Vài ngày sau, Bác Thần suýt chút nữa quên nói cho Ngô Tuấn Hạo nghe
quyết định của mình. Dù sao cho tới bây giờ hắn cũng không muốn vào làm
trong công ty của Ngô Tuấn Hạo, đúng vậy, cho tới bây giờ chưa bao giờ
nghĩ tới. Lúc trước do dự chẳng qua chỉ không biết có nên tự lập một
công ty không. Làm quản lý gì đó ở công ty Ngô Tuấn Hạo, hắn không hề
tính đến.
Thấy điện thoại của Lý Bác Thần thì Ngô Tuấn Hạo hiểu ngay
hắn sẽ từ chối. Tuy vậy Ngô Tuấn Hạo vẫn hẹn hắn cùng tới một bar mới
khai trương uống rượu. Bác Thần nghĩ mình cũng không có chuyện gì nên
đồng ý.
***
Bên này, Lâm Hiểu ăn xong cơm trưa tự mang, nhìn số
điện thoại trên di động đã trùng khớp với dãy số ghi trên danh thiếp, cô ấn nút gọi. Nếu còn không gọi được nữa cô sẽ trực tiếp đến trụ sở tạp
chí kia tìm hắn.
Những ngày vừa qua, mẹ vẫn ứng xử như thường khiến
cô không nghĩ tới việc này nhưng tối hôm qua, lúc mẹ tránh cô để nhận
một cuộc điện thoại làm cho cô không thể không chú ý. Nêu cô đoán không
sai, người gọi điện thoại tới hẳn là gã đàn ông kia.
Điện thoại vang
lên mấy hồi chuông, Lâm Hiểu có chút mất kiên nhẫn, đợi đến khi đầu bên
kia truyền đến tiếng trả lời “Alo”, Lâm Hiểu mới thở ra đồng thời lại có cảm giác mâu thuẫn.
“Xin chào, xin hỏi chú có phải là Dương Văn Tùng không?”
“Đúng vậy, cô là?”
“Cháu là con gái của Vương Cầm.”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng thật lâu mới có tiếng trả lời: “Xin chào.”
Không thể tiếp tục kiên nhẫn chào hỏi nữa, Lâm Hiểu nói thẳng: “Cháu liên lạc với chú nhưng vẫn chưa nói với mẹ cháu, hy vọng chú cũng đừng nói
chuyện này với bà ấy. Đương nhiên, nếu chú nói cũng không sao, cháu tin
rằng cháu có hàng ngàn phương pháp khiến chú với mẹ cháu tuyệt giao.
Chẳng qua, làm như vậy, mẹ cháu sẽ không thoải mái, cháu cũng không hy
vọng như thế, cho nên… Chú có thời gian không? Chúng ta cần phải gặp mặt nói chuyện.”
“…Có thể.”
Màn hình máy tính màu đen phản chiếu sắc
mặt vô cùng lãnh đạm của Lâm Hiểu. Nghe được câu trả lời đồng ý, Lâm
Hiểu nói thời gian địa điểm hẹn, rồi nhanh chóng ngắt điện thoại.
Lâm Hiểu cầm di động thở dài. Cô ấn vào dãy số quen thuộc, muốn tìm sự an
ủi bên người đàn ông cô vẫn luôn ỷ lại đó. Nhưng tay Lâm Hiểu dừng trên
màn hình thật lâu, cuối cùng cô không làm gì cả.
Có một số việc phải
tự mình giải quyết, đặc biệt là chuyện liên quan đến mẹ cô. Nói cách
khác, chính cô cũng không thích mình quá dựa dẫm vào một người đàn ông.
Trời sẩm tối, Lâm Hiểu hẹn Dương Văn Tùng ở một quán cà phê cách nhà cô không quá xa lúc bảy rưỡi.
Thời điểm khi Lâm Hiểu vào cửa, cô rất nhanh tìm được chỗ Dương Văn Tùng
đang ngồi. Cô thở phào, thoải mái tiến lại gần, ngồi đối diện ông ta.
Dương Văn Tùng vẫn y như lần đầu cô gặp. Mái tóc hoa râm kiểu cách, áo sơ mi
nhiều màu bên trong cùng một bộ tây trang khoác bên ngoài và không đeo
caravat.
Ông ta thấy người đến là Lâm Hiểu thì giật mình, yên lặng một lúc rồi nói: “Cháu là cô gái ngày đó bị ngã?”
Lâm Hiểu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Trí nhớ của chú thật tốt, đúng là có chuyện này.”
“…Thì ra là thế.” Dương Văn Tùng đã nghi ngờ từ trước, thì thào lẩm bẩm.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, Lâm Hiểu tùy tiện chọn một ly Latte, đến khi người phục vụ đi rồi mới thực sự nhìn thẳng vào Dương Văn Tùng.
“Cháu đến đây không có chuyện gì nhiều, chỉ muốn hỏi chú một vấn đề, rốt cuộc là mẹ cháu quấn lấy chú hay là chú quấn lấy mẹ cháu?”
Đại khái bởi
vì vấn đề này quá mức thẳng thừng, bị Lâm Hiểu hỏi như vậy, khuôn mặt
Dương Văn Tùng cứng ngắc: “Cháu, đứa nhỏ này nói chuyện thực thẳng.”
“Chuyện này đối với cháu vô cùng quan trọng, trên thực tế, cháu không tin mẹ
cháu có thể rời bỏ gia đình được. Đây là nguyên tắc của bà ấy. Mà so với điều này, cháu càng tin tưởng vào việc chú với mẹ cháu có quen biết từ
trước. Cháu cũng không biết chú lợi dụng được điểm gì khiến bà ấy mềm
lòng, liên tục hẹn được bà ra ngoài.”
Lâm Hiểu không nhanh không chậm nói xong, nhìn sắc mặt Dương Văn Tùng liên tục thay đổi. Cô biết mình
đoán đúng rồi, trong lòng Lâm Hiểu nhẹ nhàng thở ra. Cô không sợ cái gì
cả, chỉ sợ mẹ mình thật sự dành tình cảm cho người đàn ông không thể tin trước mắt.
Một lúc sau, Dương Văn Tùng mới chầm chậm nói: “Mẹ cháu là mối tình đầu của chú.”
Lời này làm cho một hơi vừa thở ra của Lâm Hiểu nghẹn lại ở ngực, cô cố
gắng điều hòa hơi thở, khuôn mặt khẽ giật giật: “Vậy ư? Mẹ cháu chưa bao giờ kể về chú.”
“…Chú, chú lại gần mẹ cháu không phải có ý xấu, chú
chỉ muốn nhìn cô ấy sống có tốt không.” Đáy mắt Dương Văn Tùng mang theo vài phần u buồn xa xăm khiến Lâm Hiểu ngồi đối diện cả người không được tự nhiên.
“Số lần chú đến nhìn thật đúng là nhiều. Mẹ cháu sống rất tốt, không phải chú nhìn qua là thấy ngay sao?” Lâm Hiểu nói.
Lời này làm cho Dương Văn Tùng ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Lâm Hiểu: “Không, mẹ cháu sống không tốt!”
Đầu Lâm Hiểu như bị một cái chày gỗ đánh cho choáng váng, trong lòng cô rét lạnh : “Chú đừng đem ý nghĩ chủ quan của mình áp đặt lên người khác, mẹ cháu sống vô cùng tốt.”
Ngay cả cháu là con gái mà cũng không biết mẹ mình sống thế nào thì có thể thấy được mẹ cháu sống khổ đến đâu.
Ba cháu năm bữa nửa tháng mới về nhà một lần, cháu thì đi làm cả ngày. Mẹ
cháu không có việc gì, cả ngày trừ bỏ làm việc nhà, nấu cơm thì chỉ có
thể ngồi một chỗ. Cô ấy có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu khổ sở, cháu cái
gì cũng không biết. Đừng đem ý nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác,
phải là cháu mới đúng.” Dương Văn Tùng có chút kích động, thậm chí còn
dùng đến tay để biểu cảm.
Mặt Lâm Hiểu cứng lại nói: “Là mẹ cháu tự mình nói với chú bà ấy sống không tốt?”
“Việc này còn cần cô ấy nói sao, chú vừa nhìn là có thể nhận ra. A Cầm cho
tới nay đều là người như vậy, trong lòng có đau khổ gì đều tự mình nuốt
vào. Cô ấy trả giá cho gia đình nhiều năm như vậy, mà các người chẳng ai hay biết. Chú muốn đưa cô ấy đến bên cạnh mình, để chú tự chăm sóc cô
ấy, thế này là sai sao?!”
“Mẹ cháu vất vả không cần người ngoài đến
thương hại, thậm chí còn nói sẽ đem bà đi rồi cho bà hạnh phúc. Điều này thật buồn cười. Chú, chú năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đã có gia đình hay vẫn còn chưa kết hôn? Hay là nói sau khi kết hôn vợ chú bị chú dọa
chạy? Chú tự nhiên xuất hiện, tự tiện muốn phá hoại gia đình người khác, đều đã có tuổi rồi còn làm loại trò này , chú có thấy xấu hổ không? Nói cái gì mà mối tình đầu, đã qua bao nhiêu năm rồi? Nếu chú thật sự yêu
mẹ cháu nhiều như vậy sao lúc đó không gạt bỏ mọi cản trở để đến với bà
ấy? Những lời này cháu mong chú hiểu được, thu lại tâm tư xấu xa của chú đi. Tất cả những gì mẹ cháu đối với chú chỉ xuất phát từ lòng thương
thôi, nếu chú coi đây trở thành ám chỉ gì thì chú sai rồi đấy.” Lâm Hiểu một hơi nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Dương Văn Tùng, mỗi một
lời nói ra đều đánh thẳng vào ngực ông ấy.
Khuôn mặt Dương Văn Tùng
đỏ lên, ông ta ngẩng cao đầu nhìn Lâm Hiểu nói: “Tình cảm giữa chú và mẹ cháu, một đứa nhỏ như cháu không hiểu được đâu. Tất cả những gì chú
muốn làm là khiến cho tuổi già của A Cầm được hạnh phúc.”
“Mẹ cháu
hiện tại cũng rất hạnh phúc, sự xuất hiện của chú chỉ gây phiền toái cho bà ấy mà thôi.” Lâm Hiểu từng chữ từng chữ nói rõ.
“Không, cháu không hiểu.”
Lâm Hiểu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Dương Văn Tùng yên lặng thật lâu.
Dương Văn Tùng tuyệt đối là một kẻ cực phẩm, tự cho mình là một người đàn ông đầy trách nhiệm, tự cho rằng người phụ nữ mình yêu phải ở bên mình mới
là quyết định đúng đắn, đem chủ nghĩa lãng mạn của mình áp đặt hoàn toàn vào cuộc sống. Lâm Hiểu nói chuyện với ông ta, càng ngày càng không thể thốt ra lời nào.
Nói như thế nào cũng không thông, Lâm Hiểu đứng
lên, nói: “Hành vi này của chú cuối cùng cũng chỉ khiến cho mẹ cháu phải xấu hổ, bị mọi người chỉ trích phỉ nhổ. Chú đừng nghĩ là mình đã làm
được việc tốt gì. Chú yêu bà ấy ư? Nói thật, cháu thấy chú càng giống
đao phủ hơn, chuyện chú làm chính là phá hoại gia đình người khác, phá
hỏng cuộc sống của mẹ cháu.”
Lâm Hiểu chỉ còn kém nước đem cà phê hắt lên mặt ông ta, cô cố gắng nhẫn nhịn bước ra khỏi quán cà phê. Cô cảm
thấy mắt nhìn người của mẹ mình thật tệ, tại sao bà có thể coi trọng một người như thế?!
Lâm Hiểu không thể nào thở nổi, mỗi bước cô đi vừa nhanh vừa vội mà càng hốt hoảng thì càng dễ gặp chuyện không may.
Lâm Hiểu không chú ý tới viên gạch nằm trên đường, dưới chân còn đi giày
cao gót khiến cô không thể giữ thăng bằng. Một cú dập ngã, đầu gối bên
phải đập mạnh vào nền xi măng, cô quỳ rạp trên mặt đường. Trên đường,
người qua lại rất nhiều nhưng không ai chú ý tới.
Lâm Hiểu nhận thấy tư thế của mình bây giờ rất bất nhã, cô vội vàng điều chỉnh tư thế rồi đứng lên.
Cô cúi người nhìn miệng vết thương trên đầu gối, tuy không sâu nhưng
máu chảy ra nhiều, đau đớn nhè nhẹ xông thẳng lên đầu cô. Lâm Hiểu cuối
cùng cũng bình tĩnh hơn.
Cô ngây ngốc đứng tại chỗ một lúc, nhìn các cửa hàng xung quanh. Nhìn vài lần mới phát hiện một quầy thuốc cách dó
không xa. Lâm Hiểu tự hỏi có nên cởi giày cao gót không, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định từ bỏ, tập tễnh đi đến chỗ quầy thuốc.