Không rõ điện thoại bị cúp từ lúc nào, đợi đến khi Ngôn Hà có phản ứng trở lại, bên tai chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.
Đây là lần thứ hai cậu cúp điện thoại trước cô, cô run rẩy mấy giây, sau đó tìm trong danh bạ số điện thoại của vị Chu tiên sinh kia, ấm vài phím, cho vào danh sách đen.
Rõ ràng đã từ chối đối phương nhưng đối phương lại cho rằng cô là kiểu con gái ngoài chối trong nghênh cứ lấn tới muốn chinh phục, ngoại trừ cho vào danh sách đen, cô không biết nên tìm cách giải quyết nào tốt hơn.
Cô im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục cầm đũa lên.
Ngoài cửa sổ có chiếc máy bay bay qua, Ngôn Hà quay sang nhìn theo chiếc máy bay đó đi xa, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi chiếc máy bay đó không còn ở trong tầm mắt nữa, cô mới mím môi, yên lặng gắp miếng lạp sườn hình con cá cho vào miệng.
Cô biết, hôm nay chẳng khác nào hai năm trước.
Hai năm trước cũng là như vậy, tự cô để cậu rời đi, vốn cho rằng cậu bởi vì oán hận cho nên suốt hai năm trời mới không hề liên lạc với cô, nhưng biểu hiện ngày hôm qua cho cô biết cậu không phải như vậy.
Cậu chưa từng oán hận cô.
Rõ ràng nhỏ tuổi hơn cô nhiều như vậy nhưng dường như lại hiểu rõ hết lòng cô.
Ngoan ngoãn làm một nam sinh bình thường là được rồi, tại sao còn liều mạng nắm lấy cô, cứ như đang sợ cô sẽ bỏ lại cậu ở phía sau vậy.
Vốn cô cũng có ý tưởng thỏa hiệp thật sự, cho nên trong sự khuyên nhủ kiêm dọa dẫm của mẹ mà đồng ý hẹn hò.
Nhưng đến khi nhìn thấy mặt đối phương, cô lại cảm thấy thế giới chỉ toàn một màu xám xịt.
Gặp lại cậu, ngủ trên cùng một giường, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, ngửi mùi hương cơ thể cậu, cô mới phát hiện ra cô thực sự không thể nào tiếp nhận một người đàn ông khác sẽ cầm tay mình.
Biến thái.
Có lẽ chỉ có từ này mới có thể mô tả được đúng bản chất con người cô.
Đã đến tuổi trưởng thành rồi mà vẫn còn mê đắm cơ thể và sự ấm áp của một người con trai nhỏ hơn mình tới 7 tuổi.
Dưới áp lực của gia đình còn cố gắng chu toàn, không nỡ buông bỏ.
Không những không đẩy cậu ra xa, cũng không sợ mình sẽ hủy diệt tiền đồ của cậu.
Cho nên nói đây thật sự là đáng đời mà, đáng đời cô đi yêu người con trai quá nhỏ tuổi so với mình, tự làm tự chịu.
Mặc kệ lòng có phiền não thế nào, Ngôn Hà vẫn không có cách nào bỏ bê công việc được.
Nhịp độ cuộc sống sẽ không bởi vì ai đó buồn bã mở trở nên chậm chạp, trái đất cũng sẽ không bởi vì ai đó rời đi mà ngừng quay nữa.
Vất vả cả một buổi chiều, Ngôn Hà còn bận rộn hơn cả khi chưa được thăng chức.
Cho tới khi gặp mặt boss ngoài cửa thang máy, bởi vì đầu choáng não phù mà suýt nữa cô đã không nhận ra boss.
“Giám đốc Ngôn, bản kế hoạch kia cô làm rất tốt.
Nhưng tôi thấy cô cần nghỉ ngơi đi.”
May là boss không hỏi cô có chuyện gì, trái lại còn cho rằng cô thế này là vì quá ham mê công việc.
Ngôn Hà ứng phó qua loa vài câu, sau đó cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hôm nay lại ghé vào trong tiệm KFC nhưng cô không mua về mà sau khi ăn từng miếng từng miếng một mới từ từ trở về nhà.
Đã đồng ý với cậu phải ăn cơm cho thật ngon, nhất định phải làm được.
Rõ ràng bên ngoài bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra nhưng lòng Ngôn Hà đang rất nặng nề.
Có lẽ là tại cõi lòng trống rỗng của cô còn ôm ấp kỳ vọng, cho nên vào khoảnh khắc mở cửa ra, ánh đèn trắng lóa trong nhà rọi vào mắt khiến cô có mấy phần ngơ ngẩn.
… là ảo giác phải không? Rốt cuộc cô phải mê đắm người ta tới mức nào mới có thể bắt gặp ảo giác cậu vẫn còn ở nhà nấu cơm sau khi mà cậu đã rời đi.
“… Cậu có thật không?”
Ngôn Hà ngơ ngẩn đóng cửa lại theo bản năng.
Người con trai mặc áo sơ mi trắng bưng hai đĩa thức ăn đi ra từ phòng bếp, cậu không nhìn vào mắt cô, tầm mắt thoáng dừng lại trên mặt cô sau đó tựa như trốn tránh mà rời đi rất nhanh.
“Ừ.
Rửa tay, ăn cơm thôi.”
Nhưng Ngôn Hà hiển nhiên không quên tính toán với cậu, cô lắc đầu, ném túi lên sofa: “Tôi ăn ở ngoài rồi.”
Người con trai đang đặt đĩa thức ăn lên bàn thoáng khựng lại một lát rồi mới tiếp tục động tác.
“Có tôm chị thích…”
“Tôi nói tôi ăn rồi.” Ngôn Hà không nể nang gì ngắt lời của cậu, cô vươn tay ra cầm cổ tay cậu.
Có lẽ vì vừa rửa bát xong cho nên cổ tay cậu có phần lạnh lẽo.
Ngôn Hà từ từ siết chặt, “Lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát.”
Cô nhíu mày, cố gắng làm rõ mọi chuyện: “Buổi trưa lúc nói chuyện, không phải cậu bảo đang ở sân bay sao?”
“Ừ.”
Giọng nói của cô rất nghiêm nghị, nhưng cậu vẫn cứ duy trì im lặng, xoay lại cầm bàn tay cô, động tác êm ái không thể nào chê được khiến cho Ngôn Hà không thể tìm được chỗ đột phá.
Cô thất bại né tránh tay cậu, xoa bóp mi tâm: “Mặc dù nói thế này rất quá đáng nhưng muộn nhất là sáng sớm ngày mai, cậu phải trở về trường học.”
Bàn tay đang nắm tay cô nghe tới đó chợt cứng lại, cậu cúi xuống hôn lên môi cô, tràn đầy tình ý.
Khẽ cạy mở đôi môi cô ra rồi mút vào.
“Dừng lại…”
“Chị không muốn sao?”
Thật sự thì rất muốn.
Cơ thể trẻ trung đó tràn đầy lực hút đối với cô nhưng lần này Ngôn Hà dứt khoát đẩy cậu ra.
“Không phải chuyện gì cũng có thể dùng cơ thể cậu để giải quyết đâu.” Ngôn Hà nói, “Nếu như cậu có chuyện gì, có thể nói thẳng với tôi.
Nếu như không chịu nói, cửa ở đằng kia, cậu có thể đi luôn.”
“Tôi không muốn đi.” Cậu duy trì tư thế bị cô đẩy đi, cặp mắt hơi khép lại.
Hơi thở của cậu có chút phập phồng, vậy nên Ngôn Hà cầm ngón tay cậu, siết lấy từng ngón từng ngón một: “Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì, có liên quan tới tôi sao?” Dừng một chút, cô nắm tay cậu, “Nếu như thế, có thể chất vấn tôi, không sao cả.”
Cậu ngừng lại một lúc lâu, sau đó cất giọng khe khẽ hỏi Ngôn Hà: “Tôi có tư cách này sao?”.