Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới


Hai vệ sĩ vẫn có mặt như thường lệ, nhưng lần này một người ở chỗ sáng, còn một người âm thầm đi theo phía sau cách họ không xa.

007 nói rằng con đường Trung Sơn hôm qua có quản lý đô thị, lại chọn cho cô vài địa điểm khác, cuối cùng Đinh Ninh quyết định đến trung tâm bách hóa.

Lượng người ở nơi này thực sự rất đông.

Đến nơi, Thẩm Thu Dương ngoan ngoãn ngồi trên ghế gấp, vệ sĩ vốn định giúp đỡ chuyển đồ, nhưng Đinh Ninh không hề tốn sức, một tay xách mấy hộp nhựa lớn, nhanh nhẹn bày biện các món ăn đã chuẩn bị lên quầy.

Vệ sĩ sờ mũi, lặng lẽ lùi lại phía sau cách Thẩm Thu Dương một mét.

Cách chỗ cô bán hàng không xa là quảng trường thương mại, ở đây có rất nhiều trung tâm bách hóa, CBD.

Vừa bày xong quầy hàng đã có hai cô bé tung tăng đi đến.

“Cô ơi, cho cháu hai xiên thịt, một xiên khoai tây và một xiên viên chiên.” Hai cô bé vẫn mặc đồng phục trường tiểu học phụ thuộc, cô bé tóc đuôi ngựa nghĩ một chút rồi gọi thêm một phần mì lạnh.

Cô bé còn quay đầu nhìn cô bé tóc búi: “Ăn đi, tớ đã nói là tớ mời mà.”

Còn cô bé tóc búi có lẽ không muốn ăn, nhưng bị kéo đến, nhìn ngó nguyên liệu bày ra, do dự một lát rồi gọi một xiên khoai tây.

“Cậu ăn ít vậy sao? Đừng lo, tớ có tiền mà.” Cô bé tóc đuôi ngựa nói.

Cô bé tóc búi mặt đầy mâu thuẫn: “Mẹ tớ không cho ăn đồ bên ngoài.” Hơn nữa, dạ dày cô bé cũng không tốt, đôi khi ăn những thực phẩm bẩn đó vào, trong vòng hai tiếng sẽ nôn mửa, tiêu chảy.

Lần trước lỡ ăn hai miếng snack cay do bạn cho, nôn mửa tiêu chảy còn phải vào viện truyền nước hai ngày.


Điều đó khiến các bạn trong lớp sợ đến mức đều xa lánh cô bé.

Ai mà dám, cô bé này ăn miếng snack cay cũng đã kinh khủng như thế, rõ ràng là đứa trẻ yếu ớt, nhỡ va chạm vào cô bé thì phải làm sao.

Không thể trêu vào chẳng lẽ còn không thể trốn sao?

Cô bé tóc búi không phải không nhận ra sự xa lánh của bạn bè, nhưng cô bé cũng không có cách nào khác, mẹ nói sức khỏe như thế này không phải lỗi của cô bé.

Nhưng cô bé mới học lớp bốn, mỗi lần thấy bạn bè ăn các loại đồ ăn vặt, cô bé đều không kìm được sự hâm mộ.

Người bạn này là bạn học ở lớp bổ túc, còn chưa biết tình trạng của cô bé, hai người mỗi ngày đều hẹn nhau đi dạo sau giờ học, cô bé tóc búi có rất nhiều đồ ăn vặt, đều do mẹ tự làm ở nhà, rất sạch sẽ, cũng không xuất hiện phản ứng gì.

Cô bé cũng đã chia sẻ vài lần với cô bạn tóc đuôi ngựa.

Lần này cô bé tóc đuôi ngựa cảm thấy ngại, nhất định muốn mời cô bé ăn.

Những thứ khác đắt đỏ thì không mời nổi, nhưng mấy xiên thịt thì vẫn mời được, chỉ là không ngờ rằng cô bạn chỉ gọi mỗi một xiên khoai tây.

“Gọi thêm một xiên thịt đi?” Cô bé tóc đuôi ngựa nói.

Cô bé tóc búi nghĩ ngợi rồi đồng ý.

Cô nghĩ chỉ ăn một miếng thôi, chắc không sao đâu, cô chỉ có người bạn này thôi.

Nhưng không ngờ đồ chiên ngon quá, cô không kìm được ăn hết sạch.


Hai người chơi ở tầng bốn trung tâm bách hóa, chơi gắp thú, ném bóng, còn chạy đến rạp chiếu phim xem phim, ba bốn tiếng trôi qua mà bụng cô vẫn không có phản ứng gì.

Cô bé tóc búi vui mừng xoa bụng, vui vẻ híp mắt lại.

Bên này Đinh Ninh tiếp xong hai cô bé, bớt chút thời gian quay lại hỏi Thẩm Thu Dương: “Đói bụng không? Cô làm cho con thịt xiên và viên chiên nhé?” Cô nghĩ ngợi rồi nói thêm một câu: “Làm rất sạch sẽ, thịt và viên chiên đều là thịt tươi mua về tự làm, cũng không thêm chất phụ gia gì.”

Đương nhiên, những lời phía sau chủ yếu là nói cho vệ sĩ bên cạnh nghe.

Thẩm Thu Dương vui vẻ híp mắt, gật đầu: “Cảm ơn cô Đinh!”

Đinh Ninh mỉm cười làm cho cậu bé xiên thịt và viên chiên cùng ít rau củ, Thẩm Thu Dương cầm bát giấy, cắn một miếng thịt viên, không kìm được vui vẻ nheo mắt lại, cúi đầu ăn sạch xiên thịt.

Hu hu hu cậu biết đi theo cô Đinh sẽ có thịt ăn mà.

Nhưng cậu không thể ăn không của cô Đinh, giáo viên nói phải có qua có lại, đôi bên cùng có lợi thì tình bạn mới bền lâu.

Thẩm Thu Dương nghĩ ngợi, lấy ba lô nhỏ của mình ra, từ trong lấy ra một cái lon đã được đánh bóng rửa sạch, thoạt nhìn có vẻ còn phát sáng, nhưng nhìn bát giấy trên đất, cậu lại lấy thêm lon còn lại trong ba lô.

Thịt xiên của cô Đinh ngon quá, một cái lon chắc chắn không mua được.

“Cô Đinh.” Thẩm Thu Dương đưa hai cái lon cho Đinh Ninh: “Cho cô.”

Đinh Ninh nhận lấy, Thẩm Thu Dương hài lòng tiếp tục ngồi trên ghế nhỏ.


Cậu cảm thấy đi theo cô Đinh vui hơn nhiều so với đi nhặt chai nhựa một mình, có lẽ đây chính là niềm vui của người có tiền trong sách nói.

Ánh mắt Thẩm Thu Dương di chuyển đến quầy hàng đầy ắp đồ ăn, không nhịn được nuốt nước bọt: Nhiều đồ ăn ngon quá, cô Đinh thật sự là một người giàu có.

Đinh Ninh cất lon vào túi, không lâu trước đây Thẩm Thu Dương đã đưa cho cô một cái lon, lúc đó cô không hiểu là gì, nhưng hai ngày trước khi nấu ăn, Thẩm Tại Thiên nói lon Thẩm Thu Dương đưa cho cô có thể đổi tiền ở chỗ của anh ấy, một lon có thể đổi được hai trăm.

Đinh Ninh: “…” Ôi, niềm vui của người giàu cô thực sự không hiểu, có lẽ chờ đến khi cô trở thành người giàu mới có thể hiểu được cách nghĩ của họ.

Đồ chiên thực sự rất thơm, người đến từng đợt, đồ ăn cô làm đã sắp bán hết rồi, lúc này cô nghe thấy tiếng bụng kêu rất nhỏ.

Quay đầu nhìn, thấy Thẩm Thu Dương không biết từ khi nào đã đứng dậy, vươn cổ nhìn qua, hai tay không tự chủ nắm chặt dây ba lô.

Hình như sắp bán hết rồi, à, cô Đinh giàu quá, cậu vừa thấy cô Đinh nhét rất nhiều tiền vào túi.

Thẩm Thu Dương hít mũi, lại sờ cằm, suy nghĩ: Hóa ra bán hàng kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu có nên đi bán không.

Khi về Thẩm Thu Dương bày tỏ ý định của mình, cậu mím môi: “Con muốn kiếm tiền, con nghèo lắm.”

Kiếm tiền thì không sao, nhưng bán hàng? Thẩm Tại Thiên cảm thấy đau đầu, anh ấy kéo Thẩm Thu Dương lên lầu, vào phòng cậu, mở một cái tủ quần áo ra, bên trong toàn là những xấp tiền mặt.

Có xấp một trăm, xấp năm mươi, xấp hai mươi và cả xấp một đồng cũng có.

Ước tính có khoảng mười mấy vạn.

“Con nhìn xem, con đã có rất nhiều tiền rồi.” Thẩm Tại Thiên nói.

Thẩm Thu Dương nhìn đống tiền kia, lẩm bẩm: “Con là người có tiền sao?”

Thẩm Tại Thiên gật đầu.


Thẩm Thu Dương đột nhiên hét lên: “Con không phải, con không có tiền!”

“Con không phải, con không phải, con không phải…” Cậu nén nước mắt, ngồi xổm xuống ôm lấy mình, lắc đầu: “Con không phải, con không phải…” Lẩm bẩm chưa được mấy câu, cậu liền chạy vào phòng mình, nhảy lên giường, trùm chăn kín mít, toàn thân run rẩy.

Thẩm Tại Thiên lau mặt, gạt đi nỗi chua xót trong lòng, ôm lấy cái chăn đang run rẩy.

Chẳng bao lâu sau, cái chăn không còn động đậy nữa, Thẩm Tại Thiên cẩn thận vén chăn lên.

Tóc Thẩm Thu Dương đã ướt đẫm mồ hôi, dưới mí mắt đỏ hoe, lông mày nhíu lại, nhưng đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Tại Thiên bật điều hòa, lấy nước lau mặt cho cậu.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu một lúc, anh ấy đứng dậy, lấy thuốc lá từ túi ra, đứng ở ban công lặng lẽ hút.

Vừa hút, anh ấy vừa lấy điện thoại gọi cho luật sư của mình: “Vâng, tôi biết… Kéo dài thời gian thêm một chút… Tôi không muốn có ngày nào đó gặp lại họ… Vâng, vất vả rồi.”

Trăng rất sáng, sáng đến mức lòng người cũng thấy chua xót.

Thẩm Tại Thiên hút thuốc xong, lại gọi điện cho Lý Chỉ Nhàn.

Lý Chỉ Nhàn ở đầu dây bên kia nói còn hơn một tuần nữa là có thể đóng máy, lần này tạm thời không nhận kịch bản nữa, ở nhà chăm sóc con nhiều hơn.

“Được.” Giọng nói khàn khàn không thể chịu nổi, Thẩm Tại Thiên nhìn ánh đèn phồn hoa cách đó không xa, rồi tắm qua loa, quay về nằm xuống bên cạnh Thẩm Thu Dương ngủ.

Mà lúc này Đinh Ninh nghe giọng nói bên kia điện thoại, lập tức thu dọn hành lý: “Làm phiền rồi, tôi sẽ về ngay.”

Mẹ của nguyên chủ có xích mích với người khác, bị thương ở tay và vào viện.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay không có vở kịch nhỏ~ Hôn các bạn đáng yêu một cái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận