Phải biết rằng ban đầu là Hàn Nghệ chủ động tìm tới để hợp tác với Nguyên Mẫu Đơn, để nàng chuyển Nữ Sĩ các vào hẻm bắc, tăng sức hấp dẫn cho 'Ngày phụ nữ'.
Vậy thì ưu đãi cho nàng, hiển nhiên là tốt hơn nhiều so với các cửa hàng khác.
Hơn nữa Hàn Nghệ còn muốn để Nữ sĩ các là kiến trúc tượng trưng cho hẻm bắc, thế nên mặt bằng câp cho cũng là chỗ lớn nhất, còn các thiết kế hay gì đó, đều là độc nhất vô nhị.
Bởi vì Nữ Sĩ các không chỉ đơn giản chỉ là Nữ Sĩ các, ở trên lầu còn có một số cửa tiệm.
Ví dụ như tiệm trái cây, tiệm hoa đều ở trên đó.
Ngoài đó ra, phía sau Nữ Sĩ các còn có một cửa hàng mặt tiền, cũng là cửa hàng mặt tiền duy nhất mà hẻm bắc chưa dùng.
Lúc đầu cũng có người tới hỏi Hàn Nghệ, tại sao không cho thuê cửa tiệm này.
Nhưng việc này thật ra không liên quan gì với Hàn Nghệ, bởi vì cửa tiệm này thuộc về Nữ Sĩ các.
Sở dĩ Nguyên Mẫu Đơn vẫn chưa động vào, đó là vì nàng vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, cửa tiệm này nên dùng để kinh doanh cái gì.
Hiện giờ hẻm bắc tấc đất tấc vàng, nàng không hề muốn lãng phí bất cứ cửa hàng mặt tiền nào.
Như vậy không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Vô Y chắc chắn là biết cái cửa hàng không dùng đến này.
Lúc trước khi các cửa hàng trong hẻm bắc đã cho thuê hết trong một ngày, thì tin tức đã truyền đi ồn ào huyên náo, nàng không thể nào không biết.
Nàng đương nhiên sẽ không không có việc gì làm liền chạy đến làm khó Hàn Nghệ, như vậy hành động lần này của nàng rõ ràng là muốn mượn Hàn Nghệ để ép Nguyên Mẫu Đơn cho nàng thuê cửa hàng kia.
Ai cũng không thể hy vọng xa vời nàng sẽ đi cầu cạnh Nguyên Mẫu Đơn.
Trong lòng Tiêu Vô Y mừng thầm, ngoài miệng lại cực kỳ dối trá nói: "Mẫu Đơn tỷ, ta làm sao không biết xấu hổ nhận như vậy."
Nguyên Mẫu Đơn thật sự không biết quan hệ giữa nàng và Hàn Nghệ.
Nếu như biết thì làm sao còn có chuyện để ý tới nàng, nói: "Muội học được cách khách khí từ khi nào vậy?"
Tiêu Vô Y cười hì hì nói: "Đây không phải là học từ Mẫu Đơn tỷ sao?" Sau đó lập tức nói: "Vậy tiểu muội đa tạ ý tốt của Mẫu Đơn tỷ rồi.
À, thời gian không còn sớm nữa, tiểu muội xin cáo từ trước.
Ngày mai tiểu muội đích thân đến nhà hỏi thăm, đến lúc đó chúng ta lại bàn cụ thể thêm."
Nói xong nàng vội vàng chạy đi, bởi vì Hàn Nghệ đã bắn ra ánh mắt giết người rồi.
Bà nương này đúng là coi trời bằng vung rồi.
Lần sau gặp mặt, nhất định phải dạy dỗ cho nàng một trận.
Lời tuy nói thế, nhưng kỳ thật Hàn Nghệ chẳng có cách gì với Tiêu Vô Y, bà nương này chuyên môn làm những chuyện khác bình thường.
Kỳ thật Nguyên Mẫu Đơn không nói, Hàn Nghệ cũng quên mất sự tồn tại của cửa tiệm này rồi.
Dù sao thì cái này không thuộc quản lý của hắn.
Bây giờ mới nghĩ tới.
Thầm nghĩ, bà nương này đúng là gian xảo, dám lợi dụng ta.
Cũng quả thực là có chút đầu óc kinh doanh a.
Nhưng hắn cho rằng làm như vậy là quá vô sỉ.
Dù sao bọn họ cũng là phu thê.
Như này không phải liên hợp lại để ăn hiếp Nguyên Mẫu Đơn sao.
Như vậy cũng không hay lắm, vì thế nói: - Mẫu Đơn nương tử, sao cô lại đồng ý với nàng ta?
Nguyên Mẫu Đơn khẽ thở dài nói: "Không đồng ý với muội ấy, e là hẻm bắc không còn được an bình nữa."
Cô bị lừa rồi, cô cho rằng cô ta dám hạ độc thủ với phu quân của mình sao.
Nhưng quả thực là đã hạ độc cước qua.
Hàn Nghệ quả thực có chỗ khó nói.
Tức giận tới không nói lên lời.
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng ta thấy Vô Y tỉ người cũng khá tốt a."
Nguyên Mẫu Đơn cười khổ một tiếng nói: "Đó là bởi vì muội không hiểu muội ấy lắm.
Muội ấy từ nhỏ đều không nói đạo lý.
Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào.
Muội có nhớ lúc trước ta có nói với muội.
Trong sĩ tộc, từng có một nữ tử, phá vỡ đám hỏi của sĩ tộc."
Dương Phi Tuyết trừng mắt nhìn, nói: "Tỷ nói chính là Vô Y tỷ?"
Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.
Dương Phi Tuyết kích động nói: "Tỷ ấy làm thế nào mà làm được?"
Đổ mồ hôi! Phi Tuyết muội tử a! Quả thực không phải là ta xem thường muội.
Những chiêu số đó của nàng ta, muội không học được đâu.
Hàn Nghệ âm thầm thì thầm nói.
Ít nhất là không có nữ nhân nào dám đem shit đặt nên đầu nam nhân.
Nhưng Tiêu Vô Y từng làm qua chuyện này.
Quả nhiên, Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Cái này muội đừng có học theo muội ấy.
Muội không thể giống muội ấy được."
Dương Phi Tuyết cắn môi.
Nàng tuy lương thiện nhưng cũng là một nữ nhân không an phận thủ thường.
Nàng thực ra khá sùng bái Tiêu Vô Y.
Độc lập một mình, tự nhiên phóng khoáng.
Hơn nữa không chịu bất cứ gì gò bó.
Nhưng nghĩ tới bản thân, đến ra ngoài một lần cũng khó, không khỏi lại phiền muộn vạn phần, kinh ngạc không nói.
Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết cũng thầm đau đầu.
Nhưng hắn kỳ thực không có cách nào.
Con cháu nhà bình thường đều không có cách nào làm chủ hôn nhân của bản thân.
Huống chi là loại nhà giàu như Dương gia.
Lại hướng về phía Nguyên Mẫu Đơn nói: "Mẫu Đơn nương tử, kỳ thực cô không cần thiết phải làm như vậy.
Tuy nhiên"
"Cần thiết."
Nguyên Mẫu Đơn cắt đứt lời nói của Hàn Nghệ.
"Hả?" Hàn Nghệ hai mắt lồi ra, kinh ngạc nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
Nguyên Mẫu Đơn thầm thở dài, nói: "Ta và Vô Y tuy tính cách không hợp.
Nhưng dù sao cũng đã kết nghĩa kim lan.
Hiện giờ muội ấy có thể an tâm làm kinh doanh, như vậy cũng tốt hơn rất nhiều so với ở ngoài làm xằng lằm bậy.
Lúc đầu ta vẫn luôn không động tới cửa tiệm này, là bởi vì ta không biết lợi dụng cửa tiệm này như thế nào.
Ta vốn dĩ muốn mở một cửa hàng mía đường.
Nhưng cửa hàng mía đường lại không quá tương xứng với nữ sĩ các.
Mà đàn là vật tao nhã, rất được nữ nhân yêu thích.
Nếu như bên cạnh Nữ Sĩ các có một tiệm đàn.
Như vậy cũng có thể coi là viên mãn rồi.
Ngoài ra, nếu loại đàn mới sáng tạo của Vô Y có thể được mọi người chào đón.
Cũng làm rạng rỡ cho Nữ Sĩ các không ít."
Hóa ra là nàng suy nghĩ toàn diện như vậy.
Hàn Nghệ khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi áy náy, nói: "Nếu chẳng may nàng ta gạt cô thì sao?"
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Như vậy thì ta có thể cười nhạo muội ấy rồi.
Cũng làm cho muội ấy biết.
Việc kinh doanh không phải đơn giản như trong tưởng tượng."
"A."
Hàn Nghệ, Dương Phi Tuyết đều kinh ngạc.
Bọn họ đều không ngờ tới, Nguyên Mẫu Đơn vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, vậy mà lại có một mặt trẻ con như vậy.
Nhưng về tình về lý và lợi, Nguyên Mẫu Đơn đều nói có lý có căn cứ.
Hàn Nghệ cũng không biết nói thêm gì, nói: "Vậy tùy ý cô.
Dù sao thì chuyện này ta cũng sẽ không xen vào."
Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, dường như cũng không muốn nói nhiều thêm về chuyện này.
Bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, chuyện bệ hạ tới đây.
Là ro ngươi truyền đi à?"
Khà! Hiệu quả làm việc của Lưu tỉ đúng là được a.
Hàn Nghệ ngây thơ lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải.
Sao vậy? Việc này truyền ra ngoài chưa? Có thể nào đem lại phiền phức cho ta không? Nếu mà như vậy, ta phải đi giải thích rõ ràng với bệ hạ thôi."
Nguyên Mẫu Đơn bình thản nói: "Coi như ta chưa hỏi qua." Trong lòng lại thì thầm.
Sao Vô Y vừa đi, đầu óc của người này lại trở nên tỉnh táo như vậy.
Hàn Nghệ lại là vẻ mặt ngây thơ gật đầu.
Dù sao người biết hoàng thượng tới nơi này không chỉ một mình hắn.
Không có căn cứ.
cô cắn ta a.
Ba người nói chuyện một lúc, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết chuẩn bị cáo từ.
Hàn Nghệ như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó nói: "Các người đợi chút."
Nói xong hắn liền chạy vào phòng, trôi qua chốc lát.
Chỉ thấy hắn mang theo hai chiếc hộp gỗ tinh xảo ra.
Hướng về phía hai người cười nói: - Liên quan tới tôn nghiêm của bạn của phụ nữ của ta đều nằm trong chiếc hộ
Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Có ý gì?"
Dương Phi Tuyết hì hì cười nói: "Mẫu Đơn tỷ, chẳng lẽ tỷ quên rồi.
Lúc đầu Hàn Nghệ đã nói qua, giúp chúng ta chuẩn bị một loại váy mới."
Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hàn Nghệ đặt trước mặt mỗi người một chiếc hộp gỗ nói: "Dương cô nương và ta đều từ Dương Châu tới.
Dĩ nhiên không thể khách sáo với ta.
Còn Mẫu Đơn nương tử.
Cô vốn có phần, cửa hàng nhà mình, cái này nên phải vậy."
Bọn họ còn chưa mở miệng.
Hàn Nghệ đã chặn lại những lời nói khách sáo của bọn họ.
Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết cũng không dự định khách khí.
Bởi vì bọn họ cũng không tin là Hàn Nghệ chỉ dùng mắt mà có thể nhìn ra bọn họ mặc cỡ váy bao nhiêu.
Nhận lấy, nói một câu cảm ơn với Hàn Nghệ sau đó rời đi.
Hôm sau.
Hôm qua Hàn Nghệ đã hạ quyết tâm, hôm nay cho dù là có mưa đá cũng phải đi Hoa Nguyệt Lâu một chuyến.
Bằng không hắn thực sự sợ Cố Khuynh Thành sẽ nổi giận.
Không phải là chuyển chỗ làm việc sao, cứ kéo dài mấy tháng.
Dù thế nào thì người ta cũng là bán diện khuynh thành a.
Buổi sáng, Hàn Nghệ liền một mình đến ngõ trung.
"Các người nhìn xem, đó không phải là Hàn tiểu ca của Phượng Phi Lâu sao?"
"Đúng rồi."
"Hàn tiểu ca, có muốn qua đây ngồi một chút không?"
"Hàn tiểu ca, lại đây uống chén rượu đi."
So với lần đầu tiên tới.
Hàn Nghệ hôm nay vừa bước vào ngõ trung đã làm cho đám ca kỹ không ngừng kêu gọi, đôi mắt quyến rũ không ngừng đưa ra.
Như này nếu như vào trong phòng.
Hàn Nghệ tuyệt đối có năng lực chăm sóc chu đáo toàn diện.
Dù sao cũng là tay chơi già đời.
Nhưng vấn đề hiện giờ là đang ở trên phố, còn cô nương thì đang ở trong nhà, làm cho hắn có chút xấu hổ.
Lòng nghĩ, ngõ trung này phát triển quá, không phải là tranh hết đàn ông bên hẻm bắc chúng ta chứ.
Thế cho nên bọn họ mới lẳng lơ tới mức này chứ.
Nghĩ kỹ một chút liền hiểu ra.
Hiện giờ thanh danh của hẻm bắc quá lớn, mà Phương Phi Lâu thì không ai không biết không ai không hiểu.
Trước đây các ca kỹ còn ti tiện hơn bọn họ, hiện giờ đã trở thành ngôi sao lớn rồi.
Một ví dụ rõ ràng nhất chính là Tứ Mộng, trước đây Tứ Mộng tuổi nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến Phương Phi Lâu đánh đàn.
Làm nhạc đệm cho đám ca kỹ nổi tiếng hay gì đó.
Nhưng hiện giờ thì Mộng Nhi và Mộng Đình đã hết sức nổi tiếng.
Mấy hôm trước còn biểu diễn cho hoàng đế xem.
Các tài tử và các công tử đến cửa cầu kiến nhiều không kể, người ta còn không muốn gặp.
Như vậy là cao quý đến nhường nào a.
E rằng không lâu nữa sẽ được xếp cùng hàng với tứ đại hoa khôi.
Người luôn bước về chỗ cao, nước luôn chảy về chỗ thấp.
Ca kỹ ở ngõ trung đều muốn đi hẻm bắc.
Trong lòng bọn họ nghĩ Tứ Mộng đều có thể nổi danh.
Chúng ta giỏi hơn so với bọn họ, chỉ cần đi hẻm bắc.
Bay lên đầu cành thay đổi Phượng Phi Lâu không thành vấn đề.
Mà Hàn Nghệ lại là người đứng đầu Phượng Phi Lâu, người sáng tạo ra kịch.
Không dễ tới ngõ trung một chuyến, như vậy thì phải ra sức nịnh bợ a.
Đúng mà muốn chết a.
Hàn Nghệ âm thầm kêu khổ, trước đây lúc ta độc thân.
Các người không thèm để ý tới ta.
Hiện giờ ta là người đã có vợ, các người lại như vậy.
Đây không phải là thành tâm chơi xỏ ta sao! Ta mới không thèm để ý tới các người nè.
Vội vàng bước về phía Hoa Nguyệt Lâu.
"Ôi, đúng là khách quý a.
Hôm nay ngọn gió nào đưa Hàn tiểu ca tới chỗ chúng ta vậy."
Hàn Nghệ vừa tới trước cửa Hoa Nguyệt Lâu.
Vừa lúc gặp Tào Tú đang bước nhanh ra.
Đoán chừng là đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài nên đi ra.
Hàn Nghệ chắp tay cười nói: "Ta đây không phải là suy nghĩ đã lâu chưa tới thăm hỏi Tào tỷ sao.
Hôm nay đặc biệt tới thăm hỏi."
Thăm hỏi? Ai mà mặt dày tới mức tay không đến thăm hỏi người khác vậy.
Tào Tú rất phức tạp nhìn Hàn Nghệ một cái.
Nếu như Hàn Nghệ không tới.
Hiện giờ nàng ta đã nhất thống Bình Khang Lý rồi.
Nhưng hiện giờ thì đừng nói là nhất thống Bình Khang Lý.
Có thể giữ được một mẫu đất này của mình là tốt rồi, ngoài miệng vẫn cứ cười nói: "Hàn tiểu ca kinh doanh bận như vậy, làm sao còn nhớ tới tỷ tỷ ta.
Ta thấy những lời này của Hàn tiểu ca như là cố ý làm ta vui vẻ rồi."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Những lời này của Tào tỷ khách khí rồi.
Nếu như không phải bận kinh doanh ta đã sớm tới đây rồi."
"Biết là những lời này của Hàn tiểu ca là không thật, nhưng nghe cũng vui vẻ.Mời mời mời, vào bên trong ngồi."
Tào Tú nói rồi mời Hàn Nghệ đi vào trong lầu.
Bởi vì lúc này là buổi sáng, cho nên trong lầu cũng không nhìn thấy người khách nào.
Dĩ nhiên cũng có thể là đang ở trong phòng.
Nhưng cũng có vài tiểu nương tử ngồi trên hành lang nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Hàn Nghệ tới đều lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng Tào Tú ngay bên cạnh, bọn họ không dám lộ liễu đưa mắt.
Có điều Hàn Nghệ vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của bọn họ.
Nếu như lúc này mà có thể chơi gái, Hàn Nghệ nghĩ bản thân mình là vô địch.
Hàn Nghệ vừa tới thanh lâu, trái tim lãng tử hiển thị rõ không cần nghi ngờ.
Mặt mỉm cười, chủ động vẫy tay với các tiểu nương tử kia.
Mắt nhìn mỹ nữ, nhưng ngoài miệng thì rất là khách sáo nói với Tào Tú: "Tào tỷ, gần đây kinh doanh có tốt không?"
Tào Tú thản nhiên nói: "Nhờ phúc của hẻm bắc các người.
Kinh doanh của hẻm trung chúng ta cũng tốt lên không ít."
Những lời này không phải là nói ngược.
Trước đây người đến hẻm bắc không có mục đích khác, chính là đi tìm ca kỹ.
Quần thể khách hàng hết sức đơn độc.
Nhưng hiện giờ không giống nữa.
Hiện giờ bên cạnh có thêm một chợ, đưa tới rất nhiều người.
Những người này tới thế nào cũng có vài người thuận tiện lợi dụng cờ hiệu để chạy đến ngõ trung chơi.
Dù sao cũng chỉ ngay bên cạnh.
Cái này giống với hậu thế, đám đàn ông đi công tác ở Quảng Châu, thế nào cũng phải đi Đông Hoan chơi một chuyến.
Vì vậy, sự thịnh vượng của hẻm bắc.
Không những không làm cho ngõ trung và ngõ nam vị tổn thất.
Ngược lại còn mang lại sự thịnh vượng chung.
Trừ thời gian diễn kịch ra, những thời gian khác việc kinh doanh đều khá tốt.
Hàn Nghệ đương nhiên hiểu rõ.
Bằng không hắn đã không hỏi như vậy, ha hả nói: "Thực không dám giấu gì.
Ta thường nói với đám mưu toan phá hỏng quan hệ giữa ngõ trung và hẻm bắc nói.
Quan hệ giữa hẻm bắc và ngõ trung như chân với tay, không có ly khai, không ai rời ai.
Bởi vì kinh doanh của chúng ta không hề xung đột.
Hơn nữa còn hỗ trợ lẫn nhau.
Sao có thể sinh ra mâu thuẫn."
Nói không sai.
Nhưng Tào Tú không phải là người cam chịu đứng sau người khác.
Trước đây ở trên mảnh đất này, không ai là không biết Tào Tú là đại tỷ của nơi này.
Nhưng hiện giờ đã khác, hiện giờ trong mắt mọi người, ngõ trung chỉ là một trong những đặc sắc của hẻm bắc.
Hẻm bắc đã dần dần trở thành bá chủ của Bình Khang Lý.
Vì thế hai bên cùng có lợi không giả, nhưng có sự khác biệt rất lớn.
Tào Tú cười không đáp.
Hàn Nghệ đều nhìn ra.
Thầm nghĩ, dã tâm của mụ này không nhỏ a.
Nhưng là dù sao cũng đừng tới chọc ta.
Bằng không ta sẽ kéo hết ca kỹ của ngươi đi.
Tào Tú mời Hàn Nghệ vào phòng riêng ở tầng ba.
Rót cho Hàn Nghệ một chén trà nóng, sau đó ngồi đối diện Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn tiểu ca bận như vậy mà tới đây.
Có lẽ không chỉ là tới thăm ta chứ."
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu Tào tỷ đã sảng khoái như vậy, thì ta cũng không giấu diếm nữa.
Kỳ thực hôm nay ta tới không có chuyện gì lớn, chỉ là đến đón một người."
"Đón một người?"
Tào Tú kinh ngạc nói: "Ai?"
Hàn Nghệ cười nói: "Cố Khuynh Thành".