn hắn.

“Nhất Nhất, tớ có việc muốn nói với cậu, ngày hôm qua. . . . . .”

“A …sao kì vậy ta, chưa tỉnh ngủ lại muốn ngủ nữa rồi ~~” Cô nhóc ngáp vài cái đặt đầu mình trên cánh tay giả bộ rất buồn ngủ.

Cẩn Ngôn nhịn cười bước đến để khuôn mặt mình đối diện với mặt Nhất Nhất. “Có nhìn thấy không?” Ngón tay hắn chỉ vào hai quầng thâm to tướng trên mắt hắn, “Tối hôm qua tớ hầu như một đêm không được ngủ, cậu uống say còn đá chăn. . . . . .”

“Đúng vậy đúng vậy, ” Cô nhóc cương cứng cổ một lần nữa dúi đầu vào trong khuỷu tay, “Tớ uống say rồi cái gì cũng không nhớ nổi, mất trí nhớ rồi, ngộ độc rượu bán thân bất toại! Cậu chớ chọc bệnh nhân!”

Phản ứng còn rất mạnh a. Hắn dở khóc dở cười, cố ý tiến đến ghé sát bên tai cô nhóc thấp giọng nói: “Cậu làm tớ sợ muốn chết, đang hôn mà cũng có thể lăn ra ngủ mất, còn tưởng rằng cậu uống nhiều bị đau dạ dày, thì ra chính là đang ngủ. Ha ha, uống say rồi ngủ thật giỏi, lay thế nào cũng không tỉnh, may mắn không giống người khác say khướt còn làm loạn. . . . . .”

Đừng nói nữa được không, rất đáng sợ a !“Tớ đang ngủ. . . . . . A hô ~~ hô ~~~~” Tiếng ngáy khò khò vang lên thiệt lớn.

Cẩn Ngôn nghẹn cười trìu mến hôn lên tóc cô nhóc, thấy cô nhóc đến cả tai cũng đỏ bừng như sắp chảy máu rồi, nếu tiếp tục nói nữa không chừng cô nhóc có thể tự bốc cháy. “Tớ có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu.”

Tiếng ngáy lại vang lên. “Ngày mai tớ muốn đi Thượng Hải, còn nhớ rõ không?”

“. . . . . . Á.” Nghĩ ra rồi, ngày hôm qua lúc ăn cơm chiều hắn nói thứ hai muốn cùng thầy giáo hướng dẫn đi Thượng Hải làm chuyên đề, khi đó cả đầu cô nhóc đều là những lời lẽ chí lý của Minh Nguyệt thôi, căn bản là không để ý.

“Tối hôm qua đã quên nói, lần này đi Thượng Hải còn có cả Lí Linh.”

“Chỉ có hai người các cậu?” Cô nhóc ngẩng đầu lên.

“Không phải, còn có thầy giáo hướng dẫn nữa, ba người chúng tớ.” Lí linh cũng là môn sinh đắc ý của thầy, tuy rằng tính cách có chút kiêu ngạo, nhưng trên vấn đề nghiên cứu tìm không ra sai sót nào. Đây cũng là nguyên nhân mà thầy muốn dắt một sinh viên năm tư chưa tốt nghiệp đi công tác.


“Vậy cũng chưa tính là bị uy hiếp.” Cô nhóc xoay xoay con mắt có chuyện muốn phân tích với hắn, “Tớ nói với cậu a, thầy giáo hướng dẫn của các cậu ấy là một người già cả sẽ không quản nhiều lắm đâu, Thượng Hải a, là nơi lãng mạn, làm xong thí nghiệm các cậu có thể đi ăn cơm nắm tay nhau đi dạo, đi ra ngoài bến ngắm phong cảnh, yên tâm, tớ sẽ không mắng cậu.”

“. . . . . .”

“Tớ muốn cho cậu đủ không gian tự do, cậu cứ tự do mà vui chơi bay nhảy.”

“. . . . . . Tôi có bạn gái sao?” Cẩn Ngôn ngửa đầu hỏi trời.

“Bạn gái cậu không phải là tớ sao.” Hừ, muốn để cô nhóc ghen? Đạo hạnh còn kém lắm! Còn tưởng rằng hắn khẩn trương như vậy là muốn thảo luận sự kiện mất mặt tối hôm qua, thì ra chính là nói cho cô nhóc biết hắn muốn cùng nữ đồng nghiệp đi công tác. Nói như vậy là sợ cô nhóc tức giận? Hắc hắc, cô nhóc sẽ tức giận cái gì chứ, làm sao có thể ngay chút tin tưởng hắn cũng không có. Nhất Nhất không nóng nảy, tự nhiên có người sốt ruột vì cô nhóc.

“Cẩn Ngôn cũng đã đi mấy ngày rồi, cậu cũng không gọi điện thoại điều tra chút?” Minh Nguyệt trên QQ thét chói tai, “Nhìn cái đức hạnh của cậu này, không chịu để tâm, bạn trai bị người ta bắt cóc rồi còn cười tươi như hoa vậy!”

“Ai có thể bắt hắn đi mất tớ liền theo họ người đó!”

“Cẩn Ngôn trở về bóp chết cậu.” Gia Vũ tức giận đến nỗi quăng người muốn đổi họ kia sang một bên, tự mình chiếm lấy vị trí ngồi xuống. “Minh Nguyệt cậu đừng để ý tới cậu ta, thứ đồ chơi này có bạn trai hay không cũng giống nhau cả thôi, ngày hôm qua cùng tớ lên phố ăn lẩu, Cẩn Ngôn gọi cho cậu ta muốn nói chuyện chút, kết quả chưa nói được nửa phút cậu ta đã cúp máy, sợ tớ ăn sạch hết đồ ăn. Tớ thấy, chỉ cần là đồ có thể ăn được đều quan trọng hơn Cẩn Ngôn.”

“Huhu, ” Minh Nguyệt bụm miệng khóc rống, “ Anh Cẩn Ngôn đáng thương của tớ~~~ cậu sao có thể đi tìm loại người yêu như vậy chứ ~~~”

“Đáng thương con khỉ mốc.” Nhất Nhất cúp mắt than thở, “Cùng với mỹ nữ ở trong một đô thị lãng mạn có cái gì đáng thương hả, uống chút rượu nghe chút saxophone, lại nhảy vài điệu, a ánh trăng mông lung a đàn chim mông lung. . . . . .”

“Mẹ nó.” Gia Vũ hận không thể một quyền đấm cô nhóc bép dí lên trên tường.

“Minh Nguyệt cậu vừa mới nói tớ cười giống hoa gì?” Cô nhóc vui sướng hỏi.

“Uhm. . . . . .”

“Hoa hồng.” Gia Vũ cướp nói. Vẫn là tiểu tử này tinh mắt ~~~ cô nhóc nâng má xông vào trước màn hình máy tính cười rất xinh đẹp.


“Gia Vũ cậu chưa nói xong đúng không?” Minh Nguyệt đồng tình thở dài, “Hoa hồng, gai phía dưới.”

Gia Vũ vỗ về ngực cười ha ha. “F. uck ~~ các cậu liền cấu kết với nhau làm chơi xấu tớ!” Nhất Nhất thẹn quá hóa giận bay lên đá một cước, Gia Vũ cuống quít đứng dậy hướng phòng bếp chạy thục mạng, cạch một tiếng khóa cửa lại.

“Cấm uống trộm nước trái cây của tớ!” Cô nhóc tiến lên cảnh cáo.

“Cảm tạ cậu ~~~ tớ chân thành cám ơn cậu đã nhắc nhở ~~~” Bên trong cửa truyền đến thanh âm huênh hoang, tiếp đến nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh mở đóng.

“Cái này, mẹ nó, thứ gì xanh không ra xanh vàng không ra vàng? Khó coi chết được !”

“Cậu đừng uống, đó là thuốc bắc!” Cô nhóc nhân cơ hội cảnh báo cho hắn. Đi thong thả tới trước máy tính nhỏ giọng tố khổ, “Nguyệt a, Gia Vũ uống trộm nước trái cây của tớ, đó là Cẩn Ngôn ép cho tớ , bên trong có nho táo lê và quả sổ, còn có dưa hấu, tớ mỗi ngày mới uống có một ly nhỏ à.”

“Nước trái cây yêu thương a ~~~” Minh Nguyệt hai mắt phóng ra tia màu hồng . “Ai, lần trước chuyện đó, cậu với cậu ta, uhm?”

Nhất Nhất bụm mặt nhăn nhó một hồi. “Ý ~~~ không. . . . . .”

“Làm sao thế?”

“Cậu nói phải uống rượu đó. . . . . . Tớ uống rồi, nhưng sau đó. . . . . . Uống nhiều quá nên ngủ mất.”

“F. uck !” Minh Nguyệt cũng buột miệng thốt ra chữ này. “Muốn bắt nhanh a, quyền chủ động nhất định phải nắm ở trong tay cậu.”

“Tán gẫu cái gì đó?” Gia Vũ cầm một ly chất lỏng có màu sắc thấy ghê đi tới, “Cái gì quyền chủ động?”

Nhất Nhất quay đầu trừng hắn. “Chuyện không liên quan đến cậu. . . . . . A!” Cô nhóc chỉ vào cái cốc thét chói tai, “Không phải đã nói cho cậu đây là thuốc bắc sao!”


“Lừa quỷ a cậu. Chậc chậc thật khó coi, giống hệt như đậu hủ thúi đã để nửa năm vậy, nhưng uống vào cũng tạm được. Minh Nguyệt cậu muốn uống không? Ngày nào đó về nhà kêu Nhất Nhất ép cho cậu một ly.” Gia Vũ giơ cái cốc chuyển đến trước camera.

“Nôn ~~~ tớ mới không cần, hệt như nước gạo!” Minh Nguyệt che miệng quay mặt. “Ai, Cẩn Ngôn ngày mai về rồi đúng không?”

“Uh. Gia Vũ cậu ngày mai nhất định phải tới nhà tớ ăn cơm nha.” Nhất Nhất thịnh tình mời. “Không đến, làm kì đà cản mũi hả?”

“Kỳ thật tớ cũng chỉ là khách khí với cậu một chút thôi.” Cô nhóc nhướng mày vui vẻ, vãn hồi thể diện một ván.

“. . . . . .” Cái này Gia Vũ thật sự muốn đấm cho cô nhóc một phát.

Buổi chiều ggày hôm sau Cẩn Ngôn trở lại Bắc Kinh, vợ chồng son đi ra ngoài ăn một bữa tối phong phú trước, hơn mười giờ mới về đến nhà.

Tắm rửa xong bước ra hắn có chút há hốc miệng. Phòng khách tối mờ ảo, chỉ có hai căn ngọn nến dựng thẳng ở trên bàn cơm phát ra ánh sáng le lói. Một bóng đen nhảy đến đến trước mặt, trong tay giơ lên một chiếc đèn pin chiếu lên phía dưới cằm, hắn sợ tới mức sững người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại. “Tớ chuẩn bị bữa ăn khuya, tới đây ngồi đi.” Nhất Nhất lôi kéo hắn ngồi vào bàn ăn bàng.

“Ồ?” Hắn kinh ngạc. Trên bàn bày mấy món ăn rất ngon mắt, còn có hai cái ly và một chai vang đỏ, xem ra là sớm đã chuẩn bị tốt. “Buổi tối ăn nhiều như vậy, còn chưa no hả?”

“Lại tiêu hóa rồi mà.” Cô nhóc rót hai ly rượu, đưa cho hắn một ly, “Ăn không vô vậy uống một ly đi, uống một chút ngủ sẽ ngon hơn.”

Ý, giống như có âm mưu. Cẩn Ngôn hồ nghi nhấp một ngụm nhỏ. “Cậu uống không?”

“Tớ đương nhiên uống!” Với tay bưng ly rượu lên uống mấy ngụm to.

“Chậm một chút, đừng để sặc.” Hắn đoạt lại cái ly, “Uống rượu vang không phải uống như vậy.”

“Ách.” Nhất Nhất nấc cục một cái, chẳng hề để ý quyệt quyệt miệng. “Từ đâu mà có nhiều quy củ như vậy, muốn uống thế nào liền uống thế đó, còn không giống nhau đều vào bụng cả.” Nói rất có đạo lý a.

Hắn bật cười, bưng ly rượu lên học bộ dáng của cô nhóc uống một ngụm lớn. Dưới ánh nến khuôn mặt nho nhỏ hơi đỏ ửng, sóng mắt đong đưa lưu chuyển, bộ dáng giương nanh múa vuốt lúc bình thường đã biến mất tiêu, chỉ còn lại sự quyến rũ phong tình của thiếu nữ. Hắn miệng khô lưỡi khô, vội xoay mặt. “Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học.”

“Ngày mai chủ nhật.” Cô nhóc quyến rũ vô cùng kéo xuống dây áo ngủ, “Tớ xinh đẹp không?”

“. . . . . . Xinh đẹp. Tớ, tớ muốn đi ngủ .” Cẩn Ngôn đứng bật dậy, ghế ở trên sàn gỗ phát ra một tiếng tạp âm thật lớn. Vội vàng chạy đến trước bệ rửa tay trong phòng ngủ dùng nước lạnh hắt lên mặt, hít sâu vài lần mới thoáng bình tĩnh chút. Chính là mới quay người lại thiếu chút nữa bị té xỉu, khi nào thì trên giường lại có một mỹ nữ yêu xà?


“Trở về phòng ngủ mau, đừng nghịch nữa!”

“Cậu ngủ với tớ, tớ ngủ một mình rất sợ a.” Nhất Nhất mím môi bộ dáng thật ủy khuất.

“. . . . . .” Vẻ mặt Cẩn Ngôn đầy hắc tuyến. Từ từ nhắm hai mắt lại sờ qua ôm lấy cô nhóc, trên cổ lập tức bò lên hai cánh tay. “Ngoan a, đừng náo loạn, tớ nhìn cậu ngủ cậu ngủ rồi tớ mới ngủ được không?” Hắn cũng không muốn lại phát sinh sự kiện mắc cỡ lần trước.

“Ứ chịu, muốn cậu ngủ với tớ cơ.” Ám chỉ rõ ràng như vậy nếu còn không hiểu vậy thì không phải là đàn ông rồi. Hắn không nói nhảm nữa, cúi người xuống hôn cô nhóc, ngón tay cũng không an phận tiến vào trong áo ngủ. Đầu óc Nhất Nhất choáng váng mê man, ly rượu vang kia dần dần bắt đầu phát huy hiệu lực, cả người giống như bốc cháy, muốn lẩn tránh đôi môi cùng bàn tay nhiệt tình nóng rực của hắn, lại cũng khát vọng muốn tiếp tục gần gũi. Giây phút quan trọng nhất trong đầu Cẩn Ngôn đột nhiên có một đạo sét đánh ngang qua, ảo não thở nhẹ ra một tiếng, đấu tranh vùng vẫy lắm mới bò lên khỏi giường chỉnh đốn lại quần áo. “Đợi đã, tớ chưa chuẩn bị tốt. . . . . .”

Nhiệt độ sắp đốt lên bốc cháy toàn thân đột nhiên biến mất, Nhất Nhất bất mãn mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ chứng minh cô nhóc đã say. “Chuẩn bị cái gì, tớ đều chuẩn bị tốt rồi, cậu có gì cần chuẩn bị, còn chưa chuẩn bị tốt gì nữa!” Nói xong hùng hổ đem hắn túm trở lại, thuận thế dạng hai chân ngồi trên người hắn hai tay dùng sức đùa nghịch, chỉ nghe thấy băng băng vài tiếng, cúc áo trên chiếc sơ mi nam kia không thiếu cái nào rơi lộp bộp trên mặt đất.

“Đừng, ” Hắn đè tay cô nhóc lại há miệng thở dốc, “Tớ còn chưa có. . . . . . Đợi lát nữa, tớ phải đi mua. . . . . .” Những lời nói tiếp theo bị chặn lại, kẻ say rượu Đinh Nhất Nhất kia quả thực giống như con sói xám ăn phải gan cọp, hung tợn bổ nhào qua trên người tiểu bạch thỏ, một tay không kiêng nể gì lần xuống phía dưới thăm dò, chạm vào một thứ không nên chạm vào, rất si ngốc cười ngây ngô với hắn, cười đến rất xấu xa a. Cẩn Ngôn lập tức xoay người đè cô nhóc nằm lại trên giường. cho dù cô nhóc lại ngủ lăn ra cũng không quản nữa! Hơi thở ồ ồ nặng nhọc dao động các nơi trên thân thể, thật ngứa, cô nhóc ha ha cười, ngón tay đặt lên vùng ngực săn chắc bóng loáng của Cẩn Ngôn, vừa vuốt ve vừa sờ soạng ‘rất sắc’, trên miệng còn nham nhở: “A, còn luyện ra cơ ngực nữa kìa . . . . . . Hắc hắc, đến đây, cười với đại gia ta một cái coi. . . . . .”

Rất nhanh cô nhóc liền cười không nổi nữa, bởi vì rất đau !“Cậu đừng nhúc nhích! Đau. . . . . . Đau chết mất, không được. . . . . . khít chặt quá, á… kêu cậu đừng nhúc nhích!” Hắn đau đến nỗi mồ hôi chảy đầy trán. Cẩn Ngôn cả người đổ mồ hôi, dục vọng kêu gào suy nghĩ muốn đi sâu về phía trước, lại sợ cô nhóc đau, chỉ có thể nín thở kìm hãm, thân thể cứng ngắc ở trên người cô nhóc không dám lộn xộn.

“Nhin nhịn một lát nữa thì tốt rồi, uhm, nhịn …nhịn sẽ không đau.”

Nhịn một hồi, vẫn là đau, Nhất Nhất khóc thút thít đẩy hắn ra: “Cậu đi ra ngoài đi, tớ không cần. . . . . .”

Mẹ nó chứ đang làm khỉ gì vậy! Hắn thầm mắng một câu, cắn răng rút ra ngoài.

“Á~~~” Một tiếng kêu đau vang lên. “Đừng nhúc nhích, đau quá. . . . . .” Động tác của hắn dừng lại.

“Đi ra đi, lấy ra ngoài đi. . . . . . Á, cậu đừng nhúc nhích. . . . . . Hu hu, kêu cậu lấy ra . . . . . . Uhm ah, đừng nhúc nhích a. . . . . .”

Cẩn Ngôn muốn điên mất. Đến cùng là muốn hắn đi ra hay không cho hắn động đậy?! Muốn rút ra khẳng định phải động đậy, bất động làm sao rút ra ngoài?! Lười suy xét cái chuyện phí sức suy nghĩ này, hắn quyết định nghe theo sự an bày của trí não.

“A ~~~~”

“Uhm!”

Hai tiếng đau kinh hô lên, tiếng kêu thứ nhất là thanh âm của Nhất Nhất vọng lại, ngay sau đó tiếng thứ hai là của Cẩn Ngôn. Bởi vì cô nhóc cảm thấy đau thật sự chịu không nổi, căn cứ trên quan điểm sống của cô nhóc là tuyệt không chịu thiệt bèn giương tay lên vung một quyền. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận