Chuyển ngữ ♥ Tiểu Mộc
Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My
Tuy Diệp Thanh Dao thấy mình còn rất nhiều việc bề bộn chưa làm nhưng nàng vẫn muốn về Vân gia trước sinh nhật. Khi hưởng thụ không khí sinh nhật đơn giản nhưng lại rất ấm áp, được ngồi húp soàn soạt tô mì trường thọ bà ngoại tự mình làm cho và hai quả trứng thuốc trần nước sôi của mợ, nàng cảm thấy đây đã là đồ ăn ngon nhất trên đời rồi.
Phượng Uyên Dung nhìn bát mì cũng không phải là quá thơm ngon kia, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười như trước nhưng đáy mắt lại ẩn chứa chút hâm mộ, sau đó di chuyển ánh mắt ngay lập tức, đợi Diệp Thanh Dao lau mặt sau khi ăn xong thì lập tức lấy một cái hộp rất tinh xảo đẹp đẽ ra rồi để đến trước mặt nàng, nói: “Sư muội, đây là quà sinh nhật ta tặng cho muội, muội có thích hay không?”
Đúng lúc đó Vân Thanh Hiên đi đến, liếc nhìn Phượng Uyên Dung một cách bất mãn, rồi lấy một quyển sách cất trong ngực ra, mang tới trước mặt Diệp Thanh Dao, hàng lông mi dài khẽ rung rung, nói: “Nhị tỷ tỷ, đây là bản y thuật đệ tìm được khi đi nội thành, tặng cho tỷ nè!”
“Cảm ơn.” Diệp Thamh Dao sờ lên đầu của cậu, vui vẻ cất sách y thuật đi, để cùng chỗ với cái hộp Phượng Uyên Dung tặng , tuy không biết trong hộp là vật gì nhưng xem bề ngoài tinh xảo như vậy thì chắc hẳn không phải đồ vật tầm thường.
Lúc sau, bà ngoại và cậu mợ đều đưa quà tặng cho nàng, còn Vân Thanh Đồng, bởi vì chuyện hai ngày trước khiến khó chịu mà không cẩn thận rơi xuống nước nên giờ đang bị ốm nằm trên giường, tuy vậy lúc Diệp Thanh Dao đến thăm, nàng ấy đã đưa quà tặng sinh nhật cho Diệp Thanh Dao rồi. Đó là một chiếc khăn thêu, hình thêu trên mặt xiêu xiêu vẹo vẹo đến mức có thể dùng từ “thê thảm” để hình dung, nhưng dù sao cũng là tự tay nàng ấy đâm từng mũi kim, ngón tay cũng bị đâm không biết bao nhiêu phát rồi.
Đến lúc trở lại khuê phòng của mình, Diệp Thanh Dao mới có thời gian ngồi xuống xem kỹ những món quà hôm nay nhận được, ngoại trừ bà ngoại và người trong nhà, quà bọn Lăng Ảnh tặng nàng cũng đều đã được chuẩn bị tỉ mỉ, tuy không phải là đồ vật gì quý giá nhưng Diệp Thanh Dao lại vô cùng yêu thích.
Qúy giá nhất có lẽ là món quà mà cậu đưa nàng, là một bao lì xì lớn, bên trong là ngân phiếu một vạn lượng, nói là cho nàng dùng làm tiền vốn để kinh doanh. Mợ đưa nàng một cái vòng cổ màu đen không biết chế tạo bằng chất liệu gì mà khi ngửi thử thì có thể cảm thấy một mùi thuốc nhàn nhạt, dù y thuật của Diệp Thanh Dao tinh thông đến đâu, nàng cũng chỉ phân biệt được trong đó mấy vị thuốc lạ, nàng đoán là thuốc dùng để bồi bổ cơ thể.
Bà ngoại tặng nàng một bộ lắc tay và dây chuyền bằng bạc rất vừa vặn, hợp để nàng đeo ở tuổi này, tuy không quá quý báu nhưng lại mang ý nghĩa rất đặc biệt, vì đây là chiếc vòng mà mẫu thân Vân Niệm Diên của nàng đeo khi bằng tuổi nàng bây giờ.
Diệp Thanh Dao sờ lên dây chuyền đeo trên cổ, rồi lại chuyển đến chiếc lắc ở cổ tay, vuốt ve nhẹ, đầu cố gắng nhớ lại những việc có liên quan đến mẫu thân nhưng kí ức lại quá nhạt nhòa, lúc nàng vừa sinh ra đã từng nhìn thấy mẫu thân một lần, khi đó, sắc mặt bà trắng như tờ giấy, có vẻ cạn kiệt sức lực nhưng vẫn không che được vẻ quốc sắc thiên hương vốn có.
Nhanh chóng giấu kín những ký ức đau buồn này tận đáy lòng, nàng liền không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao cuộc sống hiện tại của nàng cũng rất vui vẻ, bất kể là bà ngoại hay cậu mợ đều yêu thương nàng hết mực, biểu tỷ biểu đệ chưa từng coi nàng là người ngoài, so với chị em ruột thịt thì chỉ có hơn chứ không kém, bên cạnh còn có rất nhều bạn bè tốt, còn có sư huynh yêu chiều nàng hết mực nữa.
Về phần phủ Tĩnh An Hầu gì gì đó, nàng không nghĩ sẽ quay trở về, cho dù chỗ đó mới là nhà chính thức của nàng nhưng đơn giản cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Ánh mắt chuyển đến món quà của Phượng Uyên Dung, chính là cái hộp tinh xảo kia, nàng nhẹ nhàng mở ra liền thấy một cây trâm ngọc bích Thanh Trúc(2), phía trên đính một viên bảo thạch bảy màu thay đổi luân phiên, không biết là loại đá quý gì mà vừa thanh nhã thoát tục vừa tôn quý bất phàm. Chỉ nhìn qua một cái, Diệp Thanh Dao đã cảm thấy rất yêu thích rồi, liền tiến đến trước gương đồng cài cây trâm lên búi tóc, tự kỷ xoay qua xoay lại ngắm nghía một hồi ở trước gương, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt cong lên vui vẻ.
(2) Thanh trúc: màu xanh của trúc
“Có thích không?” Tiếng cười của Phượng Uyên Dung truyền đến từ sau lưng, Diệp Thanh Dao vội vàng xoay người sang, nhìn thấy hắn đang ngiêng người tựa vào cửa ra vào cười dịu dàng nhìn nàng.
Nàng đưa tay sờ lên trâm cài tóc trên đầu rồi bước tới trước mặt hắn, nghiêng đầu để hắn xem, nói: “Có đẹp không?”
“Ừ, rất đẹp!”
“Tất nhiên rồi, cũng chỉ có mỹ nhân như ta mới có thể tạo nên dáng vẻ mê người như vậy.”
“À, ý ta muốn nói là cây trâm này thật sự rất đẹp.”
“…”
Sòng bạc của Diệp Thanh Dao có thủ đoạn buôn bán đa dạng, trò chơi lại phong phú nên nhanh chóng thu hút được một lượng dân cờ bạc lớn, mang lại cho nàng rất nhiều tiền lãi, lấy đó làm khởi đầu, nàng tiếp tục mở ra các loại cửa hàng buôn bán khác, mạng lưới nhanh chóng lan tràn, trải rộng khắp các Châu Phủ xung quanh, không tới vài năm đã tập hợp được rất nhiều thủ hạ tài ba.
Trên đường lớn bụi đất tung bay, một con ngựa quý đang chạy như bay, trên lưng ngựa là một thiếu nữ áo xanh tuyệt đại tao nhã, ngẩng đầu nhìn về phía trước lộ ra cặp mắt linh động như nước, xanh trong, nhẹ nhàng, tràn đầy ánh sáng rực rỡ làm người ta kìm lòng không được mà say mê trong đó.
Thấy không xa phía trước đã là cửa thành, thiếu nữ nở một nụ cười rực rỡ, ngay lập tức khiến cho trời đất u ám, trăm hoa thất sắc, toàn bộ hào quang trong trời đất như đã tập trung trên người nàng, tạo nên một bức danh họa khuynh thành.
Cửa thành đã sớm có người tụ tập, thấy một ngựa chạy tới phía xa xa, một thiếu niên tuấn mỹ chừng mười ba mười bốn tuổi lập tức nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất liền bay vút tới.
“Nhị tỷ tỷ!”
Thiếu nữ kia thấy mình cách cửa thành càng ngày càng gần lại trông thấy thiếu niên đang chào đón phía trước nhưng lại không có ý muốn giảm tốc độ, chỉ hơi nheo mắt lại, roi ngựa trong tay dùng sức vung lên, tiếng “Cha..Cha..” liên tục vang lên, tốc độ của nàng không giảm mà còn tăng lên, ngay sau đó thiếu nữ đột ngột từ mặt đất bay lên, bay tới chỗ thiếu niên kia.
Trong lúc nhất thời, hai người đánh nhau khiến cho cát đá bay mù mịt, ngoài cửa thành người qua đường thi nhau né tránh, mà những người đang chờ ở cửa thành lại lập tức đi tới phía này.
Hai người chỉ đánh mấy chiêu rồi lập tức tách ra, thiếu nữ nhìn thiếu niên trước mắt nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời, bỗng mỉm cười nói: “Một tháng không gặp, công phu của Tiểu Hiên đệ lại có tiến bộ rồi.”
Tức thì mắt mi thiếu niên cong cong, vui vẻ chạy đến cọ vào lòng nàng, dáng vẻ ngoan ngoãn chính tông nói: “Đương nhiên, đệ đều nhớ kỹ lời Nhị tỷ tỷ nói…, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện công đó! Đúng rồi Nhị tỷ tỷ, lần này tỷ đi kinh thành có thu hoạch gì không vậy? Tỷ… có phải tỷ…?
Lúc cậu hỏi thì những người khác đã chạy tới đây, một thiếu nữ áo đỏ khoảng mười sáu mười bảy tuổi nhào lên dựa sát bên cạnh của thiếu nữ áo xanh, cũng chính là Diệp Thanh Dao, nói: “Muội muội ngoan, muội đi kinh thành mà cũng không nói trước với ta một tiếng, ta mặc kệ, lần sau nhất định phải dẫn ta đi cùng đó!”
Bên cạnh, một thiếu nữ áo vàng khác, nhìn qua chỉ thấy cả người nàng bao phủ một loại khí chất yếu đuối, mềm mại, vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng hé miệng cười ôn nhu nói: “Cũng không biết cuối cùng thì ai là tỷ tỷ, ai mới là muội muội đây.”
Nghe thấy lời này, thiếu nữ áo đỏ quay lại lườm người nói câu đó, hừ nhẹ một tiếng, lại càng dính chặt lên người muội muội giống như gấu koala rồi nói vọng lại phía sau: “Tiểu Duyệt, muội ghen tị thì cứ việc nói thẳng nhé, người không biết sẽ cười lời nói của muội đấy.”
Đám người này đúng là nhóm người Diệp Thanh Dao. Thời gian như thoi đưa, năm nay Diệp Thanh Dao đã mười sáu tuổi, những người bạn nhỏ bên cạnh nàng năm xưa cũng đều lớn lên, sau khi trưởng thành cả đám đều đều thay đổi, nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì duyên dáng yêu kiều. nhưng người thay đổi lớn nhất phải nói đến chính là Vương Hiền Vũ, lớp thịt mỡ chất chồng trên người đã sớm biến mất không thấy đâu, hiện tại hắn đúng như hình tượng trước giờ vẫn luôn mong muốn: ngọc thụ lâm phong, nhẹ nhàng phong độ.
Diệp Thanh Dao đưa mắt nhìn hết từng khuôn mặt xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Phượng Uyên Dung, hai người nhìn nhau cười, không cần nhiều lời nhưng đã hiểu hết cảm xúc trong lòng đối phương rồi.