Bùi Khiêm không thể công khai viết rõ trên tuyển dụng là “Tuyển người làm tạm bợ’, hệ thống chắc chắn sẽ cảnh cáo hắn.
‘Người thân tín’ như Mã Dương, chỉ có một người là chưa đủ.
Ở đâu còn có thể có một tài năng như Mã Dương đây?Sau khi Bùi Khiêm suy trước tính sau, hắn chợt nghĩ đến một người.
Chỉ cần hắn có thể rời núi, thì việc lớn sẽ thành công rồi!…Sau khi tìm kiếm ba quán Internet gần trường, Bùi Khiêm cuối cùng cũng tìm được người mình cần tìm.
Vị này không có nơi ở cố định, nhưng nói chung, không phải ở quán Internet này thì ở quán Internet kia, nếu không phải ở quán Internet thì cũng là đang trên đường đến quán Internet.
Có lẽ vì thường xuyên lên mạng ở một quán internet sẽ cảm thấy mệt mỏi, cho nên vị này thỉnh thoảng sẽ thay đổi môi trường đến ở một quán cà phê Internet khác trong mười ngày nửa tháng.
Vị thần tiên này tên là Bao Húc, mọi người trong quán Internet đều thích gọi hắn là “Bao Túc”Cách nói “Can đế”* mới trở nên phổ biến vài năm sau này.
_(Can đế: chỉ người chơi game liều mạng vì thăng cấp và nhận thưởng)__(Can đế: chỉ người chơi game liều mạng vì thăng cấp và nhận thưởng)_Nhưng xét về biểu hiện của Bao Húc, việc gọi hắn là “Can đế” thật sự hơi coi thường hắn.
Mà phải gọi là “Siêu can đế”!Bây giờ, Bao Húc chưa được mọi người biết đến nhiều.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, tên tuổi của hắn sẽ lan rộng khắp trường, không một ai là không biết đến, không một ai dám xem thường.
Có hai câu chuyện của hắn được lưu truyền rộng rãi.
Chuyện đầu tiên là vào năm thứ nhất, từ cuối mùa đông đến đầu mùa xuân cho đến mùa hè, ngày nào hắn cũng chạy đến quán Internet và không ngừng chơi game.
Vào mùa hè nóng nực, những người khác đều mặc quần đùi, áo ngắn, hắn vẫn mặc áo len và quần dài, với áo khoác vắt trên lưng ghế.
Bởi vì hắn chưa bao giờ quay lại ký túc xá, chứ đừng nói đến thời gian để thay quần áo.
Nếu buồn ngủ, thì đặt ghế ngửa ra mà nằm xuống để ngủ.
Khi tỉnh lại, đi vào nhà vệ sinh rửa qua mặt, xong lại tiếp tục lao vào game.
Cứ như thế, không đếm xỉa đến các mùa trong năm.
Sau sự việc này, hắn được gọi là “Anh quần thu”.
Chuyện thứ hai là vào năm đại học thứ hai, hắn bị nhà trường cho nghỉ học vì thi trượt quá nhiều môn.
Sau khi bị đuổi học, hắn tiếp tục ngâm mình trong các quán Internet.
Gia đình cũng không liên lạc được với hắn, còn cho rằng hắn đã xảy ra chuyện mà chết rồi.
Bao Húc kiếm sống bằng luyện cấp cho người khác, tăng cấp bậc, và bán lại trang bị hỗ trợ.
Cứ như vậy, hắn sống trong quán Internet hai, ba năm.
Cứ như một vị thần.
Tất nhiên, trong mắt những người bình thường, đây là một kẻ nghiện Internet giai đoạn cuối, cần phải dùng điện giật.
Nhưng Bùi Khiêm có thể nhìn ra điểm sáng của hắn.
Những người như vậy là những tay chơi hardcore thực sự.
Thuộc như lòng bàn tay hầu hết các trò chơi trên thị trường, rất nhiều chi tiết được cài đặt trong game, hỏi hắn thì sẽ biết.
Thuê một người chơi cấp hardcore như vậy đến làm nhân viên, hợp tình hợp lý chứ?Tất nhiên, tiền đề là để hắn làm vệ sinh cá nhân một chút.
Hơn nữa, Bùi Khiêm còn nhìn trúng một đặc điểm khác của hắn, đó là chơi game rất tốt, nhưng hắn không hiểu về thiết kế!Loại người này rất dễ lạc lối.
Sử dụng một phép so sánh đơn giản, nếu một người muốn trở thành một đầu bếp giỏi, hắn phải có khả năng nếm ra thức ăn ngon hoặc dở.
Nhưng ngược lại, nếu một người có thể nếm ra thức ăn ngon hoặc dở, khẩu vị vô cùng khắt khe, thì liệu hắn nhất định có thể là một người nấu ăn giỏi không?Câu trả lời thường là không.
Đáp án luôn luôn là phủ định.
Thậm chí, người càng bắt bẻ cầu kỳ đối với món ăn thì càng khó trở thành một người nấu ăn ngon.
Có một mức độ, gọi là hăng quá hoá dở.
Làm game quả thực đòi hỏi sự đam mê và yêu thích game, nhưng quá nhiều cũng không được.
Quá yêu thích trò chơi, thường không thể duy trì đủ lý trí và tính khách quan, rất dễ coi sự hiểu biết của bản thân về game như sự hiểu biết của hầu hết những người chơi game bình thường.
Vì vậy, Bùi Khiêm cảm thấy Bao Húc là người phù hợp với yêu cầu của mình.
Một mặt, hắn là một người yêu thích game, bậc thầy chơi game, việc tuyển đến làm nhân viên và cho hắn nhiều tiền lương hơn sẽ không bị hệ thống tính là vi phạm quy định.
Mặt khác, hắn không có sở trường về thiết kế cho lắm, có khả năng cực kỳ lớn là hắn sẽ đi vào bế tắc và làm hỏng mọi thứ.
Nhìn đi, thật là một nhân viên hoàn hảo!Nhưng Bùi Khiêm không chắc chắn lắm, mình có thuyết phục được hắn hay không.
Dù sao, đây là một người, trong thời gian hai năm đã khiến gia đình nghĩ nhầm rằng hắn đã xảy ra chuyện mà chết rồi.
Rất khó tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện thế nào, mới khiến hắn rời khỏi quán Internet.
Dựa vào ký ức của bản thân, Bùi Khiêm tìm được Bao Húc trong quán Internet cổng tây trường học.
Đặc trưng, vô cùng rõ ràng.
Bây giờ đã vào thu, người khác toàn mặc quần dài, áo tay dài, hắn mặc áo lông, trên ghế còn treo một cái áo khoác dày.
Không phải hắn sợ lạnh, mà là từ mùa đông năm ngoái đến giờ vẫn luôn mặc bộ đồ này…Ngoài hắn ra, chẳng ai có thể làm ra được chuyện này.
Bao Húc đang nhìn màn hình máy tính đến ngẩn ngơ.
Nhân vật trên màn hình cưỡi thú cưỡi bay, đang loanh quanh không mục đích trong chủ thành.
Bùi Khiêm đến sau lưng Bao Húc, ngửi thấy mùi dầu tóc thoang thoảng.
Không nghiêm trọng lắm, có thể là vì mép tóc của Bao Húc đã lên cao dữ lắm rồi, chẳng còn bao nhiêu tóc.
Ừm, nếu có thể thuyết phục hắn rời khỏi quán Internet, chắc chắn phải nhét cho hắn chút tiền, bảo hắn đi tắm rửa thay đồ sạch sẽ.
“Bao Húc?” Bùi Khiêm gọi dò một tiếng.
Bao Húc sững sờ mười giây mới đờ đẫn quay đầu sang, đôi mắt trong hai quầng thâm đen thùi ngỡ ngàng chớp chớp: “Ngươi tìm ta?”Xác nhận mình không tìm nhầm người, Bùi Khiêm ngồi xuống ghế trống cạnh Bao Húc.
“Ta có công việc này, ngươi có muốn làm không?” Bùi Khiêm hỏi.
Bao Húc lại chậm rãi quay đầu, tiếp tục nhìn màn hình máy tính ngẩn ngơ: “Quản lý quán Internet à? Không có hứng thú.
”“Không phải quản lý quán Internet, là làm nhà thiết kế.
Tự thiết kế một trò chơi.
” Bùi Khiêm nói.
Bao Húc lại quay mặt sang chậm như rùa, đánh giá Bùi Khiêm từ trên xuống dưới.
.