Tần Vũ ánh mắt đắm đuối nhìn Mộng Nghiên, cậu nhẹ nhàng đặt lên môi cô 1 nụ hôn, sau đó liên tục hôn lên cổ và ngực cô tạo thành những vết đỏ, 2 tay Mộng Nghiên ôm chặt lấy Tần Vũ, không ngừng rên rỉ, bỗng từ ngoài cửa có tiếng chuông reo lên, Tần Vũ nhờ đó mà lấy lại được lí trí, cậu tự đấm 1 cái thật mạnh vào mặt mình rồi nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Vừa mở cửa ra đã thấy Chu Tuấn đang say bí tỉ đứng ở bên ngoài, cậu ta nói để quên điện thoại nên quay lại lấy, Tần Vũ nhìn qua 1 lượt phòng khách, quả nhiên là có 1 chiếc điện thoại đang nằm trên sofa.
Sau khi trả lại điện thoại cho Chu Tuấn thì cậu ta cũng nhanh chóng rời đi.
Ngay sau khi Chu Tuấn rời đi, Tần Vũ gục đầu mình lên tường, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra mà thầm cảm ơn Chu Tuấn mặc dù cậu ta chỉ là vô tình để quên điện thoại và quay lại lấy.
Trong phòng Mộng Nghiên, cô dần mở mắt ra, nhẹ nhàng đặt vài ngón tay lên môi, tim cô đập loạn nhịp khi nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra, thầm tự hỏi
["Tại sao lúc đó...!cơ thể mình lại không phản kháng lại cậu ấy ?"]
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
8 giờ sáng chủ nhật ( Sáng hôm sau )
Tần Vũ thức dậy với bộ dạng nhếch nhác, khắp người nồng nặc mùi bia buộc cậu phải đi tắm ngay lập tức.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và vệ sinh cá nhân xong thì cậu lại phải xử lý đống bát đĩa đang chất đầy trong bồn rửa.
1 tiếng sau
Tần Vũ từ trong bếp đi ra, có vẻ như cậu đã xử lí xong đống tàn dư của buổi tiệc hôm qua, trên tay còn cầm theo 2 bát mì trộn, đặt lên bàn, ngồi phịch xuống sofa, bật tivi lên rồi chậm rãi thưởng thức bữa sáng của mình.
Ngay sau đó, Mộng Nghiên từ trong phòng ngủ bước ra, tay cầm theo 1 bộ quần áo, ngáp ngắn ngáp dài chào Tần Vũ 1 tiếng rồi bước vào phòng tắm.
1 lúc sau, cô bước ra khỏi phòng tắm với 1 bộ quần áo khác, tóc búi gọn gàng, nhìn Tần Vũ bằng ánh mắt phức tạp rồi chậm rãi tiến đến gần cậu, 2 má ửng đỏ lắp bắp hỏi
"Đ-đêm qua rốt cuộc cậu đã làm gì tớ...?"
{Giải thích 1 chút : Do tác dụng phụ của bia nên Mộng Nghiên đã quên hết thảy những gì diễn ra trong phòng cô vào đêm hôm qua!}
Tần Vũ nghe vậy thì bỗng chốc chột dạ, giật bắn mình, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra, miễn cưỡng quay về phía Mộng Nghiên, phủ nhận lời cô nói
Mộng Nghiên có cảm giác như Tần Vũ đang cố trốn tránh điều gì đó thì lại càng tò mò, cô kéo nhẹ cổ áo ra, trừng mắt hỏi lại
"Ồ! Vậy ý cậu là những dấu vết này tự nhiên mà có sao ?"
Tần Vũ thấy bằng chứng sắt đá đang hiện ra ngay trước mắt thì nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, đành phải nói ra sự thật
"À...!ừm...!thì...!l-lúc đó t-tôi có chút không kiềm chế được nên lỡ...!Th-thực sự là lúc đó tôi chỉ hôn cậu m-một chút thôi!"
Mộng Nghiên bán tín bán nghi, 2 má đỏ ửng, 2 tay ôm chặt lấy thân mình
"Nhiều như vậy mà cậu còn nói là 1 chút sao !!? T-tên lưu manh nhà cậu v-vậy mà lại dám làm ra những chuyện đồi bại như vậy với chính người bạn thân của mình !"
Tần Vũ thẹn quá hóa giận, 2 hàng lông mày nheo lại, nét mặt có chút ngượng ngùng, lớn tiếng chất vấn ngược lại Mộng Nghiên
"Ch-chẳng phải cậu là người động tay động chân với tôi trước hay sao!?"
"Cuồng ngôn ! Ai thèm đụng tay đụng chân với cậu chứ !" Mộng Nghiên đáp
1 cuộc chiến ngôn từ được diễn ra ngay sau đó, ngươi nói 1 câu, ta đáp 1 câu, không ai chịu nhường ai.
Càng cãi nhau, kí ức của đêm qua lại càng ùa về trong tâm trí Mộng Nghiên, giọng cô dần nhỏ lại rồi im bặt.
Tần Vũ đứng trên sofa thở hồng hộc, ngón tay vẫn còn đang chỉ vào mặt Mộng Nghiên
"S-sao hả !! ...Đuối lí rồi phải không !?"
Mộng Nghiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua thì ngượng chín mặt, thầm nghĩ
["M-mình vậy mà thực sự là người chủ động khiêu khích cậu ta!! Chớt tịt! X-xấu hổ chết mất~~~ !!! V-vậy chẳng phải từ nãy đến giờ mình chỉ đang làm trò hề thôi hay sao !!"]
Mộng Nghiên không thể nghĩ ra thêm bất cứ 1 câu nào để phản kháng lại Tần Vũ, nhưng cô lại không muốn phải chịu thiệt! Cô phồng má tức giận, nước mắt cứ thế tuôn ra, lăn dài trên má, cô khóc lớn, 2 tay nắm thành quyền rồi đấm liên tục vào ngực Tần Vũ
"Đồ xấu xa ! Cậu vậy mà lại bắt nạt 1 nữ tử chân yếu tay mềm như tớ ! lưu manh !"
Tần Vũ trăm tính ngàn tính cũng không tính được nước đi này của Mộng Nghiên, mặt cậu tối sầm lại, nổi đầy gân xanh, hận không thể bóp chết con mèo nhỏ phiền phức trước mắt!
Uất ức là vậy nhưng cậu vẫn phải miễn cưỡng giữ nụ cười trên môi rồi nhẹ nhàng vỗ về an ủi Mộng Nghiên, trong đầu thầm nghĩ
["Con nhỏ mít ướt đáng ghét này thực sự là hoa khôi vạn người mê sao !!?"]
Sau cùng, Tần Vũ phải quỳ ở 1 góc phòng suốt cả buổi sáng, thời gian còn lại trong ngày thì làm chân sai vặt cho Mộng Nghiên tùy ý sai bảo !....