Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi


Vị ngọt từ đôi môi của cô dần xâm lấn tâm trí cậu, cậu vội buông đôi môi cô ra, ghé sát miệng vào tai cô
"Tôi tiến xa hơn được không?" Giọng nói vô cùng trầm lặng, quyến rũ
Mộng Nghiên vừa mới được buông tha, trái tim vẫn còn chưa bình ổn trở lại được
"Nh-nhưng..."
Cô ngập ngừng, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi
"Đ-đây là lần đầu của tớ, c-cậu nhẹ nhàng một chút..."
Tần Vũ nghe câu trả lời của cô thì kinh ngạc không thôi, vốn dĩ cậu chỉ định nói đùa một chút thôi, ai ngờ cô lại tỏ ra nghiêm túc như vậy!
Kế hoạch của cậu đã phản tác dụng hoàn toàn! Chuyện này giờ đây không còn là một trò đùa nữa....
Chính bản thân cậu cũng nhận thức được điều đó, cần phải kết thúc chuyện này trước khi nó đi quá xa...
Cậu bất chợt đứng dậy, hướng Mộng Nghiên, cố nặn ra một nụ cười

"C-cậu nghĩ từ nãy đến giờ t-tôi đang ngh-nghiêm túc sao! Aha..ha..

ha"
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im bặt, trong không gian yên ắng chỉ còn văng vẳng tiếng cười miễn cưỡng của
Tần Vũ
Mộng Nghiên không nói gì cả, mặt mày u ám, chậm rãi đứng dậy, đối mặt với cậu
Cậu lần đầu thấy cô có biểu hiện như vậy, thực sự có chút sợ hãi.

Cơ thể cậu như nhận thức được nguy hiểm, đôi chân vô thức lùi lại vài bước...
Cô bất ngờ tung một cú đá thẳng vào giữa 2 chân cậu, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng trứng vỡ vang lên
Nụ cười trên môi Tần Vũ dần trở nên méo mó, mồ hôi, nước mắt không ngừng tuôn ra, hai mắt mở to, đồng tử như sắp lòi ra bên ngoài, đôi chân mất hết sức lực, cứ thế mà ngã khuyu xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy "thằng em" của mình...
Mộng Nghiên phồng má tức giận, quay đầu hậm hực bước vào phòng bỏ lại Tần Vũ đang đau đớn, nằm co quắp dưới sàn.
Sáng hôm sau
7 giờ 30 phút
Tần Vũ chậm rãi bước vào nhà bếp, hai chân không ngừng run rẩy do dư chấn từ buổi tối hôm qua
Cảm giác âm ỉ khó chịu này thực sự là sống không bằng chết, chính vì vậy mà cậu cũng không có tâm trạng để làm bữa sáng.

Cậu tiện tay mở cửa tủ lạnh ra, hy vọng sẽ có thứ gì đó có thể lót dạ nhưng bên trong lại chẳng có gì ngoài đống nguyên liệu sống chưa được chế biến, cậu bất lực thở dài một hơi rồi quay trở về phòng.
Cậu vừa bước ra khỏi phòng bếp đã thấy Mộng Nghiên mở cửa chính bước vào, trên tay còn cầm theo vài túi đồ.

Vừa nhìn thấy Tần Vũ cô đã giận dỗi quay phắt mặt sang hướng khác rồi tiến đến gần cửa phòng cậu, treo lên tay nắm cửa một túi nilon màu đen mà cô đang cầm trên tay rồi dứt khoát bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Cậu thấy hành động của cô thì cũng nhận ra rằng cô đã giận cậu rồi, nhưng với tình trạng cơ thể hiện tại thì cậu vẫn chưa thể làm gì ra hồn được nên đành phải nán lại đến một lúc khác.
Cậu tò mò tiến gần đến trước cửa phòng mình, mở chiếc túi đen mà Mộng Nghiên vừa để lại ra, bên trong là một ly mì ăn liền và một vài đồ ăn kèm.

Có vẻ như cô giận nhưng vẫn lo lắng cho cậu nên đã dậy từ sớm để đi mua đồ ăn sáng đây mà!
["Khi giận dỗi mà cũng ấm áp vậy sao!") Tần Vũ mỉm cười, thầm cảm thán.
11 giờ trưa
Tần Vũ loay hoay trong căn bếp làm gì đó, Mộng Nghiên thì đang ngồi trong phòng, không ngừng tác động vật lý vào một con thú nhồi bông có cái bản mặt giống hệt với Tần Vũ
"Đồ đáng ghét! Đồ lưu manh! Đồ biến thái!..

Lão nương đá chết cậu!!"
Không biết là lời nguyền rủa của Mộng Nghiên thực sự linh nghiệm hay chỉ là vết thương cũ tái phát mà Tần Vũ trong phòng bếp tự dưng cảm thấy có một cảm giác nhói đau truyền đến từ phần dưới rồi bất giác rùng mình...
1 tiếng sau

Tần Vũ gõ cửa phòng Mộng Nghiên nhưng chỉ nhận lại một tiếng "Cộp!", có vẻ là cô đã ném thứ gì đó vào cửa, điều này cũng có nghĩa là cô vẫn còn giận cậu, không muốn thấy mặt cậu,...
Mộng Nghiên trong phòng quả thực đã ném giày của mình vào cửa, cô ngồi thu mình trên giường, cau mày phồng má giận dỗi nhìn cánh cửa phòng
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Tần Vũ có ý định gõ cửa lại lần thứ hai, trong lòng cô thực sự có chút hối hận
[" Tên tiểu tử này bị từ chối một lần là bỏ cuộc luôn ư!? Đúng là cái đồ tồi tệ mà! Vậy thì mình cũng mặc kệ cậu ta luôn!!"]
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà bước xuống giường, hé nhẹ cánh cửa phòng ra xem xét tình hình bên ngoài...
Bỗng một mùi thơm từ thức ăn sộc thẳng lên mũi cô, chỉ thấy Tần Vũ đang ngồi trên sofa với một bàn đồ ăn thịnh soạn, toàn những món mà cô thích.
Về phía Tần Vũ, cậu dường như đã nhận ra sự hiện diện của Mộng Nghiên, thầm đắc ý
["Quả nhiên mình đoán không sai, với cái tính cách của cậu ta nhất định là sẽ không giận dỗi lâu như vậy, chỉ là đang cố gắng làm bộ thôi!"]



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận