Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


"Thì ra là thế."
Sau khi tiễn bước Trưởng Tôn Diên, Lư Sư Quái khẽ mỉm cười bảo: "Kỳ thật đẩy Trưởng Tôn thúc thúc lên trước, cũng là vì bảo vệ ngươi.

Nếu như trực tiếp bổ nhiệm ngươi, thì một khi xảy ra sự cố, vậy ngươi chắc chắn sẽ bị cả ngàn người chỉ trích.

Đến lúc đó cho dù là bệ hạ sợ không sợ quần chúng bất mãn, thì cũng chỉ có thể bắt ngươi hỏi tội.

Còn nếu có Trưởng Tôn thúc thúc chống đỡ ở phía trước, thì cho dù xảy ra sự cố gì, trong triều cũng không có ai dám nói.

Nhưng ai cũng biết, việc này ngươi chuẩn bị đầy đủ nhất, nhất định sẽ phải xin ngươi giúp đỡ, công lao của ngươi vẫn là không thể thiếu được."
Nói tới đây, gã đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Nghệ, hỏi: "Cái này hẳn là chủ ý của ngươi nhỉ?"
Hàn Nghệ lắc đầu, cười khổ nói: "Việc này không liên quan gì tới ta, kỳ thật trước đó ta cũng không nghĩ tới điểm này, nếu bệ hạ giao chuyện này cho ta, ta cũng sẽ nhận thôi.

Ngươi cũng biết mà, ta không có bất kỳ kinh nghiệm gì, thứ duy nhất có thể lấy ra dùng là cái mạng thôi.

Từ đầu đến cuối, ta đều thua không nổi."
Lư Sư Quái cười bảo: "Nhưng ngươi dường như đã dự đoán được việc Trưởng Tôn Diên sẽ đến tìm ngươi, ngay cả ngọn nến cũng đã chuẩn bị xong."
Hàn Nghệ cười nói: "Ta cũng là chỉ vào thời điểm thảo luận việc này ở nhà của ngươi, mới nghĩ ra cái này đấy."
Lư Sư Quái hỏi: "Vậy lúc ấy vì sao ngươi không nói?"
Hàn Nghệ khẽ nhướng mày khinh thường: "Việc này ta cũng chỉ là đoán, ta cũng không thể nói chuyện này chỉ có ta làm được.

Mà nếu phụ thân của Trưởng Tôn công tử không làm được, thì nhất định sẽ tới tìm ta.

Nếu chẳng may ông ấy không tới, vậy thì ta đây chẳng phải là quá mất mặt sao."
Lư Sư Quái gật đầu, lại hỏi: "Vậy ngươi thật sự nắm chắc sẽ xử lý tốt chuyện này sao?"
"Không có."
Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: "Nhưng có chút việc ngươi không làm, thì vĩnh viễn không biết kết quả sẽ như thế nào."
Trưởng Tôn phủ.
"Lão gia, Đại công tử đã trở về."
"Mau gọi Diên nhi vào."
Một lát sau, Trưởng Tôn Diên đi từ ngoài vào, nói: "Hài nhi bái kiến phụ thân."
"Chuyện thế nào rồi?"
Trưởng Tôn Xung vội vàng dò hỏi.
Trưởng Tôn Diên lấy ra một cái bọc vải từ trong tay áo, đưa cho Trưởng Tôn Xung, nói: "Phụ thân, ngài xem đây là cái gì?"
Trưởng Tôn Xung sửng sốt, nhân lấy mở ra nhìn, nghi hoặc nói: "Đây là nến phải không? Nhưng sao lại có màu trắng?"
Trưởng Tôn Diên cười nói: "Phụ thân đoán không sai, đây là loại nến mới do Hàn Nghệ phát minh, tốt hơn nhiều so với nến chúng ta dùng hiện tại, là Hàn Nghệ tặng cho con đấy."
"Vậy sao?"
Trưởng Tôn Xung sửng sốt một chút, lại nói: "Việc này lại nói sau, chính sự quan trọng hơn!"
Trưởng Tôn Diên nói: "Phụ thân, đây chính là chính sự đó!"
Trưởng Tôn Xung hoang mang nhìn Trưởng Tôn Diên, nhịn không được hỏi: "Sao thằng nhóc con càng ngày càng xảo quyệt thế, rốt cuộc là có ý gì?"
Trưởng Tôn Diên thầm cười khổ, phụ thân này của gã thật đúng là hoàn toàn không hiểu gì về quyền thế, cả ngày đều đổ tâm tư vào nghiên cứu học vấn, gã nói: "Phụ thân, lý do lệnh cấm tiêu xuất hiện, là vì buổi tối không có ánh sáng, nếu như ngày và đêm không khác nhau, vậy thì cũng sẽ không tồn tại lệnh cấm này.

Thế nên ánh sáng có tác dụng cực kỳ trọng yếu trong việc nới lỏng lệnh cấm tiêu, mà Hàn Nghệ ngay cả ngọn nến cũng đã chuẩn bị xong rồi."
Trưởng Tôn Xung trừng mắt nhìn, nói: "Đúng rồi! Sao phụ thân không nghĩ tới điểm này nhỉ, vậy hắn có nói biện pháp cho con biết không?"
Trưởng Tôn Diên nói: "Con không hỏi, phỏng chừng có hỏi thì hắn cũng sẽ không đáp, bằng không cũng sẽ không bày cái nến này ra.

Phụ thân à, Hàn Nghệ chính là người mà bệ hạ không màng các đại thần phản đối, tự mình đề bạt lên đấy.

Nếu không làm được gì cả, thì bệ hạ cũng không có mặt mũi nào.

Cho nên chuyện lập công tốt như này, hắn làm sao có thể dễ dàng nói cho con được."
Trưởng Tôn Xung thở dài: "Cái này phải nói thế nào cho phải đây, kỳ thật chuyện có công hay không công, phụ thân cũng không quá để ý."
Nếu như người mà để ý thì bệ hạ cũng sẽ không giao việc này cho người rồi, Trưởng Tôn Diên nói: "Phụ thân, sao người không đi tìm bệ hạ, cứ nói là chuyện này một mình người lực bất tòng tâm, cần phải từ trong triều tìm người trợ thủ, bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng đấy."
Trưởng Tôn Xung gật đầu bảo: "Cũng chỉ có thể làm thế thôi."
Ngay ngày hôm sau, Trưởng Tôn Xung đã lập tức vội vàng chạy tới hoàng cung, tìm Lý Trị đòi người, chỉ đích danh muốn Hàn Nghệ hỗ trợ.
Lý Trị vô cùng sảng khoái đáp ứng luôn, dầu gì cũng là tỷ phu nha, chút mặt mũi này vẫn là phải cho.
Trưởng Tôn Xung chân trước vừa rời đi, phía sau tấm bình phong đã bước ra một người, không phải là Võ Mị Nương thì là ai.
"Tính cách của vị Đại lang nhà Trưởng Tôn này cùng phụ thân của ông ta không giống chút nào cả.

Võ Mị Nương cười nói."
Lý Trị cũng cười: "Vị tỷ phu này của trẫm, khá là giống người bên nhà mẫu thân ông ta, yêu sách như mạng, nếu như nàng mà thảo luận học vấn với ông ta, thì ông ta có thể nói cho nàng cả buổi tối cũng không ngại mệt, nhưng đối với chính sự, ông ta chỉ cần nghe thôi đã thấy phiền, chức Bí thư giám này, là do ông ta cường ngạnh quấy rầy cậu mới tới tay đấy."
Nói xong, y lại cười ha ha bảo: "Mị Nương, nàng chọn người đúng thật là tốt nha, kể từ đó, Hàn Nghệ có thể thực sự kiên định đi làm việc này rồi, vừa không bị người quấy rối từ giữa, cũng sẽ không bị người buộc tội, nếu làm tốt, còn có thể có công lao không nhỏ nữa."
Võ Mị Nương cười duyên dáng bảo: "Tất cả đều do bệ hạ anh minh quyết đoán, nô tì cũng không dám tranh công." Nàng đột nhiên nhìn lên ngọn nến trên bàn, hỏi: "Cây nến màu trắng này là do Hàn Nghệ phát minh sao?"
Lý Trị gật đầu nói: "Ngọn nến này không những sáng hơn, còn giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

Tuy nhiên trẫm đối với cái này đã sớm nhìn quen không tò mò rồi."
Võ Mị Nương gật đầu nói: "Bệ hạ, Hàn Nghệ này quả thực là một nhân tài, nên đề bạt hắn nhiều hơn."
Lý Trị nói: "Nàng cho rằng trẫm không muốn sao, trẫm làm như vậy, còn không phải mong hắn có thể lập công sớm chút, dù sao hắn xuất thân hàn môn, nếu lúc trước không có trận nước lũ kia, thì ngay cả chức Giám sát Ngự sử hắn cũng không được làm, trừ phi có thể khiến cho văn võ bá quan tâm phục khẩu phục, nói cách khác, cho dù trẫm mạnh mẽ đề bạt hắn đi lên, chỉ sợ cũng sẽ làm cho hắn đụng phải sự chèn ép càng thêm tàn khốc thôi, đối với việc đề bạt Hàn Nghệ, trẫm nhất định phải suy xét cẩn thận, nếu không, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại a."
Võ Mị Nương thoáng gật đầu, sự chua xót trong đó, nàng là người rõ ràng nhất, cha nàng vẫn là khai quốc công thần, tại thời điểm Lý Uyên khó khăn nhất, đã dùng cả gia tài giúp đỡ Lý Uyên một phen, tuy rằng cũng được làm quan lớn, nhưng cuộc sống trôi qua đều là cẩn thận, bởi vì đệ tử hàn môn có chức vị cao, là một loại khiêu chiến với giai tầng quý tộc, nếu như có sự mở đầu, vậy thì trong tương lai đệ tử hàn môn sẽ càng nhiều, quý tộc còn có nơi nào để sống yên ổn nữa, cho nên, bất kể như thế nào, cũng sẽ không cho ngươi được sống ngày lành đấy.
Trải qua một ngày, việc muốn nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm đã được lan truyền ra.
Trong dân gian cũng là nửa vui nửa buồn, vui không phải là đám dân chúng bình thường kia, mà là đám con cháu quý tộc kia, đều không ngoại lệ, toàn bộ ủng hộ, đơn giản có thể dùng hoan thiên hỉ địa để hình dung, bởi vì bọn họ có tiền nha, hơn nữa lại không phải làm việc.

Hàng đêm sênh ca cũng không có vấn đề nha.
Ngược lại có không ít dân chúng bình thưởng cảm thấy rất sầu lo, dù sao tư tưởng của bọn họ đã bị cố định rồi, cũng thỏa mãn với cuộc sống trước mắt, không muốn có cái gì thay đổi cả, bởi vì bọn họ sinh ra ngay tại lệnh giới nghiêm này, đột nhiên muốn nới lỏng, khiến cho trong lòng họ thiếu tự tin, dù nói thế nào, thì lệnh giới nghiêm vào ban đêm cũng là giơ cờ hiệu bảo vệ trị an đấy.
Phản ứng như thế làm cho Hàn Nghệ có chút bất ngờ.

Trong lòng cũng minh bạch, vì sao thanh chính phủ có thể trường tồn trăm năm, người sở dĩ được gọi là động vật cao cấp nhất, đó là bởi vì người có tư tưởng, nhưng nếu là hàng năm bị làm như động vật cấp thấp mà nuôi nhốt, thì cũng sẽ bị đồng hóa thành động vật cấp thấp thôi.
Nhưng Hàn Nghệ vẫn chưa bởi vậy mà lùi bước, ngược lại càng thêm thúc đẩy quyết tâm của hắn, nhất định phải phá vỡ lệnh giới nghiêm này.

Khiến mỗi người có thể chi phối chình mình mỗi phút, mỗi giây.
Hậu việc Phượng Phi Lâu.
"Công tử Lã viết “Quốc bất kham kham nhị, quân tương nhược chi hà? Dục dữ đại thúc, thần thỉnh sự chi, nhược phất dữ, tắc thỉnh trừ chi, vô sinh dân tâm.” Công viết…!
Hôm nay Hàn Nghệ vừa mới trở về từ bên ngoài, vừa mới tới ngoài tường viện.

Chợt nghe được trong viện vang lên từng trận tiếng đọc sách, hắn theo bản năng nhìn chung quanh một chút: "Ta đây là đi lộn chỗ đi.

Giống như không có a, tiếng đọc sách này --- a? Hình như là tiếng Tiểu Béo, oa, tiểu tử này từ khi nào thì trở nên chăm chỉ hiếu học như vậy a, chẳng lẽ bị hôm qua ta dạy đọc xuân thu ảnh hưởng? Ha ha, nhất định là như vậy, xem ra ta phải thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, phải dựng lên cho bọn họ một tấm gương tốt."
Đi vào trong viện, chỉ thấy hai người Đỗ Tổ Hoa, Tiểu Dã ngồi trên bàn đá, hai tay nâng mặt, cũng đều không nói lời nào, nhàn đến không thể nhàn hơn được nữa rồi.
Hai tiểu tử này là bị làm sao đây? Hàn Nghệ đi lên trước, gọi: - Tiểu Dã, Hoa Tử.
"Hàn đại ca, huynh đã trở về a!"
Đỗ Tổ Hoa uể oải chào.
Hàn Nghệ nói: "Sao hôm nay đệ uể oải như con chó chết vậy.

Hoa tử, không phải ta nói đệ a, nhưng đệ nhìn Tiểu Béo người ta chăm chỉ cỡ nào a, ta ở ngoài viện đã nghe được tiếng nó đọc sách rồi, hai người các ngươi không có việc gì cũng đi đọc sách đi."
Tiểu Dã gãi đầu, được nuôi thả lớn lên nên cậu ta còn thật sự không có tâm muốn đọc sách, tuy rằng cậu ta đọc sách hơn Hàn Nghệ rất nhiều đấy.
Đỗ Tổ Hoa ngượng ngùng bảo: "Hàn đại ca, đầu óc ta ngu ngốc, đọc sách không vào, đọc sách cũng là khinh nhờn với sách thôi."
"Hắc! Đầu óc đệ ngu, sao học lời của ta nhanh vậy hả?" Hàn Nghệ trừng mắt rồi bước đi.
Đỗ Tổ Hoa cúi đầu.
Tiểu Dã không ngừng cười ha ha.
"Các ngươi như này gọi là gì, gọi là gỗ mục không thể khắc." Hàn Nghệ chỉ vào hai tiểu tử kia giả vờ cả giận nói.
Tiểu Dã hiếu kỳ hỏi: "Không phải là gỗ mục cũng có tác dụng sao?"
"Ách…!"
Hàn Nghệ nói: "Đó cũng không là trời sinh gỗ mục tất hữu dụng a! Ta không thèm hàn huyên với đám người không văn hóa các ngươi, ta đi xem Tiểu Béo."
Đi vào trong thính đường, Hàn Nghệ nghiêng đầu nhìn vào, suýt chút nữa thì chửi ầm lên, mệt cho ta còn tưởng rằng ngươi đang chăm chỉ dụng công, hóa ra là bị vũ lực áp bức a! Chỉ thấy một mình Hùng Đệ ngồi xếp bằng trước cái bàn lùn chân, vùi đầu khổ đọc, bóng dáng hơi run rẩy, thấy thế nào đều muốn rơi lệ, thật sự rất thê lương nha.
Mà bên cạnh y còn đứng một đại mỹ nữ, mông cong ngực lớn, dáng người mạn diệu lả lướt, nhưng khuôn mặt tuyệt sắc kia lại cực kỳ nghiêm túc.
Đúng là Tiêu Vô Y.
Từ lần đó lợi dụng Hàn Nghệ bức bách Nguyên Mẫu Đơn cho nàng thuê cửa hàng, thì vẫn chưa từng tới nơi này, có thể thấy được là chột dạ cỡ nào rồi.
May là lúc ấy lão tử thông minh, chết sống không chịu để cho nàng dạy ta đọc sách, nếu không, người ngồi bên trong chỉ sợ sẽ là ta.

Hàn Nghệ mang theo một tia may mắn, nghĩ thầm rằng, có muốn giải cứu Tiểu Béo này hay không đây? Nhưng lại nghĩ, giải cứu cho nó, nhưng cũng đừng đáp mình đi vào a.
Rất rối rắm a!
Đúng lúc này, trong sảnh truyền đến tiếng nói của một mỹ nữ: "Người nào đứng ngoài cửa nhìn trộm đấy?"
Mẹ! Bị phát hiện rồi.

Hàn Nghệ giật mình.

Lại nghe được Hùng Đệ phe phẩy cái đầu béo, cất cao giọng hỏi: "Người nào đứng ngoài cửa nhìn trộm?"
Một Tiểu Béo ngây thơ và dễ thương như vậy, lại bị nữ ma đầu này huấn luyện thành cái máy lập lại, thật sự là --- rất bi thôi.

Hàn Nghệ cố nén cười, sa sầm mặt, nhấc chân đi vào, nghĩ thầm rằng, lại dám nói ta nhìn trộm, chuyện lần trước ta còn chưa tìm nàng tính sổ, vậy mà nàng còn dám tới cửa nữa, là nên nhỏ nến hay là dùng roi da tẩm mật ong đại pháp đây?
"Đại tỷ tỷ, hình như không có câu này a?"
Hùng Đệ đột nhiên kịp phản ứng.
Hàn Nghệ cười như không nói: "Đây là do đại tỷ tỷ của đệ tự nghĩ ra đấy."
"Hàn đại ca!"
Hùng Đệ tựa như một con báo mập, xông lên, trong mắt rưng rưng, nức nở nói: "Huynh rốt cục trở về a!"
Ta hiểu! Tiểu Béo, khổ cho đệ rồi.

Ta đều hiểu! Xin tha thứ cho ta lục bất tòng tâm.
Hàn Nghệ nhìn đến vẻ mặt này của Hùng Đệ, liều mạng nín cười, liếc mắt nhìn phía Tiêu Vô Y, nói: "Vân Thành quận chúa thật sự là tỷ tỷ tốt quốc dân a, trong lúc cấp bách, còn đốc xúc Tiểu Béo học tập.

Thật sự là làm cho người ta rất cảm động."
Tiêu Vô Y không chút sợ hãi, không khoan nhượng hỏi lại: "Chỉ là cảm động thôi sao? Ta nghĩ đến rằng người làm đại ca là chàng sẽ cảm thấy xấu hổ chứ."
"Xấu hổ! Nhất định phải xấu hổ!"
Hàn Nghệ lau mồ hôi trên trán, một câu nói này làm hắn thật sự xấu hổ, hắn thân là đại ca của Tiểu Béo, không phải dạy Tiểu Béop đi lừa gạt, chính là dạy y chơi bài, cho dù là phương pháp đọc sách, đều là chuyên giả vờ giả vịt, thật sự đúng là bạn xấu rồi.

Khí thế của hắn lập tức yếu đi rất nhiều, ho nhẹ một tiếng: "Không biết các ngươi đang đọc sách gì?"
Tiêu Vô Y sửng sốt, hỏi: "Chàng không biết?"
Hàn Nghệ suy tư một chút, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua."
Hùng Đệ nhỏ giọng bảo: "Hàn đại ca, chính là Xuân thu tả truyện đêm qua huynh đã đọc đấy.

Đôi mắt nhỏ kia còn mang theo vẻ u oán, tựa như muốn nói, nếu không phải huynh để quyền sách này ở đây, thì ta cũng không cần phải lẻ loi một người ngồi ở chỗ này a."
"Xuân thu tả truyện?"
Hàn Nghệ hơi hơi hít một ngụm khí lạnh.

Thật sự là xấu hổ nha! Hắn nói: "Xem ra năng lực lĩnh ngộ của Tiểu Béo cũng không tệ lắm, đều đọc đến phía sau rồi."
Hùng Đệ tốt bụng nhắc nhở: "Hàn đại ca.

Đây mới là đoạn thứ nhất thôi."
"Cái gì?"
Hàn Nghệ trợn hai mắt, lập tức như thoáng có chút suy nghĩ bảo: "Chẳng lẽ là ngày hôm qua ta cầm ngược, đọc từ phía sau ư."
Tiêu Vô Y mấp máy môi: "Tiểu Béo, đọc sách là đọc vì chính mình, cũng không phải đọc giúp ta.

Đệ ngàn vạn lần đừng có học người nào đó, giả vờ giả vịt, giở trò bịt bợm, gạt người lừa mình, có biết không?"
Hùng Đệ gật đầu nói: "Biết.

Tiểu Béo nhớ kỹ."
Nàng đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe a! Hàn Nghệ cười nói: "Tiểu Béo, việc đọc sách cũng chia hai loại, một loại là đọc sách sống, một loại là đọc sách chết.

Vậy sách sống là gì đâu? Chính là nơi nơi đi chơi, à không, đi nơi nơi để nhìn, mỗi chỗ đi một chút, tiếp xúc với nhiều người, tự hỏi từ trong sinh hoạt, kỳ thật nội dung trong sách đều đến từ trong cuộc sống, tưởng tượng vô căn cứ đều là nói hươu nói vượn.

Về phần đọc sách chết sao, thì phải là người khác đọc một câu, đệ cũng đọc một câu, còn đúng hay sai, cũng không thèm tự hỏi, thì cái này gọi là học bằng cách nhớ, đây là con đường để thành con mọt sách a.

Còn đệ thì nguyện ý đọc sách sống, hay là đọc sách chết?"
"Sách sống! Sách sống!"
Hùng Đệ kích động trực tiếp gật đầu.
"A?"
Tiêu Vô Y trợn tròn hai mắt.
Hùng Đệ lập tức nói: "Ta thích đọc sách chết."
Lúc này Tiêu Vô Y mới nở nụ cười vừa lòng, nhưng lại nghĩ, không đúng nha, ta đây là dạy đệ đọc sách chết sao? Nên không khỏi lại “A” một tiếng.
"Gì?"
Hùng Đệ sắp khóc, bảo sách chết rồi còn không được sao.
Hàn Nghệ quả thực là không thể nhẫn, nói: "Tiểu Béo, việc sống hay chết, đều là do đệ, nếu đệ có thể tự hỏi những gì đại tỷ tỷ của đệ dạy, thì đó chính là sách sống rồi, nhưng nếu đệ chỉ chăm chú đọc lại, mà không đi tự hỏi, thì đó chính là sách chết."
Hùng Đệ liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, là do ta học hành không tốt, không thể trách đại tỷ tỷ."
Thằng nhóc đáng thương a, đều bị nữ ma đầu này tàn phá đến trình độ cam chịu rồi.

Hàn Nghệ lại nói: "Đọc sách quý ở lao dật kết hợp, ta thấy đệ đổ mồ hôi đầy đầu, khẳng định mệt mỏi rồi, thôi đi ra ngoài tìm bọn Tiểu Dã chơi trong chốc lát đi, đợi lát nữa lại đọc tiếp."
"Có thể sao?"
Ánh mắt Hùng Đệ lóe lên lóe lên, giống như cái đèn ở đuôi xe vậy, nhưng sau đó, y lại sợ hãi nhìn về phía Tiêu Vô Y.
Tiêu Vô Y trầm mặc một lát, bảo: "Đi thôi."
"Đại tỷ tỷ, Hàn đại ca, Tiểu Béo xin lỗi không tiếp được rồi."
Hùng Đệ thật thà chất phác thi lễ, sau đó từ từ đi ra ngoài cửa, nhưng mới ra khỏi cửa phóng, vèo một tiếng, đã không thấy tăm hơi.

Lại nghe được tiếng cười trộm ở bên ngoài, lập tức lại nghe được tiếng bước chân sột sột soạt soạt.
Xem ra bọn họ là chạy ra, vừa lúc, ta mượn chuyện này trọng chỉnh phu cương.

Con mắt Hàn Nghệ liếc trái liếc phải, nhìn Tiêu Vô Y, đang muốn mở miệng, nào biết từ trong mắt Tiêu Vô Y lại bắn ra hai đạo ánh sáng lạnh, tự như muốn nói, chớ nói lung tung, mà giữ hai đầu lông mày cũng là tích tụ oán khí.
Có ý tứ gì, uy hiếp ta? Hay là còn có người ở? Trong lòng Hàn Nghệ rùng mình, nhưng bất kể là có nguyện ý không, hắn đều hơi sợ sợ, nhanh chóng chuyển lời: "Không biết Vân Thành quận chúa đến thăm, là muốn làm gì?"
Tiêu Vô Y thản nhiên bảo: "Ngược lại là có chuyện tìm chàng."
"Chuyện gì?"
"Ta đã thuê lại mặt tiền cửa hàng ngay cạnh Nữ sĩ các, muốn đến thông tri để chàng có thể đi trang hoàng rồi."
"Cho ta biết đi trang hoàng?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không hiểu."
Tiêu Vô Y hỏi: "Không phải là các mặt tiền cửa tiệm ở ngõ Bắc đều do Phượng Phi Lâu của các người phụ trách trang hoàng sao?"
Mẹ! Nàng còn dám nói chuyện cửa tiệm nữa, mẹ kiếp, thật đúng là không xem ta là gia chủ mà.

Hàn Nghệ cười nói: "Nói thì nói như thế, nhưng là cửa tiệm kia ta đã cho Nguyên Mẫu Đơn thuê, nàng thuê lại từ trên tay nàng ta, cũng không có giao tiền thuê cho ta a!"
Tiêu Vô Y hơi nhíu lông mày, thản nhiên cười nói: "Vậy chàng là có ý gì?"
Hàn Nghệ chuyển đôi mắt: "Việc này không phù hợp với quy củ, ta phải thương lượng với với đoàn đội của ta một chút, ngày mai sẽ trả lời cho nàng." Hắn riêng nhấn thật mạnh hai chữ “ngày mai”.
Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, lập tức xoay người rời đi.
Oa! Làm gì, nữ nhân này lại bị thần kinh gì a! Hàn Nghệ hoàn toàn lơ mơ, khẩn trương đuổi theo, nói; "Vân Thành quận chúa, ta tiễn nàng.

Nhưng đuổi tới trước cửa, Tiêu Vô Y đã sớm đi rồi."
Không phải người nên tức giận là ta sao? Chẳng lẽ một chiêu này của ta cũng bị nàng học, muốn không cho người ta tức giận, thì phải tức giận trước tiên?
Giữa lúc Hàn Nghệ nghi thần nghi quỷ, thì chợt nghe được bên cạnh có người nức nở.
Người nào dám khóc ở Phượng Phi Lâu của ta? Có đem văn hóa của Phượng Phi Lâu để vào mắt hay không.

Hàn Nghệ giận dữ, đi tới, nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy một vị nữ tử dáng người xinh đẹp ngồi bên hàng rào che mặt nức nở, đúng là Cố Khuynh Thành vừa tới kia.
Xảy ra chuyện gì đây? Hàn Nghệ nhìn xem cả kinh, vội vàng đi tới; "Khuynh Thành, sao cô lại ngồi khóc ở chỗ này a!"
Cố Khuynh Thành chỉ lo khóc, cũng không đáp lại.
Hàn Nghệ lại sốt ruột, bảo: "Có phải có người ức hiếp cô hay không?"
Lúc này Cố Khuynh Thành mới hơi hơi gật đầu.
"Nực cười."
Hàn Nghệ tức giận hừ một tiếng: "Người nào ức hiếp cô, cô nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không tha cho gã."
Cố Khuynh Thành đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Nghệ, hỏi: "Thật sự sao?"
"Nhất định rồi!"
Hàn Nghệ thấy đôi mắt cực kỳ xinh đẹp của Cố Khuynh Thành đều khóc đỏ cả lên, trong lòng không ngừng phẫn nộ, nàng chỉ còn mỗi khuôn mặt này, các ngươi còn không buông tha, thật sự là quá ghê tởm.

Hắn nói: "Chúng ta là người một nhà, không giúp cô thì giúp ai."
"Hàn Nghệ, ngươi thật tốt."
Cố Khuynh Thành nghẹn ngào, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái.
"Tất cả mọi người đều nói vậy."
Hàn Nghệ vô sỉ nói một câu, bảo: "Cô nói mau, rốt cục là ai bắt nạt cô, ta nhất định sẽ giúp cô báo thù."
"Chính là.

.

.

chính là Vân Thành quận chúa."
"Khụ khụ khụ.

.

.

cô nói ai?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui