Ngày hôm sau, không hề ngoài ý muốn Đoạn Chương nhận được tin tức ân nhân đã chết.
Lúc đó anh đang ở công ty tuần tra, chợt nhận được tin, bước chân dừng lại.
Đi theo phía sau quản lý cấp cao một đường khẩn trương báo cáo công tác vội vàng phanh lại, còn tưởng mình làm sai cái gì, trong long thấp thỏm.
Anh quay đầu lại nhìn về các đồng nghiệp, mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không dám tiến lên hỏi chuyện.
Hắn ta khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt, đắn đo nói: "Phó tổng, có phải hay không..."
"Đã chết? Chết như thế nào?" Đoạn Chương nâng tay đánh gãy lời nói của hắn ta, nhíu mày nhìn về phía đặc trợ.
"Này..." Đặc trợ cũng bất lực, trước mặt mọi người rất khó nói chuyện, đành phải trực tiếp đưa điện thoại di động cho Đoạn Chương xem, bởi vì tin nhắn bên kia gửi tới rất đơn giản, chỉ có một cái địa chỉ.
Kim Ngọc: XX số 138 khu mộ phía nam, mời ghé qua thắp nén nhang.
Đoạn Chương nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn, cảm nhận cảm giác thật là hoang đường.
Anh sẽ tin một lão yêu quái mấy trăm năm vừa ra tới liền chết sao?
Đối phương nhất định đang giễu cợt trí thông minh của anh.
Chẳng qua vô luận như thế nào, ý cự tuyệt của đối phương quá rõ ràng, nếu xét theo phong cách làm việc của Đoạn Chương, cứ như vậy dừng lại rất tốt.
Bởi vì báo ân, đó phải là thứ mình cần, nếu không sẽ thừa như bình hoa trên bàn.
Nhưng Đoạn Chương cũng không phải người sẽ để cho người khác nắm mũi dắt đi, anh cho tới bây giờ cũng chỉ tin vào hai mắt của mình.
Bất kể là chuyện xưa của ân nhân, hay là tin tức mấy hôm nay, đều là từ người trung gian nói cho anh biết.
Ân nhân có xuống núi hay không, chết hay chưa, ai thật sự biết đâu? Mắt thấy là thật, tai nghe là giả.
"Sắp xếp một chút, tôi muốn tự mình gặp người tên Kim Ngọc kia."
Buổi chiều một giờ, Đoạn Chương làm việc xong trở về biệt thự, đúng lúc bên cạnh ký tên chuyển phát nhanh.
Một chiếc xe van màu lục lam đậu trước cửa biệt thự, hai nhân viên xuống xe mang theo một thùng các-tông lớn, nhìn vết chân ghìm sâu, bên trong thùng này rất nặng, vượt xa trọng lượng của đồ gia dụng thông thường.
Nhìn dòng chữ trên mặt sau đồng phục của họ — Vận chuyển nhanh Đông Phong?
Đó là một công ty chuyển phát nhanh chưa từng nghe nói đến.
Bạn nhỏ cách vách đeo một cặp kính râm lớn, lười biếng dựa vào cửa, một ánh mắt cũng lười cho anh.
Đoạn Chương luôn cảm thấy khó hiểu không biết anh làm gì chọc tới hắn rồi.
"Phó tổng, phải đi rồi." Đặc trợ ở một bên nhắc nhở.
Máy bay lúc bay 3 giờ chiều quả thực không thể chậm trễ, chút tò mò không đủ khiến Đoạn Chương chú ý hơn.
Nhưng vừa lúc Đoạn Chương quay người muốn vào nhà, đột nhiên nghe thấy một tiếng hô nhỏ truyền ra từ trong hộp các-tông.
"Ây dô." Chính là một tiếng như vậy.
Trong hộp có người.
Nhưng hai nhân viên giao hàng lại không có chút khinh ngạc, thậm chí sắc mặt cũng không đổi, nhanh chóng khiêng hộp vào cửa --- như đang che dấu cái gì.
Đặc trợ cũng nghe được âm thanh, cùng Đoạn Chương trao đổi ánh mắt một cái, bước chân không chần chừ, tiếp tục tiến lên thay Đoạn Chương mở cửa, giống như chuyện gì cũng không xảy ra.
Hai người vào nhà, ánh mắt Đoạn Chương hơi lay động: "Tra."
Chuyện này nếu xảy ra trên người bình thường còn có thể nghi ngờ chính mình nghe lầm, nhưng Đoạn Chương nhập ngũ 5 năm, không gì có thể qua mắt anh.
Huống chi khu biệt thự bao gồm bãi biển riêng này vốn là tài sản của gia tộc họ Đoàn, hắn không có lý do gì bỏ mặc.
Đặc trợ vội vàng bận rộn, Đoạn Chương một mình đứng bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, trợ lý vội vàng dặn dò cấp dưới, liên tục xác nhận không bỏ sót chuyện gì, sau đó đi đến bên cạnh Đoạn Chương hỏi xin ý kiến: "Phó tổng, chúng ta còn đi không?"
"Không gấp." Đoạn Chương khóe miệng đột nhiên nở ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt chậm rãi quét về phía cửa, nói: "Nhìn xem, người tới rồi."
Gần như ngay lúc giọng nói đó rơi xuống, một tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên.
"Đi mở cửa."
"Vâng."
Đặc trợ bước nhanh đến cạnh cửa, điều chỉnh tốt nụ cười, mở cửa ra.
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://.wattpad.com/user/Chan0507)
Khách đến tất nhiên là Tư Niên, hắn rốt cục bỏ xuống kính râm, mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, mang một đôi dép tông và trên tay cầm một con cua hoàng đế quá khổ trên một sợi dây rơm.
"Xin chào, tôi ghé qua nhìn xem." Hắn lắc lắc con cua trong tay, mỉm cười hòa nhã.
Đặc trợ nhận lấy con cua để người vào nhà, Tư Niên cũng không thấy ngại, thoải mái bước vào phòng khách, vô cùng thích thú nhìn trang trí trong nhà.
"Phong cách trang trí ở đây không có gì mới." Hắn vẫn còn tâm trạng bình luận một cái.
Đặc trợ nói thầm trong lòng, lúc này Đoạn Chương từ trong phòng bếp đi ra, tay cầm theo ly trà chanh trong tủ lạnh mà trợ lý đã pha hôm qua.
Hành động của sếp cũng làm cho người xem ngày càng không hiểu nổi.
Đặc trợ thầm nghĩ.
"Uống ly trà đi." Đoạn Chương nói.
"Cám ơn." Tư Niên nhận không chút khách sáo, uống một ngụm, cảm thấy hương vị không tệ.
Điều này làm chó tâm trang của hắn hơi vui vẻ, liền ánh mắt nhìn Đoạn Chương cũng hòa ái hơn rất nhiều: "Vừa rồi người của ta đã dọa đến cậu rồi."
Đoạn Chương xoay người ngồi xuống sofa: "Đúng vậy."
"Nói như vậy cũng không đúng, bất quá..." Tư Niên ngồi đối diện anh, mỉm cười: "Có chút phiền toái."
"Cái gì phiền toái?"
"Cậu đấy."
Đoạn Chương lắc đầu: "Điều kiện tiên quyết đầu tiên để thoát khỏi rắc rối là đừng nói nhảm với rắc rối."
Tư Niên cười nhưng không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng Đoạn Chương, giống như là nhìn thấu xương cốt qua lớp da.
Trợ lý đặc biệt đứng đằng xa, cảm thấy lạnh sống lưng.
Đoạn Chương lại hồn nhiên không để ý, tư thế ngồi vắt chéo hai chân bình thường khiến từng cơ bắp trên cơ thể hắn ở trạng thái thoải mái nhất, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
Anh không ngại để Tư Niên đánh giá, bởi vì anh cũng đang đánh giá hắn.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt của Tư Niên gần như vậy.
Bạn nhỏ da trắng như sữa trong ấn tượng ban đầu của anh trông vẫn trắng như vậy, màu môi tự nhiên cũng nhợt nhạt, cùng đôi mắt lá liễu, trong vắt như nước mùa thu, hàm chứa ba phần quyến rũ.
Đột nhiên Tư Niên hỏi một câu: "Cậu thích đàn ông hay phụ nữ?"
Đoạn Chương nhướng mày: "Hửm?"
Đặc trợ: "..."
Tư Niên đột nhiên cảm thấy vị anh Chương này không quá thẳng, không rõ nguyên nhân, chính là trong nháy mắt cảm thấy vậy.
Cho nên hắn không muốn cùng vị này tiếp tục vòng vo, trực tiếp hỏi: "Có để ý ta hút thuốc không?"
Đoạn Chương khó lường mà liếc mắt đánh giá hắn một cái, bỗng dưng nói: "Để ý."
Tư Niên bật cười, này thật là đáp án ngoài dự đoán.
"Cậu lên lầu thu xếp hành lý trước đi." Đoạn Chương làm đặc trợ trước tránh mặt.
Đặc trợ trong lòng ngờ vực, cảm thấy người đàn ông Tư Niên thật sự rất có vấn đề, nhưng ai biết trong lòng sếp của anh ta đang nghĩ gì đâu, cho nên vẫn là ngoan ngoãn nghe theo mà tránh mặt.
Ngộ nhỡ có việc, anh ta ở lầu hai có thể trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.
Đợi bóng dáng đặc trợ biến mất ở khúc rẽ chỗ cầu thang, Đoạn Chương một lần nữa nhìn về phía Tư Niên, nói: "Còn chưa biết được tên của anh?"
"Cho dù ta nói cho cậu, cậu cũng sẽ nhanh chóng quên thôi, biết để làm gì chứ?" Tư Niên mỉm cười, đầu ngón tay lượn lờ một làn khói xanh, "Cậu không nên từ chối ta.
Ngủ một giấc chẳng phải dễ hơn giết người sao?"
Giọng điệu tươi cười ngả ngớn, bên trong lại ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Đoạn Chương nhìn chằm chằm đầu ngón tay của hắn, dòng suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, trong nháy mắt tất cả manh mối đều kết nối, anh hỏi: "Anh là yêu quái?"
"Cậu đoán ra rồi sẽ không còn thú vị nữa đâu." Tư Niên thật không nghĩ tới nhân loại trước mặt này thế nhưng biết đến sự tồn tại của yêu quái, nhưng nếu đã biết, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hắn thoải mái dựa vào lưng ghế sofa, nhìn xuống chơi đùa với làn khói xanh như được ban cho sinh mạng trên đầu ngón tay, suy nghĩ hai giây, sau đó ngẩng đầu: "Nhưng mà cậu vẫn có chút thông minh đấy."
Hai câu của hắn không có liên hệ với nhau, Đoạn Chương nhất thời nghĩ không thông.
Trong nháy mắt, làn khói xanh dường như bị gió thổi bay, từ kẽ tay hắn lan tràn ra toàn bộ phòng khách.
"Đây là..." Hương thơm tinh tế xâm nhập vào mũi, Đoạn Chương theo bản năng cảm giác được có gì đó không đúng, đột nhiên đứng lên.
Tuy nhiên, có thể là do anh đứng quá nhanh, toàn thân anh đột nhiên chấn động, đầu óc choáng váng.
Anh ngã lên ghế sofa.
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://.wattpad.com/user/Chan0507)
Giữa mơ mơ màng màng, anh như nghe thấy tiếng "bộp" một tiếng rơi xuống đất từ tầng hai.
Chuông báo thức đột nhiên vang lên trong lòng, thanh âm chói tai suýt chút nữa xuyên thủng màng nhĩ, ép buộc anh tỉnh lại.
Bản năng chiến đấu còn sót lại trong cơ thể hắn lúc này cũng hồi sinh, thân thể kéo căng, giống như một con thú bị mắc kẹt sắp chui ra khỏi lồng.
.
Được tại ++ TRUMtгuye n.
мe ++
Nhưng vào lúc này, một bàn tay mảnh khảnh đã đặt lên vai anh.
Rõ ràng, chỉ là nhấn nhẹ một cái, mọi công sức của anh đều tan tành.
Người nọ cúi người xuống, nhìn anh với ánh mắt mê hoặc đầy hứng thú, như thể đang ngạc nhiên thế nhưng anh vẫn có thể duy trì được ý thức của mình.
"Anh muốn làm cái gì?" Giọng nói Đoạn Chương khàn khàn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại lạnh như dao, ngưng tụ ra sát khí kinh người.
Tư Niên chợt hiểu rằng con dao này chắc chắn đã giết ai đó.
Hắn thích một con dao sắc bén như vậy, không khỏi đưa tay lên xoa nhẹ khóe mắt anh, nói: "Đừng lo lắng, ta không có làm gì cả, cẫu cứ yên tâm ngủ một giấc đi."
"Ngoan."
Hắn nhẹ nhàng thở ra.
"Chỉ cần ngủ một giấc, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, ý thức lẩn trốn vào bóng tối.
Những ngón tay mảnh khảnh búng nhẹ làn khói cuối cùng, cửa sổ bật mở, gió tự do cuốn đi hương thơm trong nhà.
Tư Niên nhìn người trên sofa, nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, nghĩ rằng nên mắng cái lò luyện đan kía một trận vì chuyện này.
Nếu nó không phát ra âm thanh đó, hắn không cần phải đến đây để xóa ký ức của hai người và dọn dẹp đống hỗn độn.
Năm phút sau, Đoạn Chương cùng đặc trợ lần lượt tỉnh lại.
Đặc trợ vội vàng mang theo hành lý từ trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa xin lỗi: "Thật xin lỗi phó tổng, vừa rồi không cẩn thận ngủ quên mất.
Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh xuất phát đi."
Khi nói nói câu này, lỗ tai của anh ta vẫn còn hơi đỏ, rõ ràng những sai lầm cấp thấp như vậy rất hiếm khi xảy ra trong công việc của anh ta.
Đoạn Chương khẽ cau mày, cẩn thận tìm kiếm ký ức nửa giờ trước, chỉ thấy nó đặc biệt mơ hồ, giống như ngủ say cũng không nhớ ra cái gì.
Và lời nói của trợ lý đặc biệt khiến anh nghi ngờ, nếu chỉ có một mình anh thì cũng thôi đi, như thế nào hai người họ lại vô tình ngủ thiếp đi cùng một lúc?
Nhưng có vẻ như anh thực sự chỉ vô tình ngủ quên, không mất gì, cũng không bị thương.
"Phó tổng, thời gian quá muộn rồi." Trợ lý đặc biệt lại thúc giục.
"Đi điều tra giám sát." Đoạn Chương không do dự nữa, cầm áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò: "Sau khi máy bay hạ cánh, tôi sẽ xem ngay nội dung giám sát.
Ngoài ra, kiểm tra người nhà bên cạnh."
Hai người đều thuộc phái hành động, quả nhiên bước đi như gió.
Nhưng ngay khi Đoạn Chương chuẩn bị bước ra khỏi cửa, anh ta vô tình liếc thấy một con cua hoàng đế to lớn trong giỏ bên cạnh, bước chân của anh ta hơi khựng lại.
"Đó là ai đưa?".