Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi tan triều, cũng không có trực tiếp về phủ, mà là chạy tới nhà Chử Toại Lương làm khách.

Ngoại trừ ông ta, còn có Hàn Viện, Lai Tể, Liễu Thích.

Bọn họ cũng bị đánh cho không kịp trở tay, cũng lập tức đên thương lượng một chút, việc này rốt cuộc là lợi hay là hại.

"Chuyên này nói trở lại, tiểu tử Hàn Nghệ kia cũng không phải là nói hươu nói vượn, đúng là có chút đạo lý đấy."
Hàn Viện như thoáng có chút suy nghĩ nói: "Hiện giờ tuy hằng năm được mùa, giá gạo rẻ mạt, nhưng dân chúng trồng trên đất, trong tay cầm cũng là lương thực, chung quy không có khả năng lấy chút ít lương thực đi mua càng nhiều lương thực hơn đi, còn phải dùng lương thực để đổi những vật khác nữa, cứ tính thế tiếp, thì dân chúng ở Hiệp Hương thật đúng là không còn bao nhiêu lương thực nữa rồi, gạo trong tay địa chủ có thể bán cho ngoại thương, dân chúng ở Quan Trung vẫn chưa được lợi, nếu triều định lợi dụng việc bán dạo, có lẽ có thể thu được hiệu quả kỳ diệu, nhưng cũng còn chưa biết chắc được a!"
Chử Toại Lương nhăn chặt mày nói: "Nói thì nói thế, nhưng mấu chốt của thương nghiệp là ở lưu thông, trọng thương tất sẽ khiến dân chúng đặt nặng lợi ích, từ đó khiến cho dân chúng dịch chuyển với quy mô lớn, nơi đất đai phì nhiêu sẽ có càng ngày càng nhiều dân chúng, mà nơi thổ đại căn cỗi sẽ càng ngày càng ít người, nhìn từ góc độ lâu dài, là bất lợi lớn với quốc gia, có khả năng còn có thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn."
Lai Tể nói: "Hữu Phó Xạ lo lắng rất đúng, nhưng vấn đề thôn tính thổ địa đang càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không tiến hành ngăn cản, có khả năng sẽ khiến cho cao thấp triều dã rung chuyển bất an, hiện giờ cũng chỉ là nếm thử, nếu không được, thì lại đóng cửa chợ đêm là được."
Chử Toại Lương gật đầu thở dài: "Bệ hạ cũng đã quyết định, cũng chỉ có thể như thế.

Nhưng các triều đại đổi thay chưa bao giờ từng nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm, dù là ai cũng không biết kết cả sẽ như thế nào cả.

Phụ Cơ huynh, hiện giờ bệ hạ giao việc này cho lệnh lang, nói cho cùng vẫn là muốn mượn cây to là ngươi giúp Hàn Nghệ đón gió, gió táp mưa sa đều do người chống đỡ, nhưng chỗ tốt thực sự lại do hắn lấy.

Nếu không chúng ta liên danh dâng tấu, khiến bệ hạ thay đổi người, dù sao thì Bí thư giám cũng không hề có chút liên hệ gì với việc này cả."
Mấy người bọn họ đều là kẻ lõi đời, chút tâm tư nhỏ ấy của Lý Trị, làm sao có thể giấu bọn họ được.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với sắc mặt bình tĩnh: "Không cần, việc này không cần lão phu phải để tâm.

Việc này bệ hạ có tâm lý nắm chắc.

Không thành công, cũng không trách Xung nhi được."
Mấy người thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ không thèm để ý, tự nhiên cũng không tiện nói thêm câu gì.

Liễu Thích vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: "Việc nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm này chỉ là tính toán giấu đầu hở đuôi của bệ hạ thôi, đầu sỏ gây chuyện chân chính nên là Võ chiêu nghi kia, nếu không có người này, căn bản cũng sẽ không có nới lỏng lệnh giới nghiêm ban đêm gì hết."
Lời này vừa nói ra, mấy người đều trầm mặc lại.

Kỳ thật lời này cũng có đạo lý, nếu không phải do chuyện tranh giành ở hậu cung, thì cho dù Hàn Nghệ đề xuất việc này, cũng sẽ không thể thành công được.

Chử Toại Lương khoát tay bảo: "Tử Thiệu, việc này tuyệt đối không có khả năng, ngươi yên tâm đi."
Liễu Thích liếc nhìn Chử Toại Lương, không có lên tiếng, nhưng mi gian vẫn biểu hiện cực kỳ lo lắng, nếu Vương hoàng hậu bị lật đổ, thì con đường làm quan của ông ta cũng chỉ được đến đây thôi, có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi.

Lại nhìn hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ, bảo: "Thái úy, lần trước bệ hạ đến quý phủ, sao ngài không trực tiếp cự tuyệt vậy."
Chử Toại Lương giành nói: "Ta cảm thấy Phụ Cơ huynh làm rất đúng, việc tình cảm này, làm sao có thể lâu dài được, bệ hạ là ngôi cửu ngũ chí tôn, hậu cung giai lệ nhiều không kể xiết, sao có thể chuyên tình với một người được.

Việc này càng kéo dài, thì càng có lợi cho chúng ta, đợi cho đến khi bệ hạ không hề thích Võ chiêu nghi nữa, đến lúc đó nàng sẽ bị đuổi ra hậu cung thôi, căn bản không cần chúng ta phải động thủ.

Hơn nữa Phụ Cơ huynh chính là cậu của bệ hạ, lại là quan hệ quân thần nữa, nếu như trở mặt, sẽ không có chỗ để xoay chuyển, vì vậy, không đến một bước cuối cùng, Phụ Cơ huynh tốt nhất vẫn là không cần tỏ thái độ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ cười bảo: "Hán Cao Tổ là hạng anh hùng như nào, diệt Hạng Võ, giết Hàn Tín, nhưng ông ta cũng không dám mạo hiểm coi thường thiên hạ mà phế Lã hậu, lập Thích phu nhân làm hậu đấy thôi."
Ngụ ý, chính là chẳng lẽ các ngươi cho rằng Lý Trị còn lợi hại hơn so với Hán Cao Tổ sao?
Mấy người nghe vậy, cảm thấy hình như đúng là đạo lý này, có vết xe đổ tại kia.

Liễu Thích nói: "Thái úy nói có lý, nhưng cũng không thể sơ suất, gần đây ta nghe nói ở cung Vạn Niên, sau khi tin tức mang thai của Võ chiêu nghi truyền tới, ngoại trừ Hàn Nghệ tặng lễ vật ra, còn có một người cũng tiến đến tặng lễ, mà người này ngay tại Trung thư tỉnh."
Chử Toại Lương cả kinh hỏi: "Còn có chuyện như này sao?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng nhìn Liễu Thích.

Liễu Thích nói: "Cực kỳ chính xác, người này chính là Lý Nghĩa Phủ của Trung thư tỉnh, chẳng qua y chỉ dám sai vợ mình vụng trộm chạy tới tặng lễ thôi."
"Gã?"
Hàn Viện hừ một tiếng nói: "Người này tâm thuật bất chính, lòng dạ nhỏ mọn, xảo ngôn lệnh sắc, là kẻ tiểu nhân."
"Việc này ta sẽ giải quyết."
Trưởng Tôn Vô Kỵ đối với điều này chỉ thản nhiên nói một câu, lại lập tức chuyển lời: "Hiện giờ việc quan trọng nhất vẫn là chuyện nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm, nguyên bản lão phu nghĩ đến nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm chỉ là nới lỏng việc đi lại vào ban đêm, nhưng từ lời nói của Hàn Nghệ, việc này xa không chỉ đơn giản vậy, chúng ta nhất định cần phải thận trọng, cũng không thể giống như hôm nay, bị người nói cho á khẩu không nói được gì."
Nét mặt già nua của Chử Toại Lương không nhịn được nữa: "Việc hôm nay chúng ta căn bản không có chuẩn bị, mà Hàn Nghệ thì đến có chuẩn bị, bệ hạ cũng không có chúng ta thời gian tự hỏi, đã lập tức hạ chỉ, nếu hiện tại lại đi cãi cọ, việc này phỏng chừng cũng không thành được rồi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy cái mặt già của Chử Toại Lương đỏ lên, mỉm cười một tiếng: "Đăng Thiện a, ngươi đến tuổi này rồi, nhưng nhuệ khí cũng không giảm so với năm đó a! Cùng một thằng nhóc cũng có thể tranh cãi được hưng trí dào dạt."
Chử Toại Lương nghe vậy vô cùng xấu hổ, tranh cãi coi như xong, vấn đề là không có lần nào cãi thắng cả.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: "Ta không phải là nói nhất định phải tranh cãi thắng Hàn Nghệ, lão phu chỉ là đang nghĩ, hiện giờ là năm Vĩnh Huy, không còn là năm Trinh Quán nữa, trong năm Trinh Quán một đấu gạo có giá trên trăm văn tiền, hiện giờ một đấu gạo chỉ có giá năm sáu văn tiền, thế đạo đang thay đổi, nếu chúng ta không thay đổi theo, chỉ sợ là Đăng Thiện sẽ phải mất mặt xấu hổ thường xuyên hơn.

Kỳ thật chuyện hôm nay, không phải thuyết minh lời của Hàn Nghệ là đúng, mà là chúng ta tìm không ra cái tốt hơn thôi."
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vẫn là bình thường yên tĩnh như trước, nhưng ngày mai đã có thể không thế nữa rồi.

Hàn Nghệ cùng bọn Tiểu Beo ăn cơm tối, sau đó cùng ba người Tiểu Beo và Tiểu Dã, Hoa Tử chơi bài tú lơ khơ.

Dù sao mấy ngày nay Hàn Nghệ và Tiểu Dã luôn luôn ở bên ngoài, điều này làm cho Hùng Đệ có chút không mấy vui vẻ, dù sao lúc ở Dương Châu, ba người bọn họ luôn như hình với bóng, bất kể là trộm, hay là lừa, ba người họ đều cùng tiến lên, nhưng sau khi đi đến Trường An, cũng rất ít cho y tham dự vào nữa, Tiểu Dã bởi vậy cảm thấy vô cùng áy náy.

Lần chơi bài này, hoàn toàn chính là vì dỗ Hùng Đệ đấy.

Chẳng qua Hùng Đệ đúng là một nhóc khờ, cũng quá dễ dỗ rồi, qua một ván bài, đã vui vẻ lắm rồi, hoa chân múa tay vui sướng, vừa múa vừa hát đấy.

Đúng lúc bốn người đang vui vẻ, thì Trà Ngũ đột nhiên đi tới, nhỏ giọng bảo: "Tiểu Nghệ ca, Trưởng Tôn công tử vừa mới tới hiệu thuốc bắc của Lư công tử.

Trong lòng cũng là âm thầm kinh ngạc, sao Tiểu Nghệ ca lại dự đoán được Trưởng Tôn Diên sẽ tới đây vào thời điểm cấm đi lại ban đêm này."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta biết rồi, ngươi đi trước nhìn chăm chú, đợi khi bọn họ ra cửa, thì nhanh chóng đến thông báo cho ta."
"Vâng."
Trà Ngũ lên tiếng, lập tức đi ra ngoài.

Hàn Nghệ lại hỏi bọn Tiểu Dã: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"
Hùng Đệ cười ha ha nói: "Hàn đại ca.

Huynh yên tâm, chúng ta đều chuẩn bị xong, không có vấn đề."
Đỗ Tổ Hoa nói: "Hàn đại ca, huynh chuẩn bị này đó làm gì?"
Hàn Nghệ thở dài: "Không có biện pháp, hiện tại ta làm quan rồi, không có học vấn sao được, nhưng ta cũng không phải một người đọc sách.

Chỉ khi có người tới, cần làm dáng một chút, miễn cho bị người ta nói xấu."
Đỗ Tổ Hoa cái hiểu cái không gật đầu.

Hùng Đệ đột nhiên nói: "Hàn đại ca, lời này của huynh không đúng rồi."
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Sao lại không đúng?"
Hùng Đệ nói: "Huynh nói với ta không phải như vậy nha, huynh nói được đọc sách là một loại hạnh phúc, không đọc sách sẽ không có tiền đồ, nên cần phải dụng công đọc sách."
"Ta từng nói lời này?"
Hàn Nghệ nói: "Đệ xác định không phải đại tỷ tỷ của đệ nói?"
Tiểu Dã bảo: "Lời này là do Hàn đại ca huynh nói."
"Thế sao?"
Hàn Nghệ hơi hơi đổ mồ hôi, ta thực sự không thích hợp làm tấm gương cho người khác, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu Beo, đầu óc của Hàn đại ca không bằng đệ, đọc sách cũng là khinh nhờn sách vở, đệ thông minh như vậy, không đọc sách quả thực chính là lãng phí."
Hùng Đệ bĩu môi bảo: "Hàn đại ca, huynh cũng không ngu nha."
Ngụ ý chính là ta thông minh không sai, nhưng huynh cũng không ngu nha.

Thật sự là một nhóc béo tự tin.

Hàn Nghệ ngượng ngùng bảo: "Phải phải phải, đệ nói rất đúng, để hôm khác, để hôm khác ta sẽ thay đổi triệt để, chăm chỉ học bài.

Chúng ta vẫn là chơi bài đi."
Vì nhiệm vụ mà học gì đó là một chuyện, chính thức đọc sách lại là chuyện khác, so với đọc sách, Hàn Nghệ thằng rằng chơi tú lơ khơ cả đêm còn hơn, bằng không cũng không biết xấu hổ nói mình gian lận a!
Mấy người lại chơi trong chốc lát, Trà Ngũ đột nghiên vội vàng đi đến, nói: "Tiểu Nghệ ca, bọn Trưởng Tôn công tử đến đây."
Còn chưa dứt lời, không cần Hàn Nghệ phải sai bảo, bọn Tiểu Beo lập tức giấu đi chiếu bạc, sau đó tản ra bốn phía, đều tự chạy đến trước một cây nến, chốc lát trôi qua, trong phòng đã sáng rõ.

"Hàn đại ca, chúng ta về phòng trước đây."
Hùng Đệ híp mắt hí mắt, trộm cười gian nói.

"Đi nhanh đi, nhanh đi."
Hàn Nghệ sửa sang lại quần áo một chút, ngồi dưới ánh nến, tay cầm sách làm bằng thẻ trúc, trầm mi khổ đọc, rất có khí thế dạ độc xuân thu của Quan Công a!
Chỉ chốc lát trôi qua, nghe được một tiếng cười sang sảng: "Hàn tiểu ca chăm chỉ hiếu học, thật sự là khiến cho Lư mỗ xấu hổ a!"
Nói lớn tiếng như vậy để làm chi, ta còn muốn giả vờ mê mẩn, làm như không thấy các ngươi đấy.

Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lư Sư Quái và Trưởng Tôn Diên đi tới, ra vẻ kinh ngạc, ôi một tiếng, đứng dậy chào đón: "Hai vị công tử đại giá quang lâm, Hàn Nghệ không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa."
Lư Sư Quái cười nói: "Là do chúng ta quấy rối Hàn tiểu ca đọc sách, thật có lỗi, có lỗi quá."
"Đâu có, đâu có."
Hàn Nghệ khiêm tốn cười, lại nói với Trưởng Tôn Diên: "Trưởng Tôn công tử hôm nay sao lại đến đây?"
Trưởng Tôn Diên vẫn biểu hiện vô cùng nội liễm, hời hợt nói: "À, ta mới vừa rồi tìm Sư quái ca lĩnh giáo học vấn, thuận đường thì tới đây xem."
"Thì ra là thế."
Hàn Nghệ duỗi tay ra: "Mời ngồi, mời ngồi."
Ba người ngồi xuống, Trưởng Tôn Diên bảo: "Không ngờ Hàn tiểu ca lại dụng công khắc khổ như vậy, thật sự là khiến cho chúng ta xấu hổ."
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Ta đây là chậm hiểu nên cần bắt đầu sớm, dùng cần cù bù lại thông minh a.

Thực không dám dấu diếm, ta đây làm quan chính là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong triều dã chỉ sợ cũng là ta có học vấn thấp nhất rồi, nếu như không dụng công chút, thì sao có thể được.

Nếu như ta có thể giống như hai vị công tử, có đầy bụng kinh luân, vậy thì tốt rồi, ngươi nhìn Lư công tử kìa, thong dong tự tại, rất thích ý."
Tiểu tử ngươi là đang châm chọc ta nha! Lư Sư Quái cười hỏi: "Vậy không biết Hàn tiểu ca đang đọc sách gì?"
Hàn Nghệ nói: "Xuân thu tả truyện."
Sách nào mà không thâm trầm một chút, ca mới khôngcần xem, dù sao thì mẹ nó đều xem không hiểu, sao không dùng để ra vẻ tinh tướng chút.

"Xuân thu tả truyện?"
Lư Sư Quái gật đầu, nói với Trưởng Tôn Diên: "Trưởng Tôn, Hàn tiểu ca từ trước đã có những giải thích độc đáo, ta nghĩ Hàn tiểu ca đối với tả truyện này chắc chắn có những giải thích độc đáo, xem ra chuyến này chúng ta đến không sai a!"
Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: "Sư Quái ca nói có lý."
Hai người nhìn về phía Hàn Nghệ.

Lão Lư, ngươi nha không hiểu cái gì là nhân gian không sách sao, ta đều bị các ngươi ép đến một bước này rồi, các ngươi còn muốn ta thế nào nữa.

Hàn Nghệ một chữ đều không có xem, nội dung gì cũng không biết, có mà giải thích cái rắm, hắn cười nói: "Hai vị khen trật rồi, nhưng là hôm nay tại hạ mới xem tả truyện đấy, đừng nói là giải thích gì độc đáo, sợ là ngay cả tư cách nói hươu nói vượn đều không có."
Nói xong hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng véo lấy cái mũi, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ không thể nghi ngờ.

Tựa như muốn nói, bạn hữu, ta đều mệt mỏi vậy rồi, ngươi hãy bỏ qua ta đi.

Trong mắt Lư Sư Quái hiện lên một chút ý cười, nói: "Vậy thì ngày sau ta đây lại đến hướng ngươi lãnh giáo."
"Lẫn nhau, lẫn nhau."
Hàn Nghệ khẩn trương mượn cớ xuống thang.

Trưởng Tôn Diên đột nhiên nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Kỳ quái, ta phát hiện phòng này đặc biệt sáng một ít." Nói xong, y lại nhìn vào nến trên giá, ngạc nhiên bảo: - Ngọn nến này của ngươi là màu trắng phải không?
Hàn Nghệ ồ một tiếng: "Thứ này là gần đây ta mới vừa đùa nghịch ra.

Thật sự cũng không có cách nào, ban ngày ta phải đi đến Ngự Sử Đài, lại phải chú ý việc mua bán nữa, đâu có thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể đọc sách vào buổi tối thôi, nhưng do ánh sáng quá mờ, đọc sách tốn điện, à không, là hại mắt, nên đã nghĩ làm ra một ngọn nến tương đối sáng một chút, đúng thật là bị ta làm ra được một ngọn nến sáng hơn đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui