Tiêu Bắc không để ý đến Tiêu Vĩnh Lượng, anh đưa tay xoa đầu Tiểu Đậu Tử.
“Con ở nhà cô chú phải ngoan, ăn uống đầy đủ, đến lúc đó, cha mẹ sẽ cùng nhau quay lại đón con.”
Dù được cha an ủi, nhưng Tiểu Đậu Tử vẫn ủ rũ, giọng nói nhỏ xíu: “Dạ.”
Lúc này, Tô Kỳ bước vào.
Mắt Tiểu Đậu Tử sáng rực lên, khuôn mặt buồn rầu cũng trở nên tươi tắn hẳn.
Cậu bé chạy nhanh đến bên cô, ngẩng đầu lên, “Mẹ, con sẽ ngoan mà, con cũng sẽ nhớ mẹ.
Con ở nhà chờ mẹ về.”
Tô Kỳ nhìn cậu bé đáng yêu, lòng cô mềm nhũn.
“Được, đến lúc đó mẹ sẽ mua quà cho con.”
Tiểu Đậu Tử nghe vậy, cười tươi lộ cả hàm răng sún.
“Mẹ, con không cần quà đâu, nhưng con có một yêu cầu nhỏ thôi…”
Tô Kỳ nhướn mày, tò mò: “Yêu cầu nhỏ gì thế?”
“Mẹ, lúc mẹ về, con có thể ngủ với mẹ không?” Tiểu Đậu Tử tràn đầy hy vọng.
Tô Kỳ không ngờ cậu lại yêu cầu điều này.
“Được thôi, nhưng chỉ một đêm thôi nhé.”
Cô thích ngủ một mình, nhưng một đêm cũng đủ khiến Tiểu Đậu Tử vui sướng, phấn khởi: “Mẹ, mẹ thật tuyệt!”
Giờ cậu chỉ mong mười ngày trôi qua thật nhanh để mẹ quay về.
Tiêu Vĩnh Lượng liếc mắt nhìn Tiêu Bắc, nháy mắt trêu chọc — nhìn xem, con trai cậu còn giỏi hơn cậu đấy.
Tiêu Bắc không thèm để ý, chỉ xách túi quần áo đã chuẩn bị sẵn, “Đây là quần áo của thằng bé.
Tôi đi cùng cậu.”
Để con trai ở nhà người ta, ít nhất cũng phải qua nói một tiếng.
Tiêu Vĩnh Lượng xua tay, “Chân cậu không tốt, đừng tiễn nữa.
Vợ tôi bảo tôi đến đón Tiểu Đậu Tử là để cậu khỏi phải đi lại nhiều.”
Tiểu Đậu Tử cũng rất hiểu chuyện: “Cha, cha đừng tiễn nữa, con đi với chú Vĩnh Lượng là được rồi.”
“Mẹ, con đi đây.
Nhớ đến đón con nhé.” Tiểu Đậu Tử quay sang Tô Kỳ, cô xoa đầu cậu, mỉm cười: “Được rồi, mẹ sẽ đến.”
Dù vậy, Tiêu Bắc vẫn ra cửa tiễn họ đến tận nhà Tiêu Vĩnh Lượng.
Vợ Tiêu Vĩnh Lượng vẫn chưa ngủ.
“Chị dâu, mấy ngày này phiền chị chăm sóc Tiểu Đậu Tử giúp.”
Vợ Tiêu Vĩnh Lượng liền cười, “Có gì đâu mà phiền, hai người cứ yên tâm.”
Tiêu Bắc không ở lại lâu, quay về nhà và thấy Tô Kỳ đang đợi mình.
“Có chuyện gì sao?” anh hỏi.
Tô Kỳ nói: “Ngày mai phải đi đường dài, tôi muốn xoa bóp chân cho anh trước.”
Tiêu Bắc nghe vậy, tai đỏ lên thấy rõ.
May mà đêm tối đã che giấu được sự bối rối của anh.
“...!Vậy thì phiền cô rồi.”
Giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng khi bước vào nhà, anh lại đi không theo nhịp vì quá ngượng ngùng.
Chợt nhớ ra mình còn chưa rửa chân, anh vội vàng quay lại làm ngay.
Cũng may là Tô Kỳ bước vào sau một lúc.
Anh đã rửa chân xong và ngồi chờ một lúc lâu, trong đầu rối bời.
Cuối cùng, Tô Kỳ cũng kéo rèm bước vào.
“Đợi lâu chưa?”
“Không, không đâu,” Tiêu Bắc chối ngay lập tức.
Tô Kỳ không bận tâm, cô bước đến gần, “Bắt đầu nhé!”
Tiêu Bắc: …
Anh kéo ống quần lên, nhưng Tô Kỳ lại yêu cầu, “Cao hơn chút nữa.”
Tiêu Bắc liếc nhìn cô, rồi lặng lẽ kéo ống quần cao hơn.
Nhưng sự điềm tĩnh bên ngoài của anh gần như sụp đổ khi Tô Kỳ đặt tay lên chân anh.
Cả người anh cứng đờ, chân thì càng căng cứng không tự nhiên, khiến Tô Kỳ liếc mắt một cái.
“Căng thẳng cái gì chứ? Thả lỏng đi.”
Tiêu Bắc muốn nói rằng mình không căng thẳng chút nào.
Nhưng cô chẳng cần anh đáp lời, chỉ để lại trước mắt anh một mái tóc đen rối bời, lấp lánh trong bóng tối.