“Giang Hạ đâu? Ba mẹ về rồi này!”
Cô Hường vừa bước chân qua cửa đã tươi cười cất tiếng gọi. 10 giờ sáng, chắc lũ trẻ cũng thức dậy từ lâu rồi. Ngày hôm qua, dù cố tình tạo cơ hội để hai đứa có dịp làm lành với nhau, nhưng lòng cô vẫn ít nhiều lo lắng. Thằng nhóc thì cục cằn, con nhỏ thì bướng bỉnh, chỉ sợ người lớn như cô lại khéo quá hóa vụng. Dẫu sao thì bọn chúng cũng chỉ mới đang vị thành niên, về tình cảm, còn cần thêm nhiều thời gian nữa để vun đắp. Thực lòng cô không dám hy vọng gì quá nhiều, chỉ cần hai bạn này cứ hòa thuận, bình thường lớn lên bên nhau là được rồi…
Và thật không phụ tâm ý lao khổ của cô bấy lâu, lần đầu tiên trong suốt kỳ nghỉ dài, hai nhân vật chính kia cuối cùng cũng đã trở lại dưới một bầu trời hòa bình. Trong phòng bếp yên tĩnh, Trường Giang và An Hạ đang im lặng ngồi đối diện nhau, cùng cắm cúi xuống hai cái bát tô to đặt trước mắt. Nghe tiếng mẹ gọi, cả hai liền quay ra.
“Con chào mẹ! Con chào bố!”
“Con chào bố! Con chào mẹ!”
Rồi lại cúi đầu, giấu mặt vào trong bát, chăm chú ăn tiếp. Không một cái liếc mắt hay một lời nói dư thừa nào được cất lên.
Có thật là hòa bình không nhỉ?! Cô Hường ngây người ra nhìn cảnh tượng không ra thân thiết, cũng chẳng ra lạnh nhạt trước mắt. Thoạt trông, có vẻ như hai đứa đã làm hòa rồi. Nhưng… cái không khí này, lại có gì đó không giống như thường ngày lắm. Trong xa có gần, trong gần có xa, rất khó hiểu.
“Hôm qua ở nhà có chuyện gì sao?”
“Không ạ!”
“Chắc chắn là không ạ!”
Trường Giang và An Hạ tiếp tục không hẹn mà gặp, cùng lúc quay sang, nói át cả câu hỏi còn chưa thốt ra hết của cô Hường. Rồi như có tật giật mình, cả hai lại nhanh nhanh chóng chóng cúi gằm, ôm lấy cái bát.
“Mẹ nghĩ là hai đứa đã ăn xong từ cách đây cả tiếng đồng hồ rồi cơ!”
Cô Hường ngó xuống bàn ăn, không nhịn được bật cười thành tiếng. Quả thực, trong hai bát tô nọ đều trơn nhẵn, thậm chí đã kịp khô queo, đến dấu vết nhỏ nhất của đồ ăn sót lại cũng không còn.
Hai bạn trẻ vừa nghe xong lời nói có chút chê cười của mẹ, một lần nữa đồng thời giật mình, rồi lại cùng lúc đứng phắt lên.
“Con phải lên nhà đây!”
“Con phải về nhà đây!”
An Hạ chẳng còn tâm trí đâu để so đo về cái sự “tâm đầu ý hợp” đáng xấu hổ với anh chàng trước mặt mình nữa. Bốn mắt vừa chạm nhau, đôi tai tròn trịa của cô đã lại ửng đỏ. Từng chuyện, rồi lại từng chuyện tối qua cùng lúc ùa về, khiến cô chỉ có nước cắm đầu chạy trốn cho đỡ thẹn. Nhưng còn chưa ra tới cửa, những tiếng “tinh tang” trong trẻo bên dưới chân cô đã liên tiếp kêu lên theo nhịp bước. Trong không gian yên ắng, tiếng vang kim loại càng trở nên thanh thúy hơn.
“Ồ! Nhóc Hạ mới có cái lắc chân đẹp ghê nha!”
Chú Thành cất xe xong, vừa đi vào đã nhìn thấy ngay món đồ quý trên chân cô gái nhỏ.
“Khoan nào… Bạch kim cơ à?! Ăn chơi nhỉ! Chậc chậc…” Ba Trường Giang vừa nghiên cứu thứ trang sức lấp lánh đó, rồi như phát hiện ra điều gì, liền ồ lên một tiếng vô tư.
“À… Ra thế! Không phải thằng Giang vét sạch tiền riêng của nó ra mua thứ này cho con, nên đến điện thoại cũng chẳng có mà xài, phải hỏi xin ba một cái đó chứ?!”
“Kìa ba!”
Tiếng cười ha hả ngoài hiên còn chưa dứt, anh chàng nào đó từ trong nhà đã lao ra, vẻ luống cuống hiện rõ đến từng cử chỉ.
“Dám làm dám chịu, ngượng cái gì?!” Chú Thành nháy nháy mắt nhìn về phía cô Hường. “Xem ra thằng nhóc này cũng chỉ làm bộ thôi, chứ có thờ ơ đến mức như mẹ nó nói đâu?! Đã nghĩ đến chuyện xích chân bạn gái lại sớm thế cơ mà!”
Khỏi nói, Trường Giang mặt đỏ tía tai thế nào. Hắn đứng như trời trồng giữa nhà, chỉ mong tìm được cái hố nào để chui xuống cho đỡ ngượng. Ba cái chuyện này mà cũng có thể giữa đường giữa chợ nói oang oang như vậy sao? Nhìn sang bên, thấy cả mẹ mình lẫn An Hạ đều đang mắt tròn mắt dẹt, miệng há hốc, Trường Giang thẹn quá hóa giận, liền đẩy cô nhỏ một cái.
“Về thì về đi! Còn đứng đó làm gì?!”
“Về đâu?”
Đến tận lúc này, cô Hường mới lên tiếng. Bên dưới cặp kính đạo mạo kia, rất nhanh đã thoáng qua một tia mờ ám.
“Mẹ con nửa đường còn tạt qua chúc Tết họ hàng vài nơi nữa. Chắc phải chiều tối mới về nhà.”
“Vậy... còn chìa khóa?” Mặt An Hạ nghệt ra.
“Ừ nhỉ... Mẹ quên không mang về cho con rồi...” Cô Hường ỏn ẻn.
“Mà thôi, ba mẹ cũng phải đi chúc Tết họ hàng luôn đây. Con cứ ở đây, cũng chỉ có hai đứa ở nhà thôi, không việc gì phải ngại! Đồ của con mẹ vẫn còn giữ lại vài bộ, ở ngăn dưới tủ trong phòng thằng Giang ấy. Nếu muốn thay thì lên đó lấy! Tối mẹ về! Thế nhé!”
Cô Hường nói một lèo, không cho An Hạ kịp mở miệng cự nự lời nào. Nhoáng cái, đã thấy cô vội vã kéo tay chồng, biến mất sau cánh cửa, để lại sau lưng một khuôn mặt nửa đỏ nửa đen đầy ngơ ngác.
An Hạ: “...”
Sự việc xảy ra quá mức bất ngờ, khiến cho Trường Giang cũng không kịp phản ứng gì. Hắn thở dài một tiếng, khoanh tay lại, nheo nheo mắt nhìn vào khoảnh sân vắng lặng phía trước, trầm giọng nhận xét.
“Phụ huynh ngày nay có thể manh động đến mức này sao?! Trắng trợn coi nhẹ sự nguy hiểm của một chàng trai sắp mười bảy tuổi như vậy, có ngày hối không kịp!”
Hắn vừa dứt lời, đã nghe một tiếng “bịch” ngay sát bên. Có vẻ như An Hạ vừa vấp vào chân ghế sofa ngã nhào. Nhưng lạ cái là cô nhỏ không vội đứng lên ngay, mà lại thuận theo đà, tức tốc bò ra xa hắn thêm cả mấy mét. Thái độ đề phòng ra mặt.
Trường Giang: “...”
Lúc này ngoài đầu ngõ, cô Hường vừa chui tọt vào xe liền móc ngay điện thoại ra.
“Hương ơi! Có tin hót này!”
***
Giữa trưa, ban ngày ban mặt mà trong phòng khách rộng rãi của ngôi nhà màu vàng, không khí lại tràn ngập sự căng thẳng và thấp thỏm.
Tít tận đầu ngoài cùng của băng ghế sofa, An Hạ ôm gối ngồi co rúm lại, tựa như chỉ cần cô thiếu cảnh giác chút thôi sẽ bị cái “chàng trai nguy hiểm sắp mười bảy tuổi” kia xông ra ăn thịt ngay vậy. Từ hôm qua đến giờ, bao chuyện cứ thế dồn dập xảy đến, làm cô nhỏ thực chẳng biết phải sắp xếp đầu óc rối tung của mình lại từ đâu.
An Hạ nghển cổ nghe tiếng xối nước vẫn đều đều phát ra từ phòng tắm, lại ngó xuống cổ chân nhỏ nhắn của mình, nhớ lại lời của ba nuôi ban nãy, không khỏi cảm thấy hai vành tai tiếp tục nóng lên. Chiếc lắc này, sáng nay khi tỉnh dậy, cô đã thấy nó nằm trên chân mình. Không quá phô trương, nhưng lại rất thu hút, đẹp tới mức An Hạ vừa nhìn đã thích ngay, đến không thể rời mắt nổi. Dù khi đó Trường Giang chỉ nói qua quýt là “thấy bán ở lề đường, tiện tay mua về, thích thì cho đấy” với cô, không ngờ...!
Nhưng điều chủ yếu khiến cô từ nãy đến giờ vẫn cứ mãi thất thần, lại là chuyện về chiếc điện thoại của hắn kia. Ra từ đầu nó vốn là của ba cho?! Đâu phải hắn nhận của Huyền Mi đâu, vậy tại sao...?! Lại còn nói rằng “first kiss, second kiss, third kiss, fourth kiss, fifth kiss...” gì gì đó của hắn cũng đều chỉ dành cho cô hết. Vậy thì vụ với Mi ở bờ hồ đầu năm học...?!
Nghĩ đến đây, một cơn xấu hổ nữa lại ập đến. Ngồi không mà mặt cô nhóc vẫn đỏ rần đến tận mang tai, bao chuyện lộn xộn định gỡ lại càng rối. Thiệt tình, chỉ cần tên đó giải thích một lời cho cô rõ thôi. Nhưng tối qua, từ đầu đến cuối, hắn căn bản đến nửa lời thanh minh cũng chẳng màng...
***
Hôm qua, khi Trường Giang đột ngột quay trở lại…
“Dứt khoát tôi phải có được câu trả lời rõ ràng!”
An Hạ nhìn dáng vẻ đầy kích động kia mà vô thức hít thêm một hơi thật sâu. Bằng tất cả quyết tâm trong lòng mình lúc này, cô cũng ngước lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tôi cũng thế!”
“Được!” Trường Giang gật đầu, không rào đón gì, lập tức vào đề. “Chỉ cần một câu thôi! Người bà thích, là ai hả?!”
Đúng là Giang! Cái gọi là “chỉ cần một câu” của ông, là thứ đã hành hạ tôi đây suốt mấy chục chương truyện rồi đó, nhẹ nhàng gì đâu! – An Hạ cười khổ trong lòng. Cô nắm chặt tay lại, nhưng còn chưa kịp mang hết dũng khí ra để trả lời, thì giọng điệu đầy căng thẳng của người kia đã lại rộn lên.
“Không! Tôi chính ra, cũng chẳng cần biết người bà thích là cái gã chết tiệt nào!”
Trường Giang đột nhiên thay đổi thái độ, gấp gáp như thể nếu không nhanh sẽ bị câu trả lời của cô làm cho lỡ mất. An Hạ dường như còn nghe thấy cả tiếng thở mạnh của hắn. Khuỷu tay cô, nơi đang bị bàn tay to lớn nào kia nắm lấy, cũng run lên, đôi chút tê rần vì những cái riết mỗi lúc một mạnh bạo.
Hắn gằn xuống từng từ.
“Mà… tôi, cho đến tận cùng, có thể là cái gì?!”
“Có thể…? Là cái gì…?!” An Hạ lẩm nhẩm hỏi lại. Cô thực sự không hiểu ý của hắn khi nói ra những lời này.
“Phải! Là bạn chơi từ nhỏ? Là người thân? Thậm chí, là chồng chưa cưới?! Không cần phải gượng ép, cái tôi cần chỉ là sự thật. Trong lòng An Hạ trước giờ, thì tôi là gì, hả?!”
An Hạ nghe tới đâu, sống mũi cũng theo đó mà cay xè đi đến đấy. Tại sao hắn lại có thể nói trúng tâm tư của cô lúc này nhỉ?
“Mấy lời này, đáng nhẽ ra phải dành cho tôi mới phải chứ!”
Cô rơm rớm nhìn hắn.
“Nghĩ lại xem, trước nay, ông đối với tôi thế nào?! Lúc thì nồng nhiệt, lúc lại quá mức hững hờ, thật không sao hiểu nổi. Ông nói muốn tôi tặng quà sinh nhật là một chiếc điện thoại, nhưng rồi lại dùng của người khác. Ông nói nhớ tôi, còn hẹn gặp. Nhưng gặp rồi sao lại bỏ tôi lại một mình? Ông rõ ràng công khai thân thiết với cái Mi, sao lại còn kêu thích tôi. Đã bảo rằng sẽ ủng hộ Hải quen với tôi, tại sao lại còn hôn tôi, còn hỏi những câu làm tôi thêm hy vọng như thế nữa?”
An Hạ khịt mũi một cái, thẫn thờ đưa tay lên, chỉ vào ngực hắn.
“Rốt cuộc, thì tôi có được vị trí nào dù là nhỏ nhất… ở đây hay không?”
Nhưng lời cuối cùng chỉ vừa mới ra tới đầu môi đã lập tức bị chặn lại.
Lần này, liệu có phải là tùy tiện nữa không đây, khi mà cậu bạn chơi từ nhỏ kia, đã lại cúi hẳn người xuống, mà nuốt trọn hết thảy những bất mãn, dằn dỗi của cô vào trong bụng.
...
“Ông… có biết mình đang làm gì không, hả?!”
An Hạ bằng tất cả sức lực còn lại trong cơ thể, xô mạnh thân hình cao lớn đang phủ lên người mình ra.
Cả người cô lúc này đã trở nên tê liệt, nhưng lại cứ run rẩy mãi không thôi. Hương vị quen thuộc đến mức đau nhói ấy vẫn còn đang tràn ngập trong miệng, khuấy động đến từng ngóc ngách cơ thể, khiến cho An Hạ phải tựa hẳn vào bàn học lớn phía sau lưng mới có thể đứng vững.
“Đang làm gì...?!” Trường Giang chậm chạp lấy mu bàn tay quệt ngang cằm mình. Đôi mắt đen lạnh thường ngày của hắn giờ như bùng lên hàng trăm đốm lửa nhỏ, cứ thế nhìn sâu vào trong mắt cô, không rời đi dù chỉ một giây một phút.
“Đến như vậy rồi mà vẫn còn không biết... tôi muốn làm gì hay sao?”
Hắn nhả giọng thật trầm, thật rõ, xen lẫn với tiếng thở phập phồng hỗn loạn. An Hạ bị cái nhìn quyết liệt kia thiêu đốt, chân tay cũng trở nên quýnh quáng hơn. Cô nhỏ vội vã lùi sát tận mép bàn, đầu óc dù đang đặc sệt cũng phải cố gắng hoạt động để nghĩ ra đề tài nào đó.
“Khoan... Lúc nãy, ông hỏi người tôi thích là ai, đúng không?!”
Đúng rồi. Chẳng phải hắn đã ba lần hỏi mình câu này rồi sao?! An Hạ thực muốn reo lên trong lòng. Chuyện gì cũng được, chỉ cần có thể hoãn binh một chút, kẻo thứ đang gõ trống trong ngực cô giờ đây, sắp nổ tung mất rồi…
Nhưng trái với dự tính, Trường Giang chỉ khẽ nhếch miệng.
“Không cần! Giờ bà có thích ai tôi cũng chẳng quan tâm đâu!”
“Hả?!”
“Vì tôi thích...” Hắn chỉ tay về phía cô. “... còn nhiều hơn như thế nữa!”
Sau đó thì sao? Bao nhiêu lời chất vấn của An Hạ đều bị nuốt mất sạch. Lời nào thốt ra, liền bị nuốt mất lời đó. Khiến cho cô nhỏ từ chỗ đang ở đáy sâu tuyệt vọng, trong chớp mắt đã mọc thêm đôi cánh, một đường bay thẳng lên thiên đàng.
***
“Không phải sốt! Vậy chỉ có thể là đang nghĩ bậy bạ gì rồi...” Một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng ấn xuống trán An Hạ.
“Chỉ là nghĩ chuyện hôm qua thôi, đâu có bậy bạ... Á?!”
Cô nhỏ hồn phách đang phiêu diêu tận chín tầng mây liền thuận miệng trả lời, nào đâu vừa quay ra đã thấy một thân áo trắng xuất hiện ngay sát nách. Cả người cô giật bắn lên như chạm phải điện, so với ma hiện hồn còn tỏ ra kinh hãi hơn.
“Đừng lại gần! Đừng lại gần!”
“Thôi nào...” Trường Giang dở khóc dở cười. Rõ ràng ôm thì cũng ôm rồi, hôn thì cũng hôn rồi, có nhất thiết phải tỏ ra “trong sạch” đến mức ấy không?!
Hắn đành nhẹ giọng trấn an.
“Một chàng trai mười bảy tuổi không phải với ai cũng sẽ nguy hiểm đâu.”
An Hạ đã lùi sát vào tận chân tường rồi.
“… Thật mà! Nếu có, cũng chỉ với cô gái mà cậu ta thích thôi!”
“Vậy ông... có thích...?” An Hạ chỉ chỉ vào mình.
Trường Giang ngẩn người ra nhìn cô. Trong một giây, hắn liền cảm thấy mình thật đúng là đồ ngốc.
“... Có!”
An Hạ: “...”
…
“Thôi tôi không giỡn với Hạ nữa!”
Cuối cùng thì, “chàng trai mười bảy tuổi” đã nguy hiểm còn cố tỏ ra vô hại kia cũng không nhẫn nại được nữa. Hắn nghiến răng lôi kẻ tội nghiệp đang núp sau chiếc lọ lục bình ra, đẩy lên trên sofa.
“Giờ nói tiếp chuyện hôm qua được chưa?”
“Hôm qua? Vẫn… vẫn còn chuyện gì à?”
“Phải!”
Trường Giang nuốt khan một tiếng. Nhìn dáng vẻ ngây thơ vô số tội của con nhỏ đang cố sức tránh xa mình hết mức có thể kia ra, hắn phải kiềm chế lắm mới không nhào lên một lần nữa. Ở đâu ra cái thói hồn nhiên khiêu khích hắn rồi lăn ra ngủ thẳng cẳng, bóp cổ cũng không dậy như vậy hả?! Thôi thì hôm qua, vì sức khỏe của cô, hắn cũng đành tạm thời tha thứ. Còn bây giờ…
“Tóm lại, tôi thích Hạ!”
Hắn thở mạnh một tiếng, nói rành rọt. Bên kia, An Hạ như không tìm ra được phản ứng nào khác thích hợp hơn, mặt lại dần đỏ lên.
“Bất kể Hạ có thích lại tôi hay không, tôi vẫn thích Hạ!”
“Thẳng đuột, chân ngắn, kỳ cục, phiền phức… gì đi chăng nữa, tôi vẫn cứ thích đấy!”
Trường Giang vừa nói vừa vò mái tóc còn ướt nước của mình trong lòng bàn tay, nhăn mặt cười khổ. Vậy là loằng ngoằng suốt từng ấy năm trời, hắn vẫn lại đi trên đúng con đường mà ông anh đào hoa của mình đã từng đi mười năm trước, có phần thê thảm hơn. Biết làm sao được, ai bảo nam chính của truyện này lại là một kẻ thích bị ngược cơ chứ!
“Vậy nên, nếu không thích tôi…”
“Tôi cũng thích Giang!”
Hắn còn chưa nói xong, An Hạ đã đáp lại.
“Lạnh lùng, ngạo mạn, độc đoán, càng không biết dịu dàng là gì, nhưng… sao tôi lại vẫn cứ thích bị ăn hành như vậy chứ!”
An Hạ ôm chặt gối tựa vào trong lòng, mặt cô lúc này đã nóng tới mức có thể bắt lửa được. Những tưởng mấy lời này sẽ chẳng có cơ hội nào để nói ra, ngờ đâu nó cũng đã đến được với đúng người mà cô luôn mong nhớ. Nói là xấu hổ, cô lại càng cảm thấy sung sướng nhiều hơn. Tiếng reo vui cứ khe khẽ rộn lên trong lồng ngực, chỉ chực vỡ òa.
Cái cảm giác hạnh phúc khi biết được người mình thích, cũng thích lại mình, thật không gì diễn tả được. Ngồi tựa vào thành ghế, mà chân tay cô cứ mềm nhũn, tim cũng run lên theo, hoàn toàn không dám tin đây là lại là sự thực. An Hạ dường như đã quên hết tất cả mọi chuyện không vui giữa hai người trước kia, khắp cõi lòng chỉ ngập tràn mật ngọt.
Thật lâu sau, cả hai người vẫn chẳng ai nói thêm điều gì. Cô nhỏ lúc này mới ren rén ngẩng đầu lên.
Cả buổi rồi, mà anh chàng nào kia hình như vẫn còn đang hóa đá.
***
“Hắt xì!”
“Sao? Cảm rồi hả?”
Cô Hường vừa rút nhiệt kế ra khỏi người cậu con trai yêu quý, khẽ tặc lưỡi.
“Lạ thật! Bấy nhiêu năm chẳng bị ốm lần nào, mẹ còn tưởng con bẩm sinh miễn dịch với chúng nữa chứ!”
“Không phải tại con! Hắt xì…!”
Trường Giang nhỏm người dậy, vơ cái khăn lạnh đắp trán vứt xuống dưới, nhăn mặt càu nhàu. Nhác thấy vẻ khó chịu của hắn, An Hạ vội lên tiếng, rụt rè như kẻ có lỗi.
“Mẹ nuôi, là con lây cho cậu ấy…”
“Bình thường thì sao mà lây được?” Cô Hường nheo nheo mắt, cười khó hiểu. “Trước giờ đâu phải con chưa ốm lần nào, mà nó vẫn cứ phây phây đó thôi?!”
“Tại… tại…”
An Hạ níu chặt tay vào thành giường, mặt lại đỏ gay như gà chọi. Đương nhiên là có chuyện “không bình thường” rồi, nên cô mới có thể khỏi bệnh nhanh như vậy, còn hắn lại lãnh đủ chứ sao?! Gần đến mức ấy, không lây mới là lạ!
“Tại già rồi chứ còn gì nữa!” Trường Giang ngắt lời An Hạ bằng một tràng hắt xì, khiến cô Hường cũng phải dạt sang một bên.
“Chịu anh! Cảm xoàng thôi mà cũng làm nũng ghê quá! Thôi lo mà dưỡng sức đi, còn mấy ngày nữa là vào học rồi đấy!”
Đợi mẹ xuống nhà rồi, Trường Giang mới hất chăn ra, nhảy xuống khỏi giường. Thiệt tình, đúng là mất mặt quá đi mà. Nhìn sang bê, An Hạ vẫn đang gằm mặt xuống, hắn bèn đưa tay cốc nhẹ đầu cô một cái.
“Có muốn ngày mai lên trang nhất tờ báo lá cải của hai nhà hay không, hửm?”
“Xin lỗi… Vì tôi mà ông bị cảm theo…”
Trường Giang hơi nhướng mắt lên một chút. Hắn cười khẽ một tiếng, chầm chậm tiến lại về phía cô.
“Vậy để tôi… lây lại cho Hạ là được.”
Mặt An Hạ vừa trở lại bình thường, liền chuyển thành gà chọi như cũ. Lây lại, ý gì chứ?! Cô bất giác lùi ra sau vài bước.
“Nói… thật hả?”
“Ngốc! Tất nhiên không phải thật rồi!”
Hắn quay ngoắt người đi về phía bàn học. Vừa cầm chai nước điện giải đưa lên miệng, vừa cười cợt liếc về phía cô.
“Thất vọng à? Ngại quá, tôi lại không phải người háo sắc đến mức ấy.”
Thất vọng? Cái gì mà thất vọng?! Háo sắc? Cái gì mà háo sắc?! An Hạ còn chưa kịp hiểu ra vế trước, đã bị vế sau tấn công đến tối tăm mặt mũi. Mặt cô tiếp tục đỏ bừng lên, nhưng lần này là vì bị chọc ngượng.
“Nói bậy! Lần trước rõ ràng tôi mới là người bị cảm. Rõ ràng ông mới là người cưỡng ép tôi nha! Chứ tôi… Một trăm lần cũng không thèm!”
“Một trăm lần cũng không thèm cơ đấy!”
Trường Giang phì cười, nhại lại lời An Hạ, khóe miệng cong cong liên tục nhếch lên nhếch xuống. Cứ như thể ta đây biết tỏng lòng đen dạ tối của nhà ngươi rồi, lại còn giả vờ giả vịt. Thái độ mập mờ này càng như đổ thêm dầu vào lửa, vô cùng trơ trẽn, khiến cho cô nhóc "háo sắc đang thất vọng kia" vừa xấu hổ vừa tức tối đến cùng cực.
“Được! Đã vậy từ giờ, tránh xa tôi trong vòng một mét! Đã nói là làm! Trừ khi ông năn nỉ, bằng không thì đừng hòng!"
An Hạ còn chưa kịp hạ xong tối hậu thư, anh chàng trơ trẽn kia đã thản nhiên tăng chỉ số… trơ trẽn của mình lên gấp bội. Hắn ngồi hờ lên mép bàn học, khẽ vươn tay kéo một cái, hoàn toàn xóa sạch khoảng cách một mét huyền thoại cô vừa mới vạch ra. Nụ cười đen tối trên môi hắn cũng biến mất, đổi thành một cái hôn rất nhẹ.
“Năn nỉ đấy! Năn nỉ. Năn nỉ. Năn nỉ…!”
An Hạ: “…”
Đúng là để đối phó với một kẻ trơ trẽn, ngoại trừ trơ trẽn hơn, còn lại tuyệt nhiên không có cách nào!
***
Nói vậy thôi, chứ bạn Giang quả thực không phải phường háo sắc. Chưa tính đến việc cô nhỏ nào kia vốn cũng chẳng có bao nhiêu sắc để mà ham ra, thì sau một vài giây ôm ôm ấp ấp, An Hạ đã bị bạn trai ấn xuống bàn học.
“Đằng nào cũng vậy rồi, Lễ tình nhân không đi đâu được thì đành lôi bài tập ra làm thôi…”
Cái lý này… Ở đâu ra vậy?!
“Không cần phải nhìn tôi say đắm như thế... Dù gì cả học kỳ rồi tôi cũng không giúp Hạ học được mấy, từ giờ sẽ tích cực bù đắp.”
Bù đắp?!
“Ngoan! Chịu khó một chút, năm sau còn thi vượt hệ, hai đứa mình mới có thể học cùng lớp được chứ!”
Thi vượt hệ?!
“Phải! Từ giờ đến kỳ thi cũng chẳng còn bao lâu nữa. Nhưng không sao, tăng tốc vẫn còn kịp.”
An Hạ nhìn từng chồng, rồi lại từng chồng tài liệu cao ngất trước mắt, cuối cùng đã hiểu thế nào là “niềm vui ngắn chẳng tày gang”.
Có lẽ, tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ thôi. Còn đây, mới đích thực là “sự thật tàn khốc” nè…!
***
Vậy là An Hạ rốt cuộc đã được nếm trải toàn diện hậu quả của việc "yêu sớm khi còn đang đi học" là thế nào. Chết chìm trong đống bài tập ở lớp, bài tập tham khảo, bài tập nâng cao... mà bạn trai học giỏi mỗi ngày đều giao cho, An Hạ chỉ hận sao thời gian không thể quay ngược trở lại?! Lúc đó, dù hắn có hôn chết cô đi cũng đừng mong cô ngu dại nói lời yêu hắn, càng không có cửa đồng ý làm bạn gái hắn, để rồi bây giờ ngày ngày đều bị đầy đọa tả tơi thế này...!
Đâu rồi kỳ nghỉ Tết của tôi? Đâu rồi truyện tranh của tôi? Đâu rồi tuổi thanh xuân của tôi...?! Tất cả đang bẹp dí ở đâu dưới cái núi sách vở này...?!
Yêu đương, sao mà khổ thế! Làm bạn gái hắn, sao mà khổ thế! Nữ chính của truyện này, sao mà khổ thế, oa oa oa oaaaaa...!