Hàn Nghệ thiệt tình không có nghĩ tới cha vợ tương lai của mình lại là một Phật tử, nhưng lại không biết rằng Lan Lăng Tiêu thị vẫn luôn tôn sùng Phật pháp, tổ tiên thậm chí còn có không ít người xuất gia, việc này đã thành truyền thống rồi.
Chẳng qua việc này đối với Hàn Nghệ là một tin tức vô cùng tốt, bởi vì Phật tử chú trọng chúng sinh bình đẳng, vậy thì dĩ nhiên sẽ không chú trọng khái niệm dòng dõi.
Chứ nếu mà giống Thôi gia kia, thì nếu hắn muốn chính thức cưới Tiêu Vô Y về nhà, thì thể nào cũng phải bỏ lại không ít máu.
Không chỉ có vậy, Hàn Nghệ cũng khá hiểu Phật giáo, bởi vì giáo phái là một môn học bắt buộc của Thiên Môn.
Tuy rằng hắn không chút hứng thú nào, nhưng hắn có thể vờ như vô cùng hứng thú, một kế hoạch tấn công cha vợ đã từ từ hình thành trong đầu hắn.
Đi đi ngừng ngừng, qua mấy ngày, đội ngũ rốt cuộc đã vào trong khu vực Trường An.
"Hàn đại ca, huynh nhìn mau, những nông phu kia mặc y phục rất kỳ lạ nha."
Hùng Đệ đi bên cạnh xe lừa, nhìn về phía đồng ruộng nơi xa nói.
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có hai ba nông phu mặc quần bảy tấc, áo ngắn cúi người làm việc trên ruộng, hai mắt mở to, đúng nha.
Suýt chút quên béng chuyện tiêu thụ áo ngắn rồi.
Tên tiểu tử họ Trịnh kia cũng thật là không đứng đắn, đã đến Vạn Niên Cung rồi mà cũng không biết nói cho ta biết mua bán thế nào? Không không không, ta hiểu rồi, y không nói chứng tỏ là bán vô cùng tốt, bằng không thì với tính cách của thằng nhãi đó, không thể không gấp gáp đến tìm ta.
Nghĩ đến đây, hắn cũng yên tâm, dù sao thì hắn biết, Trịnh Thiện Hành vẫn sẽ đến tìm hắn.
Đi đến đoạn cách thành Trường An hơn mười dặm, Hàn Nghệ nói một tiếng với quản sự, sau đó đi về phía cửa bắc, bởi vì Hoàng đế vào thành, chắc chắn không tránh khỏi một phen nghi thức, dù sao thì hắn cũng không có tư cách nhìn thấy, dứt khoát tránh trước đi.
"Hàn tiểu ca, xin dừng bước."
Bọn Hàn Nghệ vừa đến trước cửa thành bắc, chỉ thấy hai con khoái mã đang phóng nhanh lại đây, chính là Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo.
Biết ngay ngươi sẽ đến tìm ta! Hàn Nghệ nhảy khỏi xe lừa.
Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đến trước mặt Hàn Nghệ, cũng lần lượt nhảy xuống ngựa.
"Nhị vị công tử, đã lâu không gặp."
Hàn Nghệ chắp tay.
Bọn Hùng Đệ cũng lần lượt hành lễ với hai người.
Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo cũng chắp tay, đánh tiếng chào hỏi.
Trịnh Thiện Hành có phần đắc ý, nói: - Hàn tiểu ca, vừa rồi ngươi có nhìn thấy không.
"Đương nhiên nhìn thấy."
Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Xem ra việc buôn bán của chúng ta làm rất tốt nha."
Trịnh Thiện Hành ha ha nói: "Toàn bộ đều nhờ Hàn tiểu ca sắp xếp ổn thỏa.
Lúc trước ngươi nói tặng một bộ y phục cho mỗi một phụ nữ ở xưởng y phục, bọn họ cầm về quả nhiên đều bảo trượng phu của mình mặc vào.
Kết quả vừa mặc vào thì nhao nhao bảo tốt, chỉ thoáng chốc đã truyền ra ngoài, đến khi chúng ta chính thức lấy ra bán thì gần như đã bị cướp sạch."
Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên, giá rẻ như vậy, bằng tiền bán mảnh vải, không mua mới là kẻ ngốc!"
Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chúng ta bán được bao nhiêu đều bù lỗ bấy nhiêu."
Hàn Nghệ thản nhiên nói: "Đây chỉ là số tiền nhỏ mà thôi, đợi khi thỏ Khuê Mật bán ra, lợi nhuận không lên mấy lần, ta cũng không tin.
Mùa thu này chính là lúc chúng ta thi triển quyền cước.
Đúng rồi, xưởng y phục của ngươi hẳn là đã chuẩn bị đủ rồi chứ."
Trịnh Thiện Hành nói: "Gần đây ta lại tuyển thêm một trăm người, ngươi phải nhanh lên nha, bằng không thì ta không nuôi nổi nhiều người như vậy."
Tiểu tử này đã biết bức người rồi, Hàn Nghệ gật đầu nói: "Nhất định, nhất định."
Vương Huyền Đạo lại không có hứng thú với những thứ này, khẽ cười nói: "Hàn tiểu ca, chuyến này ngươi thật sự thu hoạch rất nhiều, nghe nói ngươi còn làm được Giám Sát Ngự Sử, thật là đáng vui đáng mừng nha!"
"Này! Vương công tử, ngươi đừng có chê cười ta."
Hàn Nghệ cười một tiếng, nói: "Hôm đó ta cũng có mặt, bê hạ thành tâm thành ý mời các ngươi vào triều làm quan, chỉ cần ngươi gật đầu thì sẽ không đến mức làm một Giám Sát Ngự Sử đâu."
Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành nhìn nhau, đều trầm mặc không nói.
Hàn Nghệ nghiêng mắt nhìn, vờ như tò mò nói: "Thật ra ta cũng không hiểu, tại sao các ngươi lại không chịu làm quan?"
Trịnh Thiện Hành dường như không muốn nói nhiều, cười khổ nói: "Chúng ta cũng có nỗi khổ."
Hàn Nghệ cười một tiếng, tuy rằng không nói, nhưng vẫn mang theo ý khinh miệt.
Vương Huyền Đạo hỏi: "Vì sao Hàn tiểu ca bật cười?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không có gì."
Trịnh Thiện Hành cười ha ha nói: "Hàn tiểu ca có gì cứ nói đừng ngại, đối phó với những người ngu muội chúng ta không cần dùng tới những kế sách này."
Tuy rằng y sảng khoái, nhưng rất thông minh, liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ đương nhiên là muốn để bọn họ nhìn ra, nói: "Nếu Trịnh công tử đã nói như vậy, ta cũng nói thẳng." Ngừng một lát, hắn nói: "Theo ta thấy, các ngươi cự quan chẳng qua chỉ là hành vi của kẻ nhu nhược thôi."
Trịnh Thiện Hành thở dài nói: "Ngươi nói cũng không sai."
Không cần phải thành thật như vậy được không, ngươi phải tranh cãi với ta nha, ngươi không tranh với ta thì sao ta thuyết phục ngươi chứ! Hàn Nghệ buồn bực.
Trịnh Thiện Hành thẳng thắn như vậy, hắn vẫn không biết nói sao mới được, thầm nghĩ, xem ra chỉ có thay đổi sách lược, nói: "Lẽ nào Trịnh công tử cam tâm làm kẻ nhu nhược?"
Trịnh Thiện Hành hỏi ngược lại: "Hàn tiểu ca, lẽ nào không phải là muốn khuyên chúng ta làm quan?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Trịnh công tử thích làm việc thiện, nhưng chỉ dựa vào phương thức cứu trợ như muối bỏ biển này thì có thể cứu được bao nhiêu người chứ.
Tuy rằng bây giờ Đại Đường ta quốc thái dân an, nhưng thật ra còn có rất nhiều dân chúng đang trải qua cuộc sống đói khổ lạnh lẽo.
Các ngươi từng nghe nói chuyện Trần Thạc Chân tạo phản rồi chứ?"
Hai người đều gật đầu, nhưng trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Hàn Nghệ nói: "Lúc trước khi ở Dương Châu, ta phá hoại kế hoạch của Trần Thạc Chân, làm cho cô ta thất bại toàn diện, cô ta căm hận ta đến tận xương tủy, không tiếc mạo hiểm trà trộn vào phủ Thứ Sử để ám sát ta, đáng tiếc là không thành công.
Nhưng đi đến nước đó rồi, ta và cô ta đã đi đến mức không phải cô ta chết thì là ta chết, thế là ta cho cô ta một cơ hội, cũng là cho bản thân mình cơ hội giết cô ta.
Đêm đó chúng ta cùng rơi xuống sông, lại liều mạng với nhau dưới sông, cuối cùng đã đến mức sức cùng lực kiệt, không ai có thể giết được ai.
Khi đó ta hỏi cô ta, tại sao ngươi muốn tạo phản, ngươi có biết có rất nhiều dân chúng đã vì thế mà mất mạng không, nhưng cô ta đã bảo ta cho cô ta một lý do không cầm đao lên."
"Dân chúng huyện Thanh Khê cầm đao trong tuyệt vọng, thanh đao này không dại diện cho chính nghĩa và tà ác, nó đại diện cho sinh tồn.
Thật ra trước đó, dân chúng huyện Thanh Khê cũng cơm no áo ấm, chỉ vì một cơn lũ, đã khiến bọn họ lập tức rơi vào tuyệt vọng.
Quốc gia của chúng ta cũng như vậy, tuy bề ngoài hùng mạnh, nhưng thật ra còn có rất nhiều khiếm khuyết, cải thiện những khiếm khuyết này không phải là trách nhiệm của một người, mà là trách nhiệm của mỗi một con dân Đại Đường chúng ta."
"Ta biết các ngươi có khó khăn, nhưng bất cứ khó khăn nào cũng không phải lý do trốn tránh trách nhiệm.
Việc này cũng giống như việc các ngươi không thể vì bề ngoài cha mẹ mình xấu mà vứt bỏ bọn họ, bọn họ chính là là cha mẹ của ngươi, đây là sự thật không thể thay đổi được, chúng ta nên hiếu kính với họ, đây cũng là trách nhiệm mà chúng ta phải tận sức.
Trước sự việc đó, ta từng cho rằng một người có đáng để người ta sùng bái hay không, là nằm ở chỗ người đó có phải là quý tộc không, có quyền lực và sự giàu có không, nhưng sau đó, ta cho rằng giá trị của một người, không phải ở chỗ người đó có gì, mà là người đó cống hiến cái gì, các ngươi làm vậy không phải là thanh cao, mà là ích kỷ."
Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nghe được đều trầm mặc không nói.
Hàn Nghệ nói một hơi nhiều vậy, khẽ thở một hơi, nói: "Xin lỗi, hình như ta nói quá nhiều rồi.
Nếu trong lời nói có chỗ nào không ổn, kính xin hai vị lượng thứ.
Ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho hai vị công tử.
Hàn Nghệ ta tuy là một thảo dân, nhưng cũng hi vọng có thể làm chút chuyện cho dân chúng, còn hai vị có được ưu thế trời cao ưu đãi, lại luôn lãng phí tài hoa của mình, điều này khiến ta rất ngưỡng mộ, cũng khiến ta rất oán giận.
Dù sao thì làm quan vốn là đi giải quyết phiền phức, nếu quốc gia đã hùng mạnh đến mức không cần người quản lý, thì có làm quan hay không cũng không sao.
Các ngươi không thể lấy lý do là trốn tránh phiền phức mà trốn việc làm quan.
Có câu, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách.
Ta cáo từ trước."
Hắn nói xong thì chắp tay, sau đó xoay người rời đi.
Những gì nên nói hắn đã nói, loại chuyện này nếu không cam tâm tình nguyện, thì tốt hơn là không làm quan, mặt khác, nếu bọn họ thật sự muốn làm chút chuyện cho quốc gia và dân chúng, thì bọn họ chắc chắn sẽ bước đi trên con đường này.
Trịnh Thiện Hành trầm mặc thật lâu, đột nhiên ngửa mặt thở dài, nói: "Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, uổng cho ta đọc sách mười mấy năm, lại không đọc được câu này, thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ."
Vương Huyền Đạo rũ hai hàng mày nói: "Hàn Nghệ nói rất đúng, chúng ta luôn hi vọng có thể báo đáp quốc gia, tạo phúc cho dân, thi triển khát vọng, bây giờ chúng ta lại vì quốc gia có khó khăn mà không đi làm quan, việc này hình như đang tự mâu thuẫn nhau."
Thật ra y hoàn toàn không biết Hàn Nghệ cũng đã nghe lén bọn họ nói chuyện nên mới nghĩ ra những câu này để khuyên bọn họ, mà Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo chính là chỗ đột phá tốt nhất.
Trịnh Thiện Hành tâm địa thiện lương, trong lòng không có quá nhiều ý nghĩ đấu đá, còn Vương Huyền Đạo thì từ việc y muốn phá vỡ số mệnh của mình, không khó nhìn ra được thật ra y rất muốn làm quan.
Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Huyền Đạo, ngươi có còn nhớ bài thơ mà Hàn Nghệ làm trên đại điện không."
Vương Huyền Đạo gật đầu.
Trịnh Thiện Hành nói: "Trong đó có một câu nói như vầy, nhà cao gương xót mái đầu, sớm còn tơ biếc tối hầu tuyết pha, vui cho đẫy khi ta đắc ý, dưới vầng trăng đừng để chén không.
Thật ra chúng ta đã không còn nhiều thời gian để tiếp tục chờ đợi nữa." Nói đến đây, y đột nhiên liếc nhìn Vương Huyền Đạo, nói: "Đáng tiếc, Huyền Đạo ngươi mệnh tương khắc với quan trường, bằng không thì."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Vận mệnh của ta đã thay đổi từ lâu rồi, không còn chịu bất cứ trói buộc gì nữa."
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nhìn Vương Huyền Đạo.
Đi vào cửa bắc, đi thêm khoảng hai dặm thì về đến ngõ bắc, bởi vì mọi người đều đi nhìn Hoàng đế, cho nên bốn phía đều yên tĩnh.
"Lưu tỷ, Tang Mộc ca, Mộng Dao tỷ tỷ, chúng ta về rồi."
Hùng Đệ vừa về đến cửa bắc, thì cất bước chân vụng về chạy về phía hậu viện, miệng thì lớn tiếng hô lên, rõ ràng là vô cùng kích động.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng người nói: "Hình như là tiếng của Tiểu Béo."
"Là Tiểu Béo đã về."
"Tiểu Béo!"
"Mộng Dao tỷ tỷ."
Chỉ thấy một đám người đi ra từ hậu viện.
"Tiểu Béo,, thật sự là đệ, các ngươi cuối cùng đã về rồi, thật là tốt quá.
Hửm? Tiểu Nghệ ca đâu?"
"Bọn Hàn đại ca ở phía sau."
Hùng Đệ thấy bọn Mộng Dao gặp mình cũng không chút nhiệt tình nào, căn bản không hề nhìn y, chỉ đưa mắt nhìn quanh, hình như đang tìm Hàn Nghệ, lập tức cảm thấy vô cùng tổn thương, vô cùng cô đơn nói.
Sau khi bọn Mộng Dao nghe xong thì lập tức đi ra ngoài.
"Tiểu Nghệ ca, Tiểu Nghệ ca."
Một đám người đi ra trước lâu.
Hàn Nghệ thấy bọn họ đều đi ra, oa một tiếng: "Các cô trở nên tôn kính ta như vậy từ khi nào, còn đi ra xa vậy mà nghênh đón ta."
Mộng Dao vội vàng nói: "Tiểu Nghệ ca, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi."
Hàn Nghệ sửng sốt nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Mộng Dao nói: "Lưu tỷ và Tang Mộc đại ca bị người của quan phủ dẫn đi rồi.".