Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới


Một cân tôm hùm đất, Đinh Ninh không ăn được bao nhiêu, hầu như tất cả đều nhét vào miệng Thẩm Thu Dương, ăn xong cậu vẫn còn hơi thèm, nhưng nhìn cái chậu sắt chỉ còn lại toàn ớt đỏ rực, ngoan ngoãn không nói gì.

“Muộn rồi, ăn nhiều không tốt,” Đinh Ninh nói một câu, nhìn cậu, thuần thục trả tiền, dọn dẹp đồ đạc, lại gửi xe đẩy nhỏ ở chỗ chủ quán, sau đó dẫn cậu về nhà: “Lát nữa uống hai viên thuốc tiêu hóa, đây là lần đầu tiên con ăn cay như vậy, có thể tối sẽ bị đau bụng, đừng sợ, đó là hiện tượng bình thường.”

Nghĩ một chút, cô lại nói thêm: “Nếu chỉ là muốn đi vệ sinh thì không sao, nhưng nếu bụng không thoải mái, phải nói với ngài Thẩm, nhất định phải đi bệnh viện biết không?”

“Vâng.” Thẩm Thu Dương mềm mại đáp lại một câu.

“Biết là tốt rồi...!Hả?” Đinh Ninh mở to mắt: “Con vừa nói vâng sao?”

Thẩm Thu Dương không hiểu tại sao cô lại kích động như vậy, lại gật đầu, đáp lại một câu: “Vâng.”

Đinh Ninh: “...”

Cô thầm hét lên trong lòng: “Đứa nhỏ này thật sự là quá đáng yêu, cậu có nghe thấy không, cậu ta nói chuyện rồi, trời ơi đứa nhỏ này thế mà lại nói chuyện.”

Đinh Ninh khoa trương lau khóe mắt không có giọt nước mắt nào: Mẹ vui mừng!

007 nhìn cô diễn, không nói một lời.

Đứa nhỏ của loài người có sức hút lớn quá, Đinh Ninh phát điên rồi.

Khi đưa Thẩm Thu Dương về, Thẩm Tại Thiên đang ở nhà, nhìn thấy cô thì có chút ngạc nhiên, Đinh Ninh kể qua tình hình, Thẩm Tại Thiên gật đầu: “Làm phiền cô rồi.”


Nói xong lại bảo Tiểu Lý đưa cô về nhà, còn tặng cô một hộp tổ yến thượng hạng, nói là quà cảm ơn, bảo cô đừng từ chối.

Đinh Ninh nhận hộp quà, cũng hơi ngại ngùng.

Đúng lúc Tiểu Lý đến, cô đang định đi, lại bị Thẩm Thu Dương gọi lại.

“Cô Đinh.” Thẩm Thu Dương nhỏ giọng gọi một tiếng, vui vẻ lấy một cái lon từ trong balo nhỏ của mình ra, đây là thành quả hôm nay của cậu: “Cho cô.”

Đinh Ninh không hiểu tại sao, nhưng Thẩm Tại Thiên ra hiệu cô nhận lấy, cô liền nhận lấy cái lon.

Thẩm Thu Dương rất vui vẻ, chớp mắt nhìn cô, trong mắt còn tràn đầy mong đợi.

Đinh Ninh hỏi 007: “Có phải cậu ta coi tôi như là một kho lương thực dự trữ, còn trông chờ tôi nuôi cậu ta mấy bữa không?”

007 gật đầu: “Hình như là vậy.”

Đinh Ninh muốn nói mình không phải là người dễ bị khuất phục như vậy, tại sao lại phải nuôi đứa nhỏ này, vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt tròn trĩnh siêu đáng yêu của cậu bé.

Ôi chao! Đứa nhỏ đáng yêu như thế này, cho chút đồ ăn thì có sao đâu!

007: “...” Hừ, phụ nữ!

Đến đường Trung Sơn, Đinh Ninh nói rằng xe đẩy nhỏ của mình ở đây, cô tự đạp xe về nhà cũng được, không cần tài xế Tiểu Lý đưa nữa.


Nhưng tài xế Tiểu Lý là người cứng đầu, ngài Thẩm nói đưa về nhà, dù thế nào anh ấy cũng nhất định phải theo sau Đinh Ninh, cho đến khi thấy Đinh Ninh về đến nhà mới quay đầu rời đi.

“Đúng là người thẳng tính.” Tay Đinh Ninh xách hộp quà, hỏi 007: “Hộp tổ yến này bao nhiêu tiền?”

007 rà quét một chút: “Giá thị trường 5000.

Hộp tổ yến này có một lạng, theo giá thị trường 1 gam 100 tệ, 50 gam tổng cộng 5000.”

“Ha, cũng khá đắt.” Đinh Ninh chớp mắt: “Vừa hay giải được cơn nguy cấp, ngày mai liền bán đi, mấy ngày tới không phải lo tiền thuê phòng rồi.”

Về đến phòng cô thu dọn đồ đạc, nghĩ rằng trưa ngày mai phải tổng vệ sinh căn phòng, trong ngoài đều phải sắp xếp lại, những thứ không cần thiết cũng phải nhanh chóng vứt đi, nhưng chuyện ngày mai để ngày mai làm, việc quan trọng trước mắt là đếm tiền.

Cô vốn nghĩ bán cơm chiên, nhân tiện bán đồ chiên nữa, nhưng không biết là do gia vị cô cho vào hấp dẫn hay nguyên liệu tươi ngon, dù sao đồ chiên bán chạy hơn nhiều so với cơm chiên và mì xào.

“Vậy tôi sẽ chủ yếu bán đồ chiên, sáng mai phải dậy sớm mua nguyên liệu tươi mới, giờ khẩu vị của thực khách đều khắt khe, tươi hay không tươi, ăn một cái là biết ngay.”

“Sau khi chúng ta tạo được tiếng tăm rồi, cũng không sợ không có khách.” Đồ chiên của cô đều dùng nguyên liệu tươi, nước chấm tự pha, giá cả lại bằng với giá thị trường, không đắt.

Những thứ như thanh cua, hotdog đông lạnh cô đều không mua.

Tất cả đều là thịt lợn, thịt bò do cô tự xiên, chả viên do cô tự làm, củ sen, khoai tây tươi ngon đều là cô đi sớm mua về.


007 gật đầu nghiêm túc, lại hơi tò mò: “Không phải cô nói không kiên nhẫn làm mấy chuyện này sao?”

Đinh Ninh bĩu môi: “Chuyện của loài người không đơn giản chỉ một câu không kiên nhẫn là có thể không làm, do cuộc sống ép buộc mà.”

“Đếm tiền thôi.” Đinh Ninh rửa tay sạch sẽ, nguyên chủ không có nước hoa, không sao, Đinh Ninh không chê, nhỏ hai giọt dầu thơm: “Đừng coi thường Lục Thần*, mùi thơm dễ chịu, lưu hương lâu, thật lợi hại.”

*"六神" (Liùshén) là tên một thương hiệu nổi tiếng ở Trung Quốc, chuyên sản xuất các sản phẩm chăm sóc cá nhân, đặc biệt là dầu thơm (六神花露水 - Liùshén huālùshuǐ).

Dầu thơm của thương hiệu này được ưa chuộng vì mùi hương dễ chịu, tính năng làm mát và khả năng đuổi muỗi.

Ngoài ra, "六神" còn sản xuất các loại sữa tắm và các sản phẩm chăm sóc da khác.

“Cảm giác nghi thức vẫn phải có.” Đinh Ninh kích động xoa tay: “Một tệ, hai tệ, ba tệ…”

Cô giả vờ làm vẻ mặt biểu cảm, hành vi cử chỉ khoa trương, 007 nhìn một cái rồi không muốn nhìn nữa, ngồi xổm ở bên cạnh không nói gì.

Quá trình đếm tiền rất vui vẻ, đặc biệt là mấy tiếng buổi tối, vậy mà cô lại kiếm được 1080, nhưng nghĩ lại cũng đúng, cô chuẩn bị 50 bát cơm chiên, 25 bát mì lạnh, dù là cơm chiên trứng rẻ nhất cũng phải sáu tệ, hơn nữa đồ chiên bán rất chạy, nếu không vì thiếu nguyên liệu, chắc chắn có thể kiếm nhiều tiền hơn.

“Hôm nay tiền gạo, mì các thứ, nguyên liệu cũng không tốn bao nhiêu tiền, dù là mấy thứ thịt rau này, cộng lại cùng lắm cũng chỉ hai ba trăm, lợi nhuận ròng đã được mấy trăm, nếu ngày nào cũng như này, chẳng phải là phát tài rồi sao.”

Đinh Ninh líu lưỡi: “Làm ăn uống thật là tốt.”

Có lẽ là đêm trước ăn tôm hùm đất của Đinh Ninh, sáng hôm sau đứa nhỏ không còn giữ khuôn mặt tròn trịa nghiêm túc như trước, xuống lầu thấy cô còn nhếch miệng cười.

Bữa sáng Thẩm Tại Thiên ăn cùng Thẩm Thu Dương, làm mấy món đơn giản như mì, sandwich, hoành thánh, Thẩm Thu Dương cảm thấy hơi không muốn ăn, hôm qua ăn xong tôm hùm đất cũng không có vấn đề gì, hơn nữa trước đây cậu cũng không biểu hiện rõ thích hay ghét, làm gì ăn nấy, chỉ cần hương vị tạm được, cậu cũng không kén chọn.

Vì vậy, Thẩm Thu Dương thường ăn các món thanh đạm, vì cả Thẩm Tại Thiên và Lý Chỉ Nhàn đều có khẩu vị thanh đạm.


Nhưng cuộc sống là thế đó, khi bị ấn tượng bởi khẩu vị mạnh mẽ, tạm thời không muốn ăn những món ăn thanh đạm đó nữa.

Thẩm Tại Thiên nhìn cậu một cái: “Ăn đi.”

Thẩm Thu Dương mếu máo, nước mắt lại sắp rơi xuống.

“Con, con nghèo quá, con, con muốn ăn tôm hùm đất, con…” Thẩm Thu Dương cảm thấy tủi thân, rất tủi thân, tủi thân đến mức không kìm nổi nữa, quên mất những gì Thẩm Tại Thiên đã nói trước đó, rằng muốn khóc thì lên trên tầng khóc.

Cậu ợ lên, Đinh Ninh lùi ra xa một chút, vuốt mũi không nói gì, chuyện này cũng không thể trách cô.

Thẩm Tại Thiên không còn cách nào khác, ôm cậu: “Buổi trưa, buổi trưa sẽ nấu cho con ăn được không, sáng ăn món cay dạ dày không chịu được, buổi trưa nhất định sẽ nấu cho con.”

Thẩm Thu Dương hít một hơi, kìm nước mắt lại: “Được ạ!”

Thẩm Tại Thiên: “...”

Đây là có chuyện gì vậy!

Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ] [Thường xuyên theo dõi, theo dõi và quên rằng tôi chưa cập nhật, thật buồn]

Đinh Ninh: Khóc một trận là muốn gì được đó? Hừ, nếu rơi vào trong tay cô...

[Thẩm Thu Dương hít mũi rồi chảy nước mắt]

Đinh Ninh: Ăn, không phải chỉ là ## thôi sao, hôm nay sẽ ăn thoả thích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận