-“Phốc….bộp..” Thấy có người từ trên cây hạ xuống đất, một con Ngân Ma Lang với cơ thể to lớn hơn những con còn lại vươn chân ra, giơ giơ móng vuốt hướng về phía Trần Nguyên ngoắc ngoắc, giống như đang nói: “Đi đâu thế bấy bê, lại đây anh nói cái này nè.” Tình cảnh vô cùng ngược ngạo, quả là một sự khiêu khích trắng trợn.
-“Á đù!?” Trần Nguyên mắt to mắt nhỏ, miệng méo xệch, giật giật mấy cái, vẻ mặt nhìn ngu không thể tả. Trần Nguyên có biểu hiện như vậy cũng dễ hiểu, một con ma thú lại hướng về phía hắn ngoắc ngoắc chân, biểu hiện một vẻ khinh bỉ đầy thú tính hóa thì điều này nói lên rằng, con ma thú này thành tinh rồi, đã có suy nghĩ như con người, mỗi tội chưa hóa hình với nói được thôi.
-“Hị hị hị, ma thú cấp bốn đỉnh đấy nhóc con. Bên trong Hung Mạch này thì mấy con ma thú cấp bốn hay cấp năm là đã có trí khôn như loài người rồi, hơn nữa còn có một vài con thú cấp sáu sống lâu năm, thực lực không thua kém gì cao thủ Đấu Tông cấp cao đâu nhé.” Sói ca cười gian, giọng nói tràn đầy chế giễu.
-“Định mệnh, tới đây cho anh đánh mông nào!” Trần Nguyên giơ ngón giữa về phía con Ngân Ma Lang đang khiêu khích quát lớn một tiếng.
Có vẻ như con Ngân Ma Lang kia nghe hiểu được lời nói và cả hành động giơ ngón giữa của Trần Nguyên, cho nên lập tức giận dữ, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, đưa móng vuốt về phía trước, một cơn gió ngưng tụ thành phong nhận, ào ạt phóng về phía Trần Nguyên.
-“Phong nhận!?” Trần Nguyên giật mình, không ngờ con sói bạc này lại có thể ngưng khí thành binh, cao thủ bình thường mà gặp một đòn này chắc chắn sẽ bị đám phong nhận này phanh thây.
Đối mặt với vô số phong nhận bay tới, Trần Nguyên vận dụng toàn bộ đấu khí hình thành một cái khiên lớn, làm cho vô số phong nhận lao tới ngay lập tức bị chấn nát.
-“Mù nè, né đi!” Trần Nguyên móc trong túi ra một quả cầu tròn tròn quăng về phía đám sói rồi ngay lập tức nhắm mắt lại, một tiếng nổ vang lên phát ra ánh sáng chói lóa, xóa hết bóng tối quanh đây.
-“Bốp…Bụp…”. Trần Nguyên chớp thời cơ đám Ngân Ma Lang còn đang bị choáng liền lao lên, phóng một phát tới ngay cạnh con sói bạc to lớn nhất, cánh tay run lên, con sói lớn này lập tức bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp biến thành một đống thịt vụn.
Số Ngân Ma Lang còn lại chỉ có thể chống đỡ một cách yếu ớt, có một con còn chưa kịp phản ứng lại thì một trận mưa quyền nện liên hồi xuống đầu nó, cái đầu trực tiếp bị đánh nát bấy. Đầu sói, luôn cứng như sắt thép, đánh sói phải đánh vào hông, nhưng Trần Nguyên thì khác, dưới Quân Quyền của hắn, không gì không thể phá. Chỉ trong vòng mười phút, toàn bộ mười con sói bạc đã bị làm thịt, trên mặt đất xác chết nằm la liệt.
-"Dám láo với anh à! Hứ..."
…………………………………………
Nơi đây vẫn còn ở bìa rừng Hung Mạch, càng đi sâu vào trong càng nguy hiểm, y như núi Cấm thôi, chủng loại ma thú mạnh như Ngân Ma Lang ngày càng nhiều, ví như Thiết Kim Tê giác, con hàng này so với đám Ngân Ma Lang mạnh hơn nhiều lắm, thực lực ma thú cấp năm. Hoàng kim Tê giác này là con cháu của loài Hoàng Kim Tam Giác Thú, một giống loài ở thời thượng cổ.
-“Nếu chém giết mà không có chạm tới sinh tử thì sẽ rất khó kích thích tiềm năng của cơ thể! Xem ra cần phải đi vào sâu hơn, tiến hành những trận chiến sinh tử, làm cho tất cả tiềm năng bộc phát, thì lúc đó mới có thể lên tới Đấu Linh năm sao.” Nghỉ ngơi một lát, Trần Nguyên ngồi ngẫm nghĩ lại các phương pháp tu luyện, sau một hồi lâu thì đưa ra quyết định, tiếp tục tiến sâu vào trong, hi vọng gặp được những ma thú mạnh mẽ hơn, để bản thân hắn nếm trải cảm giác sinh tử, kích phát tiềm lực, đột phá cảnh giới. Đây là một hành vi vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng là biện pháp hữu hiệu nhất hiện giờ, sinh tử chiến là cách gia tăng tu vi nhanh nhất, cũng thử xem có giúp cho huyết thống Cổ Việt mạnh mẽ hơn được không. Với lại mình còn một tên gian manh biến thái trâu chó mà, làm gì phải xoắn.
Ba ngày trôi qua…….
Ba ngày nay, Trần Nguyên đã gặp được vô số ma thú, có nhiều loại kết thành đàn như: Thổ Hoa Trư, Hoa Hắc Hổ, Hấp Huyết Thử, Độc Hương Tri Chu, Kiến ăn thịt người, ... thậm chí trong số đó còn có yêu thú tu vi có thể so sánh với cao thủ Đấu Tông một sao, nhưng tất cả đều bị Trần Nguyên đánh chết hết.
Lần chiến đấu khó khan nhất là lần hắn gặp một đàn kiến ăn thịt người với số lượng vô kể, có thể cắn nuốt mọi thứ, mỗi con kiến đều to bằng bắp chân đứa bé, dữ tợn kinh khủng, hiếu chiến quá trời quá đất, may mắn đấu khí của hắn hùng hậu, với có thêm Hồi Sinh Đan cho nên liều mình đánh giết cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng bò được ra ngoài. Trong ba ngày này, vì sống trong rừng nên mọi lúc mọi nơi hắn đều phải bảo trì cảnh giác, đói thì nướng thịt ăn, khát liền thì vục mặt xuống suối, ngủ cũng phải mắt nhắm mắt mở, nếu không một khi gặp tập kích bất ngờ, chắc chắn lên bảng điểm số.
Cũng may Bách Chiến Quyết có công hiệu thần kỳ, đấu khí hắn lúc nào cũng tự động vận chuyển hấp thu năng lượng và có đan dược thần kì đổi từ Sói ca mới có thể khiến cho hắn kiên trì tới bây giờ, nhiều lần, khi hắn vận chuyển đấu khí đạt tới cực hạn, thân thể sinh ra vô số thay đổi, cứ như là một cơn sóng lớn đang dần tích tụ lực lượng để xuyên thủng một con đê lớn tràn vào trong đất liền.
-“Rào..rào…rào…” Một cơn mưa to rút xuống cánh rừng, những giọt nước mưa thi nhau đổ xuống xuống, ngay lúc này Hung Mạch đang hứng một cơn mưa rất lớn. Cơn mưa này giúp cho khí hậu nóng bức được thay đổi một cách nhanh chóng, trong chốc lát sấm chớp nổ ra, một trận gió to sét lớn kéo tới. Trên bầu sét đánh ầm ầm, khiến cả vùng núi rừng động không ngớt, Trần Nguyên ngồi ngay ngắn ở trên một thân cây to, tu luyện đấu khí, xung quanh thân thể liền ngưng tụ thành một cái lồng khí lớn, nước mưa rơi xuống liền bị đẩy dạt qua bên cạnh, cho nên hắn vô cùng khô ráo, không hề dính một hạt mưa nào.
Mưa đã tạnh, sét đã ngừng đánh, cơn mưa vừa rồi đã khiến toàn bộ khu rừng ngập nước, mực nước trong mấy cái hồ nhiều hẳn lên, dâng tràn ngập cả mặt đất, thậm chí Trần Nguyên con có thể thoải mái bắt mấy con ma thú cấp một để ăn. Ở thế giới nước này, vân có một vài loại ma thú chọn cách ngủ đông để tránh né với sức mạnh của tự nhiên. Trần Nguyên vừa chờ cơn mưa tạnh, vừa
luyện công, vừa xiên cá để nướng ăn.
Hiện giờ hắn không hề sợ yêu thú đơn lẻ. Nhưng nếu như gặp phải đàn yêu thú thì chắc chắn hắn sẽ phải cong đít mà chạy, nhưng nếu có khoảng 17, 18 con trở lên thì thậm chí ngay cả việc chạy trốn cũng không thể.
-“Mặc kệ, tiếp tục đi nào! Nếu như có thể tóm được một con ma thú cấp năm bem nhau thì có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Nghĩ nghĩ đến đó, Trần Nguyên hít một hơi thật sâu, tiếp tục tiến vào trong rừng rậm.
-“ Gào….Hống!” Đột nhiên, một âm thanh cực lớn từ phía xa bất ngờ truyền lại.
-“Củ lạc giòn tan? Con nào mồm to thế!?” Trần Nguyên giật mình, tiếng la hét này không những khiến không khí còn chấn động, mà ngay cả đầu óc của hắn cũng tiếng la hét cực to này ảnh hưởng, trời đất quay cuồng, cứ như là ai đó cầm đá đập vào đầu vậy.
Thân hình hắn như tia chớp phóng đi, vận chuyển đấu khí lên mức cao nhất, nhảy một cái đã vọt đi được hơn trăm bước, trước mặt hắn đã xuất hiện một vách núi đen ngòm, dòng nước từ cái thác khổng lồ đổ từ trên xuống, lúc này phía dưới thác nước có một con ma thú đang tắm rửa.
-“Tắm con khỉ ấy, não ngươi teo rồi à, không thấy nó đang luyện tập dưới áp lực nước à!?” Bỗng nhiên giọng nói đùa cợt của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên. Lời Sói ca nói không sai, có thể nói là con ma thú đang luyện công. Tiếng gào rống khi nãy chính là từ họng nó phát ra. Con ma thú này là một con Thái Thản Cự Viên cao hơn sáu mét, toàn thân lông đen thùi lùi như cục than, hai mắt màu xanh nhìn cứ như ma, lúc này nó đang đứng dưới thác nước, hai tay đấm ra liên tục vào dòng nước, khiến bọt nước văng tung tóe. Lúc này, thời tiết còn đang giông bão, sấm sét, lượng nước quá nhiều nên bất ngờ bộc phát vô cùng mãnh liệt, nước đổ từ cái thác cao trăm trượng, áp lực vô cùng dữ dội, nhưng mà con Thái Thản Cự Viên này lại dùng thú khí để chống lại! Thú Khí từ trong lòng hai bàn tay chậm rãi phóng ra, ngưng tụ thành vòng xoáy lớn nhỏ dưới đôi tay to cứng như sắt thép, vỗ vào giữa dòng nước, cứ như muốn ngăn chặn dòng chảy của thác nước này.
-“Gào…hú…..!” Ngay khi ánh mắt Trần Nguyên vừa lia tới con Thái Thản Cự Viên này, thân hình nó liền chuyển động, nó quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng vào chỗ Trần Nguyên đang núp lùm.
Khi ánh mắt của nó nhìn về phía Trần Nguyên, hắn đột nhiên cảm giác được cơ thể của mình giống như đang bị phong tỏa, cho dù bản thân hắn có chạy trốn đi ngàn dặm, thì cũng không thể thoát được sự cảm ứng của con Thái Thản Cự Viên này.
-“Á đù, con khỉ già này là cao thủ, tuyệt đối là cao thủ, tu vi thú khí của con Thái Thản Cự Viên này chắc chắn đã đạt tới cảnh ma thú cấp sáu đỉnh, chỉ cần bằng vào cảnh giới này, e rằng công lực và mức độ thâm hậu của thú khí có khi còn vượt trên ông lão trong Tàng Kinh Các nhà mình. Mình không phải là đối thủ! Không biết nó đã đạt tới cảnh giới Đấu Vương hay chưa đây?” Không chút nghĩ ngợi, Trần Nguyên xoay người định rời đi. Loại trâu chó này không phải là thứ mà hắn có thể chống lại.
-“Nhóc con, muốn trốn hong có dễ đâu. Con khỉ già này có tuyệt chiêu “Thiên Lý Truy Sát” đấy. Cái gọi là “Thiên Lý Truy Sát”, chính là khi thú khí tu luyện đến cực hạn, hình thành một luồng khí cảm ứng, nếu tập trung vào một ai đó, cho dù bản thân họ có chạy trốn hơn ngàn dặm, thì vẫn có thể tìm được được, khó thoát khỏi lòng bàn tay đối thủ. Loại tuyệt chiêu này chỉ có thể tìm thấy trên người loại ma thú này thôi. Nhưng mà ta cũng có, cứ đưa hai vạn điểm giao dịch là có ngay.” Sói ca tiếp tục công việc phổ cập, giáo dục kiến thức về ma thú cho Trần Nguyên, nhưng vẫn không quên giới thiệu hàng của hắn với giá cắt cổ.
-“Mợ nó, cơ thể thì to như ngọn núi, thú khí lại hùng hậu, ít nhất cũng là Đấu Tông chín sao đỉnh, có khi là Đấu Vương con mẹ nó rồi! Thú thôi mà, có cần phải bá con nhà đạo vậy không!?” Trần Nguyên lẩm bẩm trong mồm, không quan tâm, tới lời nói của Sói ca.
Tuy Trần Nguyên rất muốn trốn, nhưng con Thái Thản Cự Viên kia thì lại không muốn điều đó xảy ra, nó gầm lên giận dữ, vung tay phát ra một chưởng, nước từ dưới hồ sâu theo thú khí của nó ngưng tụ thành một khúc cây dài, phá không bay đến đúng cái lùm mà Trần Nguyên đang núp, quãng đường đi cũng phải chừng 3000 bước.
-“Ối giời ơi!” Thân ảnh Trần Nguyên nhanh chóng né tránh. Cột nước đập thằng vào một gốc cây đại thụ, khiến nó lập tức biến thành gỗ vụn bay toán loạn, giống như một miếng đậu hủ bị chọi vào tường.
-“Phê lòi, ăn phát đó vào người có khi nát mẹ nó người luôn chứ vỡ mặt gì nữa! Một chiêu ngưng tụ thú khí phóng xa hơn ngàn bước, sao mà trâu thế.” Trần Nguyên liên tục giật mình, lần đầu tiên hắn thấy cảm giác nguy hiểm dâng cao như thế.
-“Hị hị, chỗ ta cũng có một bộ đấu kĩ như thế, hình như gọi là Bách “Bộ Thần Quyền”, có thể sử dụng đấu khí phóng ra ngoài trăm bước, khiến gỗ đá nát vụn, nhưng nếu vượt quá trăm bước thì đấu khí sẽ dần tiêu tán, uy lực giảm mạnh. Ba vạn điểm giao dịch nhé!” Sói ca nhởn nhơ tiếp thị hàng họ, chẳng hề mảy may quan tâm sống chết của Trần Nguyên.
-“Ba vạn cái con mông ta nè! Mi có thấy con khỉ đen thùi lùi như cục than kia không, đứng cách ông 3000 bước, vận chuyển thú khí, trực tiếp công kích, uy lực còn vô cùng khủng bố hơn cả bộ đấu kĩ rẻ rách của ngươi kìa.” Trần Nguyên tức giận gào lên, cái tên Sói ca này lúc nào cũng có thể đi tiếp thị sản phẩm bất chấp hoàn cảnh.
-“Gào…” Thấy Trần Nguyên có thể né khỏi đòn tấn công của mình, Thái Thản CỰ Viên dường như có chút kinh ngạc, nhưng mà sau đó trên mặt nó hiện ra nụ cười tàn nhẫn, răng nanh sáng bóng, lông đen bay phất phơ, không dính một giọt nước! Đúng chuẩn soái ca chốn rừng rú.
-“Nó cười duyên với ngươi kìa, lại làm quen đi.” Sói ca cười hềnh hệch tiếp chục tiết mục xúi dại.
-“Cười cười cái con….” “Vút.” Ngay trong lúc Trần Nguyên đang tính mở mồm ra chửi thì thân hình khổng lồ của con Thải Thản Cự Viên từ trong thác nước nhảy vọt đến, bàn tay thô to mang theo thú khí cuồng bạo chộp tới. Trong lúc đó hầu như không khí quanh người Trần Nguyên đều biến thành lốc xoáy hung mãnh, cả người hắn bị một luồng nhu kình trói chặt, giống như một con thuyền nhỏ trong cơn bão táp, làm cách nào cũng không thể thoát ra.
Đúng là số chó mực mà, xui xẻo không thể tả. Với trình độ đấu khí của hắn mà đối với công kích của con Thái Thản Cự Viên này thì đúng là trứng chọi với đá, toàn thân không thể nhúc nhích, có thể thấy được con khỉ đen này mạnh mẽ cỡ nào, nếu như nó ở trong Nam Định thành thì có thể đánh ngang tay với ông lão thần bí trong Tàng Kinh Các, chí ít là vậy.
-“Đê ma ma, ông đây sẽ thịt mày con khỉ đen kia!” Với tình huống bây giờ chỉ còn một cách duy nhất, đó là tử chiến. Chiến ý của Trần Nguyên đã trỗi dậy một cách mãnh liệt, gặp chuyện khó khăn tuyệt đối không được mất bình tĩnh, Bách Chiến Quyết được vận chuyển đến cực hạn, hơi thở như chiến thần từ chiến trường
chấn nhiếp thiên quân vạn mã.
-“Phụt…viu..” Một dòng nước lớn xuất hiện trong tay hắn, ngưng tụ thành một cái trường thương thật lớn.
-“Rầm…đùng….” Lực lượng va chạm khiến cho cả cơ thể Trần Nguyên chấn động, liên tiếp lùi về phía sau, cây trường thương trong tay hắn tan biến dần đi, thú khí của Thái Thản Cự Viên truyền qua cây gậy, thẩm thấu vào trong kinh mạch của hắn, chui vào trong Đấu Khí Hải nổ bùm bùm, giống như đang muốn hủy diệt cơ thể hắn.
-“Bách Chiến Liệu Thương Thiên.” Trần Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng chiến khí xung thiên di chuyển trong cơ thể, hóa giải thương thế trong kinh mạch, đánh tan thú khí của Thái Thản Cự Viên.