Thật ra Tư Niên cũng không ghét bỏ gì mối nhân duyên trời sinh này, chính là chưa từng rung động đối với một ai khác.
Làm hắn ngoài ý muốn vẫn là thân phận của người trên quẻ bói, không chỉ là một người đàn ông, mà còn là một con người thuần túy.
Vô Hoài Tử viết xuống ngày tháng năm sinh của người nọ, năm nay vừa ba mươi tuổi.
Tư Niên hỏi qua Kim Ngọc, đàn ông ngày nay làm gì khi ba mươi tuổi.
Kim Ngọc nói, họ đang phấn đấu vì sự nghiệp.
Tư Niên càng thêm bực bội, cảm thấy còn không bằng ở lại trên núi luyện đan.
Hắn sợ chính mình không nhịn được nhìn không vừa ý đối phương liền muốn làm cho mộ phần của hắn ta xanh cỏ.
Thời đại mới rồi, quả thật không nên giết chóc.
"Ngươi thích đàn ông không?" Tư Niên bỗng nhiên nhìn về phía Kim Ngọc.
"Không thích, nhưng tôi tôn trọng mỗi khuynh hướng tình dục." Kim Ngọc nở một nụ cười chuyên nghiệp, nhưng khi Tư Niên nheo mắt lại đảo qua, trong lòng vẫn thấy nao nao.
Anh không cần nhìn tôi như vậy chứ, tôi thật sự không muốn làm gay.
Tư Niên không nói tiếp.
Lúc này mưa đã nhỏ đi, hắn dứt khoác đem dù để lại trong đình, đi bộ đến ngọn núi phía sau, vừa vặn nhìn thấy mấy phần tử yêu thích đánh nhau lén lút rời khỏi hiện trường.
Hai bên oan gia ngõ hẹp đụng mặt sau bụi cây, Tư Niên khẽ mỉm cười: "Đánh nhau à? Tính luôn ta vào."
Nhóm điên yêu của Chiếu Dã quán bùm một cái quỳ xuống.
Nhớ năm xưa đều là những kẻ đứng đầu hoành hành ngang ngược, ai ngờ rằng khi đến Hạc Sơn lại gặp phải tên đồ tể này, chỉ có cảm thán một câu năm tháng trôi qua thật xui xẻo, đành quỳ xuống thỉnh cầu một tiếng "Đánh yêu xin đừng đánh vào mặt".
Tư Niên liếc nhìn một vòng, bỗng nhiên phát hiện núi này của bọn họ, không hề có nữ yêu.
Đây thật sự là định mệnh đều trời định sẵn rồi sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tư Niên không khỏi tệ đi một phần, càng nhìn càng khó đoán được tâm tình.
Nhưng ngay khi lũ yêu đang run bần bật nghĩ đến chính tụi nó sắp gặp tai vạ, thế nhưng hắn lại xoay người bỏ đi.
Qùy gối trước mặt là con yêu tên Nguyên Trú, thoạt nhìn gầy như que củi, nhưng cũng là con yêu đánh nhau lợi hại nhất đỉnh núi này, cũng cực kỳ sùng bái Tư Niên.
Nó đứng lên muốn đuổi theo, nhưng Tư Niên đi quá nhanh, ngay cả góc áo nó cũng không thấy nữa.
Vì thế nó lộn trở lại, nghi hoặc mà nhìn về phía Kim Ngọc: "Lão đại làm sao vậy?"
Kim Ngọc nhún nhún vai: "Hắn gần đây tránh gặp nam giới."
Nguyên Trú: "Hả???"
"Dù sao gần đây các cậu đửng lãng vãng trước mặt hắn."
"Tại sao? Lão đại đang tương tư ai à?"
"Ừm..." Kim Ngọc tự hỏi giây lát, đáp: "Hiện tại còn chưa có."
Kim Ngọc không dám nói sự thật, sợ bị Tư Niên nghe được, mộ phần anh ta chắc sẽ xanh cỏ.
Nhưng cái gọi là người nói vô tình người nghe có tâm, câu trả lời mơ hồ này rơi vào tai Nguyên Trú lại cách xa sự thật ngàn dặm.
Làm một người ngưỡng mộ có tư cách, Nguyên Trú cảm nhận được lão đại cô đơn nhiều năm như vậy, có thể thật sự là nghĩ muốn nữ yêu rồi, này cũng là yêu chi thường tình thôi.
Hắn có thể lên kế hoạch xuống núi bắt một nữ yêu về, dù sao kết giới cũng sắp vỡ.
Bên kia nhóm hai yêu Răng Nanh cùng Đầu Đinh thì lại đang mưu tính đốt trụi Chiếu Dã quán.
Bọn họ cho rằng dù sao Chiếu Dã quán sớm hay muộn cũng sẽ bị phá hủy, bị hủy sớm một ngày không phải có thể xuống núi sớm một ngày sao?
Hơn nữa đốt lửa rất thú vị nha, đây là việc mà trước đây chỉ có thể làm được trong Tết Nguyên Đán.
Dù sao, cuối cùng nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần đổ hết lên đầu Tiểu Kim Long, lò luyện đan có thể trữ nước dập lửa.
Nhưng Tư Niên một lòng nghĩ về người đàn ông trên quẻ bói, không mảy may đoán trước được cục diện hỗn loạn sắp xảy ra.
Kim Ngọc rất nhanh lại rời đi, anh ta là yêu duy nhất ở Hạc Sơn có thể đến và đi tự do trong một trăm năm qua, nhờ có anh ta, mặc dù Hạc Sơn bị cô lập với thế giới nhưng không đế mức hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.
Trước khi rời khỏi anh ta để lại một chiếc điện thoại di động, coi như là quà mừng xuống núi.
Kim Ngọc làm việc rất chu đáo, tặng di động còn nhớ kèm theo sổ hướng dẫn sử dụng, hơn nữa còn tải trước các app thường dùng, khuyết điểm duy nhất đó là - trên núi không có mạng.
Kết giới trên đỉnh núi ngày càng mỏng có thể thu được chút tín hiệu, vì thế một tiếng sau, Tư Niên thuần thục lên mạng lướt web.
Kỳ thật đối với Tư Niên mà nói, món đồ chơi di động này cũng không lấy làm lạ cho lắm.
Yêu giới có nhiều phái khí, bảo khí tinh xảo, cũng không phải hắn chưa từng thấy qua.
Nhưng chức năng của điện thoại di đông không thể nghi ngờ là tất mạnh mẽ, toàn diện và không có rào cản khi sử dụng, thấy rõ nhãn hiệu của thời đại, nhìn thật mới mẻ.
Tư Niên cẩn thận nghiên cứu một lúc, liền lật tới trang cuối cùng của quyển sổ hướng dẫn, mặt trên ghi một dãy số điện thoại.
Dãy số được Kim Ngọc ghi vào, nhưng chủ nhân của số điện này lại làm cho Tư Niên nh6t1 thời không nghĩ ra được là của ai.
Ông cụ Đoạn? Đó là lão Đoạn nào?
Rất nhiều người và chuyện trước đây Tư Niên đã sớm vứt ra sau đầu.
Không quan trọng liền không cần thiết nhớ kỹ, dù quan trọng nếu như xem không vừa mắt cũng không cần ghi nhớ, đây là phong cách trước sau như một của hắn.
Họ Đoạn này nhìn thật xa lạ, hắn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ đến, thằng nhóc năm đó được hắn cứu hình như họ Đoạn.
Tư Niên hiếm khi cứu người, cũng chỉ có một lần có ý tốt như vậy, nhưng cứu rồi thì cũng thôi hắn không hi vọng người khác mang ơn.
Nhưng người này nhất định muốn báo ân, biết đến danh tiếng bên ngoài của hắn cũng không sợ sệt lui bước.
Ngày Tư Niên rời khỏi Tứ Cửu thành, một nhân loại như cậu ta còn đến tiễn biệt.
Họ Đoạn nào đó, đến bây giờ còn có thể nhớ rõ chỉ có thể là hắn.
Chẳng qua tính toán thời gian, cậu ta hẳn là không còn sống, như vậy người này con cháu của cậu ta sao?
Nhớ tới người xưa, ký ức tựa như chiếc hộp Pandora bất ngờ bị mở ra.
Tư Niên nhìn bầu trời đêm thưa thớt sao, chợt nhớ đến những con đường mình đã từng đi qua.
Chính mình tiêu hao vô ích nhiều năm ở nơi này.
Hắn ngồi ở đấy, nhìn thấy bầu trời sao vơi đi theo năm tháng, cũng thưa thớt dần.
Kim Ngọc nói đây là do không khí ô nhiễm, không phải không thấy sao mà lạ chúng bị che khuất, nhưng điều này cũng có ý nghĩa tương tự với Tư Niên.
Ta nhìn không thấy sao, thì nó không tồn tại cho dù chúng thật sự biến mất hay bị che dấu.
Nói tóm lại, không có gì thú vị.
Tư Niên cất di động, Không còn hứng thú nghịch điện thoại cũng không muốn trở về đạo quán, liền quết định ngồi ở đình hóng gió một đêm.
Nào ai biết, hắn rời khỏi một đêm, đạo quan liền đảo lộn trời đất.
Chính xác chuyện là như vầy.
Kết giới Hạc Sơn còn chưa bị phá vỡ, bọn Nguyên Trú tạm thời không thể xuống núi, không bắt được nữ yêu làm sao bây giờ? Bọn họ có thể chính mình biến hóa thành.
Một đám mất trí tụ tập một chỗ kết quả chính là --- Không luật lệ thế gian nào có thể kìm hãm chúng hành động, từng con yêu đều biến thành hình dáng bọn nó thích, mười con yêu thì có hết chín con theo con đường gợi cảm mê hoặc.
Nguyên Trú vì thần tượng của mình với tinh thần hy sinh cũng không sợ, thế nhưng que củi x cho dù xinh đẹp thì cẫn là que củi, dọa tới hai tên nửa đêm rời giường phóng hỏa.
Tên phóng hỏa xách theo hai thùng dầu, trong đó một tay thì cầm theo một cây nến.
Bọn nó nhìn thấy một cái que củi xinh đẹp, còn tưởng rằng nử quỷ bay ra từ cái mộ sau núi, tay run lên, tia lửa tiền rớt vào thùng dầu.
Khi đó, bọn nó đang đứng trước cửa phòng luyện đan của Tư Niên, bên trong cánh cửa đó là rất nhiều tiêu thạch* dùng để luyện đan.
*Tiêu thạch: quặng ni-trát ka-li.
Là khoáng chất, thành phần là kali nitrat (KNO3), tinh thể không màu, màu trắng hoặc trắng nhạt, có ánh thủy tinh.
Dùng để làm thuốc nổ hoặc làm phân bón.
Phòng cho khách của Chiếu Dã quán cứ như vậy mà bị nổ tung.
Thảm nhất là cái lò màu vàng đen khắc hình rồng, chỉ nghe nổ một tiếng, nó như đĩa sắt* bị nổ bay xa cả trăm mét.
*Đĩa sắt dùng trong môn ném đĩa
Lúc Tư Niên trên đỉnh núi nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn về phương hướng đạo quán, chỉ thấy trong một chốc đã bốc lửa ngập trời, trong đó bọn yêu náo loạn gào thét, cực kì náo nhiệt.
" A a a a a a chết tiệt a a a a a!!!"
"Cái đệtttt! Cái nắp của ta!!!"
"Cái nắppp!!!"
"Lão đại, lão đại ngươi có ở bên trong không! Mau cứu lão đại đi!!!"
"Lão đại ta tới cứu ngươi đây!!!"
"Trước cứu cái nắp của ta đi mà!!! Cái nắp của ta!!!"
"..."
Tư Niên trên trán nổi gân xanh, lắc mình một cái xuất hiện trong đạo quán, nhấc chân liền đá cái tên Nguyên Trú to mồm kêu la nhất vào đống lửa.
Tiếng ồn áo nhốn nháo bỗng im bặt, động tác của chúng yêu như bị ấ nút tạm dừng, ngơ ngác mà nhìn hắn.
"Các ngươi có muốn vào đó cùng tên kia không?" Tư Niên nhếch miệng.
"Không không không không không." Lũ yên điên cuồng lắc đầu, đồng thời lui về phía sau.
Tư Niên cười lạnh, năm ngón tay xòe ra, luồng pháp lực đen kịt nháy mất dâng lên, đem toàn bộ mặt tường liên kết nhau giữa phòng cho khách cùng đạo quán đánh sập ngăn chặn đám lửa.
Nhưng hắn cũng kgo6ng có đem lửa dập tắt toàn bộ mà cứ thế mặc kệ nó tiếp tục cháy.
Lũ yêu không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy một đôi hoa tai tua rua rủ xuống lay động tróng ánh lửa, đẹp đến kinh tâm động phách lại lại làm người sợ hãi.
Lũ yêu không dám lên tiếng, ngay cả Tiểu Kim Long cũng không vội vã đi tìm cái nắp của nó.
Mãi cho đến bức tường cuối cùng của khách phòng sập xuống, Tư Niên mới vừa lòng mà đemNguyênTrú ra khỏi đám lửa, ném nó vào trong hồ nước.
Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Nguyên Trú trong nước nhô đầu lên, đường đường là một con lợn rừng yêu thế mà bị đốt thành heo quay, ngay cả lông mi cũng không còn, lại còn không dám lên bờ: "Lão đại ơi..."
"Câm miệng." Tư Niên hiện tại trừ hắn ra thì đều không vừa mắt tất cả các giống đực, nói: "Ngày mai các ngươi liề xuống núi cho ta, một con cũng không được ở lại."
Nghe đượchai chữ xuống núi, Răng Nanh lập tức hưng phấn, đem chuyện ngu xuẩn mình mới vừa gây ra ném ra sau đầu: "Thật tốt quá đi! Lão đại cùng ta xuống núi nha! Còn cùng nhau quay về Bắc Kinh!"
"Là các ngươi chính mình đi, không phải ta."
"Hả? Vì sao không cùng đi nha? Lão đại ngươi chẳng lẽ không cần chúng ta nữa?"
Tư Niên quay đầu lại, ánh lửa chiếu vào trên mặt làm người không thấy rõ biểu tình.
Hắn thấy vẻ mặt lo lắng của Răng Nanh cùng khuôn mặt trợn mắt như nhau của mấy con yêu kia, chập rì rì nói; " Bảo ta đi thì liền đi, bảo ta về thì liền về, ta khi nào tốt tính như vậy?"
Nghe vậy, Tiểu Kim Long trong lòng hồi hộp: "Vậy ngươi muốn làm gì? Đi đâu?"
"Cái này không chuyện ngươi nên quản." Tư Niên cười nhẹ, chân mày khẽ nhướng lên tựa như thiếu niên tàn nhẫn hung hãn năm nào.
Mà Tư Niên hiện giờ, chính là được tự do.
Cùng lúc đó tại Lê Đình Bắc Kinh.
Biệt thự ngoại ô xây được xây dựng trên sườn núi vẫn giữ được nét cổ điển và tao nhã của các tòa nhà kiểu cũ.
Gió xuyên qua cổng thùy hoa*, nhẹ gảy vào mái hiên, nghe tiếng đồng hồ nước tích tắc, đè xuống mấy phần tĩnh mịch vắng vẻ.
*Cổng thùy hoa (hình đầu chương): Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Con mèo đen linh hoạt lao mình dưới hành lang, với cái đuôi vểnh cao, đầu kia bắt gặp một ánh mắt kiệt ngạo lạnh lùng.
Bỗng dưng, dường như nó nghe được cái gì, xoay người chạy trở về.
Vọt vào phòng khách, nó nhìn về phía sô pha, tầm mắt của nó chỉ thấy được cặp chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây đen.
Chúng lười biếng tùy ý mà chồng chéo lên nhau, vẫn luôn vắt lên bàn trà bên cạnh, như đang cố tình khiêu chiến với quy củ trong tòa đại trạch này.
Ánh đèn vàng ấm áp lấp lóa trên lớp sôn của đôi giày da, kèm theo ông cụ đối diện càng ngày càng to tiếng răn dạy, làm cho người nghe run sợ.
Nhưng người đàn ông chân dài kia vẫn là một bộ dáng không chút để ý, khóe môi mỉm cười.
Nhưng mà ở trong đôi mắt dựng đứng màu vàng của mèo đen, anh tựa hồ như một con báo săn khỏe khoắn, có một bộ nanh vuốt sắc bén cùng tư thái đi săn hung mãnh.
Nó có thể cảm nhận được, giấu dưới lớp quần áo là một dáng vẻ hoàn mỹ, bên ngoài là một thân sĩ hiện đại bao vây lấy bản năng động vật bên trong.
"Ý ngài là, ân nhân của ông nội sắp trở lại, có lên quan gì đến con?" Người đàn ông nhìn xuống mèo đen và hướng nó vẫy vẫy tay.
Mèo đen mặc dù không quá bằng lòng, nhưng vẫn nghe lời đi qua, này cũng là một loại bản năng của động vật.
"Anh là muốn chọc ta tức chết?" Ông cụ đầu bạc tinh thần khỏe mạnh, thanh âm như chuông lớn, quải trượng đầu rồng gõ trên mặt đất vang đốc đốc: "Anh không chịu kết hôn, bảo anh đi tiếp đón một người anh cũng từ chối? Ta đây là lột da của anh hay là chặt chân của anh hả?! Đây chính là ân nhân của ông nội anh, cũng là ân nhân của cả nhà anh, không có hắn thì sẽ không có ta, không có ta thì không có anh, tiểu tử ngươi không mang ơn đội nghĩa thì thôi đi, còn dám nói một câu không quan hệ nữa thử xem?!"
Người đàn ông rốt cục ngước mắt lên, dùng ngón tay đeo nhẫn đen vuốt vuốt lông mèo, nói: "Muốn con đi đón cũng không phải không thể, ngài muốn báo ân, con đón hắn về, ngài tùy ý.
Bất quá ---- ân nhân của ông nội, đó là người niên đại nào? Ngài định nói cho con biết hắn từ trong quan tài bò ra à?"
Chỉ mấy câu ít ỏi, đã đem ông cụ giận sôi.
Nhưng mà ông cụ chỉ trừng mắt không có tiếp tục mắng chửi người, ngược lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, "Nói ra hù chết anh."
"À."
"Anh đây là thái độ có lệ gì? Anh cho rằng ta kể chuyện xưa ma quỷ là dỗ anh vui vẻ sao? Anh nghĩ ta vẫn luôn lừa anh sao? Trên thế giới này thật sự có quỷ!"
"Ông nội." Người đàn ông bất lực, nghiêm túc hoài nghi ông cụ này đêm nay gọi anh về tổ trạch, chính là lấy anh làm niềm vui, nhằm trút bỏ sự bất mãn vì sự chậm trễ trong việc lập gia đình.
"Thanh niên như anh thế nào một chút trí tưởng tượng cũng không có vậy?" Ông cụ đột nhiên thay đổi vẻ mặt ghét bỏ: "Ân nhân là yêu quái, dại yêu quái hô phong hoán vũ, cho anh đi đón hắn chính là vinh hạnh của anh."
"Phải không." Người đàn ông cười như không cười nhìn ông cụ, hai ông cháu mắt to trừng mắt nhỏ, thoạt nhìn ai cũng không phục ai.
Nhưng mà ngay lúc ông cụ nghĩ đối phương muốn nói cái gì đại nghịch bất đạo, anh lại gật đầu đồng ý.
"Anh thật sự đồng ý rồi?" "Đúng vậy.
Hắn không phải ân nhân sao? Ngài yên tâm, mặc kệ hắn là người hay là yêu, nên báo ân con nhất định sẽ báo đáp thật tốt."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ông nội đừng tức giận, ông nội cứ yên tâm, mọi việc đã an bài, đầu để cho ngài an bài.