Thanh Ngọc Án

Phiền táo rất nhiều ngày, hơn nữa dục vọng tích lâu chưa phát tiết, Hoàng Phủ Duật tâm tình phi thường cáu gắt.

Biết rõ không nên lại đi tìm Bạt Thác Vô Nhược, biết rõ không nên làm cho Bạt Thác Vô Nhược mang chờ mong, biết rõ phải cự tuyệt Bạt Thác Vô Nhược mới được, nhưng Hoàng Phủ Duật trốn tránh hơn mười ngày, thân ảnh hắn lần thứ hai xuất hiện ở tây cung.

Mấy ngày, đến trắng đêm không ngủ thật phiền táo, tâm trạng hắc ám cũng dần dần hiển hiện lên nét mặt.

Đứng lặng ở trước cửa phòng, hắn cố ý làm bộ mặt không chút thay đổi.

“Bính.”

Hắn lực đạo không nhỏ đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng Bạt Thác Vô Nhược sắc mặt trống rỗng giương mắt, nhìn thấy người, thân thể của y rõ ràng cứng đờ.

Hắn thô lỗ đóng cửa.

Hoàng Phủ Duật đi đến trước mặt, kiêu căng ngạo nghễ nhìn y, “Uy, ngươi nói ngươi thích trẫm đúng không?”

Y đỏ mặt, sau một chút sợ run, điểm nhẹ đầu.

“A…… Ân.”

“Trẫm, không thích ngươi.” Hắn lạnh lùng trả lời.

Bạt Thác Vô Nhược lộ ra chua xót cười yếu ớt, “Ta ── ta biết.”

“Bất quá, trẫm có thể cho ngươi ở lại bên người trẫm.” Hoàng Phủ Duật lộ ra nụ cười bố thí.

Sửng sốt, “Cái ý tứ gì?”

“Trẫm có thể cho ngươi ở lại bên người trẫm, nhưng ngươi đừng mong có được cảm tình của trẫm, bởi vì trẫm không có khả năng thích ngươi, cho ngươi ở bên người trẫm là muốn ngươi sớm quên trẫm.” Hắn nói một chuỗi, cũng không quản Bạt Thác Vô Nhược nghe hiểu được lời của hắn hay không.

Bạt Thác Vô Nhược sắc mặt trở nên khó coi, tựa hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, cúi đầu không nói, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Nghẹn ngào nói ra một hơi, “Ta, ta không rõ ‘lưu lại ở bên cạnh ngươi’ nên hiểu như thế nào? Giống như là hoàng phi, bồi ── bồi tẩm sao?”

Hoàng Phủ Duật không trả lời câu hỏi của y, nhưng lại chậm rãi nói ra một câu: “Nam sủng.”

Nam sủng, bị coi là một thứ bẩn thỉu, mất đi tự tôn nam nhân, bị người khác phỉ nhổ, thân phận hèn mọn.

Nếu Bạt Thác Vô Nhược thật sự muốn lưu lại ở bên cạnh hắn, hắn chỉ có thể nhận, khi hắn cần y thị tẩm thì xuất hiện, tùy ý hắn bài bố, chi phối.

Hắn nhìn chăm chú biểu tình trên mặt Bạt Thác Vô Nhược.

Vượt xa dự liệu của hắn, Bạt Thác Vô Nhược trên mặt không có đau thương, y chỉ cười yếu ớt .

“Nam sủng……” Y thấp giọng thì thào, rồi sau đó nhìn Hoàng Phủ Duật, si ngốc cười ra tiếng, “Như vậy cũng tốt…… Nam sủng ── cũng không sao, ít nhất còn có thể lưu lại ở bên cạnh ngươi, không phải sao?”

Không! Hoàng Phủ Duật  trái tim co thắt lại, buốt đau.

Hắn hít sâu, ức chế đau đớn trong lòng, trên mặt đè nén cảm xúc, chỉ thờ ơ lãnh đạm, “Hảo, ngươi đã nguyện ý làm nam sủng của trẫm, hiện tại cởi y phục trên người của ngươi, đến trên giường đi.

Tươi cười trở nên cứng đờ, ngón tay nắm lấy vạt áo run rẩy, y cúi đầu cắn môi dưới, xấu hổ và giận dữ nhưng không dám ngẩng đầu, một tầm mắt cực nóng đang nhìn y, y không dám chậm trễ, lần lượt cởi bỏ y khấu.

Một kiện lại một kiện y phục hạ xuống.

Cuối cùng y phục cũng cởi hết, Bạt Thác Vô Nhược tay che lại thân thể quang lỏa.

Hoàng Phủ Duật trên mặt không lộ vẻ gì, “Lên giường.”

“Ân….. ” Bạt Thác Vô Nhược vâng theo mệnh lệnh của hắn, cực kỳ không được tự nhiên hướng giường đi đến, leo lên giường.

“Nằm trên đó, hai tay bắt lấy mắt cá chân, tách ra hai chân.”

Tuy rằng phi thường làm người ta xấu hổ và giận dữ, nhưng Bạt Thác Vô Nhược vẫn như cũ chiếu theo lời của hắn đi làm, y quay mặt đi, không dám nhìn Hoàng Phủ Duật.

“Tốt lắm.”

Miệng nói lời ca tụng, nhưng biểu tình lại không phải như thế.

Hắn cũng theo lên giường, trải qua thời gian hai năm, thân hình trở nên to lớn, hắn vươn tay nắm hai mạt điểm đỏ trước ngực, “Đau không?”

Tay hắn lực không nhỏ, Bạt Thác Vô Nhược đau  liên tục gật đầu, “Hội…… Đau quá……”

“Phải không?” Ngón cái xoa bóp nụ hoa, khiêu khích đến sưng đỏ, Hoàng Phủ Duật lấy hai ngón tay dùng sức nắm, hướng lên trên lôi kéo ──

Y mở to mắt, “Hội, đau…… Đau quá……”

“Làm nam sủng vốn nên thừa nhận việc này, cho dù ngươi ở trên giường bị ta làm đến hư thoát, cũng không được kêu đau!”

Hoàng Phủ Duật cũng không hiểu được mình tại sao phải tức giận, chỉ cảm thấy một cỗ khí ngăn ở ngực.

“Thực xin lỗi……” Y rụt vai.

Hắn trừng mắt nhìn Bạt Thác Vô Nhược, buông tha bạo ngược hai điểm trước ngực, thật lâu không mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên, hắn có động tác, cởi bỏ khố y chính mình, lấy ra thứ đã sưng to, thô lỗ tách ra hai đùi y, hướng nhanh vào bộ vị không thấy khe hở, cũng không có bôi trơn.

Ra sức xuyên thẳng.

“A a ── không ──”

Thanh âm trong phút chốc vỡ vụn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui