Ngôn Hà vẫn xoa bóp chân mày mạnh như trước, giọng nói đầu bên kia điện thoại càng lúc càng kích động: “Ngôn Hà, con quên lúc ấy cả nhà chúng ta đối xử tốt với nó bao nhiêu còn nó báo đáp lại cho nhà chúng ta thế nào sao?”
Cậu ta dùng cơ thể báo đáp con.
Con vô cùng thích cơ thể của cậu ta, thậm chí đối với cậu ta, con còn không muốn buông tay.
Nhưng lời này cô chỉ dám nói trong lòng.
Tuy trong lòng Ngôn Hà nghĩ vậy nhưng giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh: “Mẹ, chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa được không? Về phía Chu tiên sinh, mẹ…”
“Con đừng nói lảng sang chuyện khác! Mẹ biết con vẫn còn giữ liên lạc với thằng côn đồ đó, nhưng mà nó ngoại trừ mã ngoài ra thì còn có cái gì để xứng với con? Còn nhỏ tuổi đã quyến rũ con lên giường, bây giờ thì thế nào? Nếu không phải bác nó tìm được nó rồi dẫn nó ra khỏi nước, nói không chừng nó đã gieo đủ họa cho con rồi.
Nếu con còn dám liên lạc với nó vậy thì lập tức gói đồ về nhà cho mẹ, công việc cũng không cần, con cứ ở bên cạnh mẹ, ngoan ngoãn hẹn hò, kết hôn, chuyện gì cũng đã có mẹ lo, có nghe không?”
Ngôn Hà không trả lời, qua một lúc lâu, cô che loa điện thoại: “Alo? Tín hiệu không tốt, mẹ, con cúp điện thoại trước đây.”
Ngôn Hà cầm điện thoại run rẩy chưa được mấy giây, chuông lại vang lên.
Lần này nhìn cái tên hiện ra, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua ngọt, vẻ mặt cũng dịu đi hơn vài phần.
Ngón tay khẽ ấn phím nghe, rồi đặt lên bên tai.
“Alo?”
“Công việc buổi sáng đã xong chưa?”
Giọng cậu từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, hơi khàn khàn, dường như đang ở một nơi rất xa lại dường như chỉ gần trong gang tấc.
Thật là đáng yêu mà.
Ngôn Hà nghe đến tê dại trong lòng, không nhịn được chuyển điện thoại từ bên tai lên cạnh môi, hôn nhẹ một cái, lúc này mới trả lời cậu.
“Xong rồi.” Cô vừa nói vừa gắp một miếng cánh lên, cẩn thận cắn một miếng thịt, “Cậu căn thời gian thật chuẩn, vừa mới xong việc thì gọi tới.”
Cậu khẽ ừ một tiếng sau đó im lặng một lúc lâu.
Ngôn Hà cảm thấy cậu có chút kỳ lạ, mặc dù cậu không nói nhiều nhưng bình thường khi gọi điện thoại tới, nếu cô không chủ động nói tiếp, nhất định cậu sẽ chủ động tìm đề tài tiếp tục tán gẫu với cô.
Nhưng hôm nay cậu im lặng, dường như sẽ cứ im lặng như vậy tiếp.
“Cậu có chút là lạ…” Ngôn Hà nhíu mày, “Tối hôm qua… có phải cậu thấy điện thoại của tôi không? Tôi có thể giải thích.”
Cậu lại im lặng một lúc, sau đó lảng tránh lời của cô, chần chừ hỏi tiếp: “Ăn cơm chưa?”
Ngôn Hà cũng im lặng một lúc, nuốt miếng thịt xuống rồi mới đáp: “Ăn rồi.”
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon vô cùng, ngon tới mức không muốn ăn cơm người khác làm nữa.”
“…” Cậu lại bắt đầu im lặng, sau một lát cậu mới nói tiếp, “Tôi không nên hỏi vấn đề này.
Mặc kệ ăn có ngon không, chị cũng đều ăn được cả.”
Cho nên đến bây giờ vẫn còn đang lo lắng cô có chịu ăn cơm không? Ngôn Hà mỉm cười khẽ lắc đầu, cậu làm đồ ăn rất ngon nhưng khi cậu rời đi, đồ ăn khác cô vẫn có thể nuốt xuống.
Chẳng qua là để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng mà thôi, cũng chỉ có cậu sẽ để ý xem mỗi ngày cô có ăn cơm đúng giờ, có đem những thứ đồ đó nhét vào trong dạ dày không thôi.
“Ừ.” Khóe miệng Ngôn Hà cong lên, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đến giờ mới chủ động tìm đề tài, “Dù gì tôi cũng là người trưởng thành rồi, không cần lo lắng cho tôi quá, không có cậu thì tôi vẫn phải ăn cơm và sống như cũ, mà chính bản thân cậu cũng nhớ chăm sóc cho mình.” Cô hạ thấp giọng “Đừng quên, cơ thể của cậu không chỉ thuộc về mình cậu đâu, nó còn có một phần thuộc về tôi đấy.”
Rốt cuộc thì một phần kia là cái gì, Ngôn Hà cảm thấy nói ra có chút vô liêm sỉ.
Nhưng cô biết cậu sẽ không hỏi.
Đúng như cô đoán, hơi thở của cậu trở nên từ tốn đi mấy phần.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Ngôn Hà lại hỏi tiếp.
“Sân bay.” Cậu đáp.
Im lặng một lát, đúng vào khi Ngôn Hà không nhịn được nữa định hỏi tiếp thì rốt cuộc cậu cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp, tựa như nốt trầm trong bản nhạc cổ điển.
(?)
“Thật sự muốn tôi đi sao?”
Hơi thở của Ngôn Hà dừng lại trong chốc lát.
Cô thoáng run rẩy trong mấy giây, sau đó cười khan.
“Đương nhiên phải đi chứ, cậu còn chưa tốt nghiệp đâu.”
Giọng nói rất nhẹ, nói xong tới chính bản thân mình cũng cảm thấy chua xót.
Và rồi Ngôn Hà nghe được câu trả lời của cậu.
“… Ừ, chị chờ tôi tốt nghiệp.”.