Tiêu lão bà ghét nhất mấy người nói nghe hay mà chẳng làm gì.
Bà ta quay sang những người đang đứng xem mà không ngừng mắng mỏ.
“Mấy người chỉ giỏi đứng đó nói không mất tiền mua.
Đừng có mở miệng bảo lão bà này độc ác.
Chính nó tự đòi cắt đứt quan hệ với chúng tôi.
Giờ không sống nổi nữa, lại nhớ đến nhà chúng tôi sao? Không đời nào!”
“Ai mà thương hại nó quá thì tự đi mà cho nó mượn tiền.”
Những người khác im bặt.
Bảo họ nói câu công bằng thì được, nhưng để rút tiền từ túi họ ra thì không đời nào.
Họ làm gì có tiền?
Tiêu lão bà nhìn thấy nét mặt của họ thì hừ lạnh một tiếng, “Nhìn xem, các người cũng không muốn cho đúng không? Vậy còn nói cái gì với tôi nữa?”
“Mẹ tôi nói đúng, Tiêu Bắc, anh đã cắt đứt quan hệ với gia đình chúng tôi rồi, đừng đến đây đòi tiền nữa, chúng tôi sẽ không cho đâu.” Người nói là Tiêu Phương Hà, vừa bước ra từ trong nhà.
Những người khác trong nhà họ Tiêu cũng tỏ ý đồng tình.
Tiêu Giang Hà cũng tỏ vẻ khinh bỉ, “Tiêu Bắc, không phải anh luôn tự cao tự đại sao? Sao giờ còn tìm đến đây? Hôm qua lúc anh bênh vực vợ mình trước mặt cả làng, đâu có thế này.”
“Đúng đấy, đã cắt đứt quan hệ rồi mà giờ lại đến mượn tiền, không thấy xấu hổ sao?” Vợ cả của Tiêu lão đại cũng không vui, mặt hằm hằm trừng mắt nhìn Tiêu Bắc.
Đối với cô ta, số tiền bà mẹ chồng nắm giữ là của bọn họ.
Tiêu Bắc đến đòi tiền chẳng khác gì cắt thịt của cô ta.
“Các người—” Đội trưởng dù đã đoán trước nhưng vẫn tức giận khi thấy họ hành xử như vậy.
“Tiêu Phương Hà, đó là em trai cậu.
Còn Tiêu Giang Hà, dù gì cậu cũng phải gọi Tiêu Bắc là anh hai chứ.
Sao có thể trở mặt không nhận người nhanh như vậy?”
“Anh em gì nữa chứ, nó đã cắt đứt quan hệ với chúng tôi rồi, chúng tôi không có em trai hay anh trai nào như vậy.”
“Đúng thế, giờ là hai gia đình riêng biệt, tôi không nhận anh hai này nữa.” Tiêu Giang Hà vốn đã ghét người anh này, giờ chẳng còn lý do gì để phải nể sợ anh ta.
“Các người, các người—” Đội trưởng tức đến phát run.
Lúc này, Tiêu Bắc lên tiếng, “Nếu các người đã vô tình đến vậy, thì ký giấy cắt đứt quan hệ đi.
Lần trước chưa có ai ký cả.”
Tiêu Giang Hà hớn hở nói, “Mẹ, ký đi, mau ký đi!”
Tiêu Bắc không thèm để ý đến người đang nhảy nhót vui sướng kia, mà quay đầu nhìn đội trưởng.
“Chú, làm giúp cháu hai bản giấy cắt đứt quan hệ đi.
Cháu muốn ký ngay bây giờ.”
Đội trưởng nhìn anh đầy cảm thông.
Ông quay lại nhìn người đàn ông đang lẩn tránh sau đám người nhà họ Tiêu, “Anh cả, anh cũng đồng ý như vậy sao? Anh định để họ làm càn mà không nói gì? Hay là anh thực sự không cần Tiêu Bắc, đứa con trai này nữa? Anh nói một câu đi.
Nếu anh cũng đồng ý, hôm nay tôi sẽ viết giấy cắt đứt quan hệ, từ nay hai bên không còn dính líu gì nhau nữa.”
“À đúng rồi, để tránh sau này hai bên lại làm phiền nhau, tôi sẽ tự mình quyết định cho Tiêu Bắc được nhận làm con thờ tự nhà anh trai đã khuất của anh, để ít ra ngày Thanh Minh có người thắp hương.”
Lời của đội trưởng làm mọi người xung quanh nín thở.
Việc nhận làm con thờ tự không phải chuyện nhỏ.
Điều đó có nghĩa là, cho dù sau này Tiêu lão bà có hối hận, thì cũng không thể quay lại được nữa.
Thực ra, đội trưởng làm vậy để ép Tiêu lão gia đừng hồ đồ.
Tiêu Bắc là đứa con hiếu thảo, có trách nhiệm, hoàn toàn không giống hai đứa con trai còn lại của ông.
Nhưng mọi sự cố gắng của ông đều trở thành vô ích.
Tiêu lão gia im lặng một lúc, rồi nói, “Đã cắt đứt thì cắt đứt hẳn đi.
Còn chuyện nhận làm con thờ tự, các người tự quyết định.”