Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới


Đinh Ninh gõ cửa sổ xe: “Anh Lý, làm phiền anh mở cốp xe ra một chút.”

Lúc này Tiểu Lý mới phản ứng lại, tay chân luống cuống mở cốp xe, vừa mới chuẩn bị xuống xe thì đã nhìn thấy Đinh Ninh dễ dàng kéo hai cái túi da rắn nhét vào ghế sau.

Mặc dù là xe SUV, nhưng túi da rắn hơi to, bên trong lại nhét đầy đồ, chỉ mới nhét hai túi đã cảm thấy hơi không nhét vào được.

Đinh Ninh hơi áy náy, hỏi có thể nhét vào ghế trước hay không.

Đương nhiên là có thể, dù sao cũng là nhét vào trong xe rồi, nhưng Đinh Ninh vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiểu Lý đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp, suy nghĩ một chút thì hiểu ra vấn đề, Đinh Ninh gãi đầu, lúng túng mỉm cười, lộ ra vẻ mặt khá là thật thà: “Bản thân tôi từ nhỏ đã có sức lực khá lớn.”

Tiểu Lý miễn cưỡng nhếch khóe miệng, lúng túng nói vài câu, mãi cho đến khi đưa Đinh Ninh về nhà, anh ấy cũng vẫn chưa bình tĩnh lại.

Lúc trở về biệt thự, Thẩm Tại Thiên đang hơi mệt mỏi ngồi ở ban công ngoài trời ngắm sao, nhìn thấy Tiểu Lý thì hỏi đưa người về rồi à.

Tiểu Lý gật đầu, còn nói thêm: “Trên đường đi Đinh Ninh đều ngủ, nhưng cô ấy mua đồ ở chợ đầu mối nên chúng tôi đến chợ đầu mối trước.” Nghĩ đến sức lực khá lớn của Đinh Ninh thì Tiểu Lý nuốt nước miếng: “Sức lực của Đinh Ninh vô cùng lớn, còn lớn hơn tôi hai ba lần, cô ấy xách bốn cái túi da rắn rất dễ dàng, khi xuống xe tôi xách giúp cô ấy một chút, chúng rất nặng, tất cả đều là gạo và mì.”

Tiểu Lý cảm thấy hơi xấu hổ, anh ấy vốn có ý tốt xách giúp hai cái túi da rắn, nhưng không ngờ lại nghẹn đỏ mặt, chỉ có thể miễn cưỡng kéo đi về phía trước.

Nhưng Đinh Ninh lại xách bốn cái túi da rắn rất dễ dàng.

“Gạo và mì?” Thẩm Tại Thiên hỏi.

Tiểu Lý lập tức nói: “Đinh Ninh nói muốn tranh thủ thời gian rảnh để mở quán bán thức ăn đêm.”

Thẩm Tại Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tiểu Lý yên lặng lui ra.

Biệt thự to như vậy không có người ngoài, Thẩm Tại Thiên nhấp một ngụm rượu vang đỏ, họ đều có những bí mật không thể cho người khác biết.

Nghĩ đến đây, anh ấy thở dài, đi đến cửa phòng Thẩm Thu Dương, gõ cửa rồi mở cửa phòng.


Phòng của Thẩm Thu Dương rất lớn, toàn bộ tầng hai được chia thành hai phần, một là khu nghỉ ngơi ngoài trời, một là phòng của Thẩm Thu Dương, phòng của cậu lại chia thành ba khu vực nhỏ, một khu là phòng để quần áo của cậu, một khu là khu trò chơi và phòng sách của cậu, cuối cùng là nơi nghỉ ngơi, ở giữa dùng những bức bình phong trang trí ngăn cách.

Mở cửa ra, Thẩm Tại Thiên liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Thu Dương ngồi ở khu trò chơi, ăn mặc rách rưới, trước mặt bày một đống chai nước khoáng.

Anh ấy bất đắc dĩ đi qua đó, ngồi xếp bằng ở trên thảm nhìn Thẩm Thu Dương.

Thẩm Thu Dương mặc bộ quần áo được chắp vá từ mấy miếng vải rách, khuôn mặt sạch sẽ, quần áo cũng sạch sẽ, tất cả những chai nước khoáng chất đống trước mặt đều là những chai Thẩm Thu Dương nhặt ở bên ngoài mỗi đêm dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ.

Mỗi đêm đều có thể nhặt được một chai, nhiều nhất là hai chai, dù sao thì đứa nhỏ cũng có bệnh sạch sẽ, chai phải sạch sẽ mới được, chai nào bị ném vào thùng rác thì chắc chắn sẽ không lấy, chai ném trên đất bị giẫm lên cũng sẽ không nhặt, chỉ nhặt những chai có mùi không quá nặng, chai sạch sẽ vừa mới bị những người “không có ý thức” vứt đi.

Cho dù có nhặt về cũng không được, Thẩm Tại Thiên sẽ đặc biệt mời cô dọn vệ sinh cẩn thận tỉ mỉ chà rửa những cái “rác” này vài lần từ trong ra ngoài, còn phải phơi dưới ánh nắng mặt trời vài ngày, đảm bảo không còn nhiều vi khuẩn thì mới yên tâm cho Thẩm Thu Dương chơi.

“Bệnh” này của Thẩm Thu Dương, người nhà họ Thẩm không ai nói ra, vì Thẩm Thu Dương là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thẩm Thị, nếu người thừa kế có vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng hoàn toàn đến cổ phiếu của tập đoàn Thẩm Thị.

Mà nguyên nhân xuất hiện căn bệnh này, Thẩm Tại Thiên không khỏi thở dài, đều là do anh ấy không tốt.

“Hôm nay ở trường thế nào?” Nhìn Thẩm Thu Dương ngoan ngoãn ngồi trên thảm, trong tay còn cầm một cái lon nước, Thẩm Tại Thiên không nhịn được đưa tay véo đôi má tròn trĩnh của Thẩm Thu Dương: “Nhóc Dương giỏi quá, thu thập được nhiều thế này rồi.”

Thẩm Thu Dương ngẩng đầu, nở một nụ cười với Thẩm Tại Thiên, cậu đẩy đống chai có khoảng mười hai mười ba cái kia, trong lòng cực kỳ vui sướng, nói: “Bố, cái này có thể mang đi bán rồi.”

Thẩm Tại Thiên gật đầu: “Vẫn bán hết sao?”

Thẩm Thu Dương gật đầu, khuôn mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc: “Bán.” Cậu lại hỏi: “Bán được bao nhiêu?”

Thẩm Tại Thiên cầm cái chai nước khoáng, bóp bóp rồi lại tung lên, trông rất nghiêm túc, dáng vẻ như một thương nhân: “Cái chai này được bảo quản tốt, còn được đánh bóng, đều là hàng tốt, một cái có thể bán được hơn một trăm tệ.”

Thẩm Tại Thiên nhặt từng cái một: “Cái lon này là hàng quý, giá còn cao hơn một chút, có thể bán được hơn ba trăm.” Tổng cộng 12 cái chai, hai cái lon, anh ấy liếc nhìn: “Như vậy tính ra cũng có thể bán được gần hai nghìn.”


Vì Thẩm Thu Dương không biết giá phế liệu, Thẩm Tại Thiên tiếp tục lừa gạt: “Cô Đinh đưa con về hôm nay, là người bố mời đến nấu ăn cho con, lương một tháng năm nghìn chín, nhóc Dương nhặt năm mươi cái chai là có thể trả lương cho cô Đinh rồi.”

Thẩm Tại Thiên tiếp tục lừa gạt: “Nhóc Dương giỏi quá, nhỏ thế này đã có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi.”

Thẩm Thu Dương vui vẻ, ôm đống chai trước ngực, ôm rồi ôm, lại không nhịn được khóc nức nở, còn hít hít mũi, nước mắt trong mắt như muốn rơi mà không rơi được, trông rất đáng thương.

“Con, con đáng thương quá,” Thẩm Thu Dương nói: “Con, con nghèo quá.”

Thẩm Tại Thiên ôm Thẩm Thu Dương: “Là bố không tốt, bố sẽ cố gắng cho nhóc Dương có cuộc sống tốt nhất.”

Thẩm Thu Dương hít hít mũi, khi nói chuyện còn mang theo giọng mũi: “Vâng.”

Hôm sau sau khi nấu ăn xong cho nhà họ Thẩm, Đinh Ninh về nhà chuẩn bị dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn mua ngày hôm qua.

Nhà bếp không lớn, đồ đạc của cô nhiều nên hơi chật chội.

May mà bà chủ quán ăn sáng dưới lầu gọi cô lại, nói họ thường rửa rau ở sân nhỏ phía sau, nếu Đinh Ninh thấy tiện thì có thể đến đó rửa.

Sân nhỏ ở ngay sau tòa nhà Đinh Ninh ở, xung quanh sân có trồng một vòng hành lá, hẹ và các loại rau đơn giản, bên cạnh tường rào phía đông có ba vòi nước.

Trong sân có trồng một cây hoa quế tuổi đời năm mươi mấy năm, dưới cây có một vòng người ngồi, đang tán gẫu chuyện thường ngày.

Bà chủ quán ăn sáng cùng chồng đang rửa cải thảo và cắt thịt ở chỗ vòi nước, Đinh Ninh hơi tò mò, cũng ngồi xổm xuống.

Cô xách theo hai thùng lớn, trong thùng đựng gạo, mì, còn có thịt khô, tôm tươi, rong biển, lạp xưởng mua về.

“Con định làm cơm rang, mì xào gì đó à?” Bà chủ quán vừa nhìn qua đã biết: “Con làm nhiều gạo thế này, chắc là nồi cơm điện không nấu được đâu.” Đúng là như vậy, những người bán đồ ăn vặt như họ tuyệt đối không dùng nồi cơm điện để nấu cơm, nồi cơm điện nhỏ, họ đều dùng thùng sắt để hấp cơm.


Đinh Ninh cười, học theo Đinh Ninh trước đây, hơi xấu hổ mỉm cười: “Ngày mai con làm thử trước, nếu buôn bán tốt sẽ mua thùng sắt về hấp cơm.”

Bà chủ gật đầu, nhìn Đinh Ninh rửa rau, vo gạo, cắt thịt rất thành thạo, không nhịn được lại gật đầu: “Căn phòng nhỏ của con chắc không chứa được nhiều đồ thế này, con định để xe bán đồ ăn vặt ở đâu?”

Chưa đợi Đinh Ninh nói, bà chủ đã nói tiếp: “Con ở tầng ba, mang lên mang xuống cũng không tiện, nếu con muốn, có thể để xe bán đồ ăn vặt ở quán ăn sáng nhà dì, ở đó vẫn có chỗ để.”

Bà chủ nói thêm: “Nếu không để ở quán nhà dì, con cũng có thể khóa lại để dưới gốc cây hoa quế, mọi người quanh đây rảnh rỗi có thể trông giúp con.”

Đinh Ninh đúng là đang đau đầu vì vấn đề này, phòng cô chắc chắn không có chỗ để xe bán đồ ăn vặt, mà cũng không thể chứa nổi.

Để dưới gốc cây hoa quế cũng rất tốt.

“Cảm ơn dì Quế, con để dưới gốc cây hoa quế, dù sao con cũng bán buổi tối, khóa lại là được.”

Dì Quế gật đầu: “Vậy cũng được.”

Hai người lại nói chuyện một lúc, Đinh Ninh nhẹ nhàng mang nguyên liệu đã rửa sạch lên lầu.

Dì Quế chớp mắt, không chắc chắn hỏi chồng đang cắt rau bên cạnh: “Tôi thấy thùng mà con bé Đinh Ninh vừa xách một cái nặng khoảng năm sáu mươi cân.” Hai cái cộng lại cũng hơn trăm cân rồi.

(1 cân bên TQ = ½ KG)

Dì Quế từng chịu khổ, mấy chục năm nay, bà ấy cũng có thể xách được trăm cân đồ, nhưng vẫn sẽ đau lưng đau eo, mà vừa nãy nhìn con bé Đinh Ninh xách rất nhẹ nhàng, mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Mấy cái thùng giấy mấy hôm trước còn tạm ổn, nhìn thì to nhưng thực ra không nặng đến ba bốn chục cân.

Hôm nay gạo và mì thật sự nặng.

Chồng dì Quế ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Vậy sao?” Ông ấy vẫn luôn cắt rau, không chú ý.

Dì Quế: “Thôi bỏ đi, sức lực lớn cũng tốt, ở thời buổi này có sức lực lớn sẽ không chịu thiệt.”

Vừa quá trưa, những người sống trong nhà tự xây đa phần đều là nhân viên ở tầng thấp nhất muốn tiết kiệm tiền, thời gian này tầng ba cũng không có ai khác.


Đinh Ninh mở tủ lạnh ra nhìn chỗ ở bên trong, hơi đau đầu.

Người ở cũng nhiều, tủ lạnh đã sớm bị nhét đầy, giờ lại càng không đủ chỗ.

“Phải mua một cái tủ lạnh mới được,” Đinh Ninh đau đầu: “Thôi, xử lý gạo và mì trước đã.”

Nồi cơm điện chỉ nấu được bốn năm thăng* gạo, Đinh Ninh phải nấu ba lần, dù sao cũng là lần đầu cô bán hàng, nấu quá nhiều cơm cũng không thực tế, nếu không bán được sẽ phải tự ăn hết.

*Thăng được làm từ gỗ mít, hình vuông bên ngoài có 6 chữ Hán, kích thước 35.7cm x 35.7 cm x 18cm.

Thăng là một dụng cụ dùng để đo lường lúa gạo, một thăng tương đương với 5 - 6 lon gạo.

Cơm hôm nay nấu, ước chừng có thể làm được năm sáu chục bát.

Cô còn ngâm phở, nấu sẵn nguyên liệu mì khô nóng, đặt vào khay đã chuẩn bị sẵn, để nguội vài phút, lại lấy quạt điện ra thổi, rồi rưới đều dầu mè, trộn đều đến khi mì khô nóng tách ra, không dính vào nhau và để nguội.

Cô định để mì khô nóng đã làm xong vào tủ lạnh, nhưng vừa mở tủ ra lại đau đầu: “Có cái tủ lạnh cũ nào không? Mua một cái đi.”

“Trong tay chỉ còn vài chục đồng, bán xe máy điện đi vậy, tranh thủ mấy ngày này kiếm tiền, nếu không kiếm được, thì nghĩ cách khác.” Đinh Ninh vốn định bày bán tạm thời xem có kiếm đủ tiền thuê phòng không, nhưng giờ nghĩ lại, còn phải lấy lại xe máy điện.

“Tủ lạnh không phải của một mình tôi, trời nóng thế này, nguyên liệu bị thiu thì còn tệ hơn, hôm nay phải mua được tủ lạnh.”

007 bắt đầu giúp cô tìm tủ lạnh cũ.

Nhìn căn phòng đơn sơ và tủ lạnh chật kín, cùng nhà bếp chật chội.

Đinh Ninh rơi lệ: Tôi nghèo quá.

Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ] [Không có âm mưu không có âm mưu không có âm mưu, IQ không đủ, viết không nổi, mọi người xem như chuyện hài thôi]

Đinh Ninh: Tôi nghèo quá.

Thẩm Thu Dương: Tôi nghèo quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận