Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


Cố Khuynh Thành?
Một trong tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu.

Ngươi chạy đến đây đón cô ta, đây là có ý gì?
Tào Tú lập tức ngây ra như phỗng.

Hàn Nghệ cũng không vội vã, chỉ chậm chậm xoay chén trà.

Qua hết nửa ngày, Tào Tú mới phản ửng lại, cười khanh khách nói: "Hàn tiểu ca không phải là đang nói đùa đó chứ?"
"Đương nhiên không phải." Hàn Nghệ nghiêm túc nói: "Ta hết sức nghiêm túc, thật ra ta và Cố Khuynh Thành đã thỏa thuận xong rồi, nàng ta sẽ tới Phượng Phi Lâu chúng ta."
Tào Tú sửng sốt, tựa hồ vẫn chưa tin, lắc đầu nói: "Chuyện này không thể nào."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Cái này bà có thể đi hỏi cô ta."
Tào Tú nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.

Một lúc sau bà ta bỗng đứng lên, nói: "Hàn tiểu ca đợi một lát, ta xin phép vắng mặt một chút."
Hàn Nghệ cười nói: "Cứ tự nhiên."
Tào Tú cũng không nói nhiều, lập tức bước ra ngoài.

Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, thưởng thức trà thơm, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, ngân nga hát, thảnh thơi thích ý.

Qua hết thời gian chừng một bữa cơm Tào Tú mới quay lại, hai mắt tràn đầy lửa giận, cười nhạt nói: "Hàn tiểu ca đúng là có thủ đoạn đấy, không ngờ lại thần không biết quỷ không hay bắt được trái tim của Cố Khuynh Thành."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Cũng không khoa trương như vậy, cũng không phải là ta chủ động tìm Cố Khuynh Thành, mà là cô ta tới tìm ta.

Hơn nữa tình huống của Cố Khuynh Thành hết sức đặc thù, cô ta làm như vậy chẳng qua là vì tính toán cho chính mình, không có gì đáng trách."
Tào Tú tức giận nhìn Hàn Nghệ nói: "Không lẽ Hàn tiểu ca cũng cho là thế sao? Không có gì đáng trách?"
Hàn Nghệ cười nói: "Có nhớ trước đây ngươi lôi kéo Kim Ngọc nhi và Liên nhi của Phượng Phi Lâu chúng ta, làm cho Phượng Phi Lâu đối mặt với viễn cảnh đóng cửa không? Mà ta thì chỉ bị động tiếp nhận Cố Khuynh Thành, ta cảm thấy như vậy đã tương đối phúc hậu rồi, chẳng lẽ ngươi không thấy vậy sao?"
Tào Tú khẽ cắn môi, nhưng ả thật sự không thể phản bác, chuyện đào người là bình thường, không có lý nào chỉ cho phép mình đi đào người của người ta mà không cho phép người ta đi đào người của mình, nói: "Xem ra Hàn tiểu ca là cố ý gây trở ngại cho Hoa Nguyệt Lâu chúng ta rồi."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Tào tỷ quá lời rồi.

Lấy tình huống trước mắt, Cố Khuynh Thành ở nơi này cũng không được bao lâu nữa.

Ta cảm thấy Tào tỷ nên cảm thấy may mắn về việc này mới đúng, thế này rõ ràng là giúp Tào tỷ giải quyết một cái phiền phức lớn rồi.

Nếu như ta là Tào tỷ, ta nhất định sẽ lựa chọn giúp người khác hoàn thành tâm nguyện."
"Ngươi nói dễ nghe nhỉ?"
Tào Tú nói: "Một Cố Khuynh Thành thôi ta cũng không quá để ý.

Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, chuyện này một khi đã có tiền lệ, thì các ca kỹ của hẻm trung và hẻm nam đều sẽ chủ động tới tìm ngươi, cho nên ta tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Thế nhưng không biết Tào tỷ dựa vào cái gì mà không đồng ý? Cố Khuynh Thành và ngươi đâu có giao kèo gì."
Tào Tú cười nhạt nói: "Hàn tiểu ca chớ có quên bí mật của Cố Khuynh Thành.

Ngươi biết ta cũng biết.

Nếu như Hàn tiểu ca cố ý làm như vậy.

Như vậy ta chỉ có thể liều cá chết rách lưới với ngươi.

Ta tin rằng nếu như mọi người biết Cố Khuynh Thành trước đây là một nữ nhân xấu.

Cố Khuynh Thành không chỉ không đáng giá một văn tiền, hơn nữa còn bị người thóa mạ."
Hàn Nghệ cười lên ha hả.

Tào Tú cau mày nói: "Ngươi cười cái gì?"
Hàn Nghệ nói: "Ta cười ngươi nói sai rồi.

Cái gì mà cá chết lưới rách, ngươi cũng đừng có quên, chuyện này không liên quan gì với ta.

Cho dù là tin tức này có lộ ra ngoài ta cũng vô tội.

Ta còn là người bị hại.

Nếu phải liều mình, thì Tào tỷ nên liều mình với Cố Khuynh Thành mới đúng.

Đương nhiên đến lúc đó Có Khuynh Thành đã là người của Phượng Phi Lâu chúng ta.

Vậy ta nhất định sẽ giúp đỡ người của mình.

Dù sao cho dù chuyện này có lớn tới đâu, tuyệt đối không thể liên lụy tới Phượng Phi Lâu chúng ta.

Còn có thể giúp ta nhận được vài phần đồng tình.

Ta cho rằng hiện giờ ngươi nên lo lắng ta đem chuyện này tiết lộ ra ngoài.

Chứ không phải là đem chuyện này ra uy hiếp ta.

Nếu như quả thực ngươi muốn tiết lộ ra ngoài, ta có thể mở một buổi diễn riêng cho ngươi ở Phượng Phi Lâu, không thu một văn tiền nào."
"Ngươi"
Hai mắt Tào Tú như phun ra lửa.

Đã từng gặp người vô sỉ, nhưng chưa từng gặp người nào vô sỉ như thế này!
Hàn Nghệ cười nói: "Tào tỷ, dù sao giá trị của Cố Khuynh Thành ở Hoa Nguyệt Lâu đã bị ngươi ép sạch sẽ rồi.

Giữ lại cũng chỉ là một phiền phức, hà tất phải vì chuyện này mà tức giận."
Tào Tú hít sâu một cái, trầm ngâm hồi lâu, nói: "Ta có thể đồng ý với ngươi.

Nhưng ngươi nhất định phải đồng ý với ta một điều kiện."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không thể nào.

Đây không phải là trao đổi."
Tào Tú tức giận nói: "Ngươi còn chưa nghe điều kiện của ta."
Hàn Nghệ nói: "Nếu như Tào tỷ muốn nói chuyện kinh doanh, chúng ta có thể không nói.

Nhưng chuyện này không thể làm lợi thế.

Bởi vì Cố Khuynh Thành đã không là lợi thế của ngươi nữa rồi."
Tào Tú làm như không nghe thấy lời nói của Hàn Nghệ, nói: "Nếu như ngươi hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình, thì nhất định phải bảo đảm.

Không được lôi kéo thêm người từ hẻm trung và hẻm nam nữa."
"Không thể nào!"
Hàn Nghệ vẫn lắc đầu nói: "Nếu như trong hẻm trung và hẻm nam có người ta vừa ý.

Ta nhất định phải lôi đi.

Cho dù hiện giờ ta có bảo đảm với ngươi cũng là lừa gạt ngươi."
Lần trước tới, Hàn Nghệ vẫn luôn ôn tồn hòa khí.

Đâu có cứng rắn như hôm nay.

Thực sự là ba ngày không gặp, phải nhìn với ánh mắt khác a.

"Ngươi có phần ép người quá đáng."
Tào Tú bỗng đứng lên, nói: "Ngươi ba lần bốn lượt nhục mạ Hoa Nguyệt Lâu bọn ta trước mặt mọi người.

Lợi dụng Hoa Nguyệt Lâu bọn ta.

Cái này ta cũng không tính toàn với ngươi.

Nhưng hiện giờ nếu ngươi ngày càng táo tợn, thì cũng đừng trách ta không trọng nghĩa khí.

Tào Tú tuy là một phụ nữ nhưng cũng không phải dễ chơi."
Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nhìn Tào Tú, bình thản nói: "Tào tỷ, Kỳ thực có câu nói trong lòng.

Ta vẫn luôn muốn nói với ngươi.

Sở dĩ Hoa Nguyệt Lâu các người vẫn luôn bình yên vô sự.

Không phải là năng lực của ngươi lớn, mà là ta không có dự định đụng tới các ngươi.

Bởi vì sự tồn tại của hẻm trung và hẻm nam đối với hẻm bắc chúng ta mà nói lợi lớn hơn hại.

Bằng không, ta thấy Hoa Nguyệt Lâu này của ngươi không mở được bao lâu nữa."
Tào Tú sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Khẩu khí của ngươi không phải là quá lớn đấy chứ?"
Hàn Nghệ nhún vai nói: "Có tin hay không tùy ngươi.

Nhưng dù sao ngươi cùng đừng tới hù dọa ta.

Như vậy chỉ đơn thuần là lãng phí thời gian thôi.

Nếu như ta sợ ngươi thì sẽ không tới hẻm bắc.

Càng không thể đích thân tới đón Cố Khuynh Thành."
Tào Tú nghe vậy toàn thân run lên.

Có thể thấy tức giận không nhẹ a.

Trước khi Hàn Nghệ tới, nàng ta rất có danh tiếng.

Một nữ nhân khai sáng ra Bình Khang Lý.

Cho dù là trong này dơ bẩn cỡ nào.

Chỉ dựa vào điểm này, làm rất nhiều người có cái nhìn khác với nàng ta.

Năng lực tuyệt đối đáng được tán thành.

Nhưng sau khi Hàn Nghệ tới, vinh quang của nàng ta đã bị Hàn Nghệ cướp đi.

Bao gồm tất cả vinh dự, hiện giờ còn bị Hàn Nghệ xem nhẹ như vậy.

Làm sao nàng ta không phát hỏa lên.

Hàn Nghệ hoàn toàn không để mắt tới Tào Tú, đứng lên cười nói: "Nếu như không có chuyện gì khác.

Ta mang theo Cố Khuynh Thành cáo từ rồi.

Dù sao cũng sắp tới buổi trưa rồi.

Để Tào tỷ đỡ phải mất người mà còn phải phục vụ ăn uống.

Như vậy thì ăn hiếp người quá.

Hàn Nghệ ta không làm được chuyện như vậy."
Tào Tú bỗng nhiên cười khanh khách, ngồi xuống uống một ngụm trà, nói: "Hôm nay ta tổn thất lớn như vậy, còn phải quan tâm đến một bữa cơm?"
Oa.

Hiếu khách như vậy.

Hàn Nghệ ha hả nói: "Nhưng ta không rảnh a."
Tào Tú cười nói: "Đến đã đến rồi.

Chỉ một chút thời gian, tin là Hàn tiểu ca vẫn phải có.

Hơn nữa giữa ta và ngươi ngoài Cố Khuynh Thành ra, còn có rất nhiều chuyện có thể nói."
"Tỉ như?"
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.

Tào Tú nói: "Tỉ như chuyện Phượng Phi Lâu các người lén lút mua đất."
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, ngồi xuống, không chút kinh sợ, cười nói: "Ta sớm đã đoán được, ngươi giở trò quỷ sau lưng ta."
Tào Tú nhìn thấy Hàn Nghệ bình tĩnh như vậy, trong lòng thần khâm phục, cười nói: "Hàn tiểu ca quá lời rồi.

Nếu không phải là cho phép ngươi mua đất thì không cho phép ta mua đất rồi."
Hàn Nghệ nói ngay vào điểm chính: "Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
"Một vạn quan."
"Ngươi cho rằng như thế được sao?"
"Nếu là tiền, chính con số này."
"Vậythì xem ra ngươi không thực sự là cần tiền." Hàn nghệ cười nói: "Không lẽ ngươi muốn mược cái này để ép ta không lôi kéo người từ hẻm trung và hẻm nam nữa?"
:Ta đâu có ngu như vậy."
Tào Tú cười lắc đầu nói: "Hiện giờ đất trong Bình Khang Lý đều là tấc đất tấc vàng.

Chỉ vài cô ca kỹ thì coi là gì."
Hàn Nghệ nói: "Vậy ngươi muốn cái gì?"
Tào Tú nói từng chữ một: "Kịch nói của ngươi."
Hàn Nghệ mỉm cười.

"Ngươi cho rằng thế nào?"
"Ta cho rằng đây là chuyện tốt."
"Hả? xin lắng tai nghe."
Hàn Nghệ rất có hứng thú nói.

Tào Tú nói: "Hiện giờ kịch của ngươi tuy được bách tính Trường An yêu thích.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở Trường An.

Vẫn còn rất nhiều nơi không hề biết kịch của ngươi.

Nhưng ta ở phủ Phượng Tường, phủ Hà Trung cùng với Hán Trung, Sơn Đông và nhiều nơi khác đều có kinh doanh.

Ta có thể cung cấp chỗ, ngươi cung cấp người.

Tiền kiếm ra mỗi bên một nửa."
Đây đúng là một ý kiến hay.

Hàn Nghệ tự thì thầm một câu.

Trong lòng lại nghĩ, xem ra ta đã xem thường ả ta rồi.

Quả thực có chút năng lực, gật gật đầu nói: - Đây quả lực là một ý kiến hay.

Tào Tú vui vẻ nói: "Vậy là ngươi đồng ý rồi?"
Hàn Nghệ lắc đầu.

Tào Tú cau mày nói: "Vì sao? Không lẽ Hàn tiểu ca có tiền mà không kiếm sao? Hơn nữa, chuyện này không hề ảnh hưởng tới hẻm bắc.

Còn có thể làm cho nhiều người biết tới kịch của ngươi hơn."
Hàn Nghệ nói: "Nói thực, ta và ngươi không hề có ân oán gì.

Hơn nữa còn là láng giềng.

Nếu như có thể cùng nhau phát tài, vậy thì ta dĩ nhiên là không từ chối.

Nhưng ngươi chớ quên, ân oán giữa ngươi và Lưu tỷ.

Chuyện này ta còn phải quay về trưng cầu ý kiến của Lưu tỷ mới có thể quyết định."
Tào Tú cười nói: "Đây chỉ sợ là Hàn tiểu ca kiếm cớ thôi.

Ai cũng biết hiện giờ Phượng Phi Lâu ngươi toàn quyền làm chủ.

Chỉ cần ngươi gật đầu, Lưu Nga sao có thể không đồng ý."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Ngươi hẳn là đã nghe qua văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta.

Công bằng, bình đẳng, tự do, không phải là một mình ta có thể quyết định.

Nếu đổi thành người khác ta có thể đồng ý.

Sau đó tìm cách thuyết phục Lưu tỷ bọn họ.

Nhưng nếu như là ngươi, ta quả thực không nắm chắc có thể thuyết phục Lưu tỷ.

Điểm này ta nghĩ ngươi là người rõ nhất.

Nếu như Lưu tỷ không muốn hợp tác với ngươi.

Cho dù là ta có đồng ý thì ta cũng chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của tỷ ấy."
Tào Tú hồ nghi nhìn Hàn Nghệ.

Hiển nhiên là không tin lời Hàn Nghệ lắm.

Kinh doanh lớn như vậy, sao có thể hành động theo tình cảm của Lưu Nga.

Đây quả thực là không thể lý giải.

Nói: "Ngươi nên hiểu rằng, nếu như không có mảnh đất đó trong tay ta.

Những thứ đất lúc đầu ngươi mua đều là bỏ đi.

Hơn nữa ngươi còn phải giúp đám bách tính kia xây nhà nữa."
Hàn Nghệ nói: "Việc này ta đương nhiên hiểu.

Kỳ thực cá nhân ta hết sức tán thành phương án hợp tác này.

Nhưng nhất định phải được Lưu tỷ gật đầu.

Cho nên hiện giờ ta không thể đưa ra câu trả lời.

Nói lại một chút, cho dù không có mảnh đất trong tay ngươi.

Ta vẫn có cách để đạt được mục đích của mình.

Chỉ có điều phải thêm một vài trắc trở.

Nếu như ngươi muốn mượn nó để uy hiếp ta.

Thì tính toán của ngươi đã sai rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui