Bởi vì hôm nay vẫn là 'Ngày phụ nữ', do vậy các nàng Mộng Nhi vừa sáng thì đã ra ngoài dạo phố, các nàng chưa từng dạo phố sao có thể thỏa mãn với một hai ngày.
Mà Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa lại theo Tang Mộc đi chợ Tây mua sắm.
Tuy hẻm Bắc tốt, nhưng đồ ăn ngon ở chợ Tây vẫn nhiều hơn, dù sao thì chỗ lớn hơn, mỗi lần Tang Mộc ra ngoài mua đồ, Hùng Đệ đều lặng lẽ đi phía sau y, mặc kệ mưa gió bão bùng, không có y thì lao đi ăn uống.
Bởi vậy hậu viện gần như không có ai cả.
Chỉ nghe thấy trong một gian phòng truyền ra tiếng đàn lượn lờ.
Một nữ tử nổi bật ngồi trước bàn cầm bên cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt dây đàn, giai điệu tuyệt vời cứ thế tuôn ra.
Chỉ một lát sau, tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
Nữ tử này quay đầu sang, nhìn một nam tử đẹp trai đang ngồi trên giường thấp, chỉ thấy nam tử này một tay đỡ trán, hình như đang suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không phải nghe đàn, mặc dù tiếng đàn đã ngừng, y vẫn không hề động đậy.
Nữ tử hạ giọng nói: "Huy ca."
Cô gái này chính là Mộng Tư, mà nam tử này lại là Tạ Huy, mấy ngày nay y đều không có đến.
Tạ Huy hơi sững ra, nói: "Sao vậy? À, muội đàn xong rồi?"
Mộng Tư lo lắng nói: "Huy ca, huynh có phải gặp chuyện gì khó không? Hôm nay muội thấy huynh giống như mất hồn mất vía vậy."
Tạ Huy lắc đầu nói: "Không sao, không sao, vừa rồi chỉ là ngủ gật, bỏ lỡ tiếng đàn êm tai kia, thật sự là có lỗi, có lỗi."
"Nếu huynh muốn nghe, bất cứ lúc nào muội đều có thể đàn cho huynh nghe."
Mộng Tư đi qua, lại nói: "Huy ca, muội cũng biết muội là nữ tử, không hiểu chuyện giữa nam nhân các huynh, vốn dĩ muội cũng không nên hỏi, chỉ là muội nhìn thấy huynh như vậy, trong lòng rất lo lắng, muội cũng muốn giúp huynh chia sẻ một chút."
Tạ Huy cảm động nhìn Mộng Tư, ngập ngừng một lát, mới nói: "Mộng Tư, thật sự là cám ơn muội."
"Giữa chúng ta còn phải nói những thứ này sao."
Mộng Tư đỏ mặt, lại nói: "Huy ca, có phải huynh gặp phiền toái không? Mấy ngày nay không thấy huynh đến."
Tạ Huy thở dài, nói: "Huynh vốn tìm được một trưởng bối, vào thời Đông Tấn, nhà bọn họ và Tạ gia chúng ta từng là thế giao.
Nhà chúng ta còn từng giúp bọn họ, vốn dĩ cho rằng ông ấy sẽ niệm ân tình ngày trước của tổ tiên mà giúp đỡ huynh, nhưng không ngờ, ông ấy không chỉ không niệm tình cũ, còn..."
Mộng Tư vội hỏi: "Còn cái gì?"
Tạ Huy chau mày lại, bi phẫn nói: "Còn hỏi ta cần bao nhiêu tiền, thật không biết loại người như ông ấy sao có thể làm được quan to."
Mộng Tư a một tiếng, do dự thật lâu, nói: "Có cần muội giúp huynh nhờ Hàn tiểu ca hỗ trợ không."
"Tuyệt đối đừng."
Tạ Huy vội đánh gãy lời Mộng Tư, muốn nói lại thôi, một lát sau mới nói: "Thật ra có mấy lời huynh vốn không nên nói với muội, nhưng nếu không nói với muội, sợ rằng muội lại nghĩ ngợi lung tung.
Không giấu muội, thật ra huynh cũng từng muốn tìm Hàn tiểu ca giúp đỡ, nhưng muội không biết, Hàn tiểu ca đã đắc tội đương triều đệ nhất nhân Quốc Cữu Công, còn có Hữu Phó Xạ.
Nếu hắn giúp đỡ, cho dù huynh làm quan được, e cũng sẽ không sống tốt được.
Hơn nữa, Hàn tiểu ca xuất thân thứ tộc, mà Tạ gia huynh là danh gia, tuy nay không bằng xưa, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn."
Mộng Tư không có hứng thú với chuyện này, nhưng nàng cũng thấp thoáng nghe thấy một số chuyện của Hàn Nghệ, cảm thấy Tạ Huy nói rất có lý, trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: "Huy ca, muội vẫn còn ít tiền, huynh lấy đi cấp cứu đi."
Tạ Huy đột nhiên đứng bật dậy, cảm xúc kích động nói: "Mộng Tư, huynh đã nói từ lâu, huynh quyết không lấy tiền của muội."
Vành mắt Mộng Tư đỏ lên, nói: "Muội cũng chỉ muốn giúp huynh."
Tạ Huy sửng sốt, lại ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay non mềm của Mộng Tư, nói: "Huynh biết muội muốn giúp huynh, nhưng tiền của muội không dễ kiếm, hơn nữa một đại nam nhân như huynh lấy tiền của nữ nhân để mưu cầu làm quan, nếu để người ta biết, sau này huynh làm sao ngẩng đầu làm người được, chuyện này chớ nói nữa."
Mộng Tư vội vàng nói: "Vậy coi như muội cho huynh mượn nha, đợi khi huynh làm quan rồi trả lại cho muội là được."
Tạ Huy ảo não nói: "Sao muội lại không hiểu, chuyện này căn bản không chắc chắn, lỡ như huynh không làm quan, huynh lấy gì trả lại cho muội.
Hơn nữa, đây không phải số tiền nhỏ, tiền của muội căn bản không dùng đủ.
Chuyện này huynh sẽ nghĩ cách, muội đừng lo lắng cho huynh nữa.
Mấy năm nay huynh cũng không phải lần đầu gặp trắc trở.
Nói đoạn y khẽ mỉm cười, vươn tay ra yêu thương vuốt ve gương mặt Mộng Tư."
Mộng Tư rũ bờ mi xuống, im lặng không nói.
Mà trong gian phòng cách vách, Hàn Nghệ nhắm mắt khoanh chân ngồi trong đó.
Hiệu quả cách âm thời cổ đại quả thật không ra sao cả, thêm vào Hàn Nghệ động tay động chân trên tường, do vậy, chỉ cần hai người không phải thì thầm với nhau, thì ngồi ở đây cũng có thể nghe được.
Hàn Nghệ chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lộ ra nụ cười làm, tiểu tử khá lắm, xem ra ngươi không thỏa mãn tiền của Mộng Tư, còn có mưu đồ với bọn Mộng Nhi, ngươi làm cũng quá tuyệt tình nha.
Không cần nghĩ cũng biết, Tạ Huy nhất định là thấy tình cảm của Tứ Mộng vô cùng thân thiết, do vậy muốn ôm cây đợi thỏ, mượn Mộng Tư để hút sạch tiền của bọn Mộng Nhi.
Lúc xế chiều, sau khi Tạ Huy và Mộng Tư lưu luyến chia tay, thì lại trở ra thành bắc, đi về phía nhà trọ, trên mặt làm gì còn vẻ kích động tài không gặp thời, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười đầy thâm ý.
Đi mãi đi mãi, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ai ôi, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trên con đường phía trước có không ít người đứng đó, trong đó có một hán tử vác gánh bị một chiếc xe đẩy gỗ đụng ngã dưới đất, trái cây đo đỏ rơi rớt xuống đất.
"Thằng nhãi ngươi không có mắt sao, đi đường cũng không nhìn thấy, cá của ta đều bị ngươi làm rơi cả."
Hán tử mình trần đẩy xa kia ngược lại mở miệng mắt trước.
Hán tử vác gánh kia vụt cái xông lên: "Ngươi có nói lý không hả, rõ ràng là ngươi đụng ta, lại còn kẻ ác cáo trạng trước, lẽ nào thấy ta dễ ức hiếp hả."
Một người bên cạnh ngư phu nói: "Ngươi hét cái gì, ta nhìn thấy ngươi tự mình đụng vào xe mà."
Một người bạn bên cạnh phu gánh cũng hét một tiếng: "Từng thấy kẻ không nói lý rồi, chưa từng thấy kẻ nào không nói lý như các ngươi.
Xe của ngươi đụng người, còn vu oan chúng ta, hôm nay không nói cho rõ chuyện này, các ngươi đừng ai mong đi được."
"Sao hả? Muốn đánh nhau hả?"
"Đánh thì đánh, ai sợ ngươi chứ."
Hai bên hợp lại cũng bảy tám người, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.
"Một đám mãng phu."
Tạ Huy khinh thường mỉm cười, lắc đầu, sau đó đi vòng qua con đường nhỏ bên cạnh.
Mà nơi xa có hai người đứng đó, một cao một thấp, chính là Hàn Nghệ và Tiểu Dã.
"Đi thôi!"
Hàn Nghệ mỉm cười, thò đầu ra trước, cất bước đi theo hướng mà Tạ Huy đi, đi không bao lâu, hai người liền biến mất trong rừng.
Trong rừng Tiểu Dã vừa đi vừa hỏi: "Hàn đại ca, sao huynh biết Tạ Huy nhất định đi đường nhỏ, nếu đổi lại là đệ, đệ đi vòng qua là được."
Hàn Nghệ ha ha nói: "Đó là bởi vì trong lòng đệ bình thản, nhưng nếu là kẻ lừa gạt, trong lòng không khỏi có quỷ, trừ phi đã thiết kế xong từ sớm, bằng không thì đều nguyện ý dàn xếp ổn thỏa, bởi vì kẻ lừa gạt sợ nhất là chọc phải phiền phức không cần thiết.
Nếu vừa rồi người bị đụng là Tạ Huy, nhìn thấy đối phương hung hãn như vậy, y nhất định sẽ xin lỗi, do vậy y chắc chắn sẽ chọn đi con đường nhỏ, để tránh dính khỏi phiền phức."
Thật ra con đường nhỏ này cũng không xa hơn đường lớn bao nhiêu, chỉ là khá hẻo lánh mà thôi.
Tâm tình Tạ Huy không hề chịu chút ảnh hưởng nào, ngoài miệng còn ngâm nga khúc nhạc vừa rồi Mộng Tư đàn, thảnh thơi nhàn tản.
Đi một lát, y đi đến bên một con sông nhỏ, chợt nhìn thấy một nữ tử đứng bên bờ sông, mặc một chiếc váy dài bằng tơ màu hồng phấn, ngây người nhìn chằm chằm mặt sông, tuy chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt, nhưng thân hình cũng coi như là thướt tha mềm mại.
Nơi hẻo lánh như vậy, sao có nữ tử ở đây chứ.
Tạ Huy nhìn mà không khỏi sửng sốt, vừa đi về phía trước, vừa ngoái lại nhìn nữ tử kia.
Nhưng nữ tử kia hình như không nhìn thấy Tạ Huy, còn đang ngây người nhìn mặt sông, một lát sau, nàng đột nhiên bước một chân lên trước.
Tạ Huy hơi nhíu mày, chẳng lẽ!
Ý tưởng này vừa mới toát ra thì nghe thấy ùm một tiếng, chỉ thấy nữ tử kia đã nhảy xuống sông rồi.
Tạ Huy cả kinh thất sắc, đứng yên một lát, đột nhiên bay nhanh lên trước.
Thật ra y cách nữ tử kia không phải xa lắm, chạy đến bên bờ sông, không nói nhiều lời liền nhảy xuống sông, ục một tiếng chìm xuống đáy sông.
Một lát sau, chỉ thấy Tạ Huy ngoi lên mặt sông, mà trong tay y còn ôm một nữ tử.
"Khụ khụ khụ!"
Nữ tử kia ngoi lên mặt nước liền ho kịch liệt.
Tạ Huy không quan tâm nhiều như vậy, ôm lấy nữ tử kia bơi lên bờ.
Mà lúc này trong khu rừng bên bờ có hai bóng người, chính là Hàn Nghệ và Tiểu Dã vừa đến nơi này.
Hàn Nghệ thấy Tạ Huy cứu nử tử này lên, khóe miệng không khỏi nở nụ cười quỷ dị.
Tiểu Dã lại nghi hoặc đầy mặt, nói: "Hàn đại ca, sao huynh biết Tạ Huy nhất định sẽ cứu Lưu Oanh tỷ, hơn nữa Tạ Huy và Lưu Oanh tỷ chưa từng chạm mặt, có thể xá mạng cứu giúp, không phải vừa hay chứng minh y là người tốt sao."
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu là một đại thẩm áo vải, đệ thấy y sẽ cứu sao? Nguyên nhân Tạ Huy ra tay cứu người chỉ có hai.
Một là Lưu Oanh mặc một bộ váy tơ vô cùng đắt tiền, Tạ Huy nhiều năm lăn lộn nơi phong trần, liếc mắt thì có thể nhìn ra được.
Hai là, nước sông nơi này vô cùng chậm, nếu cứu người sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Nếu là Trường Giang, y dám nhảy xuống thì cho dù y là tên lừa gạt, huynh cũng phục y, ta còn phải đưa tiền cho y nữa."
Về chuyện tại sao huynh khẳng định y sẽ ra tay cứu giúp, là bởi vì hơn phân nửa kẻ lừa gạt đều đang tìm kiếm đối tượng ra tay, chỉ có số ít kẻ lừa gạt trước tiên nhắm trúng đối tượng nhất định rồi mới bố cục ra tay.
Tạ Huy rõ ràng là loại trước, y và Mộng Tư quen biết tuyệt đối là sự trùng hợp, bởi vì y không thể ngờ được sẽ gặp Mộng Tư, nhưng trùng hợp đối với kẻ lừa gạt mà nói lại là cơ hội.
Rất nhiều vụ lừa đều bắt đầu từ trùng hợp, chỉ cần để kẻ lừa gạt tìm được cơ hội, bọn họ sẽ lập tức biến trùng hợp thành bắt đầu của âm mưu.
"Nhưng váy tơ giá ngất ngưỡng như vậy, chỉ có hai loại nữ nhân, một là ca kỹ, một là nữ nhi nhà đại phú.
Hai loại nữ tử này đều có một điểm chung là vô cùng có tiền, đều thỏa mãn điều kiện ra tay của Tạ Huy.
Bắt đầu từ giây phút Lưu Oanh nhảy sông, cơ hội đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn là cơ hội vô cùng tốt.
Anh hùng cứu mỹ nhân, có thành công không thì nói sau, nhưng trả cái giá ướt người như vậy, mà nắm chắc được cơ hội này, bất cứ tên lừa gạt nào cũng biết tính món hời này."
Tiểu Dã gãy ót, gật đầu, nói: "Nhưng lỡ như Tạ Huy không biết bơi thì làm sao?"
Hàn Nghệ ha ha nói: "Kẻ lừa gạt bất cứ lúc nào đều phải chuẩn bị chạy trốn, mà đường thủy là con đường thường đi, thậm chí có thể nói biết bơi là kỹ năng phải có của kẻ lừa gạt.
Trong rất nhiều vụ lừa đều phải biết bơi, khả năng Tạ Huy không biết bơi vô cùng nhỏ."
Tiể Dã nói: "Hàn đại ca, sao huynh biết một cách thấu triệt như vậy."
Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Bởi vì công việc có thể thay đổi thói quen suy nghĩ, thói quen sinh hoạt của con người, do vậy người làm cùng một nghề nghiệp nhất định sẽ có chỗ giống nhau.".