“Chú, ngày mai cháu sẽ nhân tiện đi bệnh viện huyện chữa chân, chắc sẽ mất khá nhiều thời gian, đến lúc đó vợ cháu sẽ đi cùng, nên chú giúp cháu viết giấy giới thiệu lâu hơn một chút nhé.”
Đội trưởng nghe vậy, sững sờ một lúc, “Thật không? Chân có thể chữa được à? Sao trước đây không nghe cậu nói gì?”
“Có hy vọng thôi, cũng không chắc chắn là sẽ khỏi hẳn.
Dù không chữa được hoàn toàn, nhưng sau phẫu thuật có thể giảm bớt đau đớn.” Tiêu Bắc nói với giọng thận trọng.
“Nếu vậy thì tốt quá, cậu đau thế này thật sự không ổn.
Được rồi, tôi sẽ viết giấy cho các cậu thêm thời gian.
Nhưng mà, tiền phẫu thuật thì…”
Tiêu Bắc cười hiền lành, “Cháu sẽ qua hỏi ba mẹ cháu xem sao.
Lần trước họ đã lấy của cháu hai trăm, chắc tiền đó vẫn còn.”
Đội trưởng: …
Ông nhìn vẻ mặt của Tiêu Bắc mà không biết nói sao.
Thằng bé này đang mơ mộng gì thế? Tiền vào tay mẹ nó rồi còn đòi lấy lại được sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng chuyện chữa chân là việc quan trọng nhất.
Ông thở dài, “Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Tiêu Bắc cảm kích ra mặt, “Cảm ơn chú.”
Đội trưởng khoát tay, “Cảm ơn gì chứ.” Nếu không bị chấn thương, Tiêu Bắc sẽ là người thành công nhất trong làng.
Thật đáng tiếc! Đúng là số khổ!
Lúc đó, Tiêu lão bà đang ở nhà.
Vừa thấy Tiêu Bắc đến, bà ta nhíu mày, lửa giận bốc lên mặt.
“Thằng súc sinh vô ơn, mày đến làm gì? Không phải mày chỉ cần vợ mày chứ không cần cha mẹ sao? Đến đây làm gì?”
“Mẹ, chân con cần phải đi bệnh viện huyện phẫu thuật, con không có tiền, mẹ cho con mượn ít tiền được không? Yên tâm, con sẽ trả lại.”
Tiêu Bắc nói rất chân thành, nhưng vừa dứt lời, Tiêu lão bà đã vung chổi quật thẳng vào người anh.
“Mẹ đánh chết thằng không biết xấu hổ này, mày đi bệnh viện thì liên quan gì đến nhà này? Còn đến đây đòi tiền, mày sao không lên trời luôn đi?”
Tiêu Bắc đứng yên, để mặc cây chổi không chút nể tình đập vào người mình.
Nhưng đội trưởng không chịu nổi, ông giật lấy cây chổi từ tay Tiêu lão bà.
“Tiêu Bắc cũng là con trai bà, chân nó có hy vọng khỏi, sao bà không cho nó tiền? Lần chia tài sản trước, bà lấy hết hai trăm của nó còn gì.
Hơn nữa, khi nó đi lính, hàng tháng vẫn gửi về cho bà hai mươi đồng, gửi bao nhiêu năm trời, tính ra cũng là một khoản lớn.
Giờ nó cần tiền chữa chân, mà chỉ mượn thôi, vậy mà bà cũng không chịu.”
Tiêu lão bà chống nạnh hét lên, “Chúng tôi đã phân chia tài sản rồi, nó tự cắt đứt quan hệ với chúng tôi, tôi việc gì phải cho nó tiền? Dù nó có hỏi vay cũng không đời nào có.”
Tiếng la của bà ta làm cả nhà họ Tiêu và hàng xóm xung quanh kéo ra xem.
Mọi người nhanh chóng vây lại hóng chuyện.
Tiêu lão bà không sợ, bà còn hét to hơn, “Mọi người mau đến xem, thằng con bất hiếu này đã cắt đứt quan hệ với nhà tôi rồi, thế mà bây giờ còn mặt dày đến đòi tiền.
Mọi người xem có phải không biết xấu hổ không?”
Hàng xóm: …?
Có người không chịu nổi, bước ra nói một câu công bằng, “Bà Phương Hà, dù thế nào thì Tiêu Bắc cũng là con trai bà, dù xương gãy nhưng gân vẫn còn liền.
Giờ nó cần đi bệnh viện phẫu thuật, bà cho nó chút tiền đi, huống hồ gì đó cũng là tiền của nó gửi cho bà mà.”
Tiêu lão bà lập tức nhổ một bãi nước bọt về phía người đó.
“Xì, chúng tôi đã cắt đứt quan hệ rồi, giờ là hai nhà không liên quan gì đến nhau, tôi việc gì phải cho nó tiền? Bà tốt bụng thế, sao không cho nó tiền đi?”
Người kia lập tức tức giận đến đỏ mặt.