Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới


“007, vừa nãy cậu nhìn thấy gì không? Có phải tôi nhìn lầm rồi không?”

Đinh Ninh nuốt nước miếng, hơi nghi ngờ mắt của mình có vấn đề, 007 an ủi cô, nói rằng vừa rồi Thẩm Thu Dương quả thực đã nhặt một cái chai bị vứt đi lên, sau đó nghe thấy trong đầu Đinh Ninh gào lên.

“Cái cặp cậu ta đeo có giá một vạn tám nghìn tám, chai nước khoáng này nhiều nhất chỉ có thể bán được 10 hào!!! Thằng nhóc phá của này!!!” Đinh Ninh đau lòng, tim, gan, lá lách, dạ dày, thận đều đau.

“Cô không cần…” Thấy thương cậu ta quá, 007 nuốt lời còn chưa nói hết vào, nghe Đinh Ninh gào lên.

Thẩm Thu Dương không cảm thấy hành động của mình có vấn đề gì, cậu nhét chai nước khoáng vào cặp, bước đi thì lại nhìn thấy một chai nước khoáng khác, nhưng chai nước khoáng này đã bị người ta giẫm lên, hơi bẩn.

cậu ghét bỏ xoay người đi đến bên cạnh Đinh Ninh.

Đinh Ninh xoa xoa ngực, tạm thời xoa dịu lửa giận bên trong lồng ngực.

“Chuyện này… Cậu thật sự không muốn nói cho tôi biết Thẩm Thu Dương đã gặp phải chuyện gì sao?” Đinh Ninh không thể hiểu nổi: “Tôi nhớ Thẩm Tại Thiên là người giàu nhất thành phố A mà, họ hành hạ Thẩm Thu Dương à?”

Chỉ cần không hỏi về Thẩm Thu Dương, hỏi về người khác thì 007 vẫn sẽ trả lời: “Không có, Thẩm Thu Dương vừa mới sinh ra, giá trị thị trường của quỹ và cổ phiếu dưới tên cậu ta đã đạt ba trăm triệu.”

“Ba, ba cái gì cơ?” Đinh Ninh nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân kinh ngạc quá mức, ba trăm triệu, nói như thể ai cũng không có vậy, nhưng chết tiệt cô chính là không có!!! Tiền tinh tế dưới tên cô cũng chỉ có hơn năm nghìn vạn, đây là do cô cực khổ làm việc trong bảy tám năm, cố gắng trở thành người làm nhiệm vụ loại A mới kiếm được.

“Tôi thấy hơi ghen tị.” Đinh Ninh chép miệng: “Được rồi, bây giờ tôi rất ghen tị, cậu tạm thời đừng nói chuyện với tôi, để tôi tiêu hóa chút đã.”

Vai Đinh Ninh run run, nhìn cái ba lô hơi phồng lên của Thẩm Thu Dương, cười nhạt: “Đây chắc là sở thích quái đản của người giàu rồi.”

007 im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Nhiệm vụ của cô là cứu vớt…”

“Cứu vớt cái quỷ gì!” Đinh Ninh hít mũi, rất tức giận: “Bây giờ tôi còn đang nợ ngân hàng 83 vạn đây, một tháng trả 6000, tôi phải trả 11 năm, cậu biết không! Mười một năm!”

“Dưới tên của cậu ta là ba trăm triệu, sao tôi còn phải cứu vớt cậu ta, cậu ta cứu vớt tôi thì có.”

Đinh Ninh cảm thấy vào giờ phút này, bản thân chính là một quả chanh thành tinh, hoàn toàn không thể khống chế được khí chua thoát ra ngoài.


007 lại nói một câu: “Bây giờ cậu ta chỉ mới 5 tuổi…”

“5 tuổi mà đã có nhiều tiền hơn tôi kiếm cả đời, cậu đừng nói nữa.”

007 thành thật im miệng.

Thẩm Thu Dương hơi khó hiểu nhìn vào mắt Đinh Ninh, vừa nãy cảm giác trên người cô Đinh rất lạ, cảm giác giống như thầy ở nhà trẻ của cậu mỗi lần thầy muốn mắng người khác.

Bởi vì quá ghen tị nên Đinh Ninh không có hứng thú nói chuyện, cô miễn cưỡng nhếch miệng cười: “Buổi tối về đến nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thẩm Thu Dương lại ngẩng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu.

Nhưng khi đưa Thẩm Thu Dương về đến nhà, Đinh Ninh lại phát hiện hình như biệt thự không có ai cả.

“Ngài Thẩm không ở nhà sao? Chỉ có một mình con ở nhà à?” Đinh Ninh nghi ngờ nhấn mật khẩu: “Con ở một mình được không?”

Cô hỏi 007 trong đầu, 007 kiểm tra một chút, nói Thẩm Tại Thiên đang ở công ty.

“Thật là không hợp cách, để đứa nhóc ở nhà một mình.” Đinh Ninh phàn nàn vài câu với 007, rồi lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, sắp mười rưỡi rồi.

007 vừa mới nói hai vệ sĩ kia đang chờ ở ngoài cửa, cô cảm thấy hơi yên tâm, xem ra buổi tối nhóc con này cũng sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.

“Có đói không? Có thể tự tắm một mình không?” Đinh Ninh biết nhóc con này có rất nhiều bí mật, cũng không hỏi nhiều: “Có thể tắm trong 15 phút không?”

Thẩm Thu Dương để cái túi vẫn luôn đeo trên lưng lên ghế sofa rồi chạy lên tầng, một lúc sau ôm quần áo ngủ của mình xuống, liếc nhìn Đinh Ninh rồi lại chạy lên tầng, lần này chắc là đi tắm.

Đinh Ninh cũng không rảnh rỗi, cô đi vào phòng bếp lấy bát đĩa Thẩm Thu Dương thường dùng ra rửa một chút, nhanh chóng nấu chén cháo, kết hợp với một đĩa rau trộn dưa chuột thái lát, tiện thể rót cho cậu một ly sữa bò nóng.

“Bây giờ cậu ta đang tắm đúng không?” Đinh Ninh hỏi.

007 nghiêm túc: “Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa.

Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa.


Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa.”

Đinh Ninh gãi mặt: “Hỏi một câu tắm chưa cũng gọi là liên quan đến nhân vật chính ư?” Cô tặc lưỡi, lúc 007 đang chuẩn bị nói thì cô lại xua tay: “Được rồi được rồi, tôi không hỏi nữa được chưa, chậc.”

Hai cái râu nhỏ của 007 ôm thân hình tròn vo của nó, cảm thấy hơi tủi thân: “Là não chủ thiết lập như vậy.”

Đinh Ninh buồn cười: “Não chủ thật sự không phải là thứ gì tốt.”

007 mếu máo: “Thật ra thì… Thật ra thì não chủ cũng khá tốt…”

Đinh Ninh không kiềm chế được muốn cười lên.

Nói là 15 phút, nhưng chỉ mới 8 phút Thẩm Thu Dương đã đi xuống rồi.

Đinh Ninh chớp mắt hỏi: “Đánh răng chưa?”

Thẩm Thu Dương lắc đầu, Đinh Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Vừa hay, cô nấu cho con ít cháo, tiện thể uống ly sữa bò nóng rồi đi ngủ.”

“Có đói không? Đói thì ăn một chút cho đỡ đói.” Nhưng Đinh Ninh cảm thấy chắc chắn Thẩm Thu Dương đang đói, cô nấu cơm vào khoảng hơn sáu giờ tối, lúc đó Thẩm Thu Dương đã ăn cơm xong, nếu như ngủ lúc chín mười giờ thì sẽ không cảm thấy đói.

Nhưng cậu đã đi loanh quanh ở bên ngoài một vòng, bây giờ cũng đã mười rưỡi rồi, chắc chắn sẽ hơi đói bụng, trời nóng, buổi tối cũng không nên ăn quá no hay ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho dạ dày, ăn cháo với thêm ly sữa bò nóng là vừa đủ.

Thẩm Thu Dương đi tới bàn ăn, cậu nhìn cháo và dưa leo thái sợi, miệng lẩm bẩm hai câu, nhưng tiếng nhỏ quá, Đinh Ninh nghe không rõ lắm.

Cô cũng không thèm để ý, tóm lại là biết đứa nhỏ này muốn bày tỏ lòng biết ơn.

“Bụng đỡ đói thì uống sữa bò xong rồi đi ngủ.” Đinh Ninh không nhịn được nhắc thêm một câu, miệng Thẩm Thu Dương hơi nhếch lên, nhưng cậu khuấy cháo trắng, vừa mới ăn được hai miếng thì nét mặt đột nhiên thay đổi, khóe mắt rưng rưng, ôm ngực, dáng vẻ rất khó chịu.

Đinh Ninh trợn to mắt, xông về phía trước: “Sao thế? Bị đau ngực à?” Cô vừa định làm động tác ấn ngực cấp cứu 18 kiểu thì thấy Thẩm Thu Dương rơi nước mắt, hai mắt cậu ngấn lệ mờ mịt nhìn Đinh Ninh, rồi quay đầu chạy lên lầu.


Đinh Ninh đang định chạy theo sau, lại nhớ tới lúc nguyên chủ vừa mới được thuê, Thẩm Tại Thiên đã nói cho dù như nào cũng không được lên tầng hai, cô đứng ở cửa cầu thang, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Tại Thiên.

Cuộc gọi vừa được kết nối, Đinh Ninh đã nói một tràng: “Ngài Thẩm, chuyện là như này, tôi vô tình gặp tiểu thiếu gia rồi đưa cậu ấy về nhà, bây giờ cậu ấy uống hai ngụm sữa bò nóng thì đột nhiên rơi nước mắt, ngực đau, chạy lên tầng hai…”

“Cô không cần lo.” Giọng Thẩm Tại Thiên ở đầu dây bên kia có vẻ hơi mệt mỏi: “Làm phiền cô rồi, tôi sẽ về nhà ngay.”

Thẩm Tại Thiên còn nói: “Cảm ơn, cô chờ một chút, tôi bảo Tiểu Lý đưa cô về.”

Đinh Ninh ai một tiếng, đang định khách sáo vài câu thì Thẩm Tại Thiên đã cúp điện thoại.

Đinh Ninh ngồi trên ghế sofa nhìn lên tầng hai.

Tuy không nhìn thấy gì cả nhưng cô vẫn rất cố chấp.

007 hơi cảm khái nói: “Đinh Ninh cô đừng lo lắng cho nam chính quá, tôi vừa mới kiểm tra cho cậu ta, các chỉ số cơ thể đều bình thường, nhịp tim bình thường, không có bất kỳ phản ứng khác thường nào.”

Đinh Ninh chớp mắt, ngẩng đầu lên nói: “Tôi không lo lắng.”

“Hả?” 007 cảm thấy Đinh Ninh đúng là miệng nói một đằng làm một nẻo, vẻ mặt vừa nãy rõ ràng là rất lo lắng.

“Tôi chỉ đang suy nghĩ, vừa rồi Thẩm Tại Thiên nói sẽ bảo tài xế Tiểu Lý chở tôi về, vậy tôi đã tiết kiệm được...!khoảng một trăm tệ.” Đinh Ninh cảm khái, thật sự quá đau lòng, cô nhất định phải chăm chỉ kiếm tiền.

007: “…” Mất mát, cảm thấy sự an ủi của mình chẳng có tác dụng gì, Đinh Ninh vốn dĩ không cần nó an ủi.

Hai chiếc râu nhỏ đều đập vào sóng ánh sáng, trông vô cùng ủ rũ.

Đinh Ninh nhìn 007 trong đầu, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, nếu như có thể, cô thật sự rất muốn xoa đứa nhỏ này.

“007 dễ thương quá.” Đinh Ninh ôm mặt, đang định nói vài câu thì điện thoại reo lên, là một số lạ, nhưng khi cô nhấc máy thì là tài xế Tiểu Lý, nói rằng ngài Thẩm dặn dò anh ấy đưa cô về nhà an toàn, còn nói rằng anh ấy đã đến cửa rồi.

Đinh Ninh liếc nhìn tầng hai rồi bước ra ngoài.

“Đúng là một đứa nhóc khiến người ta tò mò.”

Sau khi lên xe của tài xế Tiểu Lý, Đinh Ninh suy nghĩ một chút, gãi đầu hỏi: “Anh có thể đưa tôi đến chợ đầu mối ở đầu phố được không? Tôi để một số đồ ở đấy, anh có thể đưa tôi đến đó thì tốt.”

Tài xế Tiểu Lý thật thà cười lên: “Ngài Thẩm đã dặn phải đưa cô về nhà an toàn, tôi sẽ đưa cô đến đầu phố bên kia lấy đồ rồi đưa cô về.”


Đinh Ninh chớp mắt: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”

Trong lòng cô nói với 007: “Thẩm Tại Thiên đang nghi ngờ tôi sao? Không đến mức đó chứ.”

007 bối rối: “Sao lại nghi ngờ cô?”

Đinh Ninh tựa đầu vào cửa sổ xe, nheo mắt, trông rất mệt mỏi.

Tài xế Tiểu Lý nhìn Đinh Ninh qua kính chiếu hậu, thấy không có vấn đề gì, lại chú ý nhìn đường.

Vừa rồi ông chủ nói phải đưa cô Đinh Đinh Ninh về nhà an toàn, nhìn xem Đinh Ninh có biểu hiện gì khác thường không, nhưng Tiểu Lý buồn bực, Đinh Ninh vừa lên xe đã bắt đầu ngủ, hẳn là không có hành động gì khác thường đi.

Đinh Ninh nghiêng người, tiếp tục nheo mắt: “A, có lẽ là sợ tôi biết đứa nhỏ này bị cái gì đi, chẳng lẽ cậu không phát hiện những hành động của đứa nhỏ sao, vô duyên vô cơ rơi nước mắt, nhìn dáng vẻ đau ngực, bố mẹ hẳn sẽ rất lo lắng và cố gắng chữa trị, huống chi nhà họ Thẩm còn là nhà cực kỳ giàu có.

Nhưng nhà họ Thẩm giống như đã quen rồi, theo lý mà nói thì bây giờ đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi, quen cái gì? Chẳng lẽ từ nhỏ cậu ta đã có năng khiếu diễn xuất, từ khi mới sinh ra đã đau ngực, rơi nước mắt sao?”

“Nhưng cậu lại nói nhà họ Thẩm rất yêu thương nhau, Thẩm Tại Thiên cũng rất quan tâm đến đứa nhỏ này, cũng không có con riêng.

Hơn nữa, khi tôi gọi điện, Thẩm Tại Thiên cũng không phải đặc biệt lo lắng, nhưng vẫn muốn về nhà để xem tình hình, điều này cho thấy Thẩm Tại Thiên không tin tưởng tôi.

Tôi đang suy nghĩ, có phải sau khi đứa nhỏ phát bệnh, thì sẽ làm gì đó hay nói gì đó, mà những chuyện đó là thứ tôi không thể nhìn thấy.”

“Đương nhiên, đây chỉ là những suy đoán của tôi, bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao đứa nhỏ lại bị bệnh.”

Khi sắp đến đầu phố, Đinh Ninh mở mắt mỉm cười với Tiểu Lý, sau đó mở cửa xe đi đến chợ đầu mối, ở đây không được phép đỗ xe, Đinh Ninh sợ Tiểu Lý chờ sốt ruột nên cô xách bốn cái túi da rắn bước nhanh về phía Tiểu Lý.

Tiểu Lý đờ đẫn ngồi ở ghế lái, thậm chí còn quên mở cốp xe.

Ngài Thẩm, cuối cùng anh ấy cũng phát hiện ra điểm không ổn của Đinh Ninh rồi!!!

Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ]

Tiểu Lý: Tôi đã đáp ứng được sự kỳ vọng của ngài Thẩm đối với tôi!

Tiểu Lý [hoảng sợ] Tôi đã biết quá nhiều rồi, tôi có bị diệt khẩu không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận