Đối với Nguyên Mẫu Đơn, một chuyến này thật đúng là không tệ!
Được nhập cổ phần cửa hàng quần áo, tuy đầu tư hết 300 quan, nhưng đầu tư bất kỳ một ngành sản xuất tiền đồ sáng lạn nào thì cũng sẽ không bị thiệt, huống hồ quần áo còn là vật phẩm cần thiết hằng ngày.
Mặt khác, nàng còn được biết được một thông tin quan trọng, đó chính là bông.
Hàn Nghệ đã nói chắc chắc như vậy, nàng không có lý do gì không tin, đây quả thật là nằm không cũng phát tài mà!
Nguyên Mẫu Đơn rất là vui.
.
.
Còn đối với Hàn Nghệ, nhường ra 2 thành cổ phần này, nhất định là thiệt, đây là chắc chắn.
Nhưng vẫn là câu nói kia, hắn muốn kiếm tiền thì cũng không khó, hắn có cả thị trường ở đó, bên trong là dòng tiền bất tận.
Hơn nữa, hợp tác với Nguyên Mẫu Đơn, đích xác là có lợi cho sự phát triển của ngành sản xuất quần áo.
Bởi vì làm như vậy sẽ hình thành một liên doanh thương nghiệp hoàn chỉnh, từ nguyên liệu cho đến quần áo, bọn họ đều có thể tự mình hoàn thành, không cần đi cầu bất kỳ kẻ nào.
Cứ như vậy, tốc độ phát triển ít nhất sẽ nhanh gấp đôi.
Đây là điều Hàn Nghệ hi vọng nhìn thấy, bởi vì điều này có trợ giúp rất lớn đối với cái chợ của hắn.
Nếu phân tích từ điểm này, Hàn Nghệ vẫn có lời.
Đương nhiên, bây giờ vẫn chỉ là hợp đồng bằng miệng, cụ thể hợp tác như thế nào, còn phải bàn bạc kỹ càng một chút.
Hàn Nghệ nói xong, đột nhiên như nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, các ngươi có biết Trần Quận Tạ thị không?"
"Đương nhiên biết."
Trịnh Thiện Hành nói: "Trần Quận Tạ thị bắt nguồn từ thời kỳ Ngụy Tấn, đến thời kỳ Đông Tấn, Lang Gia Vương thị và Trần Quận Tạ thị chính là lãnh tụ của sĩ tử thiên hạ, có thể nói là cực thịnh một thời."
Hàn Nghệ nói: "Vậy hiện tại thì sao?"
Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Hiện tại thì không xong rồi."
Hàn Nghệ nói: "Những đại gia tộc như các ngươi, có cách chứng minh thân phận của mình không.
Ý là, Trịnh công tử ngươi đi đến Giang Nam, thì có cách gì chứng minh ngươi là con cháu Trịnh gia không."
Trịnh Thiện Hành nói: "Người của Trịnh gia chúng ta đều có lệnh bài đặc biệt, ngoài ra còn có gia phả."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Nếu Thiện Hành muốn đi Giang Nam, nhất định phải tới quan phủ tiến hành xử lý thủ tục, trên giấy thông quan của quan phủ sẽ viết rõ điểm này."
Đường triều vì phát triển nông nghiệp, cũng đã làm đến cực hạn, dùng luật pháp hạn chế dân chúng di chuyển.
Bởi vì di chuyển quy mô lớn, tất nhiên sẽ xuất hiện đất hoang quy mô lớn.
Hơn nữa trong quá trình di chuyển, cũng lãng phí nhân lực, tốt nhất là thành thành thật thật ở nhà trồng trọt.
Đương nhiên, vẫn có thể rời khỏi quê hương, chỉ là phải đi quan phủ làm thủ tục.
Bằng không ngươi có đi, thì cũng không được vào thành, còn có thể trở thành kẻ không hộ khẩu bị bắt bớ.
Hàn Nghệ khẽ gật đầu, hỏi: "Con cháu Trần Quận Tạ thị cũng là như thế sao?"
Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Những sĩ tộc chúng ta đều có ghi chép ở quan phủ, nhưng Trần Quận Tạ thị sau thời Đông Tấn đã bắt đầu xuống dốc rồi, người của Tạ gia rơi rụng khắp nơi.
Trong đó rất nhiều người đã thông hôn cùng thứ tộc hay dân chúng bình thường, lúc này đã khó có thể phân biệt."
Nguyên Mẫu Đơn tò mò hỏi: "Ngươi hỏi Trần Quận Tạ thị làm gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Trước mắt vẫn chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi, đến lúc đó có khi còn phải nhờ cô giúp chút chuyện, để nói sau đi."
Tựa hồ từ sau khi Hàn Nghệ vào Trường An, đi đâu cũng có sóng gió, chưa bao giờ ngừng lại một khắc.
Vốn dĩ Hàn Nghệ được Hoàng thượng ưu ái, được làm quan, mọi người cho rằng hắn sẽ yên lặng một chút.
Nào biết rằng, Hàn Nghệ lại tạo nên một thần thoại mới, trong mấy ngày đã kiếm gần 2000 quan tiền, đây là chuyện chưa bao giờ thấy từ khi Đường triều xuất hiện đến nay.
Căn cứ vào giá hàng hiện tại, 2000 quan này là một khoản tiền siêu siêu lớn nha!
Cả thành Trường An gần như đều đang bàn luận về chuyện này, đây đúng là không thể tin nổi, phải biết rằng đây vẫn chỉ là tiền thuê một năm, còn chưa tính mua bán gì khác trong đó, mấu chốt là hằng năm về sau đều sẽ có khoản thu như vậy!
Hâm mộ, ghen ghét, thù hận.
Chắc chắn đều có hết
Nhất là đám địa chủ lúc trước bán đất cho Hàn Nghệ, ai cũng tức đến hộc máu, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có can đảm đi tìm Hàn Nghệ tính sổ, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu thiệt.
Hàn Nghệ rốt cuộc đã bước chân vào giai tầng đỉnh cấp Thứ tộc rồi.
Thương nhân lớn của Trường An gần như đều nhập trú hẻm Bắc, điều này khiến người ta rất mong đợi hẻm Bắc hoàn toàn mới kia.
Có thể nghĩ, một khi hẻm Bắc khai trương lại, đó sẽ là tràng diện chấn động cỡ nào.
Nhưng chấn động cũng chưa chắc là chuyện tốt, mấu chốt là nơi này vẫn quá nhỏ, giống như đợt trước đám mê kịch nói chạy tới xem kịch nói vậy, kết quả là người đông như kiến, vậy thì còn dạo phố cái rắm à!
Như vậy, đầu tiên là cần phải ngăn chặn hiện tượng này.
Thế nên sau khi xác định được ngày khai trương, Phượng Phi Lâu dẫn đầu tuyên bố sẽ áp dụng chế độ bán vé.
Mà giá vé cũng không có bất kỳ thay đổi nào, thống nhất là một văn tiền, vẫn là áp dụng phương thức tới trước được trước, ngươi tới sớm, thì sẽ được lựa chọn vị trí.
Về vấn đề giá vé, Hàn Nghệ cũng đã thận trọng suy xét, hắn vốn là định chia giá vé theo phương thức bậc thang, vị trí càng tốt thì giá càng cao, như vậy mới phù hợp quy luật kinh tế.
Nhưng về sau ngẫm lại, như thế tất sẽ gây ra tranh giành giữa sĩ tộc và thứ tộc, Phượng Phi Lâu hôm nay rất được lòng thứ tộc, hơn nữa hắn cũng đề xướng văn hóa bình đẳng, công bằng, làm như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy Phượng Phi Lâu nói không giữ lời, hiện giờ có địa vị rồi thì bắt đầu kiếm tiền, mà mấu chốt là hắn không cần dựa vào cái này để kiếm tiền, hắn cần chính là lực ảnh hưởng của kịch nói, để càng nhiều người đến xem kịch nói, để kịch nói dẫn dắt càng thêm nhiều người.
Cân nhắc một hồi, hắn quyết định vẫn kiên trì văn hóa một văn tiền này.
Hắn không phải là một người mê tiền, tiền rồi sẽ kiếm được thôi, nhưng văn hóa một văn tiền này, thì có tiền cũng mua không được.
Tin tức này vừa ra, lập tức được mọi người nhất trí khen ngợi, bởi vì chế độ xếp hàng vẫn có rất nhiều khiếm khuyết.
Ví dụ như vẫn có những người xếp hàng cả buổi sáng, nhưng vẫn không được xem kịch, thế thì bất công vô cùng, lãng phí vô ích cả một buổi sáng, còn sinh một bụng tức.
Chế độ bán vé sẽ có thể ngăn chặn điểm này.
Mấu chốt là Phượng Phi Lâu cũng không quên sơ tâm, giữ vững được văn hóa một văn tiền.
Tuy ngươi vì thế mà tăng giá một chút, thì cũng không sao cả, mọi người vẫn nhìn được.
Phượng Phi Lâu không có vì kịch nói đang hot, mà bắt đầu hốt tiền, điều này khiến mọi người gia tăng thiện cảm với Phượng Phi Lâu không ít.
Tuy Hàn Nghệ bỏ qua chút tiền này, nhưng hắn lại thu lại được nhân tâm.
Mà ngày bán vé được được bán vào 3 ngày sau.
Bởi vì chỉ còn 5 ngày nữa, hẻm Bắc sẽ bắt đầu buôn bán rồi, nên vé phải được bán trước 2 ngày.
Nhưng hiện tại hẻm Bắc cũng đã náo nhiệt chưa từng có, bởi vì thương nhân đã bắt đầu trưng bày hàng hóa, rất nhiều đoàn xe dũng mãnh tiến vào hẻm Bắc.
Trà Ngũ cũng chỉ huy người của Phượng Phi Lâu hỗ trợ bốc dỡ hàng hóa, mọi người làm đến khí thế ngất trời.
Mà Hàn Nghệ thì cũng không có nhàn rỗi, những cửa hàng đó tuy đã cho thuê xong, nhưng các quầy hàng ở chợ Đào Bảo thì vẫn còn đang rối rắm.
Bởi vì những thương nhân có tiền đều đã đi thuê các cửa hàng, còn các quầy hàng nhỏ này đều nhắm vào dân chúng bình thường, mà dân chúng thì nghèo rớt mồng tơi nha.
Tiền thuê những quầy hàng này tuy rẻ, nhưng vẫn là một khoản tiền nha, còn phải trả trước nữa, rất nhiều người bán hàng rong muốn tiến vào buôn bán, thì đều rối rắm vấn đề tiền thuê.
Hàn Nghệ xác thực vẫn khá nhân từ, nếu làm một nhà tư bản, hắn nhất định phải tàn nhẫn một chút, Dù sao một khi hẻm Bắc bắt đầu rực rỡ, thì ngay cả quầy hàng ở chợ Đào Bảo cũng sẽ là ngàn vàng khó cầu.
Đây là lợi ích rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không làm như vậy, mà là căn cứ tình huống hàng hóa bọn họ cung cấp để quyết định, một số loại hàng hóa hắn cảm thấy có thể bán được nhiều, thì đừng nói là trả trước, nợ một tháng tiền thuê cũng được, hơn nữa còn giúp bọn họ định giá và một số việc khác...
Đương nhiên, đây cũng là hắn đang tự giúp mình, chợ mà đông, thì hắn sẽ kiếm nhiều tiền, không cần phải tham chút lợi trước mắt này.
Nếu dân chúng chợ Đào Bảo đều trở nên giàu có, thì sau này tăng tiền thuê cũng thoải mái hơn.
Vấn đề tiền thuê vừa được nới lỏng, thì ngay lập tức các quầy hàng của chợ Đào Bảo đều được thuê hết.
Sau khi giải quyết xong việc này, hắn lại phân biệt đi đến các cửa hàng xem xét, chỉ đạo bọn họ làm thế nào trưng bày hàng hóa, bởi vì tất cả trang hoàng đều là chủ ý của hắn, làm thế nào trưng bày hàng hóa, đương nhiên là hắn hiểu nhất rồi, mà ý kiến của hắn cũng đều không ngoại lệ, toàn bộ được mọi người tiếp thu.
"Ai ui! Đúng là mệt chết ta."
Bận rộn suốt một buổi sáng, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy mệt muốn chết, mỗi khi đến thời điểm thế này, hắn luôn có một loại kích động làm lại nghề cũ, bởi vì kẻ lừa đảo ngoại trừ thời điểm đi lừa gạt, thời gian còn lại đều là dùng để tiêu tiền đấy, cuộc sống như thế này, thật sự là quá sung sướng, làm cho người ta khó có thể quên.
Lưu Nga đột nhiên đã đi tới, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi có cần đi hiệu thuốc bắc của Lư công tử nhìn một cái hay không."
Hoá ra buổi sáng hôm nay Lư Sư Quái đã dẫn vợ con của y đi tới hẻm Bắc, chuẩn bị định cư ở hẻm Bắc, thời điểm vừa tới, cả nhà bọn họ liền tới chào hỏi Hàn Nghệ, nhưng lúc ấy Hàn Nghệ đang bận rộn, vì vậy cũng chỉ là chào hỏi.
Nhưng Lư Sư Quái xuất thân Phạm Dương Lư thị, lại là một trong Trường An Thất Tử, có thể nói là nhân vật lai lịch lớn nhất hẻm Bắc, Trịnh Thiện Hành tuy rằng cũng trâu bò, nhưng trên danh nghĩa y vẫn chưa tham dự, Lưu Nga cảm thấy vẫn nên đi xem.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Sau khi ăn cơm trưa xong, ta liền đi xem chút, tỷ giúp ta chuẩn bị một ít lễ vật."
Lưu Nga lên tiếng đáp.
Lưu Nga vừa mới vừa rời khỏi, Hùng Đệ đột nhiên dẫn theo Đại Thố Nhị Thố đi tới, đôi mắt nhỏ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Tiểu Béo, đệ đang tìm cái gì thế?"
"Đệ tìm Tiểu Dã."
Hùng Đệ xách theo lồng trúc, nói: "Hàn đại ca, huynh có nhìn thấy Tiểu Dã đâu không, buổi sáng còn ở nơi này mà, sao chỉ trong chốc lát đã không thấy người đâu rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Đệ không cần đi tìm, ta bảo Tiểu Dã đi làm việc rồi."
Hùng Đệ nói: "Thật sao? Vậy tại sao không gọi đệ cùng nhau đi."
Hàn Nghệ nói: "Đây là một việc tốn thể lực."
Hùng Đệ kích động nói: "Việc tốn thể lực đệ cũng làm được nha, đệ có thể khiêng có thể kéo."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Việc này tốn thể lực và phải đi thật nhanh."
Hùng Đệ lắc đầu nói: "Vậy đệ chắc không làm được rồi."
Nói xong nó lại hỏi: "Vậy rốt cuộc là việc gì vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Là chuyện buôn bán, đệ không nên hỏi nhiều nữa."
Hùng Đệ vừa nghe là việc mua bán, cũng không muốn hỏi nhiều, ngồi ở bên cạnh Hàn Nghệ, hì hì cười nói: "Hàn đại ca, huynh thật là lợi hại, một chút thời gian này đã buôn bán lời nhiều tiền như vậy, tất cả mọi người đang khen huynh đấy."
Hàn Nghệ thở dài: "Không có cách nào, ta đã hứa với cha mẹ đệ phải chiếu cố kỹ lưỡng cho đệ, không kiếm nhiều tiền một chút thì sao có thể được a!"
Hùng Đệ nghe vậy vui vẻ cực kỳ nói: "Kỳ thật đệ cũng không tiêu bao nhiêu tiền, đệ uống nước cũng vẫn mọc ra thịt đấy."
Hàn Nghệ ha hả cười vài tiếng, nói: "Đợi hết đợt bận rộn này, chúng ta cầm tiền đi chợ Đông, ăn từ đầu đường tới cuối phố, tóm lại, phải cho đệ thưởng thức hết món ngon mỹ vị nhất Trường An này."
Hùng Đệ vui sướng cứ gật đầu nói: "Dạ!"
Hàn Nghệ và Hùng Đệ tán gẫu trong chốc lát, rồi cùng nhau đi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, Hùng Đệ liền nâng cao cái bụng tròn xoe, mang theo Đại Thố và Nhị Thố trở về phòng ngủ trưa.
Hàn Nghệ cũng trở về nhà nghỉ ngơi, nhưng vừa mới híp híp mắt, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa.
"Ai đó?"
"Hàn đại ca, là đệ."
Bên ngoài truyền đến thanh âm Tiểu Dã.
Hàn Nghệ lập tức tiến lên mở cửa ra, chỉ thấy Tiểu Dã đổ mồ hôi đầy đầu đứng ở ngoài cửa.
Hàn Nghệ mau để cho cậu tiến vào, sau đó lại cầm khăn ở nhúng vào trong nước trong chốc lát, rồi đưa cho Tiểu Dã nói: "Lau mặt trước đi đã."
"Dạ vâng!"
Tiểu Dã cầm khăn lau lung tung vài cái.
"Đệ đợi một chút đã."
Hàn Nghệ nói xong liền đi ra ngoài, chốc lát sau, liền bưng tới một mâm gỗ đi đến, trên đó chứa một chén lớn thịt và một bình rượu ngon.
"Đói bụng không, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Giờ thì Tiểu Dã cũng sẽ không khách khí với Hàn Nghệ, ngồi xếp bằng, cầm lấy thịt từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, lại cầm bầu rượu rót vào miệng.
Ăn trong chốc lát, Tiểu Dã lau miệng, nói: "Hàn đại ca, ta theo dõi Tạ Huy kia một buổi sáng, thăm dò được y ở trong một nhà lữ điếm tại ngoại ô, nhưng y vẫn chưa lui tới với bất cứ kẻ nào."
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Tiểu Dã hiếu kỳ nói: "Hàn đại ca, tại sao huynh lại muốn đệ theo dõi gã?"
Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng, nói: "Bởi vì ta cảm thấy kẻ này là một tên lừa gạt, hơn nữa còn là một tên lừa gạt chuyên nghiệp."