“Kiều Vũ, sau này tránh xa Tô Kỳ ra, cô không đấu nổi cái miệng sắc bén của cô ta đâu,” Phong Khải nói.
Nhưng lời này chẳng những không an ủi Kiều Vũ mà còn khiến cô ta tức điên.
Anh đang nói cô không bằng con tiện nhân đó sao?
Bên kia, đại đội trưởng cũng không buông tha cho nhà Tiêu đại nương.
“Tôi hỏi mấy người đang làm cái gì thế? Đang yên đang lành tự dưng gây chuyện làm gì?”
Tiêu đại nương đáp, “Cô ta bất hiếu, tôi bảo thằng hai ly hôn với cô ta thì có gì sai?”
“Thôi, đừng làm kẻ phá rối nữa.
Tô Kỳ và Tiêu Bắc là vợ chồng hợp pháp, trừ khi họ tự nguyện, nếu không ai cũng không được ép họ ly hôn.
Các người đã chia nhà rồi thì cứ sống cuộc sống riêng đi, đừng gây chuyện nữa.”
Tiêu đại nương tất nhiên không hài lòng với lời này.
Bà định nói thêm gì đó thì Tiêu Bắc dắt tay Tiểu Đậu Tử bước tới.
Anh chậm rãi, từng chữ rõ ràng: “Tiểu Đậu Tử không phải do vợ tôi đẩy xuống, cô ấy còn cứu thằng bé.
Chỉ cần cô ấy không muốn ly hôn, tôi sẽ không ly hôn.”
Tiểu Đậu Tử cũng nhanh nhảu nói, “Con muốn mẹ, mẹ không đẩy con.”
Sự xuất hiện của cậu bé và lời nói của cậu chính là bằng chứng thuyết phục nhất.
Đại đội trưởng thấy Tiểu Đậu Tử thật sự không sao thì thở phào nhẹ nhõm.
“Còn không mau đi làm việc?” Ông quát về phía nhà họ Tiêu.
Dù không cam lòng, Tiêu đại nương và gia đình bà cũng đành ngậm ngùi rời đi.
Đại đội trưởng nhìn Tô Kỳ và Tiêu Bắc, nhưng không nói thêm gì, rồi cũng rời khỏi đó.
Ánh mắt của Tiêu Bắc và Tô Kỳ chạm nhau, nhưng cả hai đều không biết phải nói gì.
Lúc này, Tiểu Đậu Tử lanh lợi chạy đến nắm lấy tay Tô Kỳ, “Mẹ, chúng ta về nhà đi.”
Tô Kỳ nhẩm lại hai chữ “về nhà,” cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi cô thật sự không còn nơi nào để đi.
Cả ba người quay về căn nhà xiêu vẹo.
Mẹ con Tô Kỳ đi trước, Tiêu Bắc thì bước khập khiễng theo sau, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía bóng lưng mảnh mai kia.
Vừa về đến nhà, Tiêu Bắc liền nói: “Tôi phải đi làm, cô ở nhà trông chừng Tiểu Đậu Tử.”
Nói xong, anh không đợi Tô Kỳ trả lời mà quay lưng rời khỏi sân.
“Mẹ, bọn họ đều là người xấu, mẹ đừng giận nhé.”
Tiểu Đậu Tử ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt ấy khiến lòng Tô Kỳ mềm nhũn.
“Mẹ không giận đâu.
Thôi nào, con đi nằm nghỉ đi, chờ khỏi bệnh rồi bảo vệ...!mẹ nhé!”
Vừa nói xong, chính Tô Kỳ cũng thấy lời này thật kỳ lạ.
Tiểu Đậu Tử nghe câu nói ấy thì hào hứng hẳn, “Mẹ, con nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.
Bây giờ con đi nằm ngay!”
Cậu bé liền chạy lạch bạch vào phòng.
Tô Kỳ: …
Cô bỗng thấy cậu bé thật đáng yêu.
Thôi được rồi! Nếu không thể quay về, thì cô chỉ còn cách chấp nhận sống ở đây trước mắt.
Nghĩ lạc quan hơn...!dù sao cô cũng đã được trải nghiệm một lần xuyên không kỳ diệu, không phải ai cũng có cơ hội này, lại còn có không gian nữa chứ.
Nghĩ đến không gian, Tô Kỳ bước đến góc sân, lấy vài quả ớt đang phơi nắng.
Nghĩ ra điều gì, cô lại vào bếp, lấy thêm hai củ khoai tây và một củ khoai lang.
Cô không thể lấy nhiều hơn vì trong nhà chẳng còn mấy thứ này.
Về đến phòng, cô cài then cửa, rồi nhanh chóng vào không gian.
Mặc dù cuộc sống trước đây của cô khá sung túc, nhưng chẳng lẽ cô chưa từng ăn khoai tây hay khoai lang?
Nhà ngoại cô còn trồng cả cánh đồng dược liệu nữa mà.
Vậy nên, Tô Kỳ chôn những củ khoai tây và khoai lang xuống đất.
Sau đó, cô tách hạt từ những quả ớt và rắc chúng lên mảnh đất đen trơ trụi.
Nhìn những thứ vừa trồng, cô cảm thấy tràn đầy thành tựu.