Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


Bởi vì thời gian cấp bách, vì vậy bọn Trịnh Thiện Hành cũng không ở lại đây, đều tự về nhà mình chuẩn bị.

Bọn họ chân trước vừa đi, Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết lại đến hậu viện.

"Dương cô nương, cô vẫn chưa đi à!"
Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nói.

Dương Phi Tuyết rõ ràng có chút thấp thỏm, nói: "Có phải ta làm phiền ngươi không?"
Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó cười ha ha nói: "Đương nhiên là không, ta chỉ muốn đưa ra lời khuyên thôi."
Dương Phi Tuyết tò mò nói: "Lời khuyên gì?"
Hàn Nghệ nói: "Cô xuất môn một chuyến cũng không dễ dàng gì, nhất định phải tận hứng mới trở về, bằng không thì thiệt thòi lớn nha."
Dương Phi Tuyết nghe được thì vui vẻ, hì hì nói: "Ta cũng đang nghĩ vậy."
"Mời ngồi, mời ngồi."
Sau khi mời hai cô gái ngồi xuống, Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Không biết hai vị cảm thấy buổi trình diễn thời trang vừa rồi thế nào?"
Dương Phi Tuyết lập tức kích động nói: "Vô cùng tốt, mỗi một bộ xiêm y đều vô cùng đẹp, à, còn bao gồm cả bộ trên người Tiểu Béo, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, những xiêm y này thoạt nhìn vô cùng giống với những bộ bây giờ chúng ta đang mặc, nhưng lại có chút không giống."
Hàn Nghệ không cần Nguyên Mẫu Đơn mở miệng thì lập tức nói cho Dương Phi Tuyết biết ảo diệu bên trong.

Dương Phi Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là thế, ta đã nói nhìn hơi kỳ lạ mà."
Hàn Nghệ cười nói: "Dương cô nương không muốn mua một bộ về sao?"
Dương Phi Tuyết sửng sốt, đôi mắt nhìn trái nhìn phải, cười mà không nói.

Hàn Nghệ ha ha nói: "Suýt chút quên mất, tiền của cô đều vị Tiểu Mông lấy đi rồi."
"Tiểu Mông này, thật là đáng giận, xem ta trở về có nói cho nhị thẩm không."
Dương Phi Tuyết bĩu môi, nhưng nàng vốn cởi mở sao lại có nửa phần oán khí chứ, có cũng chỉ là dễ thương mà thôi.

Hàn Nghệ cười nói: "Cô đừng lo lắng, nếu để cho cô bỏ tiền ra, thì người bạn như ta không khỏi không có ý nghĩa gì rồi.

Váy của cô ta đã bảo người làm xong từ lâu rồi, đến ngày khai trương thì mang ra tặng cô."
Trong mắt Dương Phi Tuyết hiện lên vẻ vui vẻ, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Việc này...việc này sao có thể không biết xấu hổ?"
Hàn Nghệ nói: "Cô đừng khách sáo với ta, ta ở Dương Châu được cô chiếu cố không ít."
Dương Phi Tuyết đỏ mặt nói: "Ta chiếu cố ngươi khi nào chứ, lại liên lụy đến ngươi không ít."
Hàn Nghệ cười nói: "Nói liên lụy cũng không sai, nhưng nếu không có sự liên lụy của cô, hôm nay ta cũng không thể ngồi đây, còn có nhiều tiền tài như vậy, dù sao thì Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường."
Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên tò mò nói: "Ngươi nói là váy của Phi Tuyết đã làm xong rồi?"
Hàn Nghệ gật đầu.

Nguyên Mẫu Đơn hồ nghi nói: "Ngươi làm sao biết Phi Tuyết mặc trang phục cỡ nào."
Dương Phi Tuyết sửng sốt, sau đó nói: "Đúng nha, ta nhớ ta không có nói cho ngươi biết, lẽ nào là Tiểu Mông nói với ngươi? Nhưng Tiểu Mông cũng không biết nha!"
"Ách!"
Hàn Nghệ nói: "Nếu ta nói ta đo bằng mắt, các cô có tin không?"
"Đo bằng mắt?"
Nguyên Mẫu Đơn hiển nhiên không tin, hồ nghi liếc nhìn Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Mẫu Đơn tỷ, tỷ nhìn muội làm gì?"
Cô ta sẽ không cho là ta và Dương cô nương có gì chứ? Một quả phụ như cô lại nghĩ thâm sâu như vậy, thật sự tốt sao? Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Thực không dám giấu, Mẫu Đơn nương tử, ta cũng sai người chuẩn bị giúp cô một bộ."
"Hả?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi...ngươi làm sao biết?"
Hàn Nghệ nói: "Đã nói là đo bằng mắt."
Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ nhìn, hai tay ôm trước ngực theo bản năng, làm động tác phòng vệ.

Hàn Nghệ bị động tác này của nàng chọc vui vẻ, ha ha nói: "Cô không ngăn được đâu, ta không chỉ biết cô mặc y phục cỡ nào, còn có thể nhìn thấy trong đầu cô lúc này đang nghĩ cái gì?"
Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Làm sao có thể?"
Hàn Nghệ nói: "Cô có phải đang hối hận lúc trước chỉ cần hai phần thôi không."
Hai mắt Nguyên Mẫu Đơn hơi trừng lên, sau đó nói: "Có chút hối hận, nhưng cũng không hoàn toàn."
"Chính thế."
"Chẳng lẽ ta đang nghĩ gì, bản thân ta không biết sao."
"Cô không phải không biết, cô chỉ không chịu nói ra mà thôi."
Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Sau khi cô coi xong Thời trang tú, trong lòng biết y phục này chắc chắn có thể bán được nhiều, có thể xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu.

Huống hồ chi, mua bán lãi nhiều như vậy, không nên chỉ giới hạn ờ Trường An, hẳn nên bán ra toàn quốc, vậy thì theo lý nên mở rộng sản xuất, mà mở rộng sản xuất chắc chắn cần thỏa mãn hai điều kiện, một là người, hai là đất.

Mà hai điểm này cô đều có, cô muốn đợi sau khi bán nhiều, thì đề nghị chúng ta mở rộng sản xuất, nhân thủ thì có thể mời gọi, quan trọng là đất.

Chúng ta đều không có chỗ đủ lớn, mà vừa hay đây lại là ưu thế của Nguyên gia các cô.

Nếu chúng ta đồng ý, vậy thì một miếng đất lớn như vậy tính thế nào đây? Nếu mua lại, phỏng chừng nhất thời cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nhưng cô tuyệt đối sẽ không bố thí không công, vậy thì cô có thể mượn chuyện này đòi thêm ít phần trên người chúng ta, bởi vì đây là cục diện hai bên cùng thắng, mở rộng sản xuất, chúng ta chỉ càng kiếm càng nhiều."
Nói ra mấy câu này, Nguyên Mẫu Đơn ngây ra như phỗng.

Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Mẫu Đơn tỷ, Hàn Nghệ thật sự nói trúng rồi sao?"
Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, sau đó mới khẽ gật đầu một cái.

Dương Phi Tuyết há cái miệng nhỏ thành chữ o: "Hàn Nghệ, ngươingươi thật sự có thể nhìn thấu người khác đang nghĩ gì sao?"
"Đương nhiên không thể, thật ra hoàn toàn không khó đoán."
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Nguyên gia là đệ nhất phú thương của Đại Đường, chỉ có một tiệm y phục, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, Nguyên gia căn bản không đặt vào mắt, hơn nữa lại chỉ có hai phần.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu ta có gốc rễ sâu dày như Nguyên gia, ta cũng sẽ không thỏa mãn với một tiệm y phục nhỏ như vậy, nhất định sẽ lập tức mở rộng quy mô.

Ta đoán lúc đầu cùng lúc khi Mẫu Đơn nương tử nhập cổ phần thì đã nghĩ qua rồi, một khi tiệm y phục thành công thì lập tức mở rộng quy mô."
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Xem ra trước kia ngươi còn che giấu thực lực của mình."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta cũng không che giấu thực lực của mình, mà là cái ta suy xét không chỉ có lợi ích về buôn bán, cô không phải cũng vậy sao?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vậy ngươi có đồng ý không?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không thể nào."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Nhưng với tài lực của các ngươi, muốn mở rộng quy mô, thực sự quá chậm, vậy chẳng phải là không thèm kiếm tiền sao."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta chỉ là không đồng ý nhường cổ phần cho cô, nhưng không có nói không đồng ý mở rộng quy mô?"
Nguyên Mẫu Đơn cau mày nói: "Ngươi muốn ta ném tiền vào mà không hồi báo, làm ăn không phải làm vậy nha, đến lúc đó sổ sách cũng không tính rõ ràng được."
"Đương nhiên là không thể." Hàn Nghệ cười nói: "Ta cho rằng chúng ta có thể dùng danh nghĩa tiệm y phục để thuê một miếng đất từ chỗ cô, cải tạo thành xưởng may y phục, nhưng có hai yêu cầu, đầu tiên giá tiền không thể quá đắt, nhưng chúng ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của cô, chỉ dùng giá đất bình thường thêm một chút ưu đãi là được, hơn nữa, còn phải cho chúng ta cơ hội nợ tiền.

Cô cũng biết tiệm y phục hiện tại vẫn là thu không đủ bù chi, căn bản không lấy ra nhiều tiền như vậy được, đợi kiếm được tiền rồi trả."
Tên này thật sự quá giảo hoạt.

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi thật sự biết ra chủ ý."
"Như nhau, như nhau." Hàn Nghệ ha ha nói: "Ta nghĩ cô hẳn là biết bây giờ ta đang nghĩ gì."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi đang nghĩ, chút tiền này, Nguyên gia chúng ta không coi trọng, nhưng các ngươi coi trọng, cho dù là từng bước từng bước, các ngươi cũng sẽ nguyện ý, người gấp chỉ là Nguyên gia chúng ta."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Chính là đạo lý này, tấm lòng ta không lớn bằng cô, chút tiền này có thể thỏa mãn rồi, không nghĩ quá xa.

Nhưng Nguyên gia các cô thì khác, nhà lớn nghiệp lớn, khẩu vị cũng lớn, làm ăn nhỏ không phải là tác phong của các cô, chút tiền nhỏ này căn bản không thỏa mãn được các cô.

Nhưng cô chỉ chiếm hai phần, nếu cô quyết ý muốn mở rộng quy mô, vậy thì cô phải lấy lý do để thuyết phục chúng ta, mà không phải là bảo chúng ta quỳ xuống đất cầu xin để thỏa mãn cô được, làm ăn cũng không phải là làm như vậy."
Nói đến đoạn sau, hắn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nghĩ bụng, xem ra tính cách phong lưu kiếp trước vẫn không bỏ được.

Thật ra Nguyên Mẫu Đơn không có cảm giác này, nàng chẳng qua chỉ cảm thấy thấy bại, cảm giác vui sướng khi đào được hai phần trong tay Hàn Nghệ lúc trước đã tan biến không còn gì, thản nhiên nói: "Đến lúc đó hãy nói."
Hàn Nghệ nói: "Ta chỉ muốn để cô biết, ta là một người thành thật, thích bước đi thực tế, đi quá nhanh thì trong lòng không chịu được.

Bình thường thiếu người ta một văn tiền thì đã cơm nước không vào rồi.

Nếu bảo ta thiếu một khoản tiền lớn để đi làm ăn, trời ạ! Ta thực sự không thể tưởng tượng được ta làm sao sống qua những ngày tháng đó nha."
Ý là không phải là cô phải cho ta một lý do trọn vẹn thì ta mới cắn răng đi nhanh một chút.

Nếu ngươi thành thật thì thiên hạ này đều là người chết.

Nguyên Mẫu Đơn thầm mắng một câu, giận đến không nói nên lời.

Dương Phi Tuyết cười khanh khách nói: "Hàn Nghệ, ngươi thật sự quá giảo hoạt, rõ ràng là chiếm tiện nghi của Mẫu Đơn tỷ, lại một mực nói miễn cưỡng như vậy."
Tuy nàng không hiểu làm ăn, nhưng trời sinh thông tuệ, cũng hiểu được tâm tư Hàn Nghệ.

Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không che giấu.

"Cũng không thể nói như vậy."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta đây gọi là gậy ông đập lưng ông." Lại nói với Nguyên Mẫu Đơn: "Mẫu Đơn nương tử, ta lại khuyên cô câu nữa, cái mình không muốn thì đừng làm cho người."
Nguyên Mẫu Đơn cười lạnh nói: "Ta cũng khuyên ngươi một câu."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Tiểu nhân đắc chí.

Đa tạ, đa tạ."
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Mẫu Đơn lập tức cứng đờ.

Dương Phi Tuyết vừa thấy vẻ mặt của Nguyên Mẫu Đơn thì biết Hàn Nghệ lại đoán trúng rồi, không khỏi cười khanh khách, nói: "Hàn Nghệ, ngươi thật sự lợi hại."
Vẻ mặt Hàn Nghệ rất gian manh nói: "Ta gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu."
"Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu?" Nụ cười sáng lạn của Dương Phi Tuyết lập tức biến mất, buồn bực nói: "Ngươi ở trước mặt ta thành thật như vậy, vậy có phải ta rất ngốc không."
"Ách!"
Cách nghĩ của Dương cô nương này sao lại luôn đặc biệt như vậy nha! Hàn Nghệ ngẫm nghĩ cẩn thận, cũng là thật sự nha, ngoài trừ lần đầu tiên lừa nàng ra, hình như vẫn luôn ngậm bồ hòn bên cạnh nàng, thật sự kỳ lạ mà, ngoài miệng lại nói: "Đương nhiên không phải, cô thiện lương như vậy, hơn nữa ở trước mặt cô, ta cũng đâu đến cảnh giới ngốc chứ.

Được rồi, ta đổi cách nói khác, gặp thiện thì thiện, gặp ác thì ác."
Nguyên Mẫu Đơn giận nói: "Ngươi rõ ràng là chỉ gà mắng chó mà, mắng ta là kẻ ác."
Toát mồ hôi! Còn có thể vui vẻ tán gẫu sao.

Hàn Nghệ mồ hôi đầy đầu, nói: "Ta cũng không nói như vậy, ta làm người ác ở trước mặt cô bao giờ?" Nói đoạn vẻ mặt hắn lại phẫn nộ nói: "Lẽ nào ta mạo hiểm cứu cô là việc ác sao? Thật sự là khiến ta đau lòng mà."
Một câu nói kia chặn cho cổ Nguyên Mẫu Đơn vừa cứng vừa đỏ.

"Phụt!" Dương Phi Tuyết cười trộm một tiếng, lại cảm thấy việc này là do nàng khơi ra, thế là vội vàng chuyển đề tài nói: "Hàn Nghệ, ngươi thật sự liếc mắt nhìn chúng ta thì biêt chúng ta mặc váy cỡ nào sao?"
Hàn Nghệ hỏi một đằng đáp một nẻo nói: "Nghe nói Quan Vũ lúc trước chỉ là một mãng phu không biết một chữ, về sau sau khi làm Thống soái, ngày ngày khêu đèn đọc Xuân Thu mà có thể đọc thuộc làu làu."
Dương Phi Tuyết sững ra, nói: "Ai nói Quan Vũ với ngươi chứ."
Hàn Nghệ nói: "Ta chỉ muốn nói cho cô biết, cao xử bất thắng hàn nha.

Bây giờ ta là bạn của nữ nhân được nữ nhân toàn thiên hạ công nhận, ta rất áp lực, ta phải làm mình mạnh hơn, học tập khắc khổ, to gan giả thiết, cẩn thật kiểm chứng, giống như Quan Vũ khêu đèn đọc Xuân Thu vậy, là một kiểu, à không, là một đạo lý, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cấu tạo cơ thể của nữ nhân."
"Hạ lưu!"
Hai cô gái đồng thanh nói.

Cấu tạo thân thể không phải từ ngữ chuyên nghiệp sao.

Trời ạ, quên mất đây là thời cổ đại, phải dùng từ nghệ thuật, may mà tất cả từ ngữ liên quan đến nữ nhân đều không làm khó được ta.

Hàn Nghệ vội nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cái ta nói là thân hình tư thái, và hiện tượng sinh lý, bằng không sao ta lại không biết xấu hổ nói mình là bạn của nữ nhân.

Ta dám thề với trời, những gì liên quan đến nam nhân ta đều không nhìn ra chút gì, đây là cái gì, đây chính là chuyên nghiệp, không phải loại các cô nghĩ....Này này này, sao các cô lại đi, đã nói là phải chơi tận hứng mà!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui