Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


Tào Tú quả thật không nhìn ra Hàn Nghệ đang nói thật hay nói giả.

Theo bà ta thấy, nguyên nhân duy nhất Hàn Nghệ không hợp tác với bà ta chính là vì muốn đối phó với Hoa Nguyệt Lâu.

Vì thế thái độ của Hàn Nghệ làm cho bà ta rất bất an.

Nhưng bà ta cũng không có cách nào, chỉ có thể để Hàn Nghệ mang theo Cố Khuynh Thành rời đi.

Bà ta quả thật không dám công khai vết sẹo trên mặt Cố Khuynh Thành, hơn nữa giữa nàng ta và Cố Khuynh Thành cũng không có bất kỳ khê ước nào.

"Giả mẫu, dù nói thế nào, thì Khuynh Thành cũng hết sức cảm kích ân tài bồi của bà."
Cố Khuynh Thành đi tới trước mặt Tào Tú, nhẹ nhàng thi lễ, hết sức thành khẩn nói.

"Đây chính là sự cảm kích của ngươi sao?"
Tào Tú lạnh lùng nói.

Cố Khuynh Thành nói: "Mấy năm nay, ta cũng đã kiếm vê cho giả mẫu không ít tiền.

Nếu như lúc này ta không đi, thì không lâu sau cũng sẽ bị giả mẫu đưa ra khỏi Trường An.

Ta cũng phải có tính toán cho riêng mình."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Được rồi được rồi, Tào tỷ, không phải chỉ là một Cố Khuynh Thành thôi sao.

Với thủ đoạn của Tào Tỷ, tạo ra bao nhiêu Cố Khuynh Thành mà chẳng được."
Tào Tú liếc nhìn Hàn Nghệ, thầm nghĩ, hắn mặc dù không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, lúc này không thích hợp để trở mặt với hắn, hừ nói: "Khuynh Thành giống như con gái ta vậy.

Hiện giờ bị ngươi băt đi thê này, chẳng lẽ không thê than phiền mấy câu sao." Ngữ khí bỗng dưng thay đổi 360 độ.

Con gái? Con gái mà ngươi cho cô ấy làm công viêc này, đúng là ác phụ nha! Hàn Nghệ tâm như gương sáng, mấy trò meo này của Tào Tú sao có thể giấu được hắn, nhưng cũng không cần phải vạch trần, nói: "Được, được rồi, ta chỉ là nói vậy thôi, bà cứ tiếp tục oán giận đi."
Tào Tú trừng mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Hàn tiểu ca, Khuynh Thành đến chỗ ngươi, ngươi đừng có ức hiếp nó đấy.

Bằng không ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
Woa, nói cứ như ta đang đến đón dâu không bằng.

Nếu mà để Vô Y nghe thấy, thì nửa đời còn lại của ta chỉ sợ phải sống dưới gầm giường rồi.

Hàn Nghệ cười nói: "Đó là đương nhiên, Hàn Nghệ ta dầu gì cũng là 'Người bạn của chị em phụ nữ'.

Ức hiếp ai, chứ không ức hiếp phụ nữ."
Ta cũng là phụ nữ đó, Tào Tú thực sự muốn nhắc nhở Hàn Nghệ một câu như vậy, nói: "Ta tiễn các người xuống."
"Làm phiền rồi."
Cố Khuynh Thành đứng một bên nghe vậy ngây ra.

Như thế này khác hoàn toàn với suy nghĩ của nàng.

Hàn Nghệ chạy đến lôi kéo người, lẽ ra Tào Tú phải rất phẫn nộ mới đúng.

Hẳn là phải thù hận Hàn Nghệ.

Sẽ cho người đuổi hai người bọn họ ra ngoài.

Như vậy mới là bình thường a.

Nhưng hiện giờ Tào Tú và Hàn Nghệ dường như hết sức hữu nghị, còn nói cười vui vẻ.

Giống như một đôi bạn vong niên.

Như này quả thực là không thể tin nổi.

Cứ như vậy, Cố Khuynh Thành tỉnh tỉnh mê mê được Tào Tú tiễn xuống dưới lầu.

Lúc này các cô nương trong lầu đều xúm lại nhìn.

Cố Khuynh Thành sao lại xách túi lớn túi bé đi theo Hàn Nghệ thế kia.

Đây là chuyện gì vậy!
"Hay là ta phái xe ngựa tiễn các người về.

Dẫu gì cũng là hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu, không thể qua loa được."
Câu nói này của Tào Tú suýt nữa làm cho Cố Khuynh Thành té ngã.

Âm mưu, nhất định là có âm mưu.

Hàn Nghệ cười nói: "Tào tỷ nói rất có lý.

Có điều chúng ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi." Nói rồi hắn chỉ về phía trước.

"Tỷ nhìn xem, không phải tới rồi sao."
Chỉ thấy một cỗ xe ngựa hào hoa đang đi tới.

Chính là cỗ xe ngựa lúc đầu Võ Mị Nương ban cho Hàn Nghệ.

Nếu như Võ Mị Nương biết được Hàn Nghệ dùng cỗ xe ngựa này để làm việc này, có lẽ là khóc chết.

Tào Tú ngẩn người, lập tức cười nói: "Nếu Hàn tiểu ca sớm có chuẩn bị, ta đây không phải bận tâm nữa rồi."
Nói xong nàng ta lại đưa tay ra cầm lấy hai tay của Cố Khuynh Thành.

Rưng rưng nói: "Khuynh Thành, lúc nãy giả mẫu có chút nặng lời.

Muội đừng có trách móc.

Ai, kỳ thực ta không nên oán giận muội.

Muội nói rất đúng.

Cho dù muội có đồng ý ở lại Hoa Nguyệt Lâu thì cũng không được bao lâu.

Đến Phượng Phi Lâu rồi thì phải chăm sóc tốt cho bản thân nha."
Cố Khuynh Thành vẫn còn ngỡ ngàng.

Một chút cảm động cũng không có.

Chỉ biết gật đầu như con rối.

Hàn Nghệ cười nói: "Tào tỷ, ta sẽ chăm sóc tốt cho Khuynh Thành.

Chúng ta xin cáo từ.

Hôm khác ta lại đến hỏi thăm."
Tào Tú lưu luyến không rời liếc nhìn Cố Khuynh Thành, sau đó mới gật gật đầu.

Hàn Nghệ lại dìu Cố Khuynh Thành lên xe ngựa dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người.

Hai tên nô bộc lập tức mang hành lý của Cố Khuynh Thành lên xe ngựa.

Đông Hạo quất roi một cái, lập tức xe ngựa hiên ngang rời đi.

Dường như các giả mẫu của các đại viện khác đều ra ngoài.

Đứng trước cửa nhìn theo xe ngựa rời đi, trong mắt tràn đầy hoang mang.

Từ sau khi kịch nói xuất hiện.

Bọn họ đều cảm thấy trong lòng bất an.

Rất nhiều ca kỹ đều dần dần đi tới Phượng Phi Lâu.

Hơn nữa ngày phụ nữ, không ít ca kỹ đều lén lút trốn đi hem bắc mua đồ.

Cho dù là bọn họ đã tìm đủ cách ngăn cản, Nhưng hiệu quả cũng không là bao.

Mà hiện giờ con át chủ bài của Hoa Nguyệt Lâu là Cố Khuynh Thành đã đi theo Hàn Nghệ.

Đây thực sự là một quả bộc phá, có thể mang tới nguy hiểm cực lớn cho hem trung.

"Âm mưu, Hàn tiểu ca, nhất định có âm mưu."
Vừa mới đi khỏi Hoa Nguyệt Lâu, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên hoảng hốt nói.

Hàn Nghệ tức giận nói: "Âm mưu gì?"
Cố Khuynh Thành nói: "Lúc nãy ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của giả mẫu sao? Ngươi không biết, lúc trước bà ta biết ngươi tới đón ta.

Đã nổi giận nôi đình với ta, tức giận muốn giết chết ta.

Nhưng trong chốc lát lại dường như là đối tốt với ta như với con gái vậy.

Đây không phải là âm mưu thì là cái gì.

Chúng ta cần phải cẩn thận."
Hàn Nghệ đảo mắt, hừ nói: "Cái này cô nghĩ nhiều rồi.

Đây không phải là âm mưu mà là 'Dương mưu'."
"Dương mưu?"
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nói.

"Cũng không phải sao?"
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cô cho rằng ta chỉ dựa vào cái miệng này mà có thể dễ dàng đón được cô ra ngoài sao? Ta đã phải trả giá rất đắt đó."
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nói: "Trả giá đắt?"
"Không biết chứ gì."
Hàn Nghệ đầy mặt vẻ giận dữ nói: "Tào Tú này đúng là không phải loại lương thiện.

Lúc nãy còn thà chết không chịu cúi đầu.

Còn tuyên bố muốn liều cá chết lưới rách với cô.

Chỉ cần cô đi khỏi, lập tức công khai bí mật của cô.

Không có cách nào khác, vì giữ đúng lời hứa với cô.

Đã đã đem thứ quý giá nhất của ta đưa cho mụ ta."
Cố Khuynh Thành một tay che miệng nói: "Không phải.Không phải là ngươi phát sinh quan hệ với giả mẫu chứ?"
Đổ mồ hôi.

Sức tưởng tượng của cô quả thực là phong phú.

Lão tử tới đây lâu như vậy, mà còn chưa có quy tắc ngầm.

Sao có thể bị người khác làm quy tắc ngầm.

Đúng là thực sự buồn cười.

Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh, nói: "Như vậy thì cũng tốt rồi, ta đâu có thiệt gì."
"Ừ."
Cố Khuynh Thành trợn mắt lên
Oa! Vậy mà cũng tin.

Ta không làm cho cô cảm động rơi lệ, chữ Hàn của ta sẽ viết ngược.

Hàn Nghệ nói: "Là kịch nói."
"Kịch nói?"
Cố Khuynh Thành vẻ mặt kinh ngạc.

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ta đã đồng ý với Tào Tú.

Nếu như mụ ta đồng ý cho cô đi.

Ta sẽ đem kịch nói đến Hoa Nguyệt Lâu diễn."
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Vậy...!vậy ngươi đồng ý rồi?"
"Không đồng ý còn biết làm thế nào.

Hiện giờ sự tình đã lộ rõ hết rồi.

Nếu như ta không đón cô đi, bà ta không chừng sẽ hành hạ cô.

Ta lại không đành lòng, nếu như ta đã hứa với cô thì ta nhất định phải làm được.

Tuy ta biết rằng như vậy sẽ phải chịu tổn thất lớn.

Nhưng không có cách nào, ta là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa như vậy mà." Hàn Nghệ đưa ra vẻ mặt ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục thở dài nói: "Ta vốn dĩ muốn nói với cô nhưng sợ cô áy náy.

Nhưng hiện giờ ta lại sợ cô đa nghi, vì thế mới nói cho cô."
Cố Khuynh Thành mắt đỏ lên, mắt cúp xuống, nức nở nói: "Không ngờ...không ngờ ngươi đối đãi với ta tốt như vậy."
Hàn Nghệ nghiêng mắt nhìn, thiếu chút nữa thì cười lên, dụi dụi mũi nói: "Được rồi được rồi.

Nhiều cảm xúc như vậy, ta sắp bị cô làm cho khóc rồi.

Hiện giờ tất cả đều qua rồi.

Ngày sau cô đến Phượng Phi Lâu làm cho tốt chính là báo đáp tốt nhất cho ta."
Cố Khuynh Thành gật đầu như gà con mổ thóc.

Ta đúng là tên lừa đảo trời sinh a.

Hàn Nghệ không khỏi cảm thán một tiếng.

Trong một gian phòng trong hậu viện của Hoa Nguyệt Lâu.

Một vị nữ tử đội mũ màu đen đứng giữa phòng.

Còn Tào Tú thì cung kính đứng phía sau người đó.

"Ngươi nói Hàn Nghệ không đồng ý?"
Nữ tử mũ đen kinh ngạc nói.

Tào Tú gật đầu nói: "Hắn cũng không hề từ chối.

Mà nói quay về trưng cầu ý kiến của Lưu Nga.

Có điều ta thấy đó chỉ là mượn cớ.

Ai mà không biết, hiện giờ Phượng Phi Lâu đều do hắn làm chủ."
Nữ tử mũ đen trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nói: "Ta không thấy như vậy.

Hàn Nghệ từ trước tới nay làm việc đều rất khác người.

Làm cho người ta không thể đoán ra.

Lúc đầu hắn có thể vì Hùng Đệ mà đối địch với Thôi gia.

Tại sao không thể vì Lưu Nga mà cự tuyệt vụ kinh doanh này."
Tào Tú cau mày nói: "Nếu là như vậy, vậy thì hỏng hét rồi.

Lưu Nga đó hận ta đến chết, sao có thể đồng ý hợp tác với chúng ta."
Nữ tử mũ đen gật đầu nói: "Lúc đầu ta chỉ tính đến việc kinh doanh.

Cũng không nghĩ tới ân oán giữa ngươi và Lưu Nga.

Đây quả thực là một chuyện phiền phức."
Tào Tú vẻ mặt lo âu nói: "Cái này chỉ là thứ yếu.

Dù sao hắn không hợp tác với chúng ta, tổn thất của hắn mới là lớn nhất.

Những đám đất hắn mua lúc trước đều là bỏ đi.

Vấn đề hiện giờ là Cố Khuynh Thành vừa đi, ta thấy rất nhiều ca kỹ đều sẽ chạy đi tìm Hàn Nghệ.

Như vậy đối với chúng ta mà nói, có thể sẽ là tai họa ngập đầu."
Nữ tử mũ đen nói: "Đây là điểm không cần lo lắng nhất.

Nơi bướm hoa, từ xưa đến này chưa khi nào tàn lụi qua.

Cho dù là triều đình cũng không ngăn cản được.

Nếu như Hàn Nghệ quả thực có thể làm được.

Vậy thì ta nguyện một đời làm nô tỳ cho hắn.

Nhưng chuyện này không mấy khả năng xảy ra.

Ngươi không cần vì thế mà cảm thấy hoang mang.

Còn vì tại sao Hàn Nghệ đón Cố Khuynh Thành đi.

Ta đoán hắn chỉ là muốn chứng minh Phượng Phi Lâu là đệ nhất lầu trong Bình Khang Lý, chứ không phải là Hoa Nguyệt Lâu nữa.

Tiện thể báo thù lúc đầu.

Đây chỉ là một nghi thức hoán đổi địa vị, không liên quan gì tới kinh doanh."
Tào Tú ngập ngừng, nghĩ thầm rằng, ngươi đương nhiên là không quan tâm, nhưng mà ta quan tâm a.

Bình Khang Lý này do ta một tay gây dựng lên, dựa vào cái gì mà để cho Hàn Nghệ đoạt đi, nói: "Phượng sứ, có câu nói ta không biết có nên nói không."
"Nói."
"Tại sao chúng ta không nói thẳng với hắn.

Như vậy, chắc chắn hắn sẽ đồng ý."
Nữ tử mũ đen khẽ thở dài nói: "Kỳ thực chủ thượng cũng có ý như vậy.

Nhưng ta đã khuyên ngăn rồi.

Thủ đoạn của Hàn Nghệ ngươi đã thấy không ít.

Người này mưu ma chước quỷ, lòng dạ sâu đậm, hơn nữa tính tình cổ quái, làm người ta khó lòng phòng bị.

Nếu không giữ lại hậu chiêu chỉ sợ đến lúc đó phải chịu thiệt thòi lớn.

Cho nên có thể không nói thì không nói là tốt."
Tào Tú nói: "Nhưng như thế, chúng ta làm thế nào để đạt được mục đích."
"Tiếp tục đợi xem thế nào."
Lúc nữ tử mũ đen nói, không khỏi có chút ủ rũ.

Hậu viện Phượng Phi Lâu.

Bởi vì Cố Khuynh Thành là loại người không cần phải giới thiệu.

Dù sao thì thành Trường An không có ai chưa nghe qua danh hiệu của nàng ta.

Cho nên như vậy làm giảm bớt công việc cho Hàn Nghệ.

Hơn nữa tối qua hắn đã đem chuyện này nói cho Tư Mộng, Tang Mộc bọn họ.

Cố Khuynh Thành cũng coi như là tương đối khéo léo.

Chủ động chào hỏi mọi người, thể hiện hết sức nhiệt tình.

Hùng Đệ là người nhiệt tình nhất.

Vừa mới gặp mặt đã gọi Khuynh Thành tỷ tỷ rất thân mật.

Tang Mộc thô kệch nhìn thấy đại mỹ nhân như vậy.

Tuy không có khả năng phát triển gì, nhưng cũng có thể vui tai vui mắt.

Dĩ nhiên cũng rất vui vẻ.

Lưu Nga sớm đã biết rồi.

Hơn nữa như này còn báo thù cho việc lúc đầu Kim Ngọc nhi và Liên nhi bị lôi kéo đi.

Nhìn thấy Cố Khuynh Thành cười đến không ngậm được miệng.

Nhưng phàm là những chuyện có thể làm cho Tào Tú không vui nàng đều cảm thấy vui vẻ.

Hai người bọn họ là một đôi oan gia trời sinh.

Hàn Nghệ nhìn thấy trong mắt nhưng nóng ở trong lòng.

Trong lòng suy nghĩ lát nữa làm thế nào để thuyết phục Lưu Nga.

Nhưng Tứ Mộng lại có chút mâu thuẫn vì Cố Khuynh Thành đến.

Dù sao thì Cố Khuynh Thành cũng là một trong tứ đại hoa khôi.

Một nửa khuôn mặt đã hơn bốn khuôn mặt của bọn họ cộng lại.

Dáng người dĩ nhiên là không cần nói rồi, trong lòng không khỏi có chút hoang mang.

Đây là chuyện thường tình.

Dĩ nhiên bọn họ không hề biết, kỳ thực cả khuôn mặt của Cố Khuynh Thành không thể so với một nửa khuôn mặt của bọn họ.

Sau khi đợi Cố Khuynh Thành chào hỏi với mọi người xong.

Hàn Nghệ nói: "Được rồi, bắt đầu từ hôm nay Khuynh Thành sẽ trở thành một thành viên trong đại gia đình Phượng Phi Lâu chúng ta."
Nói xong, hắn lại nói với Cố Khuynh Thành: "Hẳn là cô đã nghe nói tới văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta.

Ở đây chúng ta chính là người một nhà, không phân biệt chủ tớ.

Những người giặt quần áo nấu cơm không thể hiện là bọn họ thấp hơn người khác.

Bọn họ chỉ là đang làm việc giống như chúng ta, chỉ vậy mà thôi.

Vì thế cô lúc nào cũng phải nhớ, nơi này không phải là Hoa Nguyệt Lâu.

Cô không thể tiếp tục kiêu ngạo tự đắc quát mắng bất cứ ai."
Cố Khuynh Thành gật gật đầu nói: "Hàn tiểu ca yên tâm.

Ta chính là thích văn hóa của Phượng Phi Lâu các người mới muốn tới đây."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Như vậy thì không thể tốt hơn rồi.

Có điều ta cũng hy vọng cô có thể nhanh chóng hòa nhập vào Phượng Phi Lâu chúng ta.

Có ấn tượng sâu sắc với văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta.

Sáng ngày mai cô sẽ phụ trách quét dọn sạch sẽ sân nhà."
"Hả?"
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nói: "Quét...quét sân nhà?"
Hàn Nghệ hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì sao?"
Cố Khuynh Thành lập tức có cảm giác như bị lừa nói: "Ngươi...!ngươi bảo ta quét sân nhà?"
"Đúng vậy."
Hàn Nghệ nói: "Đây chính là văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta.

Giống như giặt quần áo, nấu cơm gì đó sẽ làm tổn thương tay của cô.

Vì thế ta mới giao cho cô quét sân nhà.

Như vậy sẽ không ảnh hưởng tới công việc của cô.

Ngoài Lưu Nga ra, mỗi người bọn ta đều quét qua.

Sở dĩ Lưu Nga không quét cũng chỉ là kính già yêu trẻ."
Lưu Nga nghe vậy như muốn hộc máu, nói: "Thôi thôi thôi kính già yêu trẻ cái gì.

Miệng của ngươi đúng thật là cay độc."
Thiếu chút nữa Hàn Nghệ quên mất là phụ nữ sợ già.

Hàn Nghệ vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi dùng từ không đúng, dùng từ không đúng, phải là thương hoa tiếc ngọc mới đúng."
Thương hoa tiếc ngọc? Đây không phải châm biếm là cái gì! Còn không bằng dùng kính già yêu trẻ.

Lưu Nga trợn mắt lên, nhưng khổ nỗi không thể làm gì được Hàn Nghệ.

Hùng Đệ nhếch môi cười, lại thấy Cố Khuynh Thành có chút uất ức, vội nói: "Khuynh Thành tỷ tỷ, sân này khá sạch, cũng không khó quét lắm.

Trong lầu mới khó quét, mỗi lần đều phải quét đến một canh giờ."
Cố Khuynh Thành khóc không ra nước mắt nhìn Hùng Đệ.

Khó không khó quét không quan trọng.

Quan trọng là đường đường là Cố Khuynh Thành mà phải đi quét sân nhà.

Như này nếu như truyền ra ngoài thì thật là mất mặt.

Hàn Nghệ cười nói: "Phượng Phi Lâu chúng ta hết sức bình đẳng.

Ta đây cũng không phải là mệnh lệnh cho cô.

Nếu như cô không thỏa mãn với sắp xếp của ta, có thể nói lý do ra.

Nếu như hợp lý ta sẽ xin lỗi cô.

Đồng thời đưa ra thay đổi."
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.

Thầm nghĩ, tên nhãi này gian xảo hơn nhiều so với lời đồn.

Quét sân thì có lý do gì.

Không phải là e dè về thanh danh và địa vị của mình sao.

Nhưng lúc nãy đã nói là bình đẳng, công bằng.

Nếu nói ra ta đường đường là Cố Khuynh Thành, ngươi dám cho ta đi quét sân.

Như vậy chẳng phải là sĩ diện, tự vả vào miệng mình sao.

Đây đúng là có khổ thì tự mình chịu a, không thể nói ra được.

Cố Khuynh Thành nói: "Không phải là quét sân sao, lúc nhỏ ta thường quét qua.

Có gì đáng kể, chỉ cần không phải là huynh đang cố tình trị ta là được."
"Ta trả giá đắt như vậy để mời cô tới, không phải chỉ để trị cô." Hàn Nghệ khẽ cười, lại nói: "Được rồi, Mộng nhi, Mộng Đình các người đưa Cố Khuynh Thành đi thu dọn phòng một chút."
Mộng Nhi và Mộng Đình đứng lên nói: "Khuynh Thành nương tử, mời đi bên này."
Cố Khuynh Thành một tay kéo tay của Mộng Đình khẽ nói: "Mộng Đình muội muội.

Muội hãy gọi ta là Khuynh Thành tỷ đi, không cần khách khí như vậy."
Mộng Đình gật đầu ừ một tiếng.

Nhưng vẫn có chút không tự nhiên.

Ba người đi ra ngoài.

Hàn Nghệ lại gọi Lưu Nga vào trong phòng.

"Hàn tiểu ca, thế nào? Thế nào?"
Vừa vào đến phòng, Lưu Nga đã hiết sức kỳ vọng nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Cái gì thế nào?"
Lưu Nga xúc động tới hai tay run lên nói: "Tào Tú đó có tức hộc máu ra không?"
Oa! Như này phải thù hận đến mức nào a! Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Thực ra cũng không đến mức hộc máu nghiêm trọng như vậy.

Có điều tức giận cũng không nhẹ."
"Không hộc máu?"
Lưu Nga vẻ mặt thất vọng.

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Vì sao tỷ lại quan tâm đến hộc máu này thế?"
Lưu Nga có chút ngượng ngùng, quanh co không nói.

Hàn Nghệ liếc nhìn Lưu Nga.

Bỗng nhiên nhớ tới lúc đầu Tào Tú lôi kéo Kim Ngọc nhi và Liên nhi đi, làm cho Lưu Nga tức hộc máu, còn đổ một trận bệnh.

Thiếu chút thì không qua khỏi.

Cười khổ một tiếng, nói: "Lưu Nga, tình hình của Hoa Nguyệt Lâu khác với tình hình của Phượng Phi Lâu.

Tứ đại hoa khôi của người ta hiện giờ mới đi một.

Còn có ba người sẽ không lập tức đóng cửa được."
"Ta biết."
Lưu Nga khó giấu được vẻ buồn bực, bỗng nhiên lại nói: "Hàn tiểu ca, hiện giờ hem bắc chúng ta vượt xa hem trung bọn họ.

Nhất định sẽ có rất nhiều ca kỹ đến chỗ chúng ta.

Cố Khuynh Thành tới có thể coi là một khởi đầu tốt.

Chúng ta có nên thừa thắng xông lên lôi kéo nốt ba đại hoa hôi còn lại của Hoa Nguyệt Lâu không."
Vì sao vừa nói tới Tào Tú là đầu của Lưu Nga bỗng nhiên linh hoạt hơn? Hàn Nghệ cười nói: "Tỷ nói làm thì làm a.

Giữa Cố Khuynh Thành và Tào Tú không có bất cứ giao ước gì.

Vì thế mới dễ dàng như vậy.

Ba đại hoa khôi còn lại không dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, tỷ cũng không nghĩ xem, ba đại hoa khôi còn lại đều rất cá tính, hết sức ngạo mạn.

Bọn họ tới đây phải tôn sùng văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta.

Như vậy nhất định phải vứt bỏ cá tính đi, như vậy thì bọn họ còn có tác dụng gì.

Nếu như giữ lại cá tính thì bọn họ phải cao hơn so với người khác.

Cho nên ba người bọn họ đều không phù hợp với Phượng Phi Lâu chúng ta."
Lưu Nga gật gật đầu nói: "Ngươi nói không phải không có lý.

Nhưng chúng ta lôi kéo được Cố Khuynh Thành, coi như là cũng đã trút được mối giận rồi."
Ngươi nói như vậy thì chúng ta sao có thể nói chuyện gì nữa.

Hàn Nghệ có chút do dự.

Lưu Nga thấy vẻ mặt Hàn Nghệ có chút không bình thường, hiếu kỳ nói: "Hàn tiểu ca, có phải là ngươi đang giấu ta chuyện gì?"
"À!"
Hàn Nghệ lắc đầu theo bản năng.

Đây có thể là bản năng của kẻ lừa đảo.

Nhưng nghĩ lại chuyện này sớm muộn cũng phải nói, lại gật gật đầu.

Lưu Nga mơ hồ, nói: "Rốt cuộc là có hay không?"
Hàn Nghệ thở mạnh một cái, nói: "Là có chút bất ngờ.

Tỷ có nhớ chuyện chúng ta thu đất gặp người phá hoại không?"
Lưu Nga gật gật đầu.

Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ ta đã biết người này là ai rồi."
Lưu Nga trừng mắt nhìn, nói: "Ngươi nói không phải là Tào Tú chứ?"
Hàn Nghệ ừ một tiếng.

"Ta sớm nên đoán được là mụ gian phụ này giở trò quỷ sau lưng chúng ta.

Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy."
Lưu Nga lập tức sắc mặt dữ tợn, lại hướng về Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, chuyện này chúng ta không thể bỏ qua như vậy.

Nhất định phải dạy cho mụ gian phụ này một bài học."
Hiện giờ hem bắc rất có thanh danh, lại được hoàng đế ưu ái.

Lưu Nga nói chuyện cũng rất hùng hồn.

Hàn Nghệ trầm ngâm không nói.

Lưu Nga thấy Hàn Nghệ không lên tiếng, nói: "Hàn tiểu ca, không lẽ còn có chuyện khác?"
"Chúc mừng tỷ đã đoán đúng."
Hàn Nghệ lại đem chuyện hợp tác với Tào Tú nói cho Lưu Nga.

Lưu Nga nghe xong, tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu.

Cúi đầu dậm chân hét lên nói: "Mơ mộng hão huyền! Ta có chết cũng không hợp tác với mụ gian phụ đó.

Ả đang nằm mơ giữa ban ngày, lão nương không thiếu chút tiền đó."
Biết ngay là như này mà!
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Nếu tỷ đã không muốn hợp tác với và ta, vậy thì bỏ đi."
Con người của hắn trọng tình hơn trọng lợi.

Hơn nữa mục đích duy nhất khi Lưu Nga ra nhập Phượng Phi Lâu chính là không để cho Tào Tú sống tốt.

Vì thế cho dù hắn muốn hợp tác với Tào Tú, hơn nữa đây là một việc có lợi cho hai bên, nhưng hắn vẫn không mở miệng được.

Nhưng Lưu Nga nghe giọng điệu của hắn.

Hiển nhiên là cũng có suy nghĩ khác, nói: "Hàn tiểu ca, lúc đó ngươi đã từ chối ả rồi chứ?"
Hàn Nghệ trầm ngâm hồi lâu, sau đó lắc đầu.

Lưu Nga nói: "Tại sao? Không lẽ ngươi muốn hợp tác với ả?"
Hàn Nghệ liếc nhìn Lưu Nga một cái, gật đầu nói: "Ta quả thật có chút động lòng, nhưng cũng không phải là đám đất đó làm ta động lòng.

Mà liên quan đến sự mở rộng của kịch nói.

Tỷ cũng biết, ta làm kịch nói này không chỉ đơn giản là kiếm tiền.

Còn có mục đích khác nữa.

Vì thế ta nhất định phải mở rộng kịch nói.

Nhưng việc này cần rất nhiều thời gian.

Dù sao thì tài nguyên trong tay ta không nhiều.

Mà Tào Tú có địa bàn ở các đại châu phủ.

Nếu như có thể hợp tác với ả ta có thể giảm được rất nhiều phiền phức.

Nói chuyện kinh doanh, nếu như chúng ta hợp tác với Hoa Nguyệt Lâu, không chỉ có thể mở rộng thị trường của hem bắc, còn có thể kiếm không ít tiền."
Lưu Nga trầm ngâm một lúc, nói: "Nếu đã như vậy tại sao ngươi lại không đồng ý?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta nói rồi! Tào Tú là đối thủ của tỷ.

Phàm là chuyện liên quan tới Tào Tú đều lấy ý kiến của tỷ làm chủ.

Nếu như tỷ không đồng ý thì ta dĩ nhiên không thể đồng ý.

Dù sao thì cho dù không có Tào Tú chuyện này cũng vẫn có thể làm được.

Có điều chỉ là tốn chút thời gian mà thôi."
Kỳ thực với địa vị hiện tại của Hàn Nghệ.

Nếu hắn đồng ý, Lưu Nga căn bản không có tư cách phản đối.

Nhưng Hàn Nghệ nhớ rất rõ lời hứa lúc đầu.

Đồng thời có thể vì lời hứa này mà từ chối miếng bánh lớn như vậy.

Có thể nói Hàn nghệ đối với nàng rất chân thành.

Nói không động lòng khẳng định là giả.

Nhưng thực sự muốn Lưu Nga hợp tác với Tào Tú, hơn nữa lại là hai bên cùng có lợi thì nàng hết sức không bằng lòng.

Dù sao thì hai bên cùng có lợi đồng nghĩa với việc Tào Tú sẽ mạnh lên.

Điều này làm nàng hết sức đắn đo, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Hàn tiểu ca, việc này ta còn phải suy nghĩ một chút."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Tỷ cũng không nên quá suy nghĩ.

Chuyện này có thành hay không cũng không ảnh hưởng tới đại cục.

Tỷ muốn làm thế nào cũng được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui