Thanh Nhãn Tướng Quân

17

Ngày hôm sau, ta đang khuấy canh trong nồi thì đột nhiên có một người bước tới quỳ xuống.

Người này tên là Gia Mặc, hôm qua mắng ta độc ác, hôm nay không hiểu sao lại quỳ xuống trước mặt ta.

Hắn nắm chặt tay, giọng bất bình:

“Đáng lẽ ta không nên xúc phạm cô nương, ta chân thành đến xin lỗi cô nương”.

Ta phẩy phẩy đám hơi nước trước mặt, thản nhiên nói:

“E rằng đây là lệnh của chủ nhân ngươi phải không?”

Gia Mặc ngước lên nhìn ta, có vẻ hơi ngạc nhiên:

"Ừ... à không, điều này thực sự xuất phát từ trái tim ta.”

“Quên đi.”

Ta lắc đầu:

“Ngươi không cần phải xin lỗi ta, ta cứu chủ nhân ngươi vì ta không muốn bị mang vào cung luyện thành đan dược.”

"Đã tới đây rồi thì nên rời đi sớm. Sân nhỏ của ta không thể chứa được nhiều người.”

Hắn thấy ta múc canh, vội đứng dậy đỡ, ta bưng mấy bát canh chay nói:

“Cầm lấy đi, bát này cho chủ nhân ngươi, đừng lấy nhầm.”

“Vâng, vâng.....”

Hắn căng thẳng, tập trung vào những chiếc bát súp xếp gần nhau, để ý phân biệt, cuối cùng hắn không nói gì nữa, lặng lẽ rời đi.

Buổi tối, một màn sương mù trong suốt che khuất mặt trăng, ánh sáng mờ ảo khiến bầu trời đêm đầu hạ ngày càng cao hơn.

Ta và A Nhĩ đang ngồi trong sân ăn cháo, mới ăn được hai thìa, đã thấy cánh cửa phòng thường đóng bỗng nhiên mở ra.

Gia Mặc Gia Nghiên, mỗi người một bên, đỡ chủ nhân ở giữa đã thay y phục xòe dài đi ra,

nhưng vẫn có thể thấy anh ta có bờ vai rộng, đôi chân dài, cao hơn ta cả một cái đầu, mái tóc xoăn đen xõa xuống má, mang đến cho anh vẻ đẹp độc đáo, trộn lẫn giữa mềm mại và mạnh mẽ.

Nhìn thấy họ ngồi xuống bàn, ta và A Nhĩ nhìn nhau rồi quyết định cúi đầu tiếp tục với bát cháo, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Gió thổi qua hành lang dài, bóng trăng lay động.

Ngoài tiếng gió, trong sân chỉ còn lại tiếng húp cháo.

Trước mặt ta, một bàn tay mảnh khảnh nâng bát cháo lên, hơi nghiêng đầu, chiếc bát không lớn nên anh ta húp hết ngay trong chốc lát.

Khi bát cháo cạn dần, đáy bát dần lộ ra... trứng chần.

Ánh mắt sắc bén của A Nhĩ nhìn thấy quả trứng, lập tức cảm thấy đau lòng:

“Tiểu thư, trong nhà chỉ còn lại hai con gà, sao tiểu thư không để dành ăn đi mà lại còn cho anh ta?”

Người đàn ông nghe xong liền cầm bát cháo còn quả trứng trắng sáng trên tay, không biết nên ăn hay không.

Thấy đối phương cụp đôi mắt xanh biếc, ta vội nói:

“Không phải còn có một quả nữa sao? Em ăn xong liền mang đến cho lão gia đi. Đừng nhiều lời nữa!”

“Được thôi!”

Nhìn thấy A Nhĩ giận dỗi bỏ đi, ta vội vàng ăn nốt cháo rồi thu dọn thìa bát, người đàn ông nhìn kỹ vẻ mặt của ta, thì thầm:

“Nàng luôn làm những việc như thế này à?”

"Làm sao?”

"Muốn đối xử tốt với người khác thì phải nói rõ ràng. Bằng không, người ta hiểu lầm mình, chẳng phải sẽ rất đau lòng sao?”

Ta nghe xong liền vứt miếng giẻ lau bàn đi và nói:

“Chỉ là lời nói của nữ tử thân phận thấp kém thôi, ai thèm nghe chứ?”

“Hoàng gia thở một hơi thôi có khi là chu di cửu tộc, còn người xuất thân như bùn dù có khóc lóc ngoài đường, kết quả sẽ ra sao?”

Đối phương khẽ thở dài khi nghe những gì ta nói.

Im lặng hồi lâu, anh ta lại hỏi:

“Nhưng nàng sao lại xúc phạm người trong hoàng tộc?”

Câu hỏi của anh ấy thực sự đã chạm vào chỗ đau của ta.

Ta cười mỉa mai nói:

“Nói cho huynh biết, huynh có giúp ta g.iết người không?”

Đối phương vừa định trả lời, A Nhĩ vội vàng chạy tới với vẻ mặt sợ hãi:

“Tiểu thư, lão gia làm thế nào cũng không tỉnh lại!”

Ta để lại ba người họ, vội vã chạy đi.

Gia Nghiên cùng Gia Mặc cúi người, thấp giọng phàn nàn:

“Chủ nhân, tiểu cô nương này hung dữ quá!”

"Đúng vậy, thật khó chịu”

Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông hơi dao động, chỉ liếc nhìn hai thuộc hạ một cái.

18

Kể từ sau đợt suy sụp vì chuyện xảy ra ở cửa tiệm, sức khỏe của cha ta ngày càng sa sút, giờ ông thậm chí còn không thể uống được canh.

Dưới sự chỉ dẫn của ai đó, Gia Mặc Gia Nghiên ngày hôm qua đã đưa về một thầy thuốc giỏi, sau khi sử dụng phương pháp đốt ngải cứu trên các điểm huyệt (bắt gió á), cha ta đã tỉnh lại, nhưng miệng méo mó, ánh mắt lờ đờ, miệng thì nhếch nhác chảy nước dãi.


Thấy vẻ mặt buồn bã của ta, thầy thuốc chắp tay nói:

“Lão phụ đã già rồi, phong tê là ​​chuyện thường tình. Cô nương, xin hãy yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Bệnh này không có cách chữa sao?”

“Trừ phi ngươi có thể tới Thượng Kinh…”

Thầy thuốc nói, lại nhanh chóng đổi ý:

“Hoặc Lạc Cảnh cũng được, những nơi đó gia tộc quý tộc tọa lạc, dễ tìm kiếm thần y, sẽ có một tia hy vọng.”

Bởi vì Hồ Kiệt xuôi Nam, nên ngoại thành của Sở Châu đầy rẫy thổ phỉ, có khả năng bị tấn công bất cứ lúc nào, hiện tại trong thành đã thiết quân luật, chỉ có người mới được phép tiến vào, người ở trong không được rời đi.

Tia hy vọng này nghe mong manh quá.

Sau khi tiễn thầy thuốc đi, ta nhấc bàn tay cha lên, nhẹ nhàng áp vào má mình.

Bàn tay vốn vững chãi, ấm áp, có thể che mưa che gió cho ta, nay lại khô lạnh như vậy, như thể bất cứ lực nào cũng có thể nghiền nát.

Trong nhà chỉ có một ngọn đèn duy nhất, bóng của nó lập lòe.

Bên ngoài gió đang nổi lên, cơn mưa lớn đầu tiên của mùa hè sắp ập đến.

19

Vài ngày sau, thời tiết trở nên tốt hơn.

Ta mở cửa sổ, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đi dạo chậm rãi trong sân.

Như cảm nhận được ánh mắt của ta, đối phương dừng bước, quay lại nhìn.

Ta nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Lại ngồi trước gương nhìn kỹ, chỉ cảm thấy cổ đau nhức, vết siết cổ để lại trong giấc mơ có màu nhạt hơn một chút, nhưng vẫn là một vết đỏ kinh người, giống như một con rết quấn trên da.

Đột nhiên, cánh cửa sau lưng ta mở ra, mang theo một luồng gió lạnh.

Tấm gương trước mặt phản chiếu bộ đồ trắng như sương tuyết, mái tóc đen trên vai, đôi môi mỉm cười cực kỳ nhẹ nhàng, nước da trắng lạnh, đôi mắt xanh trong veo, như một mặt hồ mùa thu phẳng lặng.

Không còn những nét hung dữ mà thậm chí còn chút hiền hoà.

"Thượng Kinh đã rơi vào tay Hồ Kiệt, Hoàng đế cùng với thê thiếp và con cái đã chạy trốn đến Lạc Cảnh. Nếu đi về phía Nam, hành trình sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Ta đóng hành lý lại, nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy, liền đáp:

“Nhưng cha bệnh nặng, đương nhiên phải đến Thượng Kinh để chữa bệnh.”

Lời còn chưa dứt, một cảm giác chua chát ùa vào hốc mũi.

Đối phương nhìn thấy tia nước lóe lên trong mắt ta, hơi sửng sốt, sau đó cau mày nhỏ giọng nói:

“Nàng đừng khóc.”

"Không phải chuyện của huynh.”

"Ha ha, mấy ngày trước ta còn là nam nhân của nàng.”

Thấy ta không nói nên lời, anh chợt mỉm cười:

“Nàng mềm yếu mà mạnh mẽ, như trong bông gòn có chứa một cây kim, nàng thật sự là một cô nương tốt.”

Ta nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn có thể cảm thấy đôi mắt đó đang quan sát ta.

Trước đây anh ấy nhìn ta một cách hung dữ, không hề mang lại cảm giác xấu hổ thiêu đốt toàn thân như bây giờ, giờ đây ánh mắt ấy dường như ẩn chứa một ý nghĩa hoàn toàn khác, khiến ta cảm thấy dựng tóc gáy, đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Tuy rằng lúc này anh ấy không lên tiếng, nhưng có thể cảm giác được không khí rất nặng nề.

"Nàng.....”

“Có chuyện gì sao?”

“Không, chẳng có gì cả.”

Ta im lặng ngồi lại, chỉ nghe đối phương nói:

“Gia Nghiên Gia Mặc vẫn đang điều tra, người muốn giết nàng chính là Văn Chiêu Quận chúa, nữ nhân này cũng chính là cháu gái yêu quý nhất của Hề phi.”

"Hề phi được Thánh nhân sủng ái, nhưng bệ hạ nay đã suy yếu, uống hồng dược, chỉ sợ thời gian không còn nhiều.”

"Chờ đã, chờ thời cơ.”

Nghe những lời đó… Anh ấy thực sự sẽ giết ai đó vì ta?

Ta sửng sốt trong giây lát, lồng ngực cuộn lên, giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống má:

“Huynh, huynh thật sự bằng lòng giúp ta sao?”

Đối phương cười lạnh:

"Chỉ là giết người thôi, có gì khó khăn như vậy chứ?”

“Nhưng tại sao cô ta lại có thù với nàng?”

"Ta....”

Ta ngồi đó, trông có vẻ bối rối.

Vì danh tiếng người phụ nữ đức hạnh của Khúc gia, ta đã chăm sóc người mẹ ốm yếu của Khúc Hoàng suốt ba năm mà không đòi hỏi gì, nhưng cuối cùng lại chẳng giữ lại được gì, còn bị đuổi ra khỏi nhà.

Dù không làm gì thì vận rủi vẫn nối tiếp nhau đến.

Nghĩ nghĩ, ta chỉ có thể cười khổ nói:

"Có lẽ ta còn sống, sẽ làm cho cô ta không vui. Mỗi người đều có số phận của mình, ai biết được?”

"Cuộc sống tốt đẹp của nàng vẫn chưa bắt đầu mà.”


Nghe anh ấy nói, ta ngước mắt lên, cảm kích, đột nhiên chạm vào đôi mắt xanh sâu thẳm của đối phương, trong đó có một bóng dáng nhỏ bé, mong manh và yếu đuối.

“Những điều nàng nói trước đây còn tính không?”

"Những điều gì?”

Ta đang ngơ ngác, không ngờ người phía trước càng ngày càng tới gần, hai tay đặt nhẹ lên vai ta, trong tích tắc, trong tấm gương đồng mờ ảo trước mặt, khuôn mặt hai người gần nhau.

"Ta què, nàng cho ta ăn uống, ta c.hết, nàng thu xác cho ta.”

Vừa nói, anh ấy vừa ghé môi vào tai ta, hơi thở mang mùi cây cỏ.

“Nàng không nói dối ta, phải không?”

20

Ta giật mình, đứng dậy, quay người bỏ chạy.

Ta chạy đến cuối sân, ngồi cạnh nhà kho, dưới giàn hoa đang nở rộ, đầu óc rối bời.

Trước đây khi mọi chuyện trở nên cấp bách, ta đã túm lấy anh ấy và ép hôn ước, nhưng bây giờ anh sẵn lòng, còn ta thì không.

Nhìn lại anh ấy cùng tùy tùng, có thể nói địa vị gia tộc chắc hẳn còn cao hơn cả Khúc Hoàng, dù có lại leo cao một đoạn, sau này sẽ lại ngã càng đau…

Nghĩ đến đây, ta càng thấy sợ hãi hơn.

Hình ảnh đó lại xuất hiện trước mặt ta, lạnh lùng kiêu ngạo, như thể bây giờ ta còn đang ở đây bối rối, khoảnh khắc tiếp theo cô ta liền tới bứt đầu ta như hái một bông hoa.

Ta sờ vào cổ mình, dường như thực sự nghe thấy tiếng gãy.

Ta bị phân tâm vào đúng lúc đó, khi có hai người đột nhiên bước đến trước mặt ta.

Là Gia Nghiên và Gia Mặc.

Một người trên vai gánh hai kiện nặng, người còn bê một cái hộp nhỏ hơn, trước mặt ta, Gia Nghiên ôm chiếc hộp da màu đỏ lên tay rồi nhẹ nhàng mở ra.

Chiếc hộp đầy vàng!

Ta còn đang bị ánh sáng vàng phản chiếu làm chói mắt, Gia Nghiên đã bước sang một bên, Gia Mặc đặt kiện nặng xuống, cởi tấm vải bọc ra, hai bên rương đều là từng chồng lụa và sa tanh được gấp gọn gàng, thêu hoa, thêu chim chỉ vàng.

Ta khá bối rối:

"Đây là gì?”

“Là quà gặp mặt.”

"…"

“Chủ nhận hiện tại đang xa nhà, tiền bạc có hạn, tạm thời để tiểu thư phải thiệt thòi rồi, khi trở về lại Trần thành sẽ bù đắp cho tiểu thư sau. Lễ vật đính ước lúc đó cũng sẽ được chuẩn bị chu tất."

Nói xong, hai người bắt chéo tay, cúi chào.

"Chuyện này, tiểu thư, xin hãy rộng lòng xem xét.”

21

Sau khi hai người rời đi, ta bị mê hoặc bởi những thứ lấp lánh trước mặt một lúc.

Hồi đó Khúc Hoàng cưới ta về, chẳng có gì ngoài một chút bánh ngọt, hai chiếc khuyên tai vàng, ba đôi vòng tay bạc, còn bộ quần áo mới duy nhất ta có là do ta tự làm.

Trong ba năm tiếp theo, ta sống ẩn dật trong những bộ y phục thô ráp, suốt ngày quanh quẩn với người mẹ chồng ốm yếu.

Ta không ngờ có một ngày, ta lại được người khác ưu ái như vậy.

Ngồi được một lúc, mây mù kéo tới, mặt trời dần lặn chiếu ra những vệt đỏ thẫm xuyên qua những khe hở, bầu trời dần trở nên tối sầm.

Lúc đó, một bóng người xuất hiện trước mặt ta.

Đối phương một mình đi tới, quần áo của huynh ấy bị gió gạt sang một bên, ngọn đèn xa xa thấp thoáng chiếu sáng, dưới ánh đèn, đôi mắt huynh ấy sáng lên một màu xanh thẳm.

Có lẽ ta đã ngồi hóng gió quá lâu, toàn thân lạnh buốt:

“Ta chỉ là một nữ nhân hèn mọn, làm sao có thể xứng với huynh?”

“Ta chỉ là một đứa con hoang, làm sao có thể xứng với nàng?”

Anh lùi lại vài bước, chỉ cần cử động nhẹ, giá hoa trên đầu ta cũng rung chuyển theo.

“Quên vàng đi, quần áo đều mua ở tiệm, nếu không thích kiểu dáng và màu sắc thì có thể tự mình trả lại, tùy nàng.”

"Ta…"

"Nàng không vui? Ta biết số quà này chưa đủ...”

Trước chiếc hộp đầy những lượng vàng, ta không muốn dối lòng, thấy ta im lặng lắc đầu, anh ấy tiến lại gần, nhẹ nhàng nói:

“Hay là ta không thuận mắt nàng?”

Vừa nói, anh vừa cúi đầu nhìn ta, một tay vịn lên giàn hoa, hoa rơi lả tả, lọn tóc xoăn buông xõa rơi trên trán, giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ, hay giống như người cá giữa biển sâu, với một đôi mắt xanh trong veo.

Vẻ đẹp ngoạn mục này lao thẳng vào mặt ta, dù ta có mở miệng thế nào cũng không thể nói được một từ không hợp mắt, chỉ có thể lẩm bẩm:

"Không... Không, là huynh quá hung dữ.”

"…"

"Huynh g.iết người như cắt rau củ, ta không thích.”

Đối phương giơ tay lên, trịnh trọng thề:

"Trong lúc hiểm nguy, ta không còn cách nào khác, nhưng ta không bao giờ làm tổn thương người già yếu, trẻ em và người vô tội.”. Ngôn Tình Trọng Sinh


Dừng một chút, anh ấy lại nói:

“Nếu nàng sợ đao kiếm, ta sẽ không mang tới trước mặt nàng nữa, được không?”

Nghe giọng anh trầm khàn, ta ho nhẹ một tiếng:

“Còn nữa, giọng huynh cũng không hay lắm.”

“Ta mới trúng độc, một thời gian nữa sẽ ổn hơn.”

Không thể không nói, đối phương kiên nhẫn, nhẹ nhàng đến tận xương tủy, thật sự là khó có thể không mềm lòng.

Mọi lý do kể cả ngớ ngẩn nhất đều đã được đưa ra, ta không thể nghĩ ra thêm điều gì nữa, ánh mắt dần dần tập trung vào hộp vàng trước mặt.

“Gia Nghiên Gia Mặc nói huynh ở Trần thành?”

"Đúng.”

"Vậy ta đồng ý với huynh, huynh có đưa ta về nhà huynh không?”

"…"

“Ta không cần vàng bạc, cũng không cần quần áo gấm vóc lụa là, chỉ cần huynh đưa ta đến Trần thành, cho phép ta tìm thần y chăm sóc cha ta.”

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

“Ta nguyện ý gả cho huynh.”

22

Đêm đầu hè dài dằng dặc, đom đóm rải rác trên ngọn cỏ dần dần biến mất, đợi hồi lâu, ta nghe thấy giọng nói trầm khàn:

“Nàng biết việc này nguy hiểm, đúng không?”

Ta quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Hiện tại Hồ Kiệt đang từng bước tiến lên, ngoài thành có rất nhiều thổ phỉ, cướp bóc, Trần thành mặc dù cách Sở Châu không xa, nhưng khoảng cách ngắn ngủi tự nhiên lại càng nhiều nguy hiểm, ta muốn đưa nàng đi cũng không dễ dàng, thậm chí còn cả cha nàng.”

Vừa nói, anh ấy vừa chậm rãi lắc đầu:

“Nàng muốn mạo hiểm cả tính mạng trong chuyện này.”

Ta nhẹ gật đầu:

“Nếu vậy thì huynh hãy lấy lại số quà này, rồi tự mình rời đi.”

Anh buông tay, giàn hoa cũng dừng lại cô đơn.

"Nàng không đi cùng ta sao?”

Ta thờ ơ:

“Phận nữ nhi, làm sao có thể để cha mẹ một mình?”

Đối phương cụp mắt xuống, lẩm bẩm, do dự hồi lâu:

"Nàng cứu mạng ta, hãy giữ lại những thứ này.”

"Không, huynh cũng cứu ta một lần, chúng ta không nợ nhau gì cả.”

Nói xong, ta đứng dậy, lấy trong tay áo ra một tờ giấy mỏng đưa qua:

“Trong giấy định hôn này, ko phải là tên thật của huynh, cũng chưa có nộp lên quan phủ để lưu trữ. Ta giao lại cho huynh, tùy ý huynh xử lý.”

Nói xong, ta lặng lẽ rời đi.

Hai người từ bóng cây cách đó không xa tiến đến gần, vẻ mặt bất an:

“Chủ nhân, có chuyện gì xảy ra à?”

Người đàn ông cầm tờ giấy đỏ trong tay, vẻ mặt tối tăm nói:

“Chuyện thành thân đối với nam tử khác đều dễ dàng, tại sao ta lại thấy khó khăn đến vậy?”

“Ta không biết liệu nàng ấy có sẵn sàng mạo hiểm cả tính mạng vì ta như nàng với cha nàng hay không…"

Hai người bên cạnh thăm dò sắc mặt của chủ nhân, im lặng chờ đợi.

Sau một lúc, vị chủ nhân lấy lại phong thái lạnh lùng và nói:

“Quyết định vậy đi. Các ngươi trở lại Trần thành, truyền lại chỉ thị của ta, điều động một đội quân đến đây.”

“Chủ nhân? Điều động binh lính, chủ nhân sẽ lộ diện…"

“Có vấn đề gì không?”

“Không, không.”

Gia Mặc Gia Nghiên không dám phản bác, đành nhận lệnh đi.

Đối mặt với tờ giấy đỏ, người đứng đó nhướng mày, nụ cười trên môi dần dần đậm hơn.

Vô cùng lộng lẫy nhưng cũng vô cùng kỳ lạ.

"Giang Châu Ngọc, nếu sau này nàng dám bội ước..."

23

Mấy ngày sau, thấy họ bắt đầu thu dọn đồ đạc nên ta cũng tránh đi, không đi lại trước mặt nhau nữa.

Đêm hôm đó, ta chìm vào giấc ngủ chập chờn, mơ hồ nghe thấy tiếng sáo vọng vào qua cửa sổ, lăn qua lăn lại ta không ngủ được nữa nên mở cửa bước ra, tiếng nhạc nghe rõ hơn rất nhiều, ở ngay bên ngoài phòng phụ.

Xuyên qua bóng tối, mấy dây leo lộn ngược nằm ngang trước mắt, nếu thuận tay đẩy chúng ra, sẽ thấy một dáng áo choàng trắng mỏng, nhẹ đứng cạnh ao sen cạn trước mặt, rải rác những cánh hoa mộc lan sẫm màu, giống như một dòng nước, rụng xuống đất trông xơ xác vô cùng.

Nhìn thoáng qua, anh ấy thậm chí trông có vẻ còn hơi yếu.

Khi nhìn thấy bóng dáng vừa buồn vừa đẹp đẽ ấy, không hiểu sao ta lại dừng bước.

“Huynh bị thương nặng ở chân, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn cho nhanh khỏi.”

Đối phương bỏ tay trên môi ra, không phải sáo, mà là một chiếc lá mỏng:

“Chân ta đau nhức, ngủ không được.”

"Ồ.”

Ta đang định rời đi thì lại nghe phía sau có tiếng nói:

“Điều kiện của nàng, ta đồng ý!”

Huynh ấy lại nói:

“Xem qua vết thương cho ta đi, nàng thật độc ác…"

Ta còn chưa kịp nghe rõ thì đối phương đã ho nhẹ một tiếng, nhân cơ hội ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh:


“Nàng nhìn qua đi.”

Ta kéo ống quần huynh ấy lên, nhìn viết thương nguệch ngoạc dưới ánh trăng.

“Khi mọc ra thịt mới, chắc chắn sẽ cảm thấy ngứa ngáy.”

Thực ra vết thương chỉ là thứ yếu.

Lấy cớ này, chúng ta lại ngồi cùng nhau, người kia quay lại nhìn ta, khuôn mặt đẹp đẽ đến mức khó có thể tả thành lời.

“Ngoài việc đưa cha cùng đến Trần thành, nàng còn muốn gì nữa không?”

"Không cần gì khác nữa.”

Sau một lúc ngập ngừng, một mảnh giấy đỏ rung rinh được đưa qua cho ta.

Ông nội mất sớm nên ta không biết đọc nhiều, nay chữ tên anh ấy trên đó đã được sửa lại, biến thành mấy chữ xa lạ.

"Ta tên Mộ Dung Thùy.”

Ta thì thầm:

"Mộ Dung Thuỳ...”

Mộ Dung Thùy là một người đàn ông lúc nghiêm túc ít cười, điều này khá đáng sợ, nhưng khi lông mày và ánh mắt anh ấy dịu lại, lại có một phong thái khác, một loại cảm động khác. Mộ Dung Thuỳ nhẹ nhàng thở dài:

“Nàng tới Trần thành, ta còn phải đến Lạc Cảnh, ta không biết chuyến đi này nguy hiểm đến mức nào …"

“Nếu ta c.hết, nàng đừng khắc nhầm tên trên bia mộ ta.”

Nghe thấy thế, ta vội nắm lấy góc áo anh ấy, hoảng sợ nói:

“Không, đừng c.hết, đừng để ta là góa phụ!”

Mộ Dung Thuỳ cười khi nghe điều này:

“Đao kiếm không có mắt, ai có thể chắc chắn đây?”

“Chúng ta sống giữa lúc loạn lạc, ai mà không gặp nguy hiểm? Nhưng nếu huynh bỏ lại ta một mình mà c.hết đi, là huynh không coi trọng chuyện hôn ước này!”

Thấy ta lên tiếng hỏi lại, giọng điệu bướng bỉnh, Mộ Dung Thùy nhìn ta thật sâu, lâu sau đó khẽ mấp máy môi:

“Vậy, nàng sẽ sống với ta thế nào?”

Ta không nói nên lời trong giây lát.

Đối diện với đôi mắt xanh trong trẻo và ấm áp ấy, ta cảm thấy có chút chán nản:

“Tóm lại, ta muốn làm vợ huynh."

“Chúng ta trở thành vợ chồng, cũng là bạn bè. Ta chỉ mong huynh nhớ rằng mọi chuyện nên cùng ta bàn bạc, có khó khăn gì cũng phải cho ta biết, dù có là vào sinh ra tử, ta cũng cùng huynh...”

Mộ Dung Thùy nghe vậy, nở nụ cười, hàm răng trắng nõn, ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào các vì sao:

“Nhìn thân hình nhỏ bé này đi, nàng quả thật có gan lớn.”

Sau đó huynh ấy đưa tay vuốt tóc ta:

“Ta hứa, ta sẽ không bao giờ để nàng thành góa phụ, nàng đừng lo lắng.”

Ta có hơi thất vọng.

Từ vẻ mặt thoải mái của anh ấy, ta có thể thấy rằng anh ấy không coi trọng lời nói của ta.

24

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng.

Đột nhiên một ngày nọ, có một đội quân đến trước cửa.

Hàng hàng ngay ngắn, ngăn nắp, xe ngựa im lặng, thậm chí không náo động tới hàng xóm, xuất hiện trong con ngõ dưới bầu trời quang đãng vào giữa ban ngày.

Binh lính nhanh chóng tràn vào trong nhà, dọn dẹp sạch sẽ cả ba sân.

Mộ Dung Thùy ra hiệu cho ta:

“Đã đến lúc xuất phát.”

Ta không mặn mà gì với Sở Châu, nhưng A Dĩ không muốn rời đi, nên ta giao cho em ấy quản lý cửa tiệm, rồi đưa cha đang ngủ say lên xe ngựa.

Tất nhiên, ta cũng mang theo bốn chiếc rương của hồi môn của mình.

Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi cổng thành, bên cạnh là Mộ Dung Thùy đang cưỡi ngựa, ta hơi vén rèm lên, không khỏi lén nhìn anh qua kẽ hở.

Không biết lúc nào, trên mặt anh ấy đã đeo lên một chiếc mặt nạ đáng sợ, chỉ lộ ra chiếc cằm duyên dáng.

Đội quân rất nhanh nhẹn và bền bỉ, di chuyển ngày đêm, cho đến ngày thứ ba mới đến đồn bốt, chúng ta dừng lại nghỉ chân một đêm.

Sau khi sắp xếp xong cho cha, ta nhìn thấy Mộ Dung Thùy đang đứng ngoài cửa, chiếc mặt nạ thú sáng lên lạnh lùng.

"Nàng bằng lòng gả cho ta, còn không cho ta vào phòng?”

Ta nhớ đến cảnh Mộ Dung Thuỳ xé toạc y phục ta hôm đó, đột nhiên cảm thấy dưới người có một luồng gió lạnh thổi qua, ta không khỏi lùi lại, lần này ta trực tiếp rút lui vào phòng.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của ta, khóe môi anh ấy hơi nhếch lên:

“Đừng lo, đêm nay ta chỉ ngủ trong phòng cùng nàng thôi.”

Màn đêm buông xuống, đối phương không thất hứa, Mộ Dung Thuỳ nằm dưới nền đất.

"Nàng sợ sao?”

"......không có.”

Ta lo lắng hồi lâu, lại nhớ tới cảnh tượng kia, cẩn thận nói:

“Ta chỉ thích những người dịu dàng.”

Một lúc sau, một bàn tay to rộng mò mẫm phía mép giường, nhẹ nhàng móc ngón tay ta lại.

“Đừng sợ, ta cũng chỉ dịu dàng với nàng thôi.”

Khi nghe thấy lời này, chóp mũi ta cảm thấy chua chát.

“Ta không đòi hỏi tình yêu của huynh, ta chỉ cần huynh đối xử tốt với ta là được rồi.”

"Được.”

Nghe vậy, ta mạnh dạn nắm lấy bàn tay đang ngoắc ngón tay mình, láu cá thì thầm:

“À, nhà ta nghèo khó, của hồi môn chỉ có thể là ba cái chăn thôi”.

"Thế là đủ rồi.”

Đêm khuya, chúng ta đã nói chuyện rất nhiều, theo giọng nói khàn khàn êm dịu đó, ta dần chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận