Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới


Đã gần một giờ rồi, Đinh Ninh gọi điện cho Thẩm Tại Thiên để giải thích tình hình và nói rằng có thể cô sẽ phải xin nghỉ vài ngày.

Sau khi nhận được sự đồng ý, cô lập tức lên mạng đặt vé.

Thành phố A cách thành phố C không xa, đi tàu cao tốc mất khoảng hơn bốn giờ, nhưng từ ga tàu cao tốc ở thành phố C đến thị trấn Thu Thuỷ, nơi nguyên chủ ở, còn mất hơn ba giờ đi xe buýt.

Cô mua vé tàu cao tốc lúc bốn giờ sáng, nhắm mắt ngủ một giấc rồi theo sự chỉ dẫn của 007 bắt xe buýt về nhà, Đinh Ninh được ngủ thiếp đi như mong muốn.

Cô thực sự rất buồn ngủ.

Khi đến thị trấn Thu Thuỷ đã gần một giờ chiều rồi, trời nắng chói chang, biết được mẹ của nguyên chủ là Triệu Hồng Hà đang ở bệnh viện nhân dân thị trấn Thu Thuỷ, cô không kịp để hành lý xuống đã chạy thẳng đến bệnh viện.

Bệnh viện thị trấn ít bệnh nhân, dân thị trấn chỉ đến bệnh viện khi mắc bệnh nặng hoặc gãy xương mà tiệm thuốc nhỏ không giải quyết được, còn những bệnh nhẹ như cảm lạnh, cảm cúm hay dị ứng, dân thị trấn không muốn đến bệnh viện vì thấy đắt đỏ.

Triệu Hồng Hà nằm ở tầng 6 phòng 603, khi Đinh Ninh vào, thấy Triệu Hồng Hà đang khó khăn lấy bình nước ở bên cạnh.

Một phòng bệnh có ba giường, bà ấy nằm đó một mình, không có ai ở bên cạnh.

“Mẹ.” Đinh Ninh nhanh chóng vào vai, vứt hành lý sang một bên, bước tới rót cho Triệu Hồng Hà một cốc nước: “Con nghe chú Lý nói trong điện thoại là mẹ có xích mích với thím Lục?”

Triệu Hồng Hà ngạc nhiên: “Sao con lại về đây? Mẹ không sao, chỉ là vấn đề nhỏ, không phải con đang ở thành phố A sao?”

“Con đi về trong đêm.” Đinh Ninh cũng uống một ngụm trà, tiếp thu ký ức của nguyên chủ, biết rằng thím Lục và mẹ Triệu vẫn luôn bất hòa, nhưng lần này lại nghiêm trọng như vậy, cô không hiểu nổi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Hồng Hà không muốn nói, ngại mất mặt, nhưng nghĩ một lúc rồi vẫn nói: “Thím Vương của con nói muốn giới thiệu cho mẹ một người bạn, sau đó thím Lục của con...!bà ta cũng để mắt tới.”

Đinh Ninh: “...” Chuyện này thật là, đầy rẫy những điểm đáng chê trách.

Giống như Triệu Hồng Hà, thím Lục cũng là quả phụ trung niên, để lại một đứa con trai, nhỏ hơn Đinh Ninh hai tuổi.

Từ ký ức, cô biết hai người đã bất hòa từ lâu, có lẽ là do thím Lục đơn phương nhìn không vừa mắt Triệu Hồng Hà.

Tượng đất còn có ba phần nóng nảy, Triệu Hồng Hà bị nhằm vào nhiều lần như vậy, cũng không thể nhịn được mà bắt đầu phản kháng.

Chuyện lần này, Đinh Ninh quyết định phải tìm hiểu tình hình trước, người nhà mình sao có thể để bị ức hiếp vô lý.


Cô hỏi bác sĩ, biết chỉ bị gãy xương nhẹ, không nghiêm trọng, cảm thấy yên tâm, trải một chiếc chiếu bên cạnh Triệu Hồng Hà rồi ngủ một giấc.

Nhà họ có một căn nhà hai tầng, tổng cộng khoảng tám mươi mét vuông… Trong thị trấn cơ bản đều là những căn nhà tự xây như vậy, hơn nữa thị trấn Thu Thuỷ quá hẻo lánh, nhà cửa không đáng giá bao nhiêu tiền.

Ngủ một giấc dậy đã bốn năm giờ chiều, Đinh Ninh về nhà một chuyến, tiện thể ra chợ mua một con gà để hầm canh cho Triệu Hồng Hà uống.

Sắc mặt Triệu Hồng Hà không tốt lắm, rõ ràng là bà ấy cảm thấy mình trở thành gánh nặng cho Đinh Ninh.

Đinh Ninh không biết nói gì, chỉ có thể chuyển chủ đề, hỏi làm sao lại xảy ra xích mích, ai ra tay trước.

Triệu Hồng Hà nằm xuống, không muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt tò mò của Đinh Ninh, trở mình, nhỏ giọng nói: “Cũng không có gì, chỉ là người nọ mấy ngày trước mua bữa sáng cho mẹ.” Nói đến đây bà ấy có chút ngại ngùng: “Rồi thím Lục của con thấy và cãi nhau với mẹ, không cẩn thận đánh nhau.”

Triệu Hồng Hà lại bổ sung: “Nhưng mẹ cũng đẩy bà ta ngã, chỉ là xương mẹ giòn hơn, nên gãy xương.”

Đinh Ninh: “...” Cô không biết nói gì, thôi, vẫn nên im lặng đi.

Hai ngày sau Triệu Hồng Hà không chịu được phải về nhà, Đinh Ninh không có ý kiến gì về mối tình hoàng hôn của bà ấy, sau biết thái độ của cô, mắt thường cũng có thể thấy Triệu Hồng Hà thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi khỏe lại rồi Triệu Hồng Hà vội vàng bảo Đinh Ninh trở lại thành phố A, nhưng Đinh Ninh đã đặt vé cho ngày hôm sau, hôm nay nghỉ ngơi ở thị trấn một ngày.

Lúc này có rất nhiều người đến thăm Triệu Hồng Hà, nhân tiện trò chuyện một chút, Đinh Ninh ngồi trên ghế mây cắn hạt dưa nghe chuyện phiếm.

Thím Vương nhìn quanh, nói nhỏ: “Này, mọi người có biết không…” Đinh Ninh ngáp một cái, thấy đây là màn mở đầu tiêu chuẩn của câu chuyện phiếm, rảnh rỗi nên cô cũng dỏng tai lên nghe.

Mọi người xung quanh kéo đến, hỏi: “Nói đi, nói nửa chừng làm người ta tức giận.”

“Chuyện gì thế?”

“Nói nhanh đi…”

Khi đã gây đủ sự tò mò, thím Vương chậm rãi mở lời: “Mọi người biết thị trấn Ngưu Đầu phía trước chứ, không phải có nhà họ Tôn bị ngồi tù vì tội bắt cóc sao? Nghe nói bà ta vốn dĩ sắp được thả ra, nhưng mấy ngày trước không biết thế nào, phát hiện ra bà ta còn ăn cắp, trộm tiền của chủ nhà, tổng cộng lên đến mấy vạn, bây giờ chủ nhà đó kháng án, nói số tiền bị trộm có thể lập án rồi, bây giờ lại đang thưa kiện nữa.”

“Thật sao, không thể nào…”

“Ôi trời sao lại không, người họ Tôn đó nhìn đã biết không phải người tốt, mấy vạn bà ta cũng dám trộm.”

“Đúng vậy, nghe nói lúc đó bà ta còn bắt cóc một đứa trẻ nữa, cháu bà ta đã hơn ba tuổi rồi, bà ta sao lại dám bắt cóc con người ta, thật đáng khinh!”


“Đúng vậy, đúng vậy.”

“…”

Tay Đinh Ninh đang quạt gió khựng lại một chút, xoay người từ ghế nằm đứng dậy, chen đến bên Triệu Hồng Hà, hỏi thím Vương: “Thím Vương thật vậy hả, vụ án thế nào, kể cháu nghe với…”

Chuyện này thím Vương kể vô số lần cũng không chán, bây giờ thấy Đinh Ninh tò mò, bà ấy càng hăng hái, kể lại lần nữa: “Cháu biết thị trấn Ngưu Đầu rồi chứ, nghe nói người họ Tôn đó làm bảo mẫu cho một nhà giàu ở thành phố A, nhưng hai năm trước bà ta bị bắt vì tội bắt cóc.”

Đinh Ninh lập tức nghĩ đến Thẩm Thu Dương, cô giả vờ tò mò, hỏi: “Sao bà ta lại nảy sinh ý định bắt cóc vậy?”

Chuyện này thím Vương cũng hỏi thăm được sơ sơ: “Cũng tại nghèo thôi, nghe nói con trai bà ta cờ bạc nợ người ta hơn ba mươi vạn, bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con đã là một con số khổng lồ rồi.”

Đinh Ninh lại hỏi: “Một mình bà ta bắt cóc à? Không có người đứng sau sao? Nếu không nhà giàu chắc chắn cũng có bảo vệ chứ.”

Chuyện này thì thím Vương không rõ lắm, nói: “Hình như có người sai khiến, nhưng chuyện này thím không tìm hiểu được.”

Đinh Ninh gật đầu như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy bây giờ con trai bà ta sao rồi?”

“Ồ, con trai bà ta cũng chẳng ra gì.” Thím Vương bức xúc nói: “Hai năm trước khi người họ Tôn kia vào tù, con trai bà ta không trả được nợ nên đã bán nhà, chỉ được có mười mấy vạn, ngày nào cũng có người đến đòi nợ, con trai bà ta thu dọn đồ đạc rồi bỏ trốn, bây giờ sống chết thế nào cũng không rõ nữa.”

Đinh Ninh nhếch miệng, đã hiểu được đại khái sự việc, nếu đoán không nhầm thì họ Tôn đó chính là người đã bắt cóc Thẩm Thu Dương.

Đinh Ninh hơi vui vẻ vuốt ve ngón tay, nghĩ rằng giờ đã hiểu rõ nguyên nhân, chỉ cần tìm đúng cách chữa trị, từ từ giúp Thẩm Thu Dương trở lại bình thường là được.

Đinh Ninh lại nằm trở lại trên ghế: “Giúp thằng bé trở lại bình thường...!Dù đã biết nguyên nhân, nhưng nhà họ Thẩm suốt hai năm qua không giải quyết được vấn đề của thằng bé, nhiệm vụ này không dễ dàng gì.”

“Chẳng lẽ muốn tôi làm một chị gái tri kỷ để chữa lành bóng ma tâm lý của thằng bé sao? Thói quen thích nhặt ve chai của nó có phải cũng là một loại bệnh tâm lý không?”

007 chỉnh lại: “Là một người cô tri kỉ.”

Đinh Ninh: “...”

“Im miệng đi! Chỉ có cậu là nói nhiều!”

007: “...” Lại là một ngày tủi thân.


Ngày hôm sau quay lại thành phố A, thái độ của Đinh Ninh với thằng bé rất tốt.

“Tục ngữ nói rất đúng, muốn bắt được trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta.” Đinh Ninh đã đến nhà họ Thẩm từ sáng sớm, quyết định làm món sủi cảo tôm cực kì ngon: “Dù thằng bé mới cai sữa, là một nhóc con sữa, nhưng đạo lý này áp dụng với bất kì ai cũng được.”

Đinh Ninh lấy tôm ra bóc vỏ, vừa làm vừa nói: “Đồ ăn ngon có thể chữa lành mọi thứ, chờ xem, khi tâm hồn thằng bé đầy ắp những món ăn ngon, cậu ta còn nhớ đến bóng ma tâm lý của mình sao?”

007 thăm dò lắc đầu: “Không nhớ?”

“Làm gì có chuyện đó.” Đinh Ninh tiếp tục băm đồ ăn: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà cậu cũng tin sao, bóng ma tâm lý nếu dễ giải quyết như vậy thì đã không gọi là bóng ma tâm lý.”

Đinh Ninh đặt sủi cảo tôm lên bếp để hấp, lúc này Lý Chỉ Nhàn đã xuống nhà chạy bộ rồi.

“Tuy nhiên đồ ăn ngon có thể làm người ta vui vẻ, nghĩ đến việc thằng bé từng bị bắt cóc, lòng tôi đau như cắt.” Đinh Ninh giả vờ lau giọt nước mắt cá sấu nơi khóe mắt: “Nếu tôi có con, nó cũng đã lớn như thằng bé rồi.”

007 không muốn dây vào người diễn kịch nữa, quyết định giữ im lặng.

Đợi Thẩm Thu Dương xuống nhà, Đinh Ninh cảm thấy rất kỳ lạ: “Sao tôi cảm thấy...!thằng bé còn sa sút hơn mấy hôm trước nhỉ.”

007 nói: “Thẩm Tại Thiên đã kích thích cậu ta.”

Đinh Ninh: “...” Tức ghê, làm tăng độ khó nhiệm vụ của cô.

Quả nhiên, cả ngày hôm nay thằng bé không cười một lần, mặt mày lúc nào cũng nghiêm túc, không nói một câu, càng không giống mấy hôm trước theo cô đi chợ đêm bán hàng.

Đinh Ninh đưa đồ chiên cho khách, trong lòng trách Thẩm Tại Thiên, cảm thấy thật khó khăn.

“Tôi cảm thấy thằng bé còn khó giải quyết hơn lúc tôi mới đến, cậu nhìn thấy sắc mặt của cậu ta không, trời ơi, mới hơn năm tuổi mà đã như ông cụ non vậy.”

007 nói: “Bởi vì cậu ta là nam chính.”

“Cậu nói đúng, nam chính có tư cách tùy hứng.” Hôm nay đồ chiên bán rất chạy, Đinh Ninh nhìn đồng hồ, mới tám giờ mà đồ ăn kèm đã bán được hơn nửa rồi.

Cô còn định nói gì đó, thì thấy từ xa một nhóm học sinh tiểu học đang đi tới.

“Định gây rối?” Đinh Ninh tự hỏi.

Đứa trẻ dẫn đầu trông rất quen, Đinh Ninh nhìn một lúc mới nhớ ra: Đây chẳng phải là cô bé tóc búi chỉ mua một xiên khoai tây mấy hôm trước sao!

“Chính là chỗ này.” Cô bé tóc búi nói: “Lần trước tớ ăn ở đây xong, không hề có chút khó chịu nào.” Nói với bạn xong, cô bé quay lại mỉm cười với Đinh Ninh: “Cô ơi, đồ chiên của cô rất sạch sẽ.”

Đinh Ninh gật đầu: “Tất nhiên rồi, viên chiên này của cô đều là làm tại chỗ, thịt xiên cũng là thịt tươi mới mua về, không phải loại thịt đông lạnh trên thị trường.”

“Cháu đã nói mà.” Cô bé tóc búi vui vẻ, lần trước ăn đồ chiên của Đinh Ninh, không bị đau bụng hay nôn mửa dẫn đến viêm dạ dày phải vào viện, về nhà kể lại với bố mẹ, hôm sau bố mẹ còn định đến xem, nhưng đến nơi thì không thấy ai, cũng hơi thất vọng.


Ngày hôm sau đi học cô bé đã kể với bạn học rằng ở cổng bách hóa có một quán đồ chiên rất ngon và sạch sẽ, không phải nói suông, cô bé ăn xong không bị đau bụng, nguyên liệu chắc chắn là rất sạch sẽ.

Vì thế mấy hôm nay cô bé đều dẫn bạn đến thử vận may, vì các bạn đều muốn biết món đồ chiên nào có thể làm cho cô bé vốn hay đau bụng ăn mà không bị sao.

Chắc chắn là món đồ chiên siêu ngon!

Nhờ có nhóm trẻ em này giúp, 9 giờ Đinh Ninh đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Mới đẩy xe hàng đi được vài bước, cô liền thấy ở cửa ga tàu điện ngầm, một cậu bé ngồi đó với vẻ mặt mất mát.

“Cậu thấy không, trên đời này không thiếu những điều tốt đẹp, khi gặp khó khăn hay thất bại, luôn có những cơ hội và hy vọng mới mở ra.” Đinh Ninh nói.

007 bị trình độ ngữ văn của cô đánh bại, quyết định không nói gì.

“Lại đi một mình à?” Đinh Ninh để xe hàng sang một bên, bước tới kéo Thẩm Thu Dương đứng dậy: “Tâm trạng không tốt?”

Thẩm Thu Dương mím môi, không nói gì.

Đinh Ninh vô tình liếc nhìn hai vệ sĩ trong bóng tối, kéo Thẩm Thu Dương đi tiếp: “Đói không, cô đưa con đi ăn lẩu.”

Thẩm Thu Dương lặng lẽ đi theo bước chân của Đinh Ninh, dù mẹ đã về nhưng cậu vẫn rất buồn, vì trong lòng cậu, mẹ và bố là một phe.

Rõ ràng cậu rất nghèo, cậu không có tiền, cậu thực sự không có tiền...!Không, cậu không thể không có tiền, cậu phải cố gắng kiếm tiền.

Người nghèo đều giống như kẻ xấu kia, cậu không thể không có tiền, nhưng cũng không thể có tiền.

Chỉ là vẫn rất buồn, buồn đến mức dù nhìn thấy mấy cái vỏ lon có thể bán được ba trăm tệ, cậu cũng không buồn nhặt.

Nhưng hôm nay sủi cảo tôm cô Đinh làm rất ngon, cậu không nhịn được mà ra ngoài, thử vận may, muốn ăn thêm một lần nữa.

Nhưng cô Đinh lại nói muốn dẫn cậu đi ăn lẩu.

Lẩu à, cậu đã ăn ở nhà rồi, không phải là đặc biệt ngon.

Đinh Ninh dẫn Thẩm Thu Dương đến quán Haidilao ở tầng năm của trung tâm thương mại, hào phóng gọi một đống thịt và rau, còn dạy cậu cách pha nước chấm, làm loại nước chấm mình thích, đợi món lên đầy đủ rồi lại gắp cho cậu khá nhiều bò và dê béo.

Thẩm Thu Dương hít mũi, cảm thấy mắt mình ướt ướt.

Cô Đinh đúng là một người giàu có hào phóng, đối xử tốt với cậu như vậy.

Cậu cũng muốn trở thành người giàu có và hào phóng như cô Đinh, còn thích làm nhiều công việc, tự mình bày bán kiếm tiền, không để người khác nhận ra mình là người giàu.

Tác giả có lời muốn nói: [Ngày mai thứ tư xin nghỉ một ngày] Hôm nay cố gắng viết dài hơn, ngày mai có việc quan trọng phải ra ngoài, xin nghỉ một ngày, hôn các bạn, chúc ngủ ngon!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận