Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Nhãi Con Phất Nhanh


“Các người mau tránh ra, để vợ Tiêu Bắc vào xem.” Bà Thái lớn tiếng, đẩy mọi người ra.

Đám đông nhìn thấy đúng là vợ của Tiêu Bắc, ai nấy đều ngạc nhiên.

Có người không nhịn được lên tiếng:

“Bà Thái, bà đùa gì vậy? Đây là chuyện liên quan đến mạng sống, sao lại để vợ Tiêu Bắc vào? Lần trước cô ấy cứu được Tiểu Đậu Tử cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi.”

“Đúng vậy, không thể tùy tiện làm bừa, nếu không ổn thì mau đưa lên trạm y tế thị trấn.”

“Vợ nhà Tiêu Bắc thật là dám, cái gì cũng dám xông vào.”

...

Người đông thì lắm lời, kẻ nói thế này, người nói thế kia, đủ các ý kiến.

Bà Thái trừng mắt nhìn bọn họ: “Rảnh quá hả? Mau cút đi, nếu lỡ việc thì để Tiêu Tứ Hỉ đến nhà các người mà tính sổ.”

Nghe vậy, đám đông không dám nói thêm, vội vàng dạt sang hai bên, nhường đường.

Tô Kỳ cũng chẳng buồn chấp nhặt với bọn họ, vì cứu người là quan trọng nhất.

Khi đường đã thông thoáng, Tô Kỳ theo bà Thái đi vào sân nhà Tiêu Tứ Hỉ.

Trong sân cũng có không ít người đang đứng.

Mấy anh em của Tiêu Tứ Hỉ chưa phân chia gia sản, cả đại gia đình sống chung, dù đã lấy vợ sinh con cũng vẫn ở cùng một chỗ.


Thời bấy giờ, trong làng vẫn giữ lệ cha mẹ còn sống thì không chia nhà.

Người nhà Tiêu Tứ Hỉ khi thấy Tô Kỳ, nét mặt mỗi người một khác.

Tô Kỳ không có thời gian để ý hay đoán ý tứ trong ánh mắt của họ.

Bà Thái chỉ vào một căn phòng: “Vợ Tiêu Bắc, vợ của Tứ Hỉ ở trong đó, cô mau vào xem.”

Tô Kỳ lập tức bước vào căn phòng.

Tiêu Tứ Hỉ nhìn Tô Kỳ, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại, chẳng thốt ra lời nào.

Lúc này, rèm cửa được vén lên, một bà lão bước ra.

Bà nhìn thấy Tô Kỳ, liền vội vàng kéo cô vào trong: “Vợ Tiêu Bắc, mau xem con dâu thứ tư của tôi, nhất định phải cứu sống cháu trai của tôi.”

Ánh sáng trong phòng mờ mịt.

Bên trong còn có hai người đứng, một người tay đầy máu, có lẽ là bà đỡ.

Khi Tô Kỳ bước vào, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô.

Tô Kỳ không để ý đến họ, chỉ nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường đất.

Lúc này, người phụ nữ hoàn toàn không còn tiếng động, nhưng máu từ hạ thân vẫn không ngừng tuôn ra, thấm đỏ cả giường, chảy xuống sàn nhà.


Sắc mặt Tô Kỳ biến đổi, cô nhanh chóng bước tới, bắt mạch cho sản phụ, rồi nói với họ: “Mau tìm cho tôi vài cái kim, càng dài càng tốt, không có kim dài thì kim ngắn cũng được.”

Ở quê, nhà nào cũng có kim chỉ để may vá chăn màn, quần áo.

Mẹ của Tiêu Tứ Hỉ vội chạy ra ngoài...

Tô Kỳ dặn dò người khác: “Chị đi tìm một cây nến, nếu có rượu trắng thì mang một chai đến.”

Người trả lời là chị dâu lớn của Tiêu Tứ Hỉ, chị ta “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.

Bà đỡ thật ra có chút không tin tưởng Tô Kỳ, vì cô còn trẻ, có thể làm được gì?

Hơn nữa, bà ta từng gặp vợ Tiêu Bắc, hai năm nay chưa nghe nói cô ấy biết chữa bệnh.

Nhưng giờ phút này, bà đỡ cũng chỉ mong có ai đó tiếp quản, vì trong mắt bà, vợ của Tiêu Tứ Hỉ chẳng còn hy vọng sống.

Hơi thở vào thì ít, thở ra thì nhiều, mất máu quá nhiều, chẳng thể trụ nổi.

Bà chỉ muốn rời đi.

Bà đã khuyên họ đưa lên trạm y tế thị trấn vì bà không làm nổi.

Không ngờ, vợ Tiêu Bắc lại ngu ngốc đến mức xông vào nhận việc.

Cái đầu quả thật không được sáng sủa.

Khi Tô Kỳ bắt mạch, chân mày cô nhíu chặt.

Lúc này, người đi tìm kim đã quay lại, người tìm nến và rượu cũng đã về.

Hai mẹ con vội đưa đồ cho Tô Kỳ.

“Vợ Tiêu Bắc, con dâu thứ tư của tôi sao rồi?” bà lo lắng hỏi.

Tô Kỳ nhìn bà: “Nếu phải giữ lại một, bà muốn giữ ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận