"Cậu đừng có quậy ở đây, cô ấy đang ở với tôi mắc mớ gì phải về nhà cậu?"
Triệu Hoàng Sinh kịp thời bắt lấy cánh tay còn lại của Khánh Chi kéo ngược trở về, Lý Ngộ Tranh thấy vậy thì tỏ vẻ bất mãn.
"Nam nữ thụ thụ bất thân" Lý Ngộ Tranh đập đập vào tay Triệu Hoàng Sinh, kéo Khánh Chi về phía sau lưng, gật đầu ra vẻ kiên định.
Triệu Hoàng Sinh khi nghe câu này lại cảm thấy có gì đó sai sai, phụ huynh phía sau cũng không ngoại lệ.
"Chẳng phải cậu và Đinh Khánh Lam cũng v..."
"Đó là bạn trai tôi, không phải bạn gái"
Ặc...! Lý Ngộ Tranh cắt ngang lời của cậu với một tuyên bố hùng hồn khiến cho sáu khuôn miệng cứng họng cả sáu.
Bạn trai? Không phải bạn gái? Cái quái gì vậy?
"Nói chung cậu không được đưa cô ấy đi, tôi đem Đinh Khánh Lam đi cậu có chịu được không?"
"Không thể so sánh vậy được"
"Có thể"
Không thèm đôi co nhiều với cái tên trời đánh này, Triệu Hoàng Sinh dứt khoát túm lấy Khánh Chi.
Chẳng để Lý Ngộ Tranh nói thêm, Khánh Chi đã bị Triệu Hoàng Sinh ôm chặt cứng khiến Lý Ngộ Tranh chẳng biết nói gì thêm.
"Tôi có điều muốn hỏi" Lý Ngộ Tranh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhăn mày nhìn Triệu Hoàng Sinh đầy nghiêm túc.
"Hỏi đi"
"Trạch Thanh Hy bằng tuổi cậu mà nhỉ?"
"Cùng cha khác mẹ, đừng hỏi nhiều" Triệu Hoàng Sinh không hề chần chừ mà trả lời ngay tức khắc, vừa nghe câu hỏi đã liền hiểu ý của Lý Ngộ Tranh.
"Không được uống!" Tiếng quát của Khánh Chi vang vọng khắp phòng khách khiến cho mọi người một phen giật bắn mình.
Vừa hay Trạch Đông Nam còn đang định uống thứ gì đó.
Nó thoát ra khỏi vòng tay của Triệu Hoàng Sinh, đi tới gần đoạt lấy ly nước trên tay của Trạch Đông Nam trước cái nhìn đầy khó hiểu.
"Tại sao?"
"Ông uống cái gì vậy?"
"Cái này...!Là thuốc bổ"
"Đây không phải thuốc bổ"
"Không thể nào...!Cái này là..."
"Là?"
Thứ này không phải thuốc bổ, Khánh Chi có thể chắc chắn.
Vì chính nó đã từng bị tên đàn ông Triệu Vũ kia ép uống thứ nước này.
Cho tới khi nó nghe được ông ta nói chuyện với một người nào đó.
Đây là thứ thuốc có thể kiến cho người uống bào mòn cơ thể, khiến cho cơ thể của họ cảm thấy thư thái trong phút chốc, tác dụng phụ còn đáng sợ hơn gấp nghìn lần.
Con người tưởng chừng như còn rất khỏe mạnh, nhưng khoảng thời gian tồn tại trên cõi trần sẽ bị rút ngắn nhanh tới mức mà con người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Khánh Chi đã từng áp dụng cho một con mèo được nuôi ở cô nhi viện sau khi biết được tác dụng thực sự của thứ thuốc kia, chính nó cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Khánh Chi theo những kí ức còn tồn tại, cứ vậy mà kể ra.
Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh Như liên tục lắc đầu, không tin vào những gì mà Khánh Chi đang nói.
Làm sao có thể chắc chắn được loại thuốc mà Khánh Chi từng uống và loại thuốc trên tay ông là cùng một loại? Lấy gì để chứng minh?
"Lại là của Trạch Thanh Hy cho cậu sao?" Lý Ngộ Tranh nhếch môi cười nửa miệng, nói như thể đó là điều hiển nhiên.
"Sao con biết?"
"Nói đến đây thì chẳng cần phải chứng minh gì nữa, cậu vẫn còn muốn uống thì cứ uống đi" Lý Ngộ Tranh nói rồi xoay lưng, bước chân nhấc lên rồi bỗng khựng lại: "Con muốn nói thêm một câu.
Con biết Trạch Thanh Hy là người đề nghị chuyển nhượng tài sản, cậu nên soi gương lại xem khuôn mặt của cậu đã tiều tụy đi bao nhiêu phần? Tại sao lại trùng hợp như thế? Mợ à, cả mợ cũng không nhận ra sao? Còn một điều nữa...!Trạch Thanh Hy là con của Triệu Vũ, cô ta đã biết từ lâu"
Dứt câu anh liền rời đi không một chút do dự, không lâu sau Khánh Chi cũng được Triệu Hoàng Sinh đưa đi.
"Anh cũng thấy vậy, chuyện này cần phải điều tra" Lý Ngộ Trình cũng cảm thấy ngờ vực về vấn đề này, thêm lời nói của Khánh Chi và Lý Ngộ Tranh lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
Đinh Khánh Lam từ lúc về tới nhà cứ đứng ngồi không yên, nhấp nha nhấp nhổm.
Vừa thấy bóng dáng Lý Ngộ Tranh đã chạy nhào ra khiến anh không khỏi nhíu mày:
"Em làm cái gì mà cứ nhoi nhoi vậy?"
"Thế nào? Thế nào rồi?"
"Ổn rồi"
"Hả? Nhanh vậy? Chỉ thế thôi sao? Con bé chấp nhận rồi à?"
"Chưa" Lý Ngộ Tranh với khuôn mặt thản nhiên như có như không, sải chân bước lên lầu.
Đinh Khánh Lam như quả bóng bị xì hơi, lạch bạch chạy theo sau Lý Ngộ Tranh.
Đi được nửa đoạn Lý Ngộ Tranh bất chợt dừng lại, Đinh Khánh Lam đang theo đà không kịp phanh mà đầu đập cái bịch vào tấm thân kia.
"Anh bị điên à!!"
"Sao bụng em to thế?" Lý Ngộ Tranh mặt nhăn như cụ già tám mươi, nhìn cái bụng nhô nhô sau bộ đồ ngủ mỏng manh của cô mà cảm thấy hơi hơi không quen.
Đứa bé trong bụng lớn nhanh như vậy sao? Lúc ở bữa tiệc anh có thấy gì đâu?
"Anh muốn chọc điên em đấy à?"
"Anh nói thật đấy, khi nãy bé mà?"
"Khi nãy là váy bầu nó che hết rồi!!"
"À thế hả?"
"Cái thằng điên này!!" Đinh Khánh Lam đập cái bốp vào đầu Lý Ngộ Tranh, hùng hổ lướt vào phòng, chẳng thèm ngó ngàng tới thằng cha dở hơi kia nữa.
Đã mấy tháng rồi còn hỏi câu đấy cho được!! Đúng là thần kinh!!