1
Khúc gia là một gia tộc danh giá ở Thượng Kinh, Hồ Kiệt xuôi nam, đại bộ phận quý tộc phương Bắc chạy trốn đến Sở Châu.
Gia tộc lớn, ngân khố dồi dào, một số nhánh phụ lại không giữ được cốt lõi khi định cư ở nơi đây, dần trở nên khô héo, lụi tàn, rồi đổ nát.
Nếu không phải vì lý do này, Khúc Hoàng đã không kết hôn với ta.
Theo thẩm mỹ hiện nay, hầu hết nam giới đều cạo mặt, đánh phấn, giữ vòng eo phẳng phiu, tạo nên cảm giác tao nhã, lịch thiệp.
Khi còn ở Thượng Kinh, hắn được biết đến với cái tên "Vân Sơn Hạc”,
đẹp đẽ như hạc như mây.
Một Vân Sơn Hạc nổi tiếng như vậy lại thành thân với một nữ nhân xuất thân thấp kém, chỉ hơn một thường dân không bao nhiêu, hắn cảm thấy không cam lòng cũng là điều dễ hiểu.
Ta vẫn còn nhớ khi thấy hắn đứng giữa ngôi nhà tiêu điều, nhìn hắn như một viên ngọc sáng.
Đã ba năm trôi qua, thay đổi lớn nhất chính là y phục cũ kỹ đã không còn nữa, thay vào đó là một chiếc áo choàng trắng thêu tuyết hạc tao nhã, sang trọng.
Còn hắn, vẫn toả sáng anh tú.
Có vẻ như hắn đã đạt được rất nhiều thành tựu trong thời gian qua.
2
Lúc này, với phong thư hoà ly trên tay, ta bước qua hành lang đá ngoằn ngoèo, bóng nước đủ màu sắc, trước cửa chính là phu quân chưa bao giờ gần gũi.
Đối phương đứng trên bậc đá, ánh mắt sốt sắng quét qua bàn tay đầy cước đang cầm giấy của ta,
“Ngươi chấp thuận?”
“Vẫn còn một điều ta chưa rõ ràng.”
“Cái gì chưa rõ ràng?”
"Ta và ngươi tuy chưa hề viên phòng nhưng cũng được coi là một cặp phu thê. Ngươi hoà ly với ta, lý do là gì?”
Khúc Hoàng không kiên nhẫn hỏi:
“Ngươi muốn nói gì?”
Ta xòe bàn tay tê cóng của mình ra trước mắt hắn:
“Phu quân, Khúc phủ của ngươi nghèo đến nỗi không đủ tiền mua gia nhân, còn cả việc nhà trong đại sảnh."
"Ta đến đây ba năm, không một ngày nào rảnh rỗi.”
"Cho nên, ngươi tuyệt đối không được lấy lý do ta lười biếng mà hoà ly.”
"……"
“Thứ hai, ngươi đã lâu không về nhà, mẫu thân ngươi phát bệnh vì chuyện gia tộc, bà ốm đau đã ba năm, ngày nào ta cũng tắm giặt, lật giở, chăm sóc cho bà ấy, cho nên ngươi không được phép hoà ly với lý do ta không biết vâng lời”.
"Thứ ba, ngươi đi Dã Bắc ngay ngày chúng ta thành thân. Đã bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn luôn chờ đợi. Vì vậy, ngươi không được phép hoà ly vì lý do ta ghen tuông, hay là không biết đẻ.”
Có lẽ nghe ta nhắc đến mẫu thân, sắc mặt Khúc Hoàng dịu đi một chút. Sau đó, ánh mắt hắn hơi dao động, như đang nhìn một kẻ hoàn toàn xa lạ:
"Giang Châu Ngọc, ta không biết ngươi lại có thể có giọng điệu sắc bén như thế này.”
Ta cúi đầu nói:
“Ta biết ta quá thấp kém, không thể sánh bằng với ngươi, ta không còn mặt mũi nào để dây dưa với nhà họ Khúc.”
"Nhưng ta chưa một ngày có lỗi với Khúc gia ngươi, ngươi đưa ra lá thư hoà ly này, ta đã trở thành một người vợ bị bỏ rơi, ta sợ sau này khi tái hôn sẽ phát sinh nhiều trở ngại.”
"Ồ, là sợ sẽ ảnh hưởng đến việc tái hôn.”
Khúc Hoàng đứng tại chỗ, trầm ngâm một lát.
Mùa hè khá dài, bầu trời mờ mịt, giữa trưa, chỉ có tiếng gió thổi qua hành lang ảm đạm, khiến người ta cảm thấy ù tai, ta nhìn thấy ánh mắt của đối phương vụt tắt, giống như một hạt bụi bị gió thổi bay đi.
"Lưu Diệu, mang giấy bút tới.”
Những lời đó được nói với người hầu phía sau hắn.
Lưu Diệu lấy ra giấy bút và nghiên mực, Khúc Hoàng tùy hứng múa bút trước mặt ta, một lúc sau, trên mặt giấy xuất hiện mấy dòng chữ còn chưa khô hẳn.
Sau đó, hắn vẫy tay:
“Lại đây, chỉ điểm vào đây”.
“Ta không biết ngươi viết cái gì, làm sao ta có thể chỉ điểm?”
Khúc Hoàng cười lạnh:
"Đùa gì vậy, ta sẽ lừa ngươi sao?”
Ta phản bác thẳng thừng:
“Khi Khúc gia ngươi cưới ta về, cũng không hề nói sau này sẽ hoà ly”.
Đối phương giật mình, nhưng cuối cùng cũng không tranh cãi.
Người hầu thấy hắn im lặng, bèn giơ mảnh giấy lên đọc to:
“Tử Hoàng họ Khúc, thê tử Giang Châu Ngọc, vào năm Quan Nguyên thứ 15, đáng tiếc gia cảnh tản mác, ở lại có ân mà không có ái. Chúng ta không duyên phận, xin rời xa nhau. Ta hy vọng rằng sau khi hoà ly, nàng sẽ chải lại thái dương, quét lông mày thật đẹp, xuất hiện duyên dáng, sau này tìm một người trượng phu tốt. Giải quyết được những mối bất bình và nút thắt này, rồi sống thật vui vẻ."
Sau khi đọc xong, người hầu mỉm cười nói:
“Phu nhân yên tâm, đại nhân đều chu toàn.”
Ta gật đầu.
Sau khi ấn ngón tay, ta cúi chào hắn:
“Ta sẽ vào nhà thu dọn đồ đạc ngay lập tức.”
“Liền rời đi? Ngươi?!...”
Khúc Hoàng nhắm mắt lại, hắn dường như ghét ta nông cạn, nhưng lại không nỡ tranh cãi với ta.
"...Đi đi!"
Dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn, ta dẫn theo hai gia nhân lâu năm của mình, dọn dẹp trước sau nhà rất lâu, cho đến khi chạng vạng, ta mang chút hành lý cùng bốn chiếc rương màu đỏ lớn ra cửa.
Đều là của hồi môn của ta.
Trước khi rời đi, ta không quên hành lễ với hắn.
“Lang quân, cảm ơn ngươi thời gian qua.”
Bên kia khẽ gật đầu.
Hai gia nhân của ta khó chịu:
“Tiểu thư! Cũng đã hoà ly rồi, sao còn phải hành lễ?!”
Hai người này ban ngày phải làm việc ở cửa tiệm của cha ta, ban đêm lại phải về Khúc gia đốn củi gánh nước, dù vậy vẫn không tránh khỏi bị đuổi ra ngoài theo ta.
Nhìn bọn họ vẻ mặt tức giận thay ta, trong lòng ta cảm thấy áy náy:
“Vất vả cho các ngươi rồi.”
Nghe vậy, hai người liên tục xua tay:
“Chúng ta là gia nhân của tiểu thư, bổn phận của chúng ta là phải làm việc chăm chỉ.”
"Nhưng tiểu thư mỗi ngày đều vất vả như vậy. Hắn trở nên giàu có liền hoà ly với tiểu thư, sao có thể có cái lý này!”
Người kia xen vào:
“Đúng vậy, tiểu thư, sao chúng ta không gửi thư tố cáo, xem trưởng bối Khúc gia nói gì!”
Ta xua tay, không nói một lời, chỉ ngẩng đầu nhìn cây táo chua cao lớn trong sân.
Trong giấc mơ của ta đêm qua, ta không chấp nhận thư hoà ly mà lại làm ầm ĩ đến tận đại trưởng bối gia tộc nhà họ Khúc, làm dấy lên tin đồn Khúc Hoàng bỏ rơi thê tử với mọi người trong thành.
Sau đó, ta bị treo cổ trên cây táo này.
3
Buổi tối, ta trở lại con ngõ ở phía Bắc Sở Châu với mấy kiện hồi môn và đồ đạc của mình.
Cha ta nhận được tin tức, đã sớm đứng đợi từ trước, nhìn thấy khuôn mặt ông đầy nếp nhăn, đầu phủ đầy sương tuyết, thân thể khô héo rùng mình trong gió, ta không khỏi cảm thấy xấu hổ:
“Con gái bất hiếu, đã làm mất mặt cha rồi.”
Đối với điều này, cha ta chỉ có thể thở dài.
Hai gia nhân giúp ta mang đồ đạc về phòng, căn phòng vẫn vẹn nguyên như cũ, trước cửa sổ có một tấm gương, hơi bám bụi.
Ta nhìn mình trong gương, bị sốc khi thấy một vết đỏ đậm trên cổ!
Phải không!?
Ta không biết là mình đã vô tình làm xước lúc nào đó, hay đây thật sự là dấu vết từ trong giấc mơ…
Không muốn suy nghĩ nữa, ta đi đến tủ lấy ra một chiếc khăn da cừu để che lại vết hằn, sau đó thay một bộ quần áo ngắn rồi đi đến cửa tiệm.
Cách ngõ không xa có một quán bánh đậu, là kế sinh nhai của hai cha con chúng ta, lúc này ngoài cửa đầy bánh đậu nóng hổi, cha ta đang cúi xuống khuấy cái chậu trước mặt, lưng cong gầy, như cánh cung gãy.
Ta không khỏi chua xót…
Ta nén nước mắt, nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh cha để giúp đỡ.
Một trận mưa rào rơi xuống, cùng lúc phía trước xuất hiện thanh âm ngày càng rõ ràng, một chiếc xe ngựa mui bạc đang chậm rãi đến gần.
Chiếc xe này được trang trí vô cùng sang trọng và tinh tế, xung quanh có rất nhiều người hộ tống, trải dài cả trăm mét.
Gió thơm xa mấy dặm, lụa là gấm vóc khắp nơi.
Ven đường vốn đã đông nghẹt người xem, lúc ta mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi, đột nhiên từ trong xe bước xuống một người đàn ông trung niên, sắc mặt trắng bệch, giọng nói sắc bén.
"Xin hỏi cô nương, Khúc gia đi hướng nào vậy?”
“Trưởng bối nhà họ Khúc sống ở phía Đông thành, còn các nhánh khác sống ở phía Tây.”
"Cảm tạ.”
Người đàn ông nói lời cảm ơn rồi quay trở lại xe ngựa.
Mưa nhẹ dần, trời càng lúc càng lạnh.
Ta ngơ ngác nhìn theo đoàn người rời đi thật lâu, cho đến khi cơn mưa làm ướt quần áo, ta hắt hơi liên tục mấy cái rồi mới vội vàng quay trở vào.
Phía sau, mấy người dân thường đang bàn tán, thấp giọng tựa hồ đang sợ hãi điều gì.
"Đó chính là xe ngựa quận chúa Văn Chiếu sao?”
“Chẳng qua là quận chúa mà thôi! Chỉ là cháu gái của phi tần của Hoàng đế”
"Suỵt! Còn dám nói lời này, ngươi cẩn thận cái miệng của mình!"
4
Tối đến, thấy cha ta ngủ gật liên tục, ta liền bảo ông về nhà, nhưng ông lắc đầu:
“Chỉ vì của hồi môn ít ỏi của cha mà nhà họ Khúc coi thường con. Mở cửa muộn một lát, sẽ có thêm một ít tiền…"
Ta không nghe ông cằn nhằn mà ép A Nhĩ phải đưa ông về nhà, chỉ để lại A Đạt tiếp tục trông cửa tiệm với ta.
Trời dần tối hơn.
Ta đến bên bếp đun một nồi nước, nấu mì ăn, đang đjnh mang ra ngồi ăn tại bàn thì nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đi dọc con đường dài đối diện.
Người đàn ông này rất kỳ lạ, quần áo rách rưới, trên mặt quấn mảnh vải bẩn, hai chân lê lết cao thấp, không nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì lắc lư trong tay ta.
Ta và cha mở một quán như thế này, gặp qua rất nhiều người nghèo khó, thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào bát mì mà không nói một lời, ta đi đến bếp múc một tô lớn rồi đặt trước người kia, khịt mũi:
"Cầm đi.”
“Chỉ có thế này thôi. Ăn xong rồi hẵng đi nhé.”
Nói xong ta cũng ngồi xuống ăn bát mì của ta.
Người đàn ông im lặng nhìn ta bằng đôi mắt lạnh lùng, tự nhiên khiến ta ớn lạnh sống lưng.
Tuy nhiên, cuối cùng anh ấy vẫn nhận nó.
Không thèm nói lời nào cảm ơn, anh vung đũa bắt đầu ăn.
Ăn xong, ta đang định bước vào trong thì lại thấy một người khác đi tới cửa.
Ta mới thấy hắn cách đây không lâu.
Hắn mặc đồ đen, đứng ở hành lang như hòa mình vào bóng tối, nhìn ta hồi lâu, đột nhiên môi mấp máy, giọng nói the thé.
"Thật đáng tiếc cho một nữ tử xinh đẹp như vậy.”
Đáng tiếc?
Thấy hành vi kỳ lạ của hắn, A Đạt kéo ta lùi lại, sau đó chủ động chào hỏi:
“Quan khách, có muốn mua bánh đậu không?”
Thấy A Đạt tới gần, hắn bất ngờ rút một con dao găm ngắn, đâm thẳng vào ngực A Đạt!
Chỉ kịp kêu lên một tiếng, A Đạt liền ngã xuống đất!
Ta hét lên kinh hoàng:
"Ngươi là ai?!”
“Người đến tiễn ngươi đi.”
Đối phương vừa nói vừa lấy ra một cuộn lụa trắng từ trong tay áo:
“Chỉ trách cuộc đời ngươi không tốt, ngươi còn sống, sẽ khiến quận chúa không vui.”
Nhìn thấy hắn càng ngày càng tiến lại gần với tấm lụa trên tay, vết thương trên cổ ta chợt đau nhức dữ dội, ta vô thức ôm cổ lùi lại:
“Đừng, đừng đến đây…...”
Ta ném thìa đũa, bát sứ một cách vô ích về phía hắn, tất cả những gì ta nhận được chỉ là lời giễu cợt thản nhiên của đối phương:
“Đừng lo, ta sẽ cho ngươi toàn thây…”
Còn chưa nói xong, một bóng đen cao lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn!
Ánh sáng trắng lóe lên, gần như ngay lập tức, một đường màu đỏ lan rộng trên cổ người trước mặt.
Một chém lìa đầu!
Thậm chí tên áo đen còn chưa kịp nhận ra điều gì!
Vì quá đột ngột nên cái đầu bị văng vào trong bếp!
Chứng kiến toàn bộ quá trình, ta sợ đến mức ngã xuống đất!
Lúc này, ta bất lực nhìn kẻ lập dị với khuôn mặt quấn đầy vải rách đang cất thanh trường kiếm đi, đôi mắt sâu thẳm ẩn trong bóng tối, giống như con ngươi lạnh lùng của một loại dã thú máu lạnh nào đó:
“Trả cho bữa ăn.”
5
Màn đêm tĩnh lặng, thanh gươm rỉ máu.
Người đàn ông đang tra kiếm vào vỏ thì đột nhiên rên rỉ rồi loạng choạng.
Ta run giọng hỏi:
“Huynh... huynh thế nào?”
Khi thấy ta định tiến tới, anh ấy hét lên:
"Đừng tới đây!”
Ta không dám trái ý, liền nép thật xa phía bếp lò, nhưng thân hình anh lảo đảo, bước đi không vững, chưa bước được mấy bước thì đã cắm đầu ngã xuống vũng nước bùn!
“Thật đấy à?!”
Ta đè nén nỗi sợ hãi, bước tới, kéo tấm vải bẩn thỉu ra, đưa tay dưới mũi đối phương kiểm tra, mới phát hiện ra hơi thở của anh ta giống như tơ nhện, mong manh rõ ràng là sắp c.hết.
Cách đó không xa, A Đạt đã lạnh cóng.
Ta không bao giờ tưởng tượng nổi chỉ trong chưa đầy một phút, ta sẽ thu thập được xác của vài người.
Ta choáng váng trong giây lát.
Nhìn lại bếp lò, một cái đầu vẫn còn lơ lửng trong nồi súp, ta dần dần tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi moi cái đầu ra, máu văng tung tóe xuống nền đất, ta kéo lê hai cái xác nặng trĩu, đưa sâu vào trong quán, phủ lên đầy rơm rạ.
Làm xong tất cả những điều này, ta bình tĩnh lại, tắt đèn, hạ rèm cửa xuống, đi về như không có chuyện gì xảy ra.
6
Về đến nhà, A Nhĩ đang đan thúng dưới mái hiên, thấy ta bước vào với một người đang hấp hối trên vai, em ấy nhanh chóng đặt công việc xuống, bước tới đỡ:
“Tiểu thư, đây là ai vậy?”
“Ta cũng không biết!”
Vừa nói chuyện, bọn ta vừa đặt người này xuống sân, từ ánh đèn xung quanh, có thể nhìn ra rằng anh ta là một chàng trai trẻ.
A Nhĩ xách xô nước từ giếng lên, ta cầm kéo cắt bỏ quần áo rách trên người anh ta, gỡ mảnh vải dính máu trên chân, nhìn rõ vết thương, ta nghẹn ngào nghẹt thở vì mùi hôi thối.
Ah Nhĩ thấy vậy, vội vàng che miếng giẻ lại.
“Tiểu thư, người này từ đâu tới? Bị thương nặng như vậy, nhất định không thể sống sót!”
Ta không biết gì cả, chỉ có thể lắc đầu.
Sau đó, chúng ta thực hiện vệ sinh đơn giản cho người ở trên mặt đất.
Lau rửa dần lộ ra thân thể bên dưới, một vùng da trắng ngần, xương cốt mịn màng đẹp đẽ, lông mày dài rậm, lông mi dày như lông vũ, phủ dưới mí mắt một bóng mờ mờ.
Khúc Hoàng vốn đã đẹp hiếm có, nhưng chỉ xét về ngoại hình thì người này vẫn hơn!
Ta chỉ liếc mắt rồi quay đi, không dám nhìn kỹ.
7
Khi ta thức dậy vào ngày hôm sau, bầu trời đã sáng rõ.
Thấy cửa mở, tim ta chợt thắt lại:
“Cha, cha đâu rồi?”
A Nhĩ đang đứng bên giếng gánh nước, nghe vậy liền đáp:
“Lão gia đã đi ra cửa tiệm rồi ạ.”
Ta vội chạy ra đầu ngõ, từ xa đã thấy cha ta đứng bán bánh, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, thấy ta tới, liền bưng nước nóng đưa cho ta.
Cha ta đã già, mắt kém nên may mắn là không phát hiện ra xác c.hết nằm sâu dưới đống rơm.
Nhìn góc vải đen lộ ra bởi đám rơm thưa, ta chợt nghĩ đến đoàn xe ngựa lộng lẫy hôm qua.
Nhớ lại hướng xe rời đi, đó là ở phía tây thành phố……
Nghĩ đến đây lòng ta chợt rơi xuống đáy.
“Con gái!”
"Con gái!”
Nghe thấy tiếng cha gọi mấy lần, ta chợt bừng tỉnh, quay người bước nhanh ra ngoài thì thấy một chiếc xe ngựa cao lớn đang ở trước cửa, phu xe sắc mặt nhờn nhợt, hơi béo, chính là Lưu Diệu.
Đối phương vừa nhìn thấy ta, lập tức mỉm cười:
“Phu nhân.”
Ta bất động:
“Phu nhân?”
Cha ta đứng bên cạnh, nhìn chúng ta nói chuyện, xoa tay liên tục vẻ lo lắng.
Thấy ta thờ ơ, đối phương càng khách khí hơn:
“Phu nhân đừng trách thiếu gia đại nhân, đại nhân biết cuộc sống của người khó khăn nên sai nô tài tới đây.”
Sau đó Lục Diệu quay ra xe mang theo một chiếc thúng nhỏ.
Chiếc thúng nhỏ được phủ một tấm vải đỏ, khi mở ra thì đầy tiền!
Nhìn vẻ mặt và hành vi của Lưu Diệu, tựa hồ không hề giả tạo, ta không khỏi nghi ngờ - Khúc Hoàng đêm qua muốn giết ta, nhưng ngày hôm sau lại sai gia nhân mang tiền tới.
Chẳng lẽ hắn không biết gì về chuyện đó sao?!
Trong lòng dù nổi lên giông bão, nhưng ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:
"Trang viên đã chào đón chủ nhân mới rồi phải không?”
“Làm sao phu nhân biết được…”
Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của ta, Lưu Diệu biết mình đã lỡ miệng, cười nói:
“Đại nhân tuy có vợ mới, nhưng cũng không có quên người……”
Nghe vậy, ta cười khẩy và nói:
"Thật sao?”
Thấy đối phương im lặng cung kính, ta lắc đầu:
“Việc này không khó, ngươi giúp ta mang một thứ về.”
“Tuân lệnh phu nhân.”
Ta kéo Lưu Diệu vào góc, đá đống rơm trước mặt, trong phút chốc, một cái đầu sưng tấy trắng bệch lăn ra.
Đối phương nhìn chằm chằm vào cái đầu, hai mắt trợn to, không ngừng lắp bắp, cũng không nói được một câu.
Ta giữ vai Lưu Diệu từ phía sau, có lẽ cảm thấy giằng xé, nhưng trong lòng ta cũng có một cảm giác bình tĩnh lạ thường.
"Cái đầu này, ta muốn ngươi mang về Khúc gia.”
8
Sau khi Lưu Diệu rời đi, ta ra phố mua một chiếc quan tài mỏng.
A Nhĩ tự tay chôn cất anh trai mình, nói trong nước mắt:
“Tiểu thư, chuyện này đến đây là chấm dứt chưa?”
Ta chết lặng:
“Tất nhiên là chưa. Dù sao thì ta, em và cha vẫn còn sống.”
A Nhĩ nghe vậy, vẻ mặt kinh hãi:
“Hay là, chúng ta bỏ trốn được không?”
Ta lắc đầu:
"Chúng ta có thể trốn đi đâu? Cha đã già rồi. Ông ấy dạo này đi lại khó khăn. Bây giờ khắp nơi đều có chiến tranh. Rời khỏi thành là điều không thực tế.”
Bởi vì thái độ không rõ ràng của Lưu Diệu, trong lòng ta vẫn có mong chờ hy vọng Khúc Hoàng sẽ ra tay.
Lúc này, tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi hắn bày tỏ lập trường của mình.
Ta ngồi đợi hắn cả ngày, mặt trời lặn về hướng Tây, một tia hoàng hôn buông xuống, lơ lửng ngoài khung cửa sổ hé mở, trong tai không một tiếng gió, yên lặng đến c.hết người.
Ta ngồi rất lâu, mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, phía xa mới xuất hiện một chiếc xe ngựa quen thuộc do Lưu Diệu đánh tới, giống như được cứu sống trong lúc tuyệt vọng, ta cảm thấy vui mừng.
Lát sau, Lưu Diệu bước xuống, nhưng cũng chỉ có một mình.
Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt ta, Lưu Diệu thuyết phục:
“Đại nhân không đến được, ngài có lý do riêng.”
"Là cô ta.”
Im lặng hồi lâu, ta thấp giọng hỏi:
“Hắn đã nhìn thấy cái đầu đó chưa?”
Tên thái giám đó là người bên cạnh quận chúa, chắc chắn Khúc Hoàng có biết.
Lưu Diệu gật đầu:
“Đã thấy,! Nhưng đại nhân nói, Tiểu Quân từ trước đến nay rộng lượng, sao có thể làm như vậy? Phía dưới nhất định đã có người tự ý ra tay, về sau sẽ không xảy ra nữa.”
"…."
Ta biết Tiểu Quân mà hắn nói đến chính là thê tử mới của hắn, quận chúa Văn Chiếu.
Ta cảm thấy vô cùng chán nản.
Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của ta, Lưu Diệu vội bổ sung thêm:
“Nhưng đại nhân cũng nói, có một căn nhà của Khúc gia, có thể cho phu nhân ở, thỉnh thoảng cũng sẽ đến thăm phu nhân…”
Ta hiểu, Khúc Hoàng giữ ta trong trong nhà của Khúc gia, quận chúa cũng sẽ không dám trắng trợn g.iết người.
Đây có lẽ là giới hạn những gì hắn có thể làm được.
Trong lòng ta mỉa mai, không nhịn được cười:
“Hắn định giữ ta làm phòng ngoài à?”
“Phu nhân.....”
“Nói chung là bảo ta, từ vợ cả thành vợ lẽ phải không?”
Lưu Diệu thở dài trước lời khiển trách của ta:
“Phu nhân, đừng trách đại nhân.”
“Phu nhân cũng biết, đại nhân hiện giờ không có khả năng đứng ra làm chủ cho phu nhân...."