Thanh Mai Trúc Mã - Diep Son

Xem ra bản thân đã mất cơ hội, Lâm Thanh Dao cũng nhanh đồng ý với Dịch Dương, hai người nhanh chóng vào tư thế, cô gập bụng trước sau đó mới tới cậu ta.

Bên Hạ Duật, cậu từ chối khéo léo lời mời của Mộc Khả Hân, cậu đuổi Lục Giản ra làm đội với Tả Đồng, còn cậu ta đành tìm đồng binh khác.

Ánh mắt lơ đãng quét qua nhìn xung quanh, Hạ Duật nhíu mày khi thấy Lâm Thanh Dao đanh gập bụng còn người giữ chân giúp cô là một nam sinh khác, vì tư thế nên lúc cô gập lên gập xuống không tránh khỏi cái áo bị xê dịch, lộ một chút làn da trắng trẻo bên hông.

Chân mày Hạ Duật càng nhíu chặt lại như muốn sát chân mày lại với nhau. Cậu không chú ý đếm số cho Tả Đồng, ánh mắt lúc nào cũng chăm chú đến cặp đôi kia, lúc cô gập lên, ánh mắt dường như chạm vào ánh mắt của nam sinh kia.

Càng nhìn càng chói mắt, Hạ Duật trong lòng bỗng dưng xuất hiện những cơn tức giận không lý do, cậu quay đầu đi để bản thân khôi phục lại tinh thần miệng bắt đầu nhẩm những công thức toán, rồi đến hoá. Cậu muốn dùng cách này để loại bỏ những suy nghĩ điên rồ trong tâm trí mình.

" A Duật, tớ gập được mấy cái rồi."

" 20."

" Cái gì mà 20, nãy tớ tớ cũng có đếm đấy là 40 rồi đấy. Cậu muốn hành hạ tớ sao?"

"..."

Từ nãy đến giờ Hạ Duật vẫn không đếm khi được Tả Đồng nhắc nhở, cậu nhanh chóng lấy lí trí để nhẩm con số mà Tả Đồng gập bụng. Chỉ một lát, cậu ta đã làm xong. Đến lượt cậu, cậu vừa gập miệng bắt đầu đọc lại mấy công thức toán.

Tả Đồng nghe được vài từ nhưng cậu ta không hiểu, sao lại đọc mấy cái trong giờ tiết thể dục. Làm học thần cũng không phải dễ nhỉ, mọi lúc đều phải nhét các công thức vào đầu, tội nghiệp cho Hạ Duật thật đấy.

Lâm Thanh Dao vừa mới gập xong cả người đều mệt mỏi, nằm xuống không nhúc nhích nổi. Dịch Dương cũng không kêu cô dậy mặc cho cô nghỉ ngơi tùy thích. Cô cảm thấy lần này cậu ta có đối xử dịu dàng với cô rồi.

Nghỉ ngơi một lát, Lâm Thanh Dao lấy lại sức đổi ngược lại với Dịch Dương, thấy cô dậy không nổi liền đưa tay cho cậu ta nắm giúp kéo cô dậy. Khoảng khắc này lại được Hạ Duật và Tả Đồng chứng kiến.

Hạ Duật cảm thấy hơi thở không thông, không biết là do mệt hay vấn đề khác, cậu nhắm mắt lại không nhìn nữa tiếp tục động tác của mình nhưng lời của Tả Đồng cứ luyên thuyên bên tai.

" A tên đó là Dịch Dương, lớp trưởng 11A2 đấy, còn ngồi cùng bàn với Dao Dao. Xem ra mối quan hệ bọn họ thân thiết lắm nhỉ."

" A xém xíu đã chạm môi với nhau rồi."

" A Duật tớ cảm thấy nếu cậu không thích Dao Dao, cái tên Dịch Dương này cũng không tệ hai người đứng gần nhau xứng đôi đấy."

Tả Đồng luyên thuyên một mình mãi lo ngắm cặp đôi kia nên khi quay lại mới giật mình khép miệng mình lại, tập trung đếm số cho cậu. Gương mặt của thiếu niên đen kịt, ánh mắt như muốn đem đối phương nghiền nát thành mảnh nhỏ.

Quả thật Lâm Thanh Dao và Dịch Dương suýt nữa đã chạm môi, khi gương mặt cậu ta đến gần, cả hai người đều bất ngờ với tình huống này. Cô có chút ngượng ngùng đỏ lên, cũng may cậu ta rất nhanh tiếp tục động tác, cả hai đều không nhắc đến tình huống này nữa, tập trung làm tròn nhiệm vụ của mình.

Sau khi làm xong, thầy thể dục cho các lớp hoạt động tự do trong khuôn viên trường. Các bạn nam hai lớp đều tập trung lại đấu bóng rổ một trận. Các bạn nữ thì háo hức muốn xem nam thần Hạ Duật chơi bóng rổ nên quay khắp chỗ ngồi.

Lâm Thanh Dao cũng háo hức mà kéo Tô Thi Thi đi mua nước trước, đợi khi trận bóng kết thúc thì có thể đưa nước cho Hạ Duật uống. Đến khi quay lại hai người đều không có chỗ ngồi đành đứng chịu nắng một bên.

Trong sân, ai nấy đều nhận ra tâm tình của Hạ Duật bất thường, ra tay tàn nhẫn và đặc biệt một điều luôn chèn ép Dịch Dương đến ná thở. Cậu ta không yếu thế như mọi nghĩ, khi cậu tấn công cậu ta đều có thể đỡ được nhưng động tác vẫn thua cậu một chút, để cho cậu ghi bàn sớm.

" Xung quanh lớp trưởng Hạ, tớ cảm thấy hơi lạnh."

" Cậu ta đang điên đấy, đừng dây vào."

Trong mấy phút trôi qua Dịch Dương cũng lấy lại được phong độ, ghi điểm được vài lần nhưng kết quả vẫn thua lớp 11A1. Trận đấu kết thúc, các bạn nữ thi nhau đi mua nước.

Lâm Thanh Dao đi đến đưa nước cho Hạ Duật nhưng vẫn chậm một bước, lại nhìn Mộc Khả Hân cướp mất cơ hội. Trong lúc thất thần Dịch Dương từ đâu đến lấy đi chai nước trên tay cô.

" Ơ trả lại đây!"

" Không phải mua cho tôi sao?"

" Muốn uống thì tự đi mà mua, sao cậu có thể lấy chai nước của người khác chứ?"

" Tôi đấu mệt, không muốn đi. Với lại một lát nữa trả tiền cho cậu."

" Không cần đâu. Cậu cứ uống đi."

Hình ảnh hai người cãi vả loạt vào tấm mắt của Hạ Duật, sự tức giận được dập tắt khi nãy lại bùng phát trở lại. Khi thấy ánh mắt của cô nhìn về phía cậu, cậu ung dung nhận lấy chai nước của Mộc Khả Hân mở ra uống một ngụm.

Thấy Hạ Duật uống nước của mình đưa cho, trong lòng Mộc Khả Hân càng nở hoa, mỉm cười liên tục. Tả Đồng và Lục Giản đứng một bên cũng há hốc mồm nhìn cậu uống hết phân nửa chai nước khoáng kia.

Lâm Thanh Dao cũng nhìn thấy, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Nếu là trước kia cậu sẽ không nhận chai nước của bất kì ai, lần này lại khác, xem mối quan hệ của bọn họ rất thân thiết.

Tô Thi Thi an ủi cô, kéo cô sang tìm một chỗ có bóng mát để ngồi, không muốn quan tâm đến bọn họ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui