Thanh Mai Trúc Mã - Diep Son

Buổi chiều tan học, Lâm Thanh Dao mặc kệ những lời đồn trên diễn đàn vẫn chạy đến lớp của Hạ Duật cùng cậu ra về. Lớp 11A1 đã ra về sớm hơn một tiết do trống tiết, bởi vì muốn về nhà cùng cô nên Hạ Duật ngồi đợi trong lớp đến giờ tan học.

Vừa nghĩ đến người thì người đã tới, cậu suýt xoa nhìn đầu gối bị thương của Lâm Thanh Dao, trong lòng có hơi đau xót.

" A Duật, chúng ta cùng về nhà thôi."

" Mẹ tôi muốn mời cậu đến ăn tối, đã thông báo cho bác Lâm rồi. Bác ấy tăng ca, khi nào về sẽ ghé rước cậu."

" Thế tớ không khách sáo đâu."

" Về thôi."

Tâm trạng Lâm Thanh Dao vô cùng vui sướng, trên đường không ngừng luyên thuyên đủ chuyện kể cho cậu nghe. Nhìn cái mỏ chu ra nói không ngừng, cậu bật cười vì độ đáng yêu của cô, lúc trước bản thân đúng là mù mà mới bỏ qua một người như Lâm Thanh Dao.

Ở một góc khuất, Lưu Lăng nhìn hai thân ảnh đi trên sân trường, ánh nắng chiều ta chiếu lên hình bóng của hai người họ, sánh vai cùng nhau khiến cậu đau đớn, tay cuộn thành nắm đấm.

Ngay khi Lưu Lăng biết tin trên diễn đàn, cậu vô cùng lo lắng chạy đến lớp của Lâm Thanh Dao, vô tình nghe được lời cô nói. Mới biết bản thân cô rất mạnh mẽ không cần cậu đến an ủi, cậu cười khẩy rồi lủi thủi quay về lớp của mình.

Ngồi trên xe, Hạ Duật không có cách nào để khiến Lâm Thanh Dao có thể dừng lại cuộc nói chuyện được. Bác Lưu cầm tay lái, mắt nhìn qua kính chiếu hậu, vô thức mỉm cười. Thầm nghĩ hai người rất đẹp đôi, cậu chủ nhà ông ngoài miệng bảo không thích nhưng ánh mắt và hành động vô cùng ôn nhu cưng chiều cô chủ nhỏ kia.

" Cậu nói nhiều thật đấy!"

" Tớ làm phiền cậu sao?"

" Xin lỗi, tớ im lặng đây!"


Gương mặt Lâm Thanh Dao bỗng chốc trầm xuống, vô cùng đáng thương. Hạ Duật đưa tay đỡ trán, vội dỗ dành cô nàng bên cạnh.

" Cũng không hẳn, nhưng không gian quá buồn tẻ nhờ giọng nói của cậu mới trở nên nhộn nhịp hơn."

" Thật sao?"

" Cậu chẳng phải muốn trồng hoa sao? Cậu muốn trồng hoa gì?"

" Tớ thích hoa hồng, hoa khổng tú còn có hoa điền vi..."

Hạ Duật nhìn gương mặt cao hứng của cô, miệng chu ra kể những loài hoa mà mình yêu thích, cậu nhìn rồi bật cười. Rất muốn đè hôn lên cái môi nhỏ nhắn xinh đẹp kia, muốn bắt nạt cô đến khóc van xin. Nụ cười đột nhiên tắt hẳn, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy chứ. Gương mặt cậu bỗng nhiên đỏ lên, hai lỗ tai cũng đỏ lên còn rất nóng, cậu vội mở cửa sổ để gió bay vào xoá tan sự khô nóng trong người.

Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng thì đã thấy một phụ nữ trung niên đứng chờ họ, không cần đoán cũng biết người đó là ai rồi? Là Chu Tư Úc, mẹ của Hạ Duật.

À không phải là mẹ của cậu, chỉ cần có mặt Lâm Thanh Dao thì cậu chính thức không phải là con của bà ấy!

" Dao Dao, dì nhớ con quá đi. Con bé này phải thường xuyên ghé đến đây dùng cơm với ta đấy."

" Dì ơi! Con cũng nhớ dì lắm!"

" Bé ngoan, nào chúng ta vào trong. Hôm nay ta đều nấu mà con thích ăn đấy. Nè A Duật con cầm balo giúp Dao Dao đi. Là thanh niên không biết cầm hộ con bé gì cả. Chắc con học mệt lắm nhỉ. Vào trong thôi!"

Chu Tư Úc bỏ mặc con trai yêu quý sang một bên, bà nắm tay Lâm Thanh Dao bước vào trong.

Không sao, cậu quá quen với chuyện này rồi! không sao cả!

Hạ Tầm ngồi ở phòng khách, thấy Chu Tư Úc dẫn cô vào trong, gương mặt lạnh băng cũng hoà dịu xuống một phần, đưa tay xoa đầu cô một cái. Đúng là cô con gái nhỏ của ông! Lúc trước ông vô cùng khao khát có một cô công chúa đáng yêu nhưng thật tiếc ông trời lại ban cho ông một cậu con trai, vì không muốn Chu Tư Úc cực khổ sinh đẻ, cũng vì một phần ảnh hưởng của mẹ Lâm Thanh Dao nên ông không muốn vợ mình nguy hiểm như thế nên cất giấu tâm tư vào trong.

Đương nhiên Hạ Tầm biết Lâm Thanh Dao có ý với Hạ Duật, từ nhỏ ông đã quan sát rất nhiều lần. Ông rất muốn đánh cho con trai mình một trận vì cái tội dám tránh né Dao Dao, nếu không phải là con trai của ông thì ông đã đem cậu ra xử trảm rồi.

Hạ Duật giống như người ngoài, còn ba người kia giống như là người một nhà vậy. Chẳng một ai quan tâm đến sự hiện diện của cậu, ngay cả người ba thân yêu cũng chỉ liếc nhìn cậu một cái với ánh mắt không thể nào lạng lùng hơn.

" Ba mẹ, con đói bụng!"

" Quên mất, chắc Dao Dao cũng đói bụng rồi. Chúng ta vào dùng bữa thôi."

" Vâng ạ."

Không một lời quan tâm, cậu chẳng khác gì một luồn không khí trong ngôi nhà của chính mình, haha!

Trên bàn ăn ba mẹ Hạ không ngừng thay phiên nhau gắp thức ăn cho Lâm Thanh Dao, cô cùng gắp lại cho hai người, còn gắp cho Hạ Duật. Lúc này cậu mới cảm nhận được bản thân còn đang tồn tại chứ không phải là không khí.

Lúc nhỏ Lâm Thanh Dao được ba Lâm gửi đến nhà Hạ Duật ở mấy tuần để ông đi công tác nước ngoài, nên nhà Hạ Duật luôn để sẵn một phòng cho cô ở. Dùng xong bữa cơm, cô được mẹ Hạ kéo đến phòng để thử mấy bộ đồ mới bà mới mua cho cô.

" Dao Dao con xinh đẹp quá đi."


" Là do gu thời trang của dì Hạ quá tốt nên con mới được hưởng ké sự xinh đẹp này đấy!"

" Dẻo miệng quá đi."

" Con nói thật đấy!"

" Con đi tắm rồi thay đồ đi. Nếu mệt thì nằm nghỉ một chút, nào ba con về ta sẽ lên gọi con."

" Dạ, con cảm ơn dì."

" Khách sáo làm gì! Chúng ta đều là người một nhà cả."

" Vâng ạ."

Lâm Thanh Dao tắm rửa xong vô cùng thoải mái, cô sấy tóc khô rồi chạy đến phòng của Hạ Duật. Cô gõ cửa vài tiếng nhưng chẳng ai lên tiếng, thấy cánh cửa không khoá cô tự ý bước vào.

Quan sát xung quanh một hồi, mọi thứ vẫn như xưa. Cô chú ý một tấm hình lúc nhỏ của cô cùng với cậu chụp ở sân vườn, không ngờ cậu vẫn luôn giữ tấm hình lúc nhỏ, tâm tình vui sướng.

Nghe được tiếng động phía sau, cô vô thức quay người lại, đôi mắt mở to ra há hốc mồm nhìn chằm chằm vào các khối cơ bụng không chớp mắt, cô âm thầm nuốt nước bọt.

Bốn mắt nhìn nhau, thấy bản thân thất thố liền lấy tay che mắt lại. Hạ Duật có chút bất ngờ khi cô xuất hiện ở phòng mình, hiện tại thân trên ở trần, thân dưới đã mặc quần thể thao dài. Nhìn cô che như không che, khoé miệng giương lên đi lại gần cô.

Ngửi được mùi hương nam tính quen thuộc khiến tim cô đập nhanh hơn, hồi hộp căng thẳng. Gương mặt cũng đỏ lên.

" Tớ...tớ không thấy gì cả?"

" Thật sao?"

" Thật 100%."

" Tiếc thật đấy!"


" Tiếc cái gì chứ? aa."

Lâm Thanh Dao còn tưởng Hạ Duật đã đứng cách xa mình nên hé mắt ra nhìn thử, không ngờ lại chạm mắt với cậu, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp rồi nhắm lại. Hai tay chống lên ngực trần của cậu đẩy ra.

" Đồ nói dối, rõ ràng cậu đã nhìn thấy."

" Cậu mau mặc áo vào đi."

" Cậu còn sờ ngực tôi."

" Tớ không có."

Lâm Thanh Dao mở mắt đôi co với cậu mới phát hiện tay không yên phận của mình đặt lên ngực trần của cậu. Cô đỏ mặt tía tai, lắp bắp muốn biện mình, nhìn sự bối rối của cô, Hạ Duật bật cười, không nghĩ trêu cô sẽ thú vị như thế.

" Cậu không được cười."

" Đột nhập vào phòng của tôi, còn sàm sỡ tôi. Bây giờ lại ra lệnh cho tôi."

" Không phải, aa cậu ức hiếp tớ."

Thấy Lâm Thanh Dao bị trêu sắp khóc, cậu mới buông tha, giữ khoảng cách với cô. Cậu đi lấy áo thun mặc vào. Lâm Thanh Dao thấy cậu rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận