Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Nhãi Con Phất Nhanh


Lúc này, mọi người đều nhìn sang Tiêu Bắc, ánh mắt mỗi người mang những cảm xúc khác nhau.

Nếu vợ của Tiêu Bắc thực sự có bản lĩnh như vậy, thì Tiêu Bắc quả là có phúc.

Tiêu Bắc không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, anh lặng lẽ chờ đợi người bên trong bước ra.

Lúc này, có người lại gần Tiêu Bắc, đó là Tiêu Vĩnh Lượng, người bạn thân từ nhỏ của anh, cũng là một trong số ít những người trong làng mong muốn Tiêu Bắc có cuộc sống tốt.

“Tiêu Bắc, vợ cậu lợi hại như vậy, vậy cô ấy có thể chữa được chân của cậu không?” Tiêu Vĩnh Lượng hỏi.

Ánh mắt của Tiêu Bắc thoáng dao động, anh nhớ đến những lời cô đã nói trước đó.

Tiêu Vĩnh Lượng thấy Tiêu Bắc không trả lời, nghĩ rằng mình đã hỏi một điều không nên.

Nhưng nghĩ lại, cũng không thể trách được.

Chân của Tiêu Bắc, ngay cả bác sĩ ở bệnh viện lớn cũng nói là không chữa được, thì làm sao Tô Kỳ có thể giỏi hơn cả bác sĩ chứ?

Mọi người vẫn chưa rời đi, ai nấy đều muốn chờ xem rốt cuộc người có được cứu sống hay không.


*

Tiêu Tứ Hỉ sau khi giải quyết xong hai bà mẹ đang đánh nhau, vội vàng quay trở lại trong phòng.

Lúc này, Tô Kỳ cũng đã làm xong.

“Anh đến đúng lúc lắm, mặc lại quần áo cho vợ đi.

Còn một số điều cần chú ý, tôi sẽ nói luôn: tối nay, anh phải để ý nhiệt độ cơ thể của cô ấy.

Nếu thấy nóng sốt cao, lập tức đến tìm tôi.”

Tiêu Tứ Hỉ vội hỏi: “Cao đến mức nào thì tính là sốt?”

Tô Kỳ ngừng lại một chút.

“Nếu cô ấy sốt cao, sờ thấy nóng tay thì đến tìm tôi.

Còn về chảy máu, nếu tiếp tục chảy máu thì phải báo ngay, nếu không có gì bất thường thì không sao.

Tối nay để cô ấy nằm yên ở đây, tốt nhất là anh nên trông chừng.

Qua được đêm nay thì cơ bản không có vấn đề gì nữa.”

“Lần này sinh con làm tổn hại sức khỏe của cô ấy, trong tháng ở cữ phải bồi bổ đầy đủ.”

Lời vừa dứt, mẹ của Tiêu Tứ Hỉ liền đẩy cửa vào.

“Vợ Tiêu Bắc, ý cô là sức khỏe của nó đã tổn hại, sau này không thể sinh thêm con được nữa sao?”

Giọng nói lo lắng của bà làm Tô Kỳ không vui.

Nghe thử xem bà ấy nói gì kia? Người vừa từ cửa tử trở về mà không lo lắng cho con dâu, lại chỉ quan tâm đến chuyện sau này có sinh thêm con được hay không.

Thật là hết nói nổi.


Tô Kỳ không chút biểu cảm, nói: “Nếu không nghe rõ thì đừng vội nói, tôi đâu có bảo rằng cô ấy không thể sinh con nữa.

Cô ấy đã mất quá nhiều máu, chẳng phải nên bồi bổ trong tháng ở cữ sao?”

Nghe vậy, sắc mặt mẹ Tiêu Tứ Hỉ trở nên không vui.

Vợ Tiêu Bắc này là sao chứ? Nói chuyện kiểu gì mà chẳng nể mặt bà chút nào?

Dù sao bà cũng là bậc trưởng bối cơ mà! Ngay cả Tiêu Bắc khi nhìn thấy bà cũng phải gọi một tiếng “thím” đấy thôi!

Tiêu Tứ Hỉ thấy mẹ mình mặt mày sa sầm, liền thầm nghĩ không ổn.

Anh vội vàng kéo bà ra ngoài, “Mẹ, đừng ở đây gây thêm rắc rối nữa, chẳng phải vừa rồi con đã nói là không được vào sao? Mau ra ngoài đi.”

“Mày đẩy mẹ ra ngoài làm gì?” Mẹ Tiêu Tứ Hỉ trừng mắt nhìn con trai.

“Tứ Hỉ, nói thật cho mẹ biết, vợ mày có phải không thể sinh con được nữa không?”

Mất nhiều máu như vậy, nghĩ mà xem, sau này sinh con nữa chắc chắn sẽ khó khăn.

Nghĩ đến việc con dâu thứ tư không thể sinh thêm con, bà không thể chịu nổi.

Chỉ một đứa thì làm sao được? Sao mà hưởng phúc đông con đông cháu được?


Mặt Tiêu Tứ Hỉ lập tức tối sầm lại.

“Mẹ, không có chuyện đó.

Vừa rồi chị dâu chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Ý của chị ấy là để vợ con bồi bổ sức khỏe.

Thôi, không nói nữa, mẹ mau ra ngoài đi.” Anh đẩy bà ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Sắc mặt mẹ Tiêu Tứ Hỉ u ám.

Mọi người thấy biểu cảm đó liền nghĩ rằng người bên trong chắc chắn không qua khỏi.

Quả nhiên, có lẽ người vẫn không thể cứu được.

Mẹ của Lý Thúy, đứng rất gần cửa, tự nhiên nghe rõ lời của Tiêu Tứ Hỉ.

Bà không có gì để trách con rể, nhưng với bà thông gia này — sau chuyện xảy ra hôm nay, bà đã nhìn thấu.

Cái bà già này chẳng phải người tử tế gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận