Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Nhãi Con Phất Nhanh


Tiền Kiếm thấy Tiêu Bắc như bị mê muội, khăng khăng đòi phẫu thuật, khuyên mãi cũng vô ích.

Cuối cùng, anh căng mặt, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp.”

Cặp vợ chồng này đúng là đặc biệt: một người gan làm, một người gan chịu.

Đúng là chẳng phải người một nhà thì không vào cùng một cửa!

“Cảm ơn!” Tiêu Bắc biết rõ Tiền Kiếm lo lắng cho mình, nhưng có những quyết định anh phải tự mình đưa ra.

Tiền Kiếm không thể nở nụ cười được.

Anh tức đến không thể diễn tả nổi.

Ba người cùng đi, nhưng bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Tiêu Bắc đi sát bên Tô Kỳ, thì thầm: “Em đừng để bụng.

Lão Tiền là người miệng cứng lòng mềm, không xấu tính đâu.”

Tô Kỳ khẽ gật đầu.

Dù Tiền Kiếm nghi ngờ kỹ năng y học của cô, nhưng anh thật sự quan tâm đến Tiêu Bắc, ít nhất còn hơn đám người trong nhà cũ kia.

Hơn nữa, người ta hoài nghi cô cũng là điều bình thường.

Tiền Kiếm nghe được Tiêu Bắc nói vậy, miệng giật giật nở một nụ cười lạnh: Hừ, cậu ta bảo vệ vợ thật tốt, sợ cô ấy giận mình sao? Thật đúng là… Lần đầu tiên Tiền Kiếm cảm thấy bệnh viện huyện gần đến mức khó tin, đi chưa được bao xa đã tới rồi.

Đến bệnh viện, Tiền Kiếm dẫn họ thẳng tới phòng viện trưởng.


Thấy cửa phòng chỉ khép hờ, anh gõ nhẹ hai cái rồi đẩy cửa bước vào.

Tiếng động khiến người ngồi bên trong ngẩng đầu lên.

Viện trưởng Tiền nhíu mày khi thấy anh: “Cậu tới đây làm gì? Mặt mũi sao mà khó chịu thế kia? Ai chọc giận cậu à? Khoan đã, cậu đang trong giờ làm việc, sao lại đến bệnh viện?”

Tiền Kiếm: …

Còn không phải vì có người cố chấp muốn tự hại mình, khuyên mãi cũng không xong đây sao!

“Lão Tiền, viện trưởng Tiền, tôi muốn mượn một phòng mổ.”

Viện trưởng Tiền cau mày, “Cậu vừa nói gì? Mượn phòng mổ? Cậu định làm gì?”

Tiền Kiếm mở miệng định giải thích, nhưng rồi ngập ngừng, không biết nói sao cho phải, bèn quay sang Tiêu Bắc: “Cậu tự nói đi.

Tôi đã nhờ quan hệ cho cậu, còn được hay không thì tuỳ cậu.”

Trong lòng anh vẫn hy vọng Viện trưởng Tiền sẽ thẳng thừng từ chối.

Viện trưởng Tiền lúc này mới chú ý đến hai người đứng phía sau.

“Cậu là… Tiêu Bắc?”

“Đúng, viện trưởng, lâu rồi không gặp.

Lần này tôi đến đây là muốn nhờ ông một chuyện…” Tiêu Bắc nói thẳng vào vấn đề, giải thích rõ ràng mong muốn của mình.

Nghe xong, Viện trưởng Tiền vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn nghi ngờ mình có nghe nhầm không.


“Cậu vừa nói cô ấy sẽ làm phẫu thuật nối gân cho cậu? Mượn phòng mổ của chúng tôi?”

Lúc này, Tô Kỳ lên tiếng: “Thực ra, nếu không mượn được phòng mổ thì có thể cho tôi mượn dao mổ và dụng cụ phẫu thuật được không?”

Viện trưởng Tiền nhìn cô chăm chú, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin.

“Cô biết làm phẫu thuật nối gân?”

Tô Kỳ gật đầu, “Phải.”

Viện trưởng Tiền nhìn cô thêm vài giây, rồi kiên quyết lắc đầu.

“Không được.

Dụng cụ y tế của bệnh viện không thể tuỳ tiện cho mượn, và phòng mổ không thể cho người không phải bác sĩ của bệnh viện sử dụng.

Nếu có chuyện gì xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

Tô Kỳ: … Xem ra không được rồi.

Cô quay sang nhìn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc nói: “Em ra ngoài chờ một lát.

Anh sẽ nói chuyện riêng với Viện trưởng Tiền.”

Tô Kỳ gật đầu, bước ra ngoài.

Cô không để ý đến cuộc nói chuyện trong phòng vì giọng họ rất nhỏ.

Cô bỗng thấy mình cần đi vệ sinh gấp.

Không muốn làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Tiêu Bắc, cô quyết định đi giải quyết “việc quan trọng” trước.

Biết đâu khi quay lại, họ vẫn còn đang bàn bạc.

Nghĩ vậy, cô không chần chừ thêm, vội vàng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận