Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi


Mới sáng sớm, trước cửa phòng chung cư của Tần Vũ và Mộng Nghiên đã có tiếng ồn ào, vừa mới mở cửa ra đã thấy Tô Tuyết với bộ dạng côn đồ đang bắt nạt, đe dọa Chu Tuấn khiến cậu ta sợ hãi co rúm người lại như 1 chú thỏ đang bị 1 con sói hung dữ đe dọa.

Khi thấy Tần Vũ và Mộng Nghiên mở cửa bước ra, Chu Tuấn như người sắp chết đuối vớ được cọng lông, vội lao đến ôm chặt chân Mộng Nghiên
"Ah! Cứu tớ với Mộng Nghiên~ Huhu~~" Chu Tuấn khóc ròng, ngước mặt lên nhìn Mộng Nghiên như 1 vị thánh sống
Mộng Nghiên thấy 1 màn này thì chỉ biết cười trừ bất lực.

"Th-thôi nào, đừng bắt nạt cậu ấy nữa Tô Tuyết"
Tô Tuyết thấy Mộng Nghiên thì vẻ mặt thay đổi 180 độ, vội bào chữa cho những hành động của mình trong khi đang lôi cổ Chu Tuấn tách khỏi chân Mộng Nghiên
Tần Vũ không mấy quan tâm, cậu dứt khoát bước đi trước, mặc kệ 3 người kia vẫn còn đang giải quyết mâu thuẫn.


Trên đường đi
3 người kia vẫn còn đang cãi nhau về 1 vấn đề gì đó bỗng Tần Vũ lên tiếng cắt ngang
"À, phải rồi, hình như ngày mai có bài kiểm tra 1 tiết môn toán thì phải"
Chu Tuấn và Mộng Nghiên nghe Tần Vũ nói vậy thì như sét đánh ngang tai, đứng bất động tại chỗ, đồng thanh lắp bắp hỏi lại những gì Tần Vũ vừa nói có thật không, cậu và Tô Tuyết vẻ mặt bình thản khẳng định chắc nịch làm cho mặt mũi 2 người kia tái mét, lộ rõ vẻ lo sợ.

Mộng Nghiên tuy xinh đẹp, giỏi thể thao, nhưng lại cực kỳ yếu kém trong học tập, điểm số của cô luôn chỉ dao động trong khoảng từ 45 đến 60 điểm trên thang điểm 100.

Chu Tuấn thì khá hơn Mộng Nghiên 1 chút nhưng lại mù 3 môn toán, lý, hóa nên bài kiểm tra toán ngày mai thực sự có chút đáng quan ngại đối với cậu ta.

Còn về Tần Vũ và Tô Tuyết thì thực sự là không có gì để nói ngoài 2 từ xuất sắc.

2 người Chu Tuấn và Mộng Nghiên vừa đi vừa run cầm cập, làm cho cái nắng ấm áp của buổi sớm trở nên lạnh lẽo và khó chịu vô cùng!
Tần Vũ và Tô Tuyết đi phía trước không thể chịu nổi cái bầu không khí này lâu hơn được nữa, họ nhìn nhau rồi thở dài 1 hơi
"Có vẻ như chúng ta cần tổ chức 1 buổi học nhóm, 2 người thấy sao ?"
Chu Tuấn và Mộng Nghiên nghe vậy thì sắc mặt tươi tỉnh hẳn lên như 2 bông hoa héo úa vừa mới được tưới nước mát, họ vui vẻ đồng ý lời đề nghị của Tần Vũ
"Còn về địa điểm thì! " Tần Vũ lấy ngón tay xoa xoa cằm, vẻ mặt suy tư

Còn chưa để ai kịp phản ứng, Chu Tuấn đã háo hức, vội giơ cao cánh tay lên
"Nhà tôi thì sao !?"
Tần Vũ vừa định từ chối thì thấy Mộng Nghiên vẻ mặt phấn khích tán thành, cậu đánh mắt nhìn sang Tô Tuyết bên cạnh
"Sao cũng được" Tô Tuyết nói
Cuối cùng, cả 4 người thống nhất sẽ tổ chức học nhóm tại nhà Chu Tuấn.

1 giờ chiều
Tại trước cổng nhà Chu Tuấn
Mộng Nghiên và Tô Tuyết mắt mở to, miệng há hốc kinh ngạc không thôi, ánh mắt của họ chầm chậm nhìn từ dưới lên trên, chiêm ngưỡng toàn bộ căn biệt thự lấp lánh trước mặt, nhất thời á khẩu, không nói nên lời.

Tần Vũ thì vẻ mặt vẫn bình thản, cậu chỉ khẽ thở dài một hơi như đã đoán trước được rằng tình cảnh như hiện tại chắc chắn sẽ xảy ra.

Giây sau, cậu chầm chậm tiến đến gần chiếc chuông cửa rồi dứt khoát bấm liên tục vào đó 3 lần

1 lúc sau, Chu Tuấn cùng ông quản gia và cô hầu gái bước ra, vẻ mặt cậu ta vô cùng phấn khích, bỏ lại 2 người hầu đằng sau mà nhanh chân chạy về phía 3 người bạn.

Ông quản gia không nhanh không chậm tiến tới cánh cổng, tay nhẹ nhàng giật lấy chùm chìa khóa đang đeo ở 1 bên hông ra rồi mở bung chiếc ổ khóa đang niêm phong cánh cổng
"Mời mọi người vào trong" Ông quản gia và cô hầu gái ở 2 bên khẽ cúi người
Chu Tuấn hào hứng chạy lên trước dẫn đường, Tần Vũ chỉ lẳng lặng đi theo trong khi Mộng Nghiên và Tô Tuyết thì vẫn chưa hết kinh ngạc, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, không ngừng cảm thán
Bên ngoài ấn tượng bao nhiêu thì bên trong lại càng ấn tượng hơn gấp bội! Mọi nội thất trong phòng khách đều được dát vàng, tất cả chúng như đang tỏa ra 1 hào quang màu vàng kim khiến người ta phải che mắt lại vì quá chói.

Ngoài ra còn có các đồ trang trí khác như bể cá cảnh, tranh, bình hoa, tượng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ,!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận