Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới

Một giờ đêm..
-“Kẻ mạnh nhất!? Thực sự đó có phải là mục đích đáng để hướng tới không..Thống nhất đại lục...nó có phải là điều nên làm hay không...chiến tranh...?” Trần Nguyên ngồi lặng lẽ trong doanh trướng, ánh nến leo lắt, tựa như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Hiện tại hắn đang xem lại những bản chiến báo của những năm gần đây, sau khi nhìn thấy con số thương vong của binh sĩ, những con số thuế má kinh khủng khiến cho nhân dân lâm vào cảnh khổ cực, tâm trạng của Trần Nguyên bắt đầu có chút nặng nề.
-“Nhóc con, ngươi đang có chuyện gì khó nghĩ hay sao!?” Giọng nói của Sói nhẹ nhàng vang lên bên tai Trần Nguyên.
-“Sói ca...nếu như ta được sống lại một lần nữa...haiz...ta đang phân vân liệu ta có còn hy vọng chính mình trở thành một người mạnh nhất hay không?” Trần Nguyên vẫn lặng im không nhúc nhích, đột nhiên chậm rãi hỏi.
-“Nhóc con, điều ngươi phân vân rất là thú vị...ừm, nói đơn giản thì nó như thế này. Chỉ cần ngươi có được một phần mười sức mạnh như ta vậy thì ngươi đã có đủ khả năng muốn giết ai thì giết, tung hoành thiên hạ tiêu dao cả đời mà không ai dám ho gì cả. Lúc đó ngươi muốn gì cũng có, tiền tài, mỹ nữ...tất cả chỉ cần là cái gật đầu của ngươi.” Sói ca thản nhiên trả lời Trần Nguyên.
-“Ha ha...nếu...làm một kẻ hùng mạnh như vậy...ta thật sự không muốn chút nào!” Trần Nguyên nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra ngoài doanh trướng, ngước mặt nhìn lên ánh trăng trên trời cao, một lúc lâu sau mới trả lời Sói ca.
-“Ồ! Tại sao!?” Câu trả lời của Trần Nguyên thật sự nằm ngoài suy nghĩ của Sói ca. Trong tiềm thức của Sói ca từ bao lâu nây, bất kể là kẻ nào đi chăng nữa, một khi đã có cơ hội bước lên con đường độc bá thiên hạ, cho dù sau này khi đứng trên đỉnh cao suy nghĩ lại mà có hối hận, thì hiện tại bọn chúng vẫn sẽ trả lời chắc nịch là có!
-“Sói ca...ngươi có biết không..kiếp trước ta chỉ là một gã trai bình thường. Ừm..có thể nói là trong ngoài bất nhất..nhưng mỗi người đều có một cách sống khác nhau, điều đó không ai có thể miễn cưỡng thay đổi được, số nhọ lắm ta mới bị lôi tới đây, ta còn nhớ rõ, lúc ta còn yếu đuối ai cũng có thể bắt nạt cho đến bây giờ, hình như ta đã thay đổi quá nhiều, hình như ta đã tàn nhẫn hơn, độc đoán và đê tiện hơn... Giặc cướp cũng tốt, bà lão cũng thế. Bọn họ cũng đều là con người như ta. Thứ họ theo đuổi chỉ đơn giản là có một cuộc sống bình yên ngày đủ ba bữa cơm thôi. Người dân..” Trần Nguyên hồi tưởng lại những chuyện khi xưa, của kiếp trước. Hắn nhớ rất nhiều rất nhiều những con người dân quê chân chất của cố hương, những người mà chỉ cần một câu cảm ơn từ tận đáy lòng là đủ với họ rồi chứ không phải cái thế giới tu luyện chỉ có máu , sự toan tính và giả dối bây giờ.
-“Kẻ nên giết thì giết, tha được thì nên tha! Nhưng ta nói ngươi nghe, binh sĩ trên chiến trường, hầu như đa số không ai trong họ muốn phải xa gia đình để đi ra chiến trường cả, không một con người nào muốn chết...ta đã bước theo ngươi từ những bước đầu tiên của ngươi, ngươi là người tu luyện, con đường ngươi đã đi qua đều trải đầy máu và mồ hôi, đôi khi còn pha lẫn nước mắt, ngươi giết vô số đấu giả, nhưng ít ra ngươi vẫn chưa từng hại chết người dân thường vô tội nào. Nói trắng ra, ít ra ngươi vẫn còn hơn hẳn nhiều kẻ tu luyện đấu khí tầm thường ngoài kia. Đa số bọn cường giả đó cả đời của bọn chỉ biết sống vì mình , cả đời chỉ chém giết, toan tính thiệt hơn. Cho nên ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì, những người khi bắt đầu tu luyện đấu khí, thì họ đã chấp nhận đặt cược mạng sống của bọn chúng, nếu quyết định đi trên con đường này lúc chết thì chỉ có thể trách bản thân tài ngệ không bằng người. Đi trên con đường tu luyện thì hãy giác ngộ cái chết trước đi !” Giọng nói của Sói ca vang lên khắp không gian, tựa như tên này đã bước ra từ phong ấn mà lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn mình! Tuy tên này có lúc lạnh lùng đáng sợ, nhưng lúc nào cũng mang theo sự ấm áp yên bình.
-“Hừm...còn nếu muốn biết người dân là gì, thì phải nhìn địa vị và thân phận của người bình luận, thân phận khác nhau, bách tính trong lòng người đó sẽ có địa vị khác nhau! Đối với hậu nhân của gia tộc đại phiệt, người dân so với con sâu cái kiến sẽ không có gì khác nhau... còn nếu là chiến tranh, chinh chiến thiên hạ, lúc đó người dân sẽ chính là công cụ lợi tốt nhất! Có thể từ chỗ họ lấy được tiền tài để nuôi quân, từ họ lấy được trai tráng làm quân sĩ, tạo thanh thế, kích động sự phẫn nộ của dân chúng, nâng cao đại nghĩa! Còn nếu là vua, thì sẽ người dân chính là con dân của hắn! Nếu là vua tốt thì hắn sẽ dùng hết sức lực để tạo phúc cho thiên hạ, giúp muôn dân được no ấm! Người già được phụng dưỡng, trẻ con có chỗ nương tựa...cuối cùng...ngươi hãy nhớ kĩ những lời này: Từ cổ chí kim, anh hùng nếu làm tướng thì đánh đâu thắng đó, nếu làm soái thì trên dưới đồng lòng, nếu làm quân thì dân nghe lệnh, tạo phúc cho một phương. Nhưng anh hùng quyết không thể làm vương, làm hoàng đế. Nhưng nếu như là kiêu hùng, lúc nào cũng tâm ngoan thủ lạt, lục thân bất nhận. Chỉ có kiêu hùng mới có hi vọng đứng lên trong loạn thế, và trờ thành người làm nên đại nghiệp.” Sói ca nhẹ nhàng phân tích cho Trần Nguyên, giọng nói như gió xuân khiến cho Trần Nguyên cảm thấy cơ thể lâng lâng, nhẹ tựa bông hồng, trong đầu hiểu ra được thêm vô số điều.
Ha ha ha...” Trần Nguyên bật cười thú vị, lòng hắn vốn đang nặng như núi, sau khi được Sói ca thông não xong, bỗng nhiên như được thả lỏng, hắn cảm thấy trong lòng mình bỗng dưng tĩnh tâm lạ thường, xen lẫn là một cảm giác hạnh phúc từ tận đáy lòng.
...............................................................
9 giờ sáng hôm sau...
-“Quân đoàn trưởng!” Một binh lính dáng người khá chuẩn từ bên ngoài hối hả chạy vào doanh trướng.
-“Có chuyện gì mà ngươi vội vã thế!” Trần Nguyên lờ đờ mở mắt ra, nước miếng nước dãi chảy tùm lum hai bên mép mồm, đêm qua ngồi tán gẫu với Sói ca đến gần sáng, nói đến khi hắn mệt quá thì mới lăn ra ngủ.
-“Thưa ngài,chuyện là như thế này!” Gã binh lính này vuốt mồ hôi, giọng nói có chút ngập ngừng.
.................................................................
Quay lại hai tiếng trước.
*Đi qua đi lại like a boss* Một thiếu niên mặt mũi đẹp trai, sáng sủa đang phởn phơ dạo bước cách cổng doanh trại của Quân Đoàn Thiết Giáp mười km, như chốn không người, lúc này một người lính mới vừa được chuyển đến quân đoàn Thiết Giáp, hôm nay là tới phiên hắn đi trực, hắn chỉ vừa mới đi tiểu xong thấy tên mặt trắng này bộ dáng rất giống những công tử nhà quyền quý, liền nghĩ ra một trò đùa, não nghĩ thì xác làm, hắn liền thay quân phục rồi chạy vào trong một lùm cây sau đó nhảy ra.
-“Lão tử là cướp đây! Mau đưa hết tiền trên người cho ta ngay!” Tên lính làm bộ mặt hung thần ác sát vung vẩy thanh trường đao hù dọa gã thiếu niên.
1 giây im lặng, 2 giây im lặng, 3 giây cũng im lặng.
-“Tiền loại nào hả anh!? ” Gã thiếu niên hình như không hề có chút sợ hãi, trái lại còn hỏi vặn, tâm tình hắn hôm nay đặc biệt tốt nên mới lén lút ra ngoài du ngoạn sơn thủy.
-“Tiền thì còn loại éo gì??” Tên lính ngây ngốc nhìn gã thiếu niên này, thầm nghĩ không lẽ con hàng lúc nhỏ không được uống sữa mẹ à . Chưa thấy tên nào bị cướp mà dám hỏi vặn cả.
Mặc dù rất là mắc cười, nhưng tên lính vẫn tiếp tục giả vờ:
-“Kim tệ, ngân tệ, đồng tệ, vàng, bạc...anh muốn lấy loại nào ạ?” Gã thiếu niên tiếp tục ngây thơ.
-“Đưa hết cho tao!” Tên lính vung đao hét lớn.
-“Chỉ lấy mỗi tiền hả anh?” Gã thiếu niên tiếp tục hỏi vặn.
-“Ý mày là sao!?” Tên lính nhíu máy, miệng méo xệch, giọng nói có chút buồn cười.
-“Ý em là anh chỉ lấy tiền, còn những đồ vật giá trị thì không lấy ạ?” Gã thiếu niên hồn nhiên trả lời, đôi mắt còn chớp chớp mấy phát.
-“Tao lấy cả tiền cả đồ!” Tên lính tiếp tục vung đao, giả vờ nhăn mặt, giọng nói chứa hàn ý.
-“Đồ giá trị thì có ba loại, anh lấy loại nào!?” Gã thiếu niên ngoác mồm, vẻ mặt phởn phơ, giọng nói cực kì vui vẻ.
-“Đồ quái gì mà có ba loại??” Tên lính nghe xong, ngơ ngác chết lặng một hồi rồi mới nặn ra khuôn mặt tức giận hét lên.
-“Một loại là có giá trị với em nhưng không có giá trị với anh. Một loại là giá trị với anh không giá trị với em. Loại cuối là cả anh và em đều không thấy có giá trị, nhưng người khác đều thấy giá trị.” Gã thiếu niên bảnh trai vuốt tóc một phát, vểnh mũi lên trời thực thà nói ra.
-“Cái thằng nhóc này, mày chán sống à!? Tao nhắc lại, trên người mày có thứ gì thì nôn hết ra đây cho tao!!!” Tên lính ức hóa, dữ tợn cười.
-“Anh ơi, có thứ em nôn được, nhưng có thứ em phải vào nhà xí mới cho ra được ạ.” Gã thiếu niên tiếp tục chưng bộ mặt thánh thiện, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy.
-“Thằng này bị não cmnr! Hừm...tao méo cần biết là mày não thật hay não giả vờ...nhưng mày còn lằng nhằng nữa là ông xiên lòi phèo!!” Tên lính lúc này đã quên luôn hắn đang giỡn, trực tiếp nhập vai tướng cướp, vung cây đao chọt chọt về phía trước.
-“...Em góp ý chút xíu...anh bộc lộ cảm xúc vẫn còn hiền quá, không có uy gì cả!” Gã thanh niên cười vào mặt tên lính.
-“Quát đờ hợi??” Tên lính mặt chữ A mồm chữ O.
-“Tướng cướp thì phải có cái uy và sắc diện đáng sợ, đôi mắt phải ác, phải vô hồn. Phải có khí thế khiến cho thằng bị cướp nhìn là sợ đến phát khóc, chưa cần nói đã nôn hết đồ ra.....! Nói chung là anh đưa em mượn cây đao em làm thử cho mà coi, lần sau cứ thế mà làm.” Gã thiếu niên có chút ý tứ dương dương đắc ý.
-“......Thằng này nhìn ngu ngu, nói chuyện thì như thằng đần, chắc ăn chơi dữ quá nên ngu người. Mình cứ đưa đao cho nó để nó dạy cho ít kinh nghiệm, sau này có muốn ghẹo chọc ai cũng dễ!” Tên lính vuốt vuốt cái cằm đầy râu, ra dáng suy nghĩ sâu xa.
-“Được rồi, cầm lấy rồi làm thử tao coi. Tao mà không sợ thì mày nát thây nha con!” Tên lính dùng ngữ điệu đặc biệt, giống như là đưa lên vật quý hiếm, ngôn từ tràn ngập uy hiếp, đưa thanh đao chõ gã thiếu niên
-“Mày đã bị lừa! Giờ thì tao sẽ có hai phương án cho mày chọn...một là móc hết tất cả đồ trên người mày rồi để xuống đất, sau đó biến. Hai là ta sẽ cắt dái mày và bán mày vào nhà thổ làm trai bao kiếm ít tiền ăn sáng! Mày có mười giây để lựa chọn giữa hai phương án!” Gã thiếu niên vừa cầm thanh đao thì vẻ mặt và thần thái đều thay đổi một trăm tám mươi độ, đôi lông mày vốn rất bình thường bỗng nhiên biến đổi thành cặp lông mày sâu róm, hai mắt híp lại như phê cần, sát khí bừng bừng, môi chu, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
-“Đù, quả nhiên con hàng này rất có phong độ, từ khuôn mặt đến biểu cảm đều rất chuyên nghiệp. Đúng là có học có khác, câu chữ rất máu lạnh. Rất đáng để học hỏi.” Tên lính chứng kiến ngôn từ của gã thiếu niên bảnh trai, trong đầu tràn đầy khâm phục, nhìn ngu ngu thế mà lại sành sỏi thế không biết. “Ừm, mày làm tốt lắm, tao hiểu rồi, giờ trả cây đao cho tao!” Tên lính sau khi suy nghĩ xong liền gật gù mấy cái rồi giơ tay, đòi lại thanh đao.
-“Một....mười....Hết giờ!” Gã thiếu niên vẫn tỉnh bơ bắt đầu đếm, mà hắn lại đếm kiểu rất là vô lại, từ một vọt ngay đến mười. Trường đao chém một phát cực nhanh, may mà tên lính theo phản ứng không điều kiện né kịp cho nên chỉ mất một nhúm râu, tên lính này là người mới, nằm trong nhóm hai nghìn người mới được điều đến ít hôm, vẫn chưa trải qua khóa huấn luyện của Trần Nguyên. Mà nói đi cũng phải nói lại, có vẻ như tên thiếu niên ngáo ngơ này thân thủ cũng không tồi đấy.
-“Đệt! Xong rồi đó anh!” Tên lính này nhanh chóng cởi đồ đáng giá trên người ra, chuyên nghiệp cực kì, quăng luôn cả bao tiền xuống đất, hình như hắn nhập tâm quá nên quên hết những là hắn chỉ đang giả vờ đóng giả kẻ cướp, bây giờ lại còn phản khách vi chủ, từ kẻ hù dọa thành kẻ bị dọa, một thân bản lãnh hình như tạm thời quên mất.
-“Tao đếm đến ba, sau đó còn nhìn thấy mày thì....” Gã thiếu niên rất đắc ý, mặt mày hớn hở.
-“Em chào anh em té ạ!!!” Tên lính trực tiếp chạy thật nhanh về phía doanh trại.
-“Ê, chạy đi đâu đấy!” Lúc này gã thiếu niên liền khôi phục lại sắc thái ban đầu, vẻ mặt tướng cướp chính hiệu đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngáo ngơ. Tên lính đang trong tình thế tạm quên thân phận nghe thấy gã thanh niên gọi thì liền tăng tốc độ chạy nhanh hơn, tốc độ nhanh đến mức Hỏa Liệt Hổ nếu có ở đây cũng phải chắp tay quỳ lạy như tế tổ.
-“Kì lạ vậy ta? Mình gọi lại để trả đao mà? Sao tên này lại chạy nhanh gấp đôi là sao?? Đúng là khó hiểu! Thôi mang mấy thứ này theo vậy, có dịp gặp lại thì trả.” Gã thiếu niên nhìn tên lính chạy mà hoa mắt, nhíu mày khó hiểu, trong lòng có chút buồn bực.
Mà hắn cũng kệ, tiếp tục phởn phơ đi tiếp, hướng về phía Hoàng Thành mà bước đi.
.......................................................
-“Chuyện là thế đó Quân Đoàn Trưởng!” Gã binh lính vừa thở hổn hển vừa thuật lại câu chuyện.
Lúc này sắc mặt Trần Nguyên biến đổi liên tục, lúc xanh lúc vàng lúc đỏ, cứ như là đèn đường giao thông, vẻ mặt âm trầm bất định. Sau khi nghe xong câu chuyện thì hắn đã kinh ngạc một lúc lâu, sau đó mới mơ hồ hiểu được đại khái sự tình từ đầu đến cuối. Tóm tắt là lính của hắn đi tuần, sau khi đi tè rồi về thay ca thì thấy một gã thiếu niên ngáo ngơ, nổi máu quởn giả làm cướp, không những không dọa được đối phương mà còn bị đối phương dọa ngược lại, ăn trộm gà bất thành lại còn mất nắm thóc. Thật là mất mặt quá mà. Trần Nguyên lúc này không nói gì, chỉ đảo cặp mắt trắng dã qua lại mấy lần.
Trong khi các bạn chờ ra chương mới thì có thể đọc các truyện dưới đây nha:
truyencv.com/uy-chan-cuong-toc/ của tác giả Đoàn Tam Thiếu.
Hoặc
truyencv.com/di-gioi-lien-minh/ của Bestazir123 :D
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui