Ngu Thiền bị anh hỏi, mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói: “Em, em, em không có…”
“Không có gì?”
Bùi Vân Sơ nở nụ cười vô cùng tươi tắn chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
Ngu Thiền vừa cảm thấy rất chột dạ vừa có chút ảo não, cãi chày cãi cối: “Mặt không có đỏ.”
“Ờ, mặt không có đỏ, là do thị lực 5.2 của anh anh không tốt.” Bùi Vân Sơ cười vô cùng vui vẻ.
Ngu Thiền lúng túng quay đầu đi.
Cũng may Bùi Vân Sơ không có bám riết cô không tha, nghĩ rằng cô chỉ ngại mở miệng học nên anh đã động viên: “Không có gì phải xấu hổ cả, học ngoại ngữ là phải buông bỏ hết mọi thứ.
Em nhút nhát như vậy là học không được đâu.
Giống như những đứa nhóc đó, đừng sợ nói sai, phải có gan dám nói.
Ở đây không có ai khác, cho dù em có nói sai, anh cũng sẽ không cười nhạo em.
Lại đây đi! Nói theo anh nào, nữ, lục.”
Cả khuôn mặt của đậm nét cười, khi anh nói đến phần phía sau, vẻ mặt của anh vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng, rất biết an ủi người khác.
Sự bối rối của Ngu Thiền cũng được anh xoa dịu, cô lập tức tập trung tinh thần nghiêm túc đọc theo anh.
So với Ngu Tân Cố, Bùi Vân Sơ quả đúng là một người thầy hoàn hảo.
Bùi Vân Sơ so với Ngu Thiền còn có cảm giác thành tựu hơn: “Đúng rồi, là như vậy đó, chúng ta củng cố nó thêm một lần nữa.”
Đầu óc của Ngu Thiền thông minh, mặc dù ban đầu Bùi Vân Sơ dạy rất vất vả nhưng chỉ cần Ngu Thiền có thể đọc ra một cách chính xác, về cơ bản cô có thể ghi nhớ.
Sau khi sửa cách phát âm của cô, Bùi Vân Sơ lại dạy cho cô thanh mẫu vận mẫu, cũng như các quy tắc ghép vần.
Hai người họ cứ như vậy ngồi trong một góc khuất của thư viện, gió thổi qua từ ngoài cửa sổ làm lay động những chiếc lá được ánh mặt trời chiếu sáng, tạo nên những ánh sáng loang lổ dưới chân họ.
Ngu Thiền học rất tập trung, thỉnh thoảng bị nói lắp, hai người lại cùng nhau cười đùa.
Cho đến khi Nhiếp Hải Thần gọi: “Anh Sơ, cậu ở đâu? Tối cùng nhau đi ăn thịt xiên nhé.”
“Bây giờ mấy giờ rồi? Các cậu không đánh bóng nữa à?”
“Sắp năm giờ rồi, không chơi, chơi mà bực mình.”
Qua điện thoại, Bùi Vân Sơ cũng cảm thấy người bên kia nghiến răng nghiến lợi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Qua điện thoại không nói rõ được.
Chúng ta gặp nhau rồi nói.
Hôm nay cậu cho bọn tớ leo cây, bữa tối nay cậu nên mời đấy.”
Bùi Vân Sơ không nghĩ rằng thời gian trôi qua nhanh như vậy, anh còn nghĩ mới ba bốn tiếng: “Được rồi! Các cậu gửi địa điểm đã đặt qua cho tớ.”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vân Sơ lại hỏi Ngu Thiền: “Bây giờ Tiểu Thiền Thiền có về nhà không, hay đi ăn tối với anh?”
“Em bảo mẹ sẽ về nhà trước 7 giờ.”
Bùi Vân Sơ đứng dậy, hơi khom lưng đưa tay về phía cô: “Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn chút gì nhé!”
Bàn tay trước mặt của cô trắng nõn nhỏ dài, có gân cốt rõ ràng, khiến Ngu Thiền nhìn mà phải ghen tị.
“Đi thôi! Vẫn ăn vạ không muốn đi à?” Bùi Vân Sơ thấy cô không đáp lại nên trêu chọc.
Lúc này Ngu Thiền mới đưa tay mình lên, bàn tay của cô rất nhỏ, trên tay còn có rất nhiều vết sẹo.
So với người trước mặt, cô đột nhiên cảm thấy mình giống cô bé Lọ Lem hơn.
Bùi Vân Sơ hơi dùng sức kéo cô lên: “Tay em nhỏ như chân gà vậy, ăn nhiều một chút đi!”
Ngu Thiền rút tay lại đặt phía sau lưng, có hơi bất mãn đối với miêu tả của anh: “Em sẽ lớn lên đó.”
“Vâng vâng vâng, Tiểu Thiền Thiền của chúng ta vẫn còn là một cô bé con.
Nếu ăn nhiều hơn sẽ lớn nhanh hơn.” Bùi Vân Sơ nhẹ giọng trấn an bé con.
Đồng Hâm muốn ăn thịt xiên, cách trường học của họ không xa có một con phố ăn vặt, nơi có rất nhiều món ngon.
Khi Bùi Vân Sơ đưa Ngu Thiền đến, họ đã chuẩn bị sẵn tất cả các món ăn.
“Sao lại gọi lẩu cay? Cay vừa hay đặc biệt cay?” Bùi Vân Sơ hỏi.
“Cay vừa, đây không phải là lẩu cay vẫn hay ăn sao? Cậu muốn ăn lẩu trắng à?” Đồng Hâm nói.
“Hôm nay có trẻ con ở đây, đổi thành lẩu uyên ương đi.
Trẻ con không ăn cay như vậy được.” Bùi Vân Sơ gọi người phục vụ đến, yêu cầu chủ quán đổi đáy nồi, lại gọi một ít đồ ăn vặt cho Ngu Thiền.
Thạch Đầu cười hì hì chào họ: “Tiểu Thiền, lại đây ngồi cạnh chú này.”
“Lợi dụng đến nghiện rồi, không biết nói thì nên ngậm cái miệng vào!” Bùi Vân Sơ đá Thạch Đầu một cái dưới chân, kéo Ngu Thiền sang chỗ khác: “Ngồi đây, anh đi pha nước chấm, có món nào em không ăn được không?”
“Em đi với anh.”
Hai người quay lại sau khi phá xong nước chấm, mấy chàng trai đã nháo nhào nói chuyện hôm nay xảy ra trên sân bóng.
“Mẹ nó! Đại ca, cậu không biết lũ khốn nạn trong lớp thực nghiệm đáng khinh như thế nào đâu, chơi không được thì cố ý đâm người.
Quả nhiên học giỏi thì lòng dạ đều hẹp hòi, đều có đức hạnh giống như Ngu Tân Cố.”
“Khụ khụ!” Ngu Thiền đang uống trà đột nhiên nghe thấy Thạch Đầu nhắc đến Ngu Tân Cố thì bị sặc.
Bùi Vân Sơ đưa cho cô một tờ giấy, vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô, để cô dễ thở: “Chậm một chút, uống nước mà cũng có thể để bị sặc.”
Ngu Thiền nhận lấy khăn giấy, chột dạ cúi đầu, đầu óc có rối loạn.
Cũng may không ai nhận ra sự bất thường của cô.
Bùi Vân Sơ hỏi Thạch Đầu một lần nữa: “Các cậu chơi bóng với bọn họ à?”
“Sau khi cậu rời đi thì Đào Tử tới, lớp thực nghiệm là cậu ta đưa đến.
Hôm nay chơi mà bực bội, suýt chút nữa Đại Tượng đã đánh nhau với bọn chúng.”
“Lũ khốn nạn kia đáng bị đánh, vết thương trên mu bàn tay của ông đây là do bọn chúng cào đấy.
Nếu không phải Ngu Tân Cố lại đây gọi bọn họ đi, xem xem hôm nay ông đây có đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất không?” Nhắc đến chuyện trên sân bóng, Đại Tượng nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc rất kích động.
Ngu Thiền liếc nhìn Đại Tượng một cái, thấy trên mu bàn tay người kia đúng là có dán một chiếc băng keo cá nhân.
Nhưng mà không phải Ngu Tân Cố quay về làm bài tập sao?
“Ngu Tân Cố cũng ở đó à?” Bùi Vân Sơ hỏi.
“Cậu ta đến sau cùng.”
Nhiếp Hải Thần dùng cùi chỏ đẩy Bùi Vân Sơ một cái: “Này! Anh Sơ, nói đến Ngu Tân Cố, có phải cậu ta với Chương Tử Hàm ở bên nhau không?”
Bùi Vân Sơ nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc: “Cậu hỏi tớ vấn đề này á?”
“Lúc đầu không phải Chương Tử Hàm theo đuổi cậu không nỡ rời sao? Người hâm mộ cậu, đương nhiên phải hỏi cậu.”
Bùi Vân Sơ trừng cậu ta một cái: “Anh đây có quá nhiều người hâm mộ.
Nếu cậu rất muốn biết thì có thể hỏi cả hai người kia.”
Nhiếp Hải Thần: “...!Fuck! Cậu thật sự không có chút hứng thú nào với Chương Tử Hàm à? Hoa khôi đã chủ động như vậy rồi.”
Bùi Vân Sơ thậm chí còn lười đến nhìn cậu ta, Ngu Thiền cầm tách trà và yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Thạch Đầu xen vào: “Anh Sơ của chúng ta ánh mắt cao lắm! Có người đẹp nào mà cậu ấy chứng từng thấy? Chương Tử Hàm xinh thì xinh đấy, thế nhưng tính cách đó thật sự không phải ai cũng có thể hold được, quá cay.”
Ngữ điệu Bùi Vân Sơ có chút lãnh đạm và cảnh cáo nói: “Các cậu có nhàm chán hay không! Đừng nói đến Chương Tử Hàm ở trước mặt tớ lần nào nữa, tớ không có hứng thú với cô ta cũng không có liên quan gì đến cô ta.”
Ngu Thiền uống cạn ly trà trên tay và lén lút liếc nhìn Bùi Vân Sơ, đây là lần đầu tiên cô thấy Bùi Vân Sơ nói với một giọng điệu lạnh lùng như vậy.
“Các cậu đừng nhọc lòng chuyện tình cảm của anh Sơ nữa.
Lớn lên như anh Sơ thế này, còn sợ sẽ không thể tìm được bạn gái xinh đẹp à? Các cậu vẫn nên nghĩ đến bản thân mình đi!” Nhiếp Hải Thần cười trêu chọc.
“Fuck! Tôi độc thân, tôi vinh quang!” Đại Tượng mạnh miệng nói: “Tôi chỉ khó chịu đám khốn nạn trong lớp thực nghiệm kia thôi! Họ luôn bênh vực Ngu Tân Cố, về ngoại hình và sự quyến rũ, anh Sơ của chúng ta xứng đáng là hot boy.
Ngoài việc học, Ngu Tân Cố so được với anh Sơ ở điểm nào? Không xứng mang giày cho anh Sơ nữa, bọn họ luôn giẫm lên anh Sơ.”
“Chắc là xem anh Sơ là tình địch rồi.”
Ngu Thiền nhẹ nhàng gật đầu, rất đồng ý với lời nói của Đại Tượng, Ngu Tân Cố quả thực không đẹp bằng Bùi Vân Sơ.
Ngoài ra, cô gái mà Ngu Tân Cố thích lại thích Bùi Vân Sơ? Thông tin trong bữa ăn hôm nay hơi nhiều.
“Nói toàn chuyện nhảm nhí, gắp đồ ăn vào đi.” Bùi Vân Sơ không nói nên lời, giục họ bỏ thức ăn vào nồi nước.
Nhiếp Hải Thần vừa bỏ thịt và đồ ăn vào nồi, vừa vui cười nói: “Chúng tớ nói đều là thật đấy! Nếu cậu không tin thì hỏi người đẹp nhỏ Tiểu Thiền của chúng ta.
Có anh Chu rất đẹp trai không?”
Ngu Thiền đột nhiên bị nhắc đến, cô gật đầu điên cuồng thổi rắm cầu vồng(*): “Vâng! Anh đẹp trai nhất!”
(*) Rắm cầu vồng: Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng.
Câu trả lời vô cùng dứt khoát, không chút do dự.
Nhưng ở trong mắt cô, Bùi Vân Sơ quả thực là đẹp nhất, siêu sao cũng không đẹp trai bằng anh.
Về phần Ngu Tân Cố, ngày nào cũng bày ra một bản mặt xấu xí, mắt thì thâm còn mũi thì to, cô không thể thấy anh đẹp trai chỗ nào.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sao của cô, Bùi Vân Sơ không kìm được mà cười, đưa miếng thịt chiên giòn do người phục vụ mang đến cho cô: “Được rồi, ăn đồ ăn của em đi, em mà cũng hùa theo bọn họ đấy à!”
“Em đang nói sự thật.” Ngu Thiền nhấn mạnh.
Bùi Vân Sơ cười rạng rỡ hơn.
Một đám con trai ăn đến gió cuốn mây tan, Ngu Thiền thấy bọn họ ăn rất hăng say, cô cũng ăn rất nhiều, ăn xong mới cảm thấy hơi căng.
Bùi Vân Sơ đã đưa cô ấy trở về nhưng cô lại muốn đi bộ, vì vậy Bùi Vân Sơ đã đẩy xe đạp và đi bên cạnh cô.
Ngu Thiền đưa tay ra sau lưng, cô nhìn cái bóng bị hoàng hôn kéo dài trên mặt đất, do dự hồi lâu, rốt cuộc không kìm được hỏi: “Anh, anh có quen với Ngu Tân Cố không?”
“Hả? Cùng một khóa, anh biết có một người như vậy, không thân.” Bùi Vân Sơ thuận miệng nói, đồng thời có chút tò mò: “Tiểu Thiền Thiền, em hỏi chuyện này làm gì? Em biết cậu ta à?”
Ngu Thiền ngoảnh mặt đi: “Vừa rồi em nghe bọn anh Đại Tượng nói nên có hơi tò mò.”
Bùi Vân Sơ cười hỏi: “Em tò mò về điều gì vậy?”
Ngu Thiền không thể hiểu được mà có hơi hối hận khi đưa ra chủ đề này, sau khi suy nghĩ lại hỏi: “Anh...!điểm của anh không tốt bằng anh ấy sao?”
Quả nhiên bé con bị thành tích học tập ám ảnh , Bùi Vân Sơ bật cười: “Tiểu Thiền Thiền, em không thể không nhắc đến điểm số với anh sao? Nói đến điều này, cả hai đều là họ Ngu, dòng họ này khá hiếm thấy.
Không phải hai người có quan hệ thân thích đấy chứ?”
Ngu Thiền hoảng hốt trong lòng, vặn vẹo ngón tay: “Không thể là trùng hợp sao?”
“Tốt nhất là trùng hợp.”
“Hả?” Ngu Thiền khó hiểu.
“Bằng không, anh đối xử tốt với em như vậy, đến lúc đó em quay lại hợp sức với đối thủ của anh đối phó anh, chẳng phải anh sẽ khóc chết à?” Bùi Vân Sơ không đứng đắn nói.
Ngược lại là Ngu Thiền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiêm túc nói: “Em sẽ không làm thế.”
Bùi Vân Sơ thấy cô tưởng lời nói đùa của mình là thật, ngược lại cảm thấy trêu
cô không thú vị: “Ừ, anh cũng tin Tiểu Thiền Thiền sẽ vô lương tâm như vậy.”
“Vậy lần sau em có thể rủ anh học cùng không?”
Bùi Vân Sơ thực sự không có hứng thú với việc học nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ tràn đầy mong đợi, trong lúc nhất thời anh không thể nói lời từ chối, vì vậy anh nói: “Được, khi nào rảnh anh sẽ đi cùng em nhưng anh phải làm học bù trên lớp cho đến cuối tháng, anh có thể không có thời gian ở cùng với em.”
Câu trả lời này để lại đường sống cho nhau.
Ngu Thiền khẽ ậm ừ một tiếng.
“Bụng của em có thoải mái hơn không? Đi lên đi, anh chở em đi.”
Ngu Thiền ngồi vào ghế sau của Bùi Vân Sơ, túm chiếc áo phông trắng của anh, gió thổi chiếc váy đỏ như một bông hoa kiều diễm của cô.
Bùi Vân Sơ chở Ngu Thiền đến vườn Khải Minh.
Ngay khi Ngu Thiền vừa vào khu chung cư, Bùi Vân Sơ quay đầu thì gặp được Ngu Tân Cố.