Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


Đây đã là lần thứ hai Hàn Nghệ bị Tiêu Vô Y lừa, là một kẻ lừa đảo, đây là chuyện không thể tha thứ được, nhưng là một người chồng, đây lại là chuyện vô cùng bình thường.

Bởi vì hắn hoàn toàn không có chút đề phòng nào đối với Tiêu Vô Y.
Cái này phải xem Hàn Nghệ chọn thân phận nào để đối diện với Tiêu Vô Y thôi.
Một kẻ mỉm cười, một người âm trầm, một kẻ uất ức, một người đắc ý, hai người phảng phất như quay về thời ở Dương Châu.

Khi đó bọn họ thường xuyên đấu trí đấu dũng, mỗi lần đều là Hàn Nghệ chiếm được thượng phong, nhưng sau đó liền bị bức xuống hạ phong.
Cười rồi, cười tức là không sao.

Hàn Nghệ vội vàng bước tới kéo lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại không xương nhưng lại khiến người ta sợ hãi kia của Tiêu Vô Y, nghiêm túc nói: "Ta và Nguyên Mẫu Đơn thật sự không có gì."
Tiêu Vô Y khẽ rút bàn tay ngọc, nhưng Hàn Nghệ nào chịu buông tay, nàng cũng không miễn cưỡng, vẫn mặc cho gia hỏa này kéo, nghiêng đầu qua nói: "Thế khi chàng liều chết cứu cô ta, có từng nghĩ đến ta?"
Hàn Nghệ lập tức nói: "Đương nhiên là có nghĩ tới.

Thật ra nói liều chết tới cứu thì có hơi khoa trương, ta là có nắm chắc nên mới tới.

Đến đây, đến đây nào, ngồi xuống trước đã, để ta kể hết cho nàng nghe."
"Không cho phép chàng gạt ta."
"Đó là hiển nhiên."
Hàn Nghệ ngồi xuống trước, sau đó ôm chầm lấy Tiêu Vô Y, để nàng ngồi lên đùi mình.

Tiêu Vô Y cũng chỉ ngượng ngùng chút chút, rồi cũng để hắn làm vậy.
Thật ra nàng vội vã đến đây, cũng là vì lo lắng cho phụ thân nàng và Hàn Nghệ.

Đây là hai nam nhân quan trọng nhất cuộc đời nàng, cho nên khi nàng thấy Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn nói cười với nhau, thì trong lòng vừa ủy khuất, lại vừa phẫn nộ, mình lo lắng cho hắn như vậy, hắn lại ở đây phong hoa tuyết nguyệt với nữ nhân khác.
Thật ra nếu như là đám Mộng Nhi, thì nàng thấy không sao cả, dù sao thì đám Mộng Nhi cũng không có bất kỳ uy hiếp gì, nhưng nếu là Nguyên Mẫu Đơn, thì đó là mỹ nữ từng danh chấn Trường An, tính uy hiếp quá mạnh nha.
Hàn Nghệ đem đầu đuôi câu chuyện kể cho Tiêu Vô Y nghe, thậm chí cả chuyện đưa áo cho Nguyên Mẫu Đơn sưởi ấm.
Tiêu Vô Y hừ nói: "L:úc trước khi chàng ở Dương Châu, cũng chưa từng đối tốt với ta như vậy."
Phụ nữ rất thích lôi chuyện cũ ra nói, câu này quả thật không sai mà.

Vẻ mặt Hàn Nghệ oan uổng nói: "Khi ở Dương Châu, ta đối xử với nàng tệ lắm sao, ngày ngày ta đều nấu cơm cho nàng ăn, còn làm điểm tâm, rồi tặng đàn nữa."
Tiêu Vô Y bĩu môi nói: "Đó toàn là dưới tình huống không tình nguyện."
"Rồi rồi, lúc trước đúng là ta có bạc đãi nàng, nhưng vẫn mong nàng cho ta một cơ hội, để ta dùng cả đời này tới bồi thường." Hàn Nghệ biết, đừng bao giờ so đo mấy chuyện này với nữ nhân, bằng không sẽ càng nháo càng lớn.

Nam nhân mà, nên rộng lượng một chút.
Vẫn là đức hạnh này, Tiêu Vô Y nghe thấy mà ngọt ngào trong lòng, liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Nhưng ta thấy Nguyên Mẫu Đơn dường như rất thích chàng."
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Cô ta thích ta á? Nàng đừng đùa được không, nàng cho rằng có thể sao?"
Tiêu Vô Y chu cái miệng nhỏ, nói: "Ta quá hiểu nàng ta, ngoài trừ Tiểu Hổ ra, nàng ta chưa từng lo lắng cho nam nhân khác như vậy, bao gồm cả Độc Cô Tiên Lược."
Hàn Nghệ khẽ nhíu mày nói: "Ta là ân nhân cứu mạng của nàng ta, việc này cũng rất bình thường mà.

Hơn nữa, nàng cũng đừng quên, ta là người bạn của chị em phụ nữ, nếu nàng ta thích ta, thì không có khả năng ta không phát giác chút nào."
Tiêu Vô Y hừ một tiếng: "Chàng không tin đúng không, vậy chúng ta đi thử nàng ta xem."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Thử thế nào?"
Khóe miệng Tiêu Vô Y nở một nụ cười gian khiến người ta sợ hãi, nói: "Rất đơn giản, ta cố ý ức hiếp chàng, xem nàng ta phản ứng ra sao?"
Đúng là một nữ ma đầu mà! Hàn Nghệ cả kinh, nói: "Nàng có nhầm không vậy, ta là phu quân của nàng đấy, nàng ức hiếp ta, nàng có nghĩ đến cảm nhận của ta không."
Tiêu Vô Y lại cực kỳ hưng phấn nói: "Chẳng lẽ chàng không cảm thấy rất thú vị sao?"
"Nói thật, hoàn toàn không thấy."
"Chàng đừng có sợ, ta lại không phải thật sự muốn ức hiếp chàng, ta chỉ là muốn thử nàng ta thôi, chàng cứ chờ mà xem, nàng ta nhất định sẽ bảo vệ chàng.

Được, chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Tiêu Vô Y chính là tùy hứng như thế.
"Này này này!"
Hàn Nghệ kích động nói: "Nàng đừng có làm loạn nha, ta sẽ phản kích đó."
Tiêu Vô Y nhếch miệng nói: "Dù sao chàng cũng thích liên hợp với nàng ta đối phó ta, chuyện này không phải hợp ý chàng sao."
"Nàng đừng có vậy nữa."
Hàn Nghệ nói: "Đùa này đùa quá lớn rồi đấy, ta tuyệt đối sẽ không để nàng làm đâu"
Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, Tiêu Vô Y vội vàng giãy khỏi hai tay của Hàn Nghệ, đứng bật dậy, hai má đỏ ửng, hơi chút ngượng ngùng.
Nhưng một thiếu niên như Tiểu Dã sao lại để ý đến mấy chuyện này, nói: "Hàn đại ca, bọn Trịnh công tử đang đi về phía này."
"Cái gì?"
Hàn Nghệ cả kinh.
Tiêu Vô Y dậm chân nói: "Chết rồi! Quên mất là bọn họ cũng biết chỗ này."
Hàn Nghệ nói: "Chúng ta nhanh đi thôi."
Nếu để cho bọn Thôi Tập Nhận biết quan hệ giữa hắn và Tiêu Vô Y, thì cực kỳ không xong.
Tiêu Vô Y buồn bực nói: "Nhưng ở đây chỉ có một con đường xuống núi."
"Hả?" Vẻ mặt Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: "Nàng thật sự là không thích chừa đường lui cho mình mà!"
Tiêu Vô Y ra sức gật đầu.
Trời ạ! Hàn Nghệ thở dài nói: "Vậy tìm chỗ trốn trước đi."
Hắn đã quen chùi đít thay Tiêu Vô Y rồi.
Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y lập tức chui vào một bụi cỏ phía trước đình, Tiểu Dã đương nhiên sẽ không gò bó như vậy, chớp mắt đã trèo lên một cây đại thụ, sau đó sau đó biến mất.
Một lát sau, lại nghe thấy từng tràn tiếng nói, chỉ thấy sáu người đi về phía đình, ngoài trừ Nguyên Liệt Hổ thì sáu người còn lại đều có mặt.
"Phù phù !"
Trưởng Tôn Diên là người đầu tiên đi vào đình, liền ngồi xuống, khẽ thở dốc.
Trịnh Thiện Hành liếc nhìn Trưởng Tôn Diên, khuyên nhủ: "Trưởng Tôn, ngươi đừng cứ ở nhà đọc sách, khi rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo đi.

Ngươi coi ngươi kìa, mới đi bao lâu mà đã thở dốc như thế."
Trưởng Tôn Diên mỉm cười gật đầu, không lên tiếng.
Lư Sư Quái nhìn xung quanh, đưa tay vuốt cột đình góc đông nam nói: "E rằng chúng ta đã bảy năm rồi không đến đây, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây cũng không thay đổi nha!"
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Còn nhớ trước kia, nữ ma đầu kia lệnh cho chúng ta, bảo chúng ta xây dựng một ngôi đình ở đây, chúng ta đều cho rằng là chuyện không thể, nhưng không ngờ, cuối cùng đã để chúng ta xây dựng được."
Hàn Nghệ trốn sau bụi cỏ nghe được câu này, không khỏi dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Vô Y.
Tiêu Vô Y chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, đôi mắt nhìn loạn.
Trưởng Tôn Diên nói: "Khi đó còn có Thôi đại tỷ, Mẫu Đơn tỷ, Hồng Lăng."
Thôi Tập Nhận nghe vậy, thần sắc không khỏi có chút ảm đạm.
Vương Huyền Đạo mặc kệ ở ở đâu đều đứng rất thẳng: "Trước đó nghe nói ở đây bất ngờ đổ lũ, ta còn lo lắng ngôi đình này sẽ bị phá hủy."
Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nhảy lên trên, chân phải điểm lên cột đình liền nhảy lên đến xà ngang phía trên, nằm xuống, mặt hướng lên trời, hai tay đặt phía dưới, xem ra y thật sự rất không thích đưa mặt nhìn người.
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Vô Nguyệt, đã bao nhiêu năm rồi, ngươi đừng có ngủ sụp ngôi đình này."
Độc Cô Vô Nguyệt cười nói: "Xà ngang này là do ta tìm được, vô cùng rắn chắc, sao có thể dễ dàng đổ sụp."
Trịnh Thiện Hành cũng ngồi xuống, nghiêng người tựa vào cột đình, nói: "Bây giờ nghĩ lại ta thật sự muốn đa tạ nữ ma đầu kia, mỗi lần nhìn thấy ngôi đình này, trong lòng đều rất đắc ý."
Tiêu Vô Y nghe vậy lập tức kéo ống tay áo Hàn Nghệ, ra sức chớp mắt, vô cùng đắc ý.
Thật không biết việc này có gì hay mà đắc ý, Hàn Nghệ đáp lại bằng cái trợn mắt.
Thôi Tập Nhận đứng ngoài đình, khom người xuống, hai tay chống lên hành lang đình đài, nói: "Ta không cảm thấy có gì đắc ý, chỉ cảm thấy khuất nhục."
Trịnh Thiện Hành bật cười ha ha.
Lư Sư Quái đột nhiên nói: "Những lời của bệ hạ hôm qua, các ngươi thấy thế nào."
Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Ta chỉ cảm thấy bệ hạ không khỏi cũng quá coi thường chúng ta rồi."
Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Huyền Đạo ca nói có lý, bây giờ quốc cữu độc tài triều cương, hoàng quyền suy yếu, bệ hạ gọi chúng ta vào triều, chẳng phải là muốn cân bằng thế lực các phương diện sao, để mong đạt được mục đích hoàng quyền tối thượng, làm vậy chẳng phải là thành tâm muốn coi chúng ta như đao kiếm sao."
Hàn Nghệ nghe thấy mà cả kinh, ta đi, bọn họ thật sự là cái gì cũng dám nói nha!
Trịnh Thiện Hành thở dài nói: "Nếu bệ hạ thật sự là nghĩ cho quốc gia và dân chúng, cho dù bảo ta làm một tiểu lại, ta cũng nghĩa bất dung từ.

Nhưng bảo ta chơi mấy trò đấu đá lục đục này, ta thà là học theo Sư Quái, trốn khỏi Trường An."
Lư Sư Quái cười khổ nói: "Bệ hạ hiểu chúng ta rất rõ, biết chúng ta vẫn luôn vô cùng bất mãn đối với cách làm của gia tộc, một khi chúng ta vào triều làm quan, tất nhiên sẽ đối nghịch với trưởng bối gia tộc, việc này ngược lại sẽ làm hao tổn thế lực của gia tộc chúng ta."
Thôi Tập Nhân đột nhiên nói với Trưởng Tôn Diên: "Trưởng Tôn, ta nghe nói Liễu thúc thúc đã từ chức Trung Thư Lệnh, xem ra ngày tháng của quốc cữu cũng không phải dễ qua lắm!"
Trưởng Tôn Diên gật đầu.
Vương Huyền Đạo nói: "Đây đều là chuyện trong dự liệu.

Quốc cữu công bây giờ rất kiêu ngạo tự mãn, không đặt ai vào mắt cả.

Làm một Hoàng đế, sao có thể dung tha ông ta tiếp tục làm thế, bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ phản kích, chẳng qua chỉ là sớm hơn so với tưởng tượng của chúng ta thôi."
Lư Sư Quái thở dài: "Nhưng ta cho rằng, chuyện này cũng không thể trách Quốc cữu công hoàn toàn.

Khi đó Thái Tông thánh thượng bổ nhiệm quốc cữu, Chử Phó Xạ, Vu Phó Xạ làm cố mệnh đại thần, đã dự đoán trước sẽ xuất hiện tình trạng hôm nay.

Thái Tông thánh thượng cũng thật sự là trí giả lo ngàn chuyện, tất có một chuyện sơ suất."
Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy được, bất kể thế nào, bọn Quốc cữu công vẫn vô cùng trung thành với bệ hạ, trung với Đại Đường, hơn nữa Đại Đường dưới sự cai trị của bọn Quốc cữu công cũng trở nên càng phồn hoa hơn.

Từ đó có thể thấy, sự sắp xếp của Thái Tông thánh thượng khi đó vẫn là hành động sáng suốt.

Các ngươi đừng quên, với tính cách của bệ hạ, nếu không có bọn Quốc cữu công phò trợ bên cạnh, y rất khó khống chế được triều cương."
Nói tới đây, y lại thở dài: "Ôi! Chỉ duy nhất chuyện Ngô Vương điện hạ, có thể là Thái Tông thánh thượng không ngờ đến, nhưng đại cục vẫn nắm trong lòng bàn tay, cũng không có nhiễu loạn gì.

Chỉ là mấy năm gần đây Quốc cữu quá bành trướng, bị quyền thế mê hoặc, đã uy hiếp đến quân chủ, có lẽ trong mắt ông ta, bệ hạ vẫn là tiểu tử miệng còn hôi sữa trước kia.

Nếu Quốc cữu công tiếp tục phán đoán sai lầm về bệ hạ, kế quả e là sẽ gieo gió gặt bão."
Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Trưởng Tôn, trong cuộc mê muội, ngoài cuộc tỉnh táo, ngươi thật sự nên khuyên nhủ Quốc cữu công, giao lại cho bệ hạ một số quyền lực thích hợp, bệ hạ đã trưởng thành, không cần ông ta ôm đồm mọi việc nữa."
Trưởng Tôn cau chặt mày nói: "Ngươi bảo một tiểu tử như ta đi dạy một gia gia làm Tể Tướng ba mươi năm làm sao xử lý triều chính? Hơn nữa đây cũng không phải là tình trạng mới xuất hiện trong triều ta, đây là chuyện không sao tránh khỏi.

Ta trước sau vẫn cho rằng, chỉ có một bộ luật hoàn thiện, khiến mọi người ai làm việc đó, trả quyền lực cho pháp luật mới có thể tránh khỏi tình trạng này."
Thôi Tập Nhận cười lắc đầu nói: "Đây là chuyện không thể nào.

Muốn dựa vào luật pháp ngăn chặn hiện tượng này, trừ phi Hoàng đế cũng phải tuân thủ luật pháp, chỉ cần có một người nằm trên luật pháp, vậy thì luật pháp sẽ trở thành công cụ thống trị dân chúng, ổn định trị an mà thôi, nhưng ngươi cho rằng Hoàng đế sẽ để pháp luật cưỡi lên đầu mình sao? Từ xưa đến nay chưa từng có."
Lư Sư Quái liếc nhìn Thôi Tập Nhận nói: "Tập Nhận, trong số mấy người chúng ta, chỉ có ngươi am hiểu sâu sắc việc trong triều, ngươi cho rằng chúng ta nên làm sao?"
Thôi Tập Nhận hơi trầm ngâm nói: "Ta cho rằng lần này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội rất tốt."
Trịnh Thiện Hành nói: "Nói vậy là sao?"
Thôi Tập Nhận nói: "Từ xưa đến nay, đều không tránh khỏi mới cũ thay phiên.

Bây giờ bọn Quốc cữu công tuổi tác đã cao, chính sách mà bọn họ duy trì thực hiện kia cũng đã đến cực hạn, cứ tiếp tục nữa cũng không thể có tiến bộ quá lớn nào.

Nếu muốn Đại Đường chúng ta tiến thêm một bước, nhất định phải có cải cách dứt khoát hẳn hoi, không thể bảo thủ không đổi.

Mấy lão thần tử bọn họ, chắc chắn không có dũng khí này, bọn họ cũng hi vọng có thể duy trì hiện trạng, cho nên ta cho rằng bọn họ cũng nên đến lúc thoái vị rồi."
"Thay vì để bọn họ truyền lại vinh quang này cho chúng ta, còn không bằng chúng ta tự mình đoạt lấy từ tay họ.

Lúc này bệ hạ đang không nơi nương tựa, bị quản chế khắp nơi, đang là lúc cần người hỗ trợ, bằng không bệ hạ cũng sẽ không tìm đến mấy công tử ca nhàn rỗi ở không chúng ta.

Nếu bây giờ chúng ta vào triều, chắc chắn sẽ được ủy thác trọng trách, hơn nữa dựa vào uy vọng của gia tộc chúng ta, trong triều cũng sẽ không có người phản đối, chỉ cần có quyền lực trong tay, chúng ta có thể tiến hành khao khát trong lòng."
Hàn Nghệ nghe thấy thì cau mày, tiểu tử này quả nhiên thông minh.
Trịnh Thiện Hành tò mò nói: "Một khi đã vậy, vì sao hôm qua ngươi lại cự tuyệt lời mời của bệ hạ?"
Thôi Tập Nhận cau mày nói: "Đó là vì trong lòng ta còn một cái băn khoăn."
"Võ Chiêu nghi!"
Vương Huyền Đạo và Trưởng Tôn Diên đồng thời nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui