Thanh Ngọc Án

Chấm dứt lâm triều, Hoàng Phủ Duật tính toán trở về phòng nhìn xem tình huống Bạt Thác Vô Nhược, đi đến cạnh cửa, tạm dừng, ngón tay sờ tới cửa chần chờ một chút.

Trải qua chuyện đêm qua, hắn nên dùng biểu tình gì đối mặt Bạt Thác Vô Nhược?

Sai không ở không phải ở hắn, nhưng hắn cũng có chút áy náy.

Quân vương tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, hắn có gì phải xin lỗi Bạt Thác Vô Nhược chứ? Vả lại Bạt Thác Vô Nhược cũng không phải là gì của hắn, chẳng qua không cẩn thận có mang long tử của hắn thôi, y dựa vào cái gì có thể quản chuyện hắn, hắn yêu ai liền ngủ với ai, không cần Bạt Thác Vô Nhược đồng ý.

Lúc này đại khái y còn đang ngủ, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là được.

Chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn điều khí, lấy biểu tình bình thường đẩy cửa mà vào.

Vốn tưởng rằng người vẫn nằm ở trên giường, không nghĩ tới y cũng hảo hảo ngồi ở mép giường.

Vừa nghe âm thanh mở cửa, y ngẩng đầu.

Biểu tình bi thương như dự đoán không có xuất hiện trên mặt, vẻ mặt y vẫn là ôn hòa, điều này làm cho Hoàng Phủ Duật trong lòng có chút kinh ngạc.

“Ngươi tỉnh?”

“Ân.” Y gật đầu, lại mở miệng, “Chuyện tối hôm qua, thực xin lỗi.”

Hoàng Phủ Duật kinh ngạc.

Bạt Thác Vô Nhược mở miệng nói câu này, đồng thời cũng sờ mép giường.

“Là ta quá tham lam, dục vọng con người quả nhiên vô cùng vô tận, không có đáy”.Y thở ra một hơi, cười cười, “Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, ta đã rất khoái nhạc. Ngay từ đầu có lẽ sẽ không quen ngươi đi ôm nữ nhân khác, nhưng là – nhưng là -” y cười nhưng lại nổi lệ, bàn tay hủy diệt những giọt nước trên mặt.

“Một ngày nào đó, ta sẽ quen, dù sao. . . . . . Ta cũng phải chết, thống khổ cũng chỉ thống khổ một năm mà thôi, nhẫn nhẫn là tốt rồi, nhẫn nhẫn. . . . . . là tốt rồi. . . . . .”

Trong đầu nghĩ một đằng nói một nẻo, mặt thì không ngừng rơi lệ, đã không biết bao  nhiêu lần thấy Bạt Thác Vô Nhược khóc, nhưng hắn vẫn tránh không được mà thương tâm.

Hoàng Phủ Duật tuy không thương y, nhưng chút bất tri bất giác, vì thấy y thương tổn mà buồn thiu.

Có biểu tình nào có thể làm cho Hoàng Phủ Duật trong lòng rung động?

Đại khái chính là khuôn mặt trước mắt trong cười mang theo lệ này đi.

“Lại đây.” Hắn bình tĩnh nói ra một câu, nhưng trong lòng cũng đầy sóng to gió lớn.

Bạt Thác Vô Nhược vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào đi về phía hắn.

Đưa y nhét vào trong áo, “Không chút khí phách, không cần đem tình yêu trở thành của ngươi toàn bộ.”

“Từ ngày ngươi đem ta mang ra khỏi Huyền Vũ quốc, ngươi chính là toàn bộ của ta, , ta chỉ vì ngươi mà sống ”  Âm thanh rung động trong ngực truyền ra.

—-cuộc đời này, ta chỉ vì ngươi mà sống.

Một câu này đánh vào ngực Hoàng Phủ Duật, rung động.

“Ta đầu hàng, xem như ta phục ngươi . . . . . .” Hắn thì thào.

“?”

” Trong một năm này, ta sẽ không tìm phi tử thị tẩm, ngươi có được cả người ta”.

Thân mình của người trong lòng ngực liên tiếp phát run, trong lời nói cũng mang chút run rẩy” “Ý của ngươi là ….ngươi nguyện ý yêu ta?”

Khuôn mặt Hoàng Phủ Duật cứng lại, “Không, trừ bỏ tình yêu của ta, ta cái gì cũng đều có thể cho ngươi, thật có lỗi.”

Nói ra vừa xong, hắn lại nghĩ đến Bạt Thác Vô Nhược sẽ khổ sở, nhưng y lại nâng mặt lên, hướng hắn cười cười, “Không quan hệ, ngươi không cần giải thích, ta thực vui vẻ. . . . . . Như vậy cũng tốt, có được người của ngươi ta cũng thực vui vẻ.”

Ngữ khí liền cùng biểu tình giống nhau, thoải mái sung sướng.

Chỉ là, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt lại che dấu không được khổ sở của y.

“Ngu ngốc.”

Hoàng Phủ Duật nâng cằm y lên, cúi đầu hôn trụ môi y, thời gian hai năm, thân thể Hoàng Phủ Duật cao lên rất nhiều, ngay cả bờ ngực cũng dày, từ thiếu niên chuyển biến thành nam nhân.

Bạt Thác Vô Nhược mềm mại mở miệng, không tiếng động mời gọi Hoàng Phủ Duật xâm lấn, hắn đưa đầu lưỡi vừa tiến vào miệng, Bạt Thác Vô Nhược lập tức nhiệt tình đáp ứng, bàn tay nắm lấy vạt trước long bào, ngửa đầu đáp lại.

Hoàng Phủ Duật nhu nhuyễn mà cuồng bạo, điên cuồng càn quét từng chỗ trên môi y, bàn tay nắm lấy long bào cũng liên tiếp run rẩy, nếu không có hắn chống đỡ thân mình y, Bạt Thác Vô Nhược khẳng định nhuyễn chân té trên mặt đất.

Rời đi môi y, Hoàng Phủ Duật lại cao thấp khẳng cắn lấy hai cánh hoa môi.

“Vù vù. . . . . .” Y dựa vào trước ngực hắn thở dốc.

“Hoàng Phủ Duật. . . . . .”

“Ân?”

“Ngươi muốn sao? Phải làm sao?” Hai gò má y hồng nhuận, giống như thẹn thùng.

“Ngươi trong bụng có đứa nhỏ.”

“Không, không quan hệ, ta có thể.” Hắn đỏ mặt, ngửa đầu lại hôn lên môi Hoàng Phủ Duật.

===

Không biết các nàng cảm nhận ra sao, nhưng ở đoạn cuối ta thấy có cái gì đó ngọt ngào len lỏi ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui