Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


Dịch: mafia777
***
Sau khi từ tửu lầu đi ra, Hàn Nghệ liền quay về hậu viện.

Lúc này tuy vở kịch đã bắt đầu diễn, nhưng các nàng Mộng Nhi đều đã rất thành thạo, không cần hắn ở bên cạnh trông chừng từng giây từng phút.

Nhưng vừa mới đến hậu viện, Đông Hạo đã đi tới, nói: "Ân công, có người tìm ngài."
"Ai vậy?"
"Là một đứa bé."
"Đứa bé á."
Sau khi đi vào trong viện, thì thấy có một đứa bé ở trong đó.

Đông Hạo nói: "Vị này chính là đông chủ của Phượng Phi Lâu chúng ta."
Đứa bé kia nhìn Hàn Nghệ, nói: "Huynh chính là Hàn Nghệ à?"
"Đúng vậy."
Hàn Nghệ nhìn đứa bé kia với vẻ mặt tò mò.

Đứa bé tiến tới, đưa một đồng tiền qua, nói: "Có người bảo đệ đưa đồng tiền này cho huynh."
Hàn Nghệ cầm đồng tiền, cười thầm, cuối cùng cô cũng đến tìm ta rồi.

Đứa bé kia sau khi đưa đồng tiền cho Hàn Nghệ thì rời đi.

Đông Hạo tiến lại gần, hỏi: "Ân công, đây là ai gửi vậy?
"Một người bạn cũ, ta ra ngoài một lát."
Hàn Nghệ ra khỏi hậu viện, đi đến một rừng cây phía sau, nhìn ngó chung quanh, có vẻ hơi khó chịu, nói: "Ra đây đi, ta phải bỏ thời gian ngủ trưa ra đấy."
Vừa dứt lời, chỉ thấy sau một thân cây đi ra một bóng dáng xinh đẹp, mặt che lụa trắng, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ u oán.

Chính là Cố Khuynh Thành.

Hàn Nghệ liếc con ngươi nhìn, hết sức oán khí nói: "Ta còn tưởng cô quên ta rồi chứ."
Cố Khuynh Thành há miệng, hai mắt ngẩn ngơ, đây không phải lời ta nên nói sao.

Ngơ ngẩn hồi lâu, nàng mới phản ứng lại, lập tức nói: "Ngươi đúng là ác nhân tiên cáo trạng, ta còn tưởng là ngươi đã quên ta rồi chứ."
Hàn Nghệ kích động nói: "Ta quên cô rồi, ta ngày ngày ở trong viện đợi cô đến tìm ta, nếu như cô thất hứa, ít nhất cô cũng cho ta một phong thư a, buôn bán không phải ở tình người a, cô không thể bắt ta chờ đợi ngu ngốc, trò này chơi vui lắm sao.

Ta nói thật có cô biết, nếu cô kéo dài thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó cho dù cô đến Phượng Phi Lâu ta cũng là không thể nào."
Cố Khuynh Thành hai mắt tóe lửa, mặc kệ thục nữ gì đó, xông lên trước, nói: "Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không biết đến tìm ta?"
Hàn Nghệ nói: "Cô tưởng ta không muốn sao, nhưng làm sao ta đến tìm cô? Lẽ nào muốn ta trực tiếp chạy đến Hoa Nguyệt Lâu tìm cô sao? Lỡ như cô nuốt lời, vậy thì có phải là ta mất mặt lắm hay không?"
Cố Khuynh Thành hừ nói: "Đây chẳng qua là cái cớ của ngươi thôi, vậy thì làm sao ta tìm ngươi ra ngoài?"
Hàn Nghệ hừ một tiếng: "Đạo lý chính là như thế, ở Phượng Phi Lâu, ta lớn nhất, ta muốn đi đâu thì đi đó, sẽ không có ai chú ý đến ta.

Cô được không? Nếu như ta sai người đến tìm cô ra ngoài, lỡ như bị người khác nhìn thấy, hoặc là bị Tào Tú phát hiện, giao dịch này sợ là không làm nổi, nhưng cô tìm ta thì rất đơn giản, tại sao cô không đến tìm ta sớm?"
"Ta...!ngươi..."
Chỉ vài ba câu, Cố Khuynh Thành lập tức líu lưỡi lại.

Thật sự xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy, nhưng uy lực oán giận của nữ nhân quá lớn, ta không thể không hành động trước để kiềm chế đối phương a! Trong lòng Hàn Nghệ nói thầm một câu, lại nói: "Cái gì mà ta với ngươi? Nếu có chỗ nào khó khăn, cô có thể nói ra, nếu có thể giúp được ta nhất định giúp."
Thật là kỳ lạ, sao hắn lại nói hết lời của mình rồi.

Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, giậm chân nói: "Ta là một nữ nhân, mỗi lần đều đến tìm ngươi, ngươi một đại nam nhân không thấy ngại sao, còn nói cái gì mà bạn của phái nữ, đến thương hương tiếc ngọc cũng không biết, nếu ngươi thật sự có thành ý mời ta đến Phượng Phi Lâu, vậy ngươi nên nghĩ cách đến tìm ta chứ!"
Biết ngay là như vậy, nữ nhân a! Hàn Nghệ nói: "Ta rất muốn đến tìm cô, nhưng cô cho rằng, ta đến tìm cô so với cô đến tìm ta, ai hợp lý hơn?"
Cố Khuynh Thành không phản bác được.

Hàn Nghệ thấy tốt thì nhận, ho nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi, được rồi, như vậy xem ra cô vẫn muốn đến Phượng Phi Lâu ta, đây mới là điều quan trọng nhất."
Cố Khuynh Thành buồn bực lườm Hàn Nghệ, trong mắt bốc lên một tia sương khí, nói với vẻ đáng thương: "Vậy ngươi tính khi nào đến đón ta."
Giả vờ đáng thương trước mặt ta, đúng không chẳng biết cái gì hết, không phải chỉ là trong mắt chứa nước thôi sao, đối với ta mà nói, chuyện nhỏ như con thỏ.

Hàn Nghệ không hề nhúc nhích, nói: "Chỉ cần mong muốn ban đầu của cô không thay đổi, sau ngày nữ nhân tới ta sẽ đến Hoa Nguyệt Lâu tìm cô."
Cố Khuynh Thành nói: "Ồ, đây là ngươi nói đấy, không thể lại thất tín nữa."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta đã thất tín bao giờ."
Cố Khuynh Thành bĩu môi, lại hỏi: "Vậy...!vậy ta đến rồi, làm gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta tính để cô làm vai nữ chính trong vở kịch thứ hai của ta."
"Hả?"
Cố Khuynh Thành giật mình nhìn Hàn Nghệ, trôi qua hồi lâu, nàng mới nói: "Nhưng mà mặt của ta..."
Hàn Nghệ cắt ngang lời nàng, nói: "Việc này thì không cần cô lo lắng, ta tự có cách giải quyết."
Cố Khuynh Thành có vẻ hơi do dự, nói: "Ta...!ta sợ không diễn được."
Hàn Nghệ nói: "Vậy thì cô đi quét dọn."
"Ngươi bảo Cố Khuynh Thành ta quét dọn?"
"Nữ chính cô không làm, quét dọn không làm, vậy cô cho ta biết, cô có thể làm gì? Cũng không thể bắt ta cúng bái cô như Bồ Tát chứ, vậy thì tốt hơn là cô đừng đến, không phải ta tiếc chút tiền nhang đèn, mà là ta không tin Phật."
"Vậy...!vậy ta làm nữ chính là được."
"Đừng nói miễn cưỡng như vậy được không, nói giống như ta mắc nợ cô vậy, cần biết là, ta tùy tiện hét một câu, ca kỹ trong thiên hạ đều sẽ đồng ý đến Phượng Phi Lâu ta làm nữ chính."
"Vậy ngươi nói, ta nên nói như thế nào."
"Cô nên như thế này nè."
Hàn Nghệ nói xong, hai tay đặt trước ngực, nước mắt lưng tròng nói: "Thật sao? Thật vậy sao? Ngươi...!ngươi thật sự đồng ý mời ta làm nữ chính, ngươi...!ngươi...!huhu...!tại sao ngươi đối tốt với ta như vậy, ta...!ta thật sự không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Cố Khuynh Thành xem đến ngẩn người, sau một hồi lâu, nàng bật cười khanh khách.

"Cô cười cái gì, mọi người đều như vậy mà!" Hàn Nghệ dang hai tay ra, buồn bực nói.

Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ta cho phép ngươi, ngươi muốn không?"
"Khụ khụ khụ!"
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Nhớ đấy, sau ngày nữ nhân tới, ta còn có rất nhiều việc phải làm, cáo từ trước."
Nói xong liền quay lưng chuồn mất.

"Ay...!"
Cố Khuynh Thành vừa mới đưa tay ra, chuẩn bị gọi Hàn Nghệ lại, bỗng nhiên, một ánh kim quang lóe lên.

Cố Khuynh Thành giơ tay bắt lấy, chỉ thấy một đồng tiền đồng xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng chăm chú nhìn đồng tiền trong tay, bật cười khanh khách.

Trở lại Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ lập tức chui vào phòng ngủ của mình, ngủ một giấc trưa ngon lành.

Không biết có phải là quá mệt hay không, khi tỉnh dậy đã gần chiều tối, Hàn Nghệ rửa mặt, cầm trái cây Nguyên gia đưa tới đi về phía phòng ngoài, chuẩn bị ra phía trước xem thử, nhưng vừa ra cửa, đúng lúc gặp được Tạ Huy và Mộng Tư.

"Tạ tài tử."
Hàn Nghệ nói với giọng hơi vui vẻ.

"Hàn tiểu ca."
Tạ Huy hơi hơi chắp tay.

Hàn Nghệ nói: "Ngươi đến đây lúc nào?"
Tạ Huy cười nói: "Được một lúc rồi."
Hàn Nghệ nói: "Thật sự xin lỗi, lúc nãy ta đi ngủ, không tiếp đón chu đáo, mong thứ lỗi."
Tạ Huy vội nói: "Đâu có, đâu có, là tại hạ làm phiền mới đúng."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ngươi khách khí rồi, không phải đã sắp thành người một nhà rồi sao."
Mộng Tư giậm chân nói: "Tiểu Nghệ ca."
"Được được được, ta không nói là được."
Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: "Tạ tài tử, hay là chúng ta ra ngoài uống mấy chén, nhân tiện cũng đi dạo một lúc."
Tạ Huy nói: "Đa tạ ý tốt của Hàn tiểu ca, tại hạ xin nhận, chỉ là tại hạ cũng không có hứng thú với chuyện này, với lại không còn sớm nữa, ta cũng nên về rồi."
"Vậy cũng phải, tránh ham thú chơi bời."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Vậy ta tiễn ngươi nhé."
"Không cần, không cần."
Tạ Huy chắp tay, nói: "Tại hạ cáo từ." Nói xong, y lại quay sang Mộng Tư nói: "Mộng Tư, ta về đây."
Mộng Tư nói: "Đi đường cẩn thận nhé."
"Ừm."
Tạ Huy đi rồi, Mộng Tư vẫn lưu luyến đứng nhìn ngoài viện.

Hàn Nghệ nhìn thấy, trong lòng không khỏi thêm một phần âu sầu, nói: "Mộng Tư, Mộng Tư, người ta đã đi rồi."
Mộng Tư ngẩn người, sau đó xấu hổ mặt đỏ bừng.

Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Mộng Tư, hay là ta thúc giục Tạ tài tử, để y sớm cưới cô về một chút."
Mộng Tư vội nói: "Tuyệt đối đừng a!"
Hàn Nghệ nói: "Cô căng thẳng như vậy làm gì?"
Mộng Tư buồn bã nói: "Bây giờ Huy ca đang cố gắng mưu cầu quan lộ, ta cũng không muốn khiến chàng phân tâm."
"Oa! Mộng Tư, trước đây ta thật sự không nhìn ra, thì ra cô cũng rất có tiềm chất của hiền thê lương mẫu a!"
"Tiểu Nghệ ca, nếu huynh còn nói như vậy, ta mặc kệ huynh đấy."
"Nói nghiêm túc, nói nghiêm túc."
Hàn Nghệ cười cười, nói: "Cô cũng không cần quá lo lắng, ta thấy Tạ tài tử là một nhân tài, nhập sĩ là không có vấn đề."
Mộng Tư nghe vậy vẻ mặt u sầu, thấp giọng nói: "Nếu đơn giản như vậy thì quá tốt rồi."
Hàn Nghệ nói: "Cô nói cái gì?"
Mộng Tư ngẩn người, nói: "À, không có gì.

Tiểu Nghệ ca, ta về phòng trước đây."
"Ừm."
Mộng Tư đi rồi, Hàn Nghệ đứng trong viện, chau mày nói: "Xem ra tên này đã bắt đầu thả câu rồi, ta cũng phải động thủ sớm một chút."
Ra khỏi hậu viện, Hàn Nghệ lại đi ra đường, lúc này người đã không nhiều nữa, bởi vì đã sắp cấm tiêu rồi, không thể không nói một câu, việc cấm tiêu này quả thực là thiên địch của thương nhân.

Nhưng so với buổi sáng, trên mặt những ông chủ của các cửa tiệm không còn là nụ cười giả tạo nữa, mà là nụ cười đầy chân thành, thấy Hàn Nghệ đến đều bước nhanh ra cửa chào hỏi, Hàn Nghệ biết, đây là sự tôn trọng đổi lại từ vàng bạc.

Khi Hàn Nghệ đi đến đầu hẻm, chợt thấy một nhóm người nhỏ đi về phía bên này, người đi đầu chính là Trương thiếu giám.

Y đến làm gì, sẽ không phải vì chuyện hẻm Bắc chứ.

Trong mắt Hàn Nghệ lóe ra một tia kinh ngạc, vội vàng đi tới, chắp tay nói: "Hàn Nghệ bái kiến thiếu giám."
Trương thiếu giám cười ha hả nói: "Hàn Nghệ, ngươi và chúng ta còn khách khí như vậy sao."
Không khách khí có thể được sao, nhà ngươi tuy không có, nhưng cấp quan còn cao hơn ta a! Hàn Nghệ cười nói: "Không biết Trương thiếu giám đến đây có gì chỉ bảo?"
Trương thiếu giám nói: "Chúng ta là phụng khẩu dụ của bệ hạ, mệnh ngươi sáng sớm ngày mai vào cung tiếp nhận bổ nhiệm."
"Bổ nhiệm gì?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói.

Trương thiếu giám nói: "Tất nhiên là Giám sát Ngự sử!"
Hàn Nghệ 'Ồ' một tiếng, sau đó nói: "Ta đã nói mà, sao mà đến quan phục cũng không phát cho ta một bộ, hóa ra còn phải vào cung tiếp nhận bổ nhiệm a!"
Trương thiếu giám nói: "Hàn Nghệ, nói thật với ngươi, đây cũng không phải là quy tắc, thông thường mà nói, đều là trực tiếp đến quan nha thông báo, tất nhiên sẽ phát quan phục cho ngươi, nhưng hoàng thượng lại bảo ngươi vào cung nhận bổ nhiệm, đây là vinh hạnh vô cùng lớn lao, trong năm Vĩnh Huy này, cũng chỉ có một lần a!"
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Hoàng thượng còn có lời gì chưa nói không?"
Trương thiếu giám liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, thấp giọng nói: "Ngươi đừng có nghĩ nhiều, kỳ thật bổ nhiệm của ngươi theo lý mà nói, sớm đã nên hạ rồi, chỉ là hoàng thượng vừa mới về, rất nhiều chính sự phải xử lý, nhất định đã quên mất, tối qua hoàng thượng bỗng nhớ ra, để bù đắp cho ngươi, mới bảo người vào cung để nhận bổ nhiệm."
"Thì ra là thế."
Hàn Nghệ gật gật đầu, chắp tay nói: "Thật là làm phiền thiếu giám cực nhọc vì ta, hay là, mời đến hàn xá nghỉ một lát."
Trương thiếu giám vội khoát tay nói: "Chúng ta còn phải nhanh trở về phục mệnh, mấy cái này thôi đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui