Buổi tối, Ngu Tân Cố gói một phần cơm mang về cho Ngu Thiền nói: “Hôm nay chơi bóng mệt quá, không muốn nấu cơm, ăn tạm đi nhé.”
“Ồ.” Phản ứng của Ngu Thiền vẫn rất nhẹ nhàng, không chê bai cũng không cảm ơn, cô chậm rãi mở hộp cơm ra.
Ban ngày cô ăn cũng không ít xương sườn hương tỏi rồi, buổi chiều lại ăn đồ ăn vặt và trái cây mà Bùi Vân Sơ mua cho cô nên bây giờ không hề thấy đói, vì vậy cô chọn vài miếng thịt ăn cho có.
Ngu Tân Cố cảm thấy bực dọc khi nhìn thấy bộ dạng không muốn ăn của cô, có cái ăn mà còn chê bai.
Thôi thì anh đành xem như không nhìn thấy gì rồi mang quả dưa hấu đã mua đi vào phòng bếp.
Ngu Tân Cố bỏ dưa hấu vào tủ lạnh thì vô tình nhìn thấy một nồi dầu nhỏ không biết được đặt trên bồn rửa chén từ khi nào.
Anh mơ hồ nhớ ra ở đây không hề có để thứ gì cả, hình như Lâm Mạn cũng không có thói quen giữ lại dầu đã qua sử dụng, vậy cái nồi dầu nhỏ này là từ đâu mà ra chứ?
Ngu Tân Cố thắc mắc liếc nhìn thùng rác ở dưới đất, trên thùng được bọc lên bởi một túi rác sạch, đống rác cũ có lẽ đã được Ngu Thiền vứt đi rồi.
Ngu Tân Cố luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh đi ra từ phòng bếp, nhìn Ngu Thiền đang cúi đầu vừa gắp vừa bới rồi hỏi: “Trưa nay em đã ăn gì hả?”
Ngu Thiền dừng lại, trả lời nhưng chẳng ngẩng đầu lên: “Ăn mì ở trước cổng.”
Ngu Tân Cố không hỏi tiếp nữa, Ngu Thiền lười biếng như thế, Ngu Tân Cố cảm thấy cô không thể nào tự mình nấu ăn được, có lẽ là Lâm Mạn đã để nồi dầu ở đó mà trước đây mình không để ý.
Anh lười vắt não để suy nghĩ nên đã quay về phòng để dọn quần áo rồi tắm rửa.
Ngu Tân Cố ngủ suốt cả buổi sáng, khi tỉnh dậy thì trong nhà đã không còn ai nữa.
Anh còn tưởng rằng Ngu Thiền sẽ không đến thư viện nữa, dù sao gần đây thật sự rất nóng, nóng đến mức anh cũng không muốn ra khỏi cửa, không ngờ một người sợ nóng như Ngu Thiền lại ra ngoài từ lúc sáng sớm.
Anh không thể hiểu được tại sao Ngu Thiền cứ thích đến thư viện, càng nhìn càng giống như con mọt sách.
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua mình ra ngoài chơi bóng, còn Ngu Thiền đã ở nhà suốt cả ngày, hôm nay là mình ở nhà, cô lại chạy ra ngoài từ sáng sớm, Ngu Tân Cố như hiểu ra rằng, có lẽ là Ngu Thiền đang trốn tránh anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Tân Cố càng thêm bực dọc.
Thứ tư này là lễ thất tịch, con phố thương mại gần thư viện đang tổ chức các hoạt động, ngày hè nóng bức cũng không ngăn cản được các cặp đôi nhiệt tình hẹn hò cùng nhau.
Bùi Vân Sơ ngồi bên cửa sổ, nhìn tấm áp phích quảng cáo của rạp chiếu phim bên kia đường, nhàn nhã xoay cây bút trên tay nói: “Tiểu Thiền Thiền, hôm nay là lễ Thất Tịch, chúng ta hãy nghỉ ngơi nửa ngày đi! Có muốn đi xem phim không? Anh đây sẽ mời em, quá hạn sẽ không còn nữa đâu.
”
Ngu Thiền chưa từng đến rạp chiếu phim nên không khỏi có chút lung lay: “Được thôi, vậy em đi ăn cơm trưa đây, anh làm xong đề bài này trước đi.”
“Được rồi, cô giáo nhỏ, anh sẽ làm ngay.” Bùi Vân Sơ quay lại nhìn cô với nụ cười trên môi: “Em nói xem em còn nhỏ tuổi, lại trẻ đẹp thanh tú, sao lại có cái miệng ông cụ non vậy!”
Ngu Thiền: “...”
“Em mong anh trai trở nên tốt hơn.”
“Ồ, lại là nỗi khao khát chiến thắng chết tiệt ấy.” Bùi Vân Sơ bị đánh bại: “Nể tình tiểu Thiền Thiền đối xử rất tốt với anh, nên bữa trưa hôm nay em muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.”
Nói như thể có hôm nào là không phải do anh đãi vậy.
Ngu Thiền cũng không vạch trần, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy chúng ta đi ăn KFC đi!”
“KFC có gì ngon chứ? Toàn là đồ ăn không lành mạnh với nhiều dầu và muối thôi.”
“Vậy mà anh còn bảo em gọi thoải mái.”
Bùi Vân Sơ nhất thời không nói nên lời: “Thôi được rồi, đúng là một đứa trẻ có sở thích không thể cưỡng lại đối với mấy loại thức ăn này.”
“Em chưa ăn bao giờ, nên muốn thử.” Ngu Thiền giải thích.
Bùi Vân Sơ thắc mắc nhìn cô một lúc: “Chưa từng ăn thật sao? Xem ra cha mẹ em cũng khá nghiêm khắc đối với việc ăn uống của em.
Ăn nhiều đồ chiên rán này không tốt, cha mẹ của em không cho em ăn là đúng rồi.”
Ngu Thiền không muốn thảo luận về vấn đề này, thúc giục anh: “Anh hãy mau làm đề thi đi! Em sắp đọc xong quyển sách này rồi.”
Bùi Vân Sơ cảm nhận được sự khinh thường từ cô học sinh giỏi ở cấp tiểu học.
Đợi Bùi Vân Sơ làm xong bộ đề kiểm tra đó thì cũng đã đến một giờ trưa rồi, hai người đến KFC gọi món, Bùi Vân Sơ nói đùa: “Tiểu Thiền Thiền, anh gọi cho em suất ăn dành cho trẻ em nhé?”
Ngu Thiền nhìn lướt qua giá cả nói: “Chúng ta gọi suất ăn dành cho cặp đội lễ Thất Tịch này đi… Ưu đãi nhất đó.”
Bùi Vân Sơ bật cười: “Suýt nữa thì anh quên mất tiểu Thiền Thiền là một fan tài chính siêu tiết kiệm cơ, được rồi, vậy gọi món này đi.”
Từ nhỏ anh đã sớm ăn đến phát ngán rồi, hôm nay chỉ là đi cùng với Ngu Thiền mà thôi, chỉ cần cô gái nhỏ vui vẻ là được.
Lúc trước Ngu Thiền rất ngưỡng mộ khi nhìn thấy người khác ăn Hamburger, gà viên và khoai tây chiên thực sự khi ăn cũng chỉ có thế, không hề ngon như cô tưởng.
Nhưng mà cô vẫn rất vui.
Cả hai ăn xong, Bùi Vân Sơ lại đưa cô lên lầu để xem phim, còn mua cả một hộp bắp rang lớn cho cô nữa.
Bộ phim hoạt hình có chế tác lớn mới được công chiếu gần đây cũng có phản hồi khá tốt, rạp ghế buổi chiếu không hề vắng mà vô cùng đông đúc.
Chỗ ngồi của họ ở phía sau, sau khi Ngu Thiền ngồi xuống thì cứ liên tục ăn bắp rang.
Bắp rang này rất đậm mùi bơ và ngòn ngọt, nên vô cùng hợp với khẩu vị của cô.
Xem được một nửa, Ngu Thiền có hơi muốn đi vệ sinh nên đã đứng dậy đi ra ngoài.
Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, đã trải nghiệm rất nhiều thứ lần đầu tiên trong đời.
Đứng trước bồn rửa tay, cô nhớ đến lời khen của Bùi Vân Sơ rằng cô xinh đẹp, thì không khỏi ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.
Nước da của cô quả thực đã trắng hơn rất nhiều, da dẻ cũng hồng hào rạng rỡ, có lẽ là do trắng trẻo mà đã che đi hàng trăm nét xấu khác, cho nên mới khiến người ta cảm thấy trắng trẻo xinh đẹp.
Vừa nghĩ tới đây, một bóng dáng quen thuộc từ nhà vệ sinh nam bước ra, Ngu Thiền vừa đúng lúc nhìn thấy được từ trong gương.
Ánh mắt của người đó vô tình lướt qua, Ngu Thiền nhanh chóng cúi đầu xuống, tim đập dồn dập.
Cô không kịp suy nghĩ nhiều, cúi đầu xuống, lập tức xoay người trốn vào nhà vệ sinh nữ.
Mong muốn duy nhất của cô bây giờ là Ngu Tân Cố không nhìn rõ đó là cô.
Ngu Thiền đợi trong nhà vệ sinh một hồi lâu, Bùi Vân Sơ còn gọi điện thoại cho cô và hỏi tại sao cô không quay lại, Ngu Thiền chỉ nói rằng cô vẫn còn đang đi vệ sinh.
Sau hơn mười phút, cô đoán rằng Ngu Tân Cố có lẽ đã rời đi, rồi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi cô vừa bước đến lối thoát an toàn kế bên nhà vệ sinh thì một đôi chân dài từ trong góc bước ra, ngăn trước mặt cô: “Em đang trốn cái gì vậy?”
Đầu óc của Ngu Thiền ong ong một lúc, trở thành một mớ hỗn độn.
“Em đi vệ sinh.” Cô muốn cố gắng ra vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt thì lại không hề dám nhìn trực diện Ngu Tân Cố.
Bị Ngu Tân Cố bắt tại đây không phải là chuyện tốt gì, bây giờ suy nghĩ duy nhất của cô chính là tuyệt đối không bao giờ để Bùi Vân Sơ biết về mối quan hệ giữa cô và Ngu Tân Cố.
“Đi vệ sinh ư?” Ngu Tân Cố lạnh lùng cười nhạo: “Bây giờ giỏi rồi, ngay cả nói dối mà cũng ra dáng lắm.
Chả phải em đi thư viện sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Ngu Thiền vốn đang bối rối, nhìn thấy bộ mặt giễu cợt của anh, cũng bực mình nói: “Em muốn xem phim cũng không được à? Chẳng phải anh cũng ở đây đó sao?”
“Giỏi! Giỏi lắm! Giỏi lắm đó! Bây giờ còn học được cách cãi lại rồi!” Ngu Tân Cố có lẽ không ngờ là Ngu Thiền lại có thái độ như vậy, lập tức tức giận đến mức nghiến răng: “Em xem phim gì vậy? Em đi với ai hả?”
“Em đi một mình.”
“Một mình ư? Ở phòng rạp nào?”
Ngu Thiền không trả lời.
Ngu Tân Cố đến gần một bước nói: “Câm rồi à? Đang hỏi chuyện em đó!”
Ngu Thiền cúi đầu, nhất định không nói.
Ngu Tân Cố chắp tay lại: “Thôi được, thế chúng ta cứ ở đây đi, anh có cả đống thời gian để tiếp tục dây dưa với em.”
Ngu Thiền biết hôm nay toi rồi, cô sợ Bùi Vân Sơ sẽ ra ngoài tìm nếu thấy mình mãi chưa quay lại, cô cảm thấy Ngu Tân Cố ghét cô, nên cố tình nhắm vào cô, ánh mắt không khỏi nóng lên từng đợt.
Cô nắm chặt tay, ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn chảy: “Anh không đi cùng em, tất nhiên là em phải đi một mình rồi.
Em biết anh không thích em, em có làm gì anh đều không thích, vậy thì anh hãy nói với mẹ là đưa em về đi!”
Đây là lần đầu tiên Ngu Thiền nói nhiều trước mặt Ngu Tân Cố như vậy, trong lòng cô lo lắng, nói đến mức không kiềm chế được mà có chút bất lực.
Ngu Tân Cố cũng lập tức sững sờ, Ngu Thiền đẩy anh ra, khóc lóc bỏ chạy.
Ngu Tân Cố không đuổi theo sau, anh ngơ người ra ở chỗ cũ một lúc lâu, đấm vào tường một cái rồi mắng chửi.
Ngu Thiền đứng ở trước cửa rạp chiếu phim, tâm trạng bình tĩnh lại rồi lau khô nước mắt trên mặt, sau đó trở lại chỗ ngồi.
Bùi Vân Sơ giúp cô lấy cặp sách lên từ ghế ngồi để cô ngồi dễ dàng hơn: “Cuối cùng cũng quay lại rồi.”
“Anh ơi, em muốn đi về.”
“Ơ? Sao lại đột ngột thế?” Bùi Vân Sơ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt của cô bé có vẻ hơi đỏ lên, tâm trạng cũng không được ổn lắm.
Ngu Thiền không biết phải giải thích thế nào, cô không muốn nói dối Bùi Vân Sơ nhưng cô lại sợ Bùi Vân Sơ biết được mối quan hệ giữa cô và Ngu Tân Cố, đến khi ấy anh chắc chắn sẽ không đối xử tốt với mình như vậy nữa, Ngu Tân Cố cũng chắc chắn sẽ không để cô ở cùng Bùi Vân Sơ.
Lúc này cô vừa bối rối vừa thấy áy náy trong lòng: “Em xin lỗi, lần sau em sẽ đãi anh ạ.”